Câu Chuyện Ở Núi Phụng Võ

Chương 32



Lôi Thanh là vội tới ngu người, hắn cũng không suy nghĩ xem Mã Võ chỉ chạy bộ, làm sao có thể chạy tới thôn trước bọn họ được, huống chi Mã Võ trên đường còn gặp phải nhiều chuyện như vậy.

Tối đó, Mã Võ thừa lúc Hoa Phụng Tường ngủ thì bắt thang chạy ra, trước kia, y lo lắng cho Mã Phụng Nha và Vương Đại Ngưu không thể chạy, nhưng hôm nay những lời của Hoa Phụng Tường và Lôi Thanh lại khiến y càng lo lắng cho cha Mã ở nhà hơn, nhưng, trốn ở cửa thành chờ tới khi trời sáng cổng thành mở, vừa ra ngoài chưa bao xa đã gặp phải thổ phỉ, trong lúc chạy trốn Mã Võ rớt xuống sông suýt nữa chết chìm, bị nước cuốn tới hạ lưu, không những không mất tiêu cái mạng, còn đỡ được một quãng đường lớn, vất vã bình tĩnh lại, y một đường xin cơm chọn đường nhỏ chạy về nhà, hôm nay y thấy một ngôi nhà trong núi, liền vào muốn xin chút cơm, không ngờ lại đụng phải một đám thổ phỉ đang ngồi uống rượu, bên cạnh là hai người bị trói, chính là đại nha đầu Đông Mai của nhà Hoa Phụng Tường đang giả trai cùng hạ nhân Đại Lý đưa cô về nhà, Đông Mai và Mã Võ đều nhận ra nhau, lúc Đông Mai buột miệng định kêu, Mã Võ liền cúi thấp đầu, Đông Mai kịp thời nuốt lại.

Mã Võ cũng không thể đi được nữa, đám thổ phỉ thấy có người sống đi vào liền quát đứng lại, thì ra, đám thổ phỉ này cướp được mấy xe đồ dưới núi, đang muốn tìm phu vác đẩy xe cho chúng, chúng bắt Mã Võ đẩy xe cho mình, Đông Mai thì được đối đãi tốt hơn, một mình bị cột chung với mấy món châu báu trên một chiếc xe ngựa, theo ý họ, đây là đại lễ cho đại ca của họ.

Mã Võ suốt đường tìm cơ hội chạy trốn, y cũng không nỡ bỏ mặc Đông Mai, nói thật, trong Hoa phủ, nữ tử như hoa như ngọc lại trầm mặc dịu dàng đã để lại ấn tượng sâu sắc cho Mã Võ, tuy nói nữ tử này biết những chuyện không chịu nổi của y, nhưng Mã Võ không cách nào trân mắt nhìn cô bị thổ bị bắt đi chà đạp, chịu đựng ba ngày, tối nay, đám thổ phỉ chỉ lo uống rượu sơ ý không cột Mã Võ lại, Mã Võ thấy bọn chúng uống say, liền lặng lẽ thả Đông Mai và Đại Lý, lại dắt một chiếc xe ngựa, ba người nhân trời tối đen chạy xuống núi.

Ba người sợ lại bị thổ phỉ đuổi theo, chạy ra xong luôn đi theo đường lớn, trên đường lớn mục tiêu lớn hơn, nhưng cũng thường gặp phải quan binh, sau hai ngày chạy trốn đầy run sợ, thôn Đông Phụng của Mã Võ đã tới trước, Mã Võ xuống xe ngựa vừa định đi, Đông Mai gọi y lại, nhét cho y một bao châu báu và bánh bột mì đã mang đi lúc bỏ chạy, Mã Võ nhìn thấy trong ánh mắt xấu hổ tránh né của Đông Mai có thứ gì đó y không hiểu nhưng lại làm tim đập thình thịch, y hoảng hốt mất một lúc, Đại Lý đã đánh xe đi, đằng xa, Đông Mai ngước mắt chăm chú nhìn y.

Đông Mai vốn thích nam tử trung hậu hiền lành này, sau đó thương tiếc y, bây giờ, không ngờ được nam tử bị gia hại tới mức sống không nổi lại tới cứu cô – người trong Hoa phủ, trong lòng Đông Mai đầy cảm xúc khó tả, cũng không biết sao, khi ở trong phủ cô đã có cảm giác này, chỉ cần thấy Mã Võ, thì tim sẽ đập nhanh. Bóng dáng Mã Võ đã càng lúc càng nhỏ, Đại Lý ở đằng trước mới nói, “Đông Mai cô nương, sao tiểu tử này lại ở đây?”

Đông Mai cũng không biết, từ lần trước lão thái thái đến tân phòng tây viện dẫn nam nhân này đi cô đã không gặp lại y nữa, Đông Mai trầm mặc mang đầy tâm sự.

Thấy cô không nói, Đại Lý cũng không tiện nói gì thêm, Mã Võ đã nhanh chóng chạy đi.

Sau nhiều chuyện giày vò như thế, lúc Mã Võ đến thôn Đông Phụng chính là tám ngày sau, Lôi Thanh sớm đã đi khỏi được năm ngày.

Mã Võ cũng giật mình trước cảnh tượng trước mặt, chẳng qua trong chấn động xen lẫn nhiều hơn là sợ hãi lo lắng, từ xa nhìn thấy, y đã điên cuồng chạy qua, “Cha…” Y thử gọi, sau đó, bỗng kiệt lực gào lên, “Cha!” Tại sao lại thế này chứ?! Mã Võ lảo đảo chạy vào đống đổ nát, liều mạng tìm kiếm.

“… Gào cái gì…” Lão ăn mày năm ngày trước không biết từ chỗ nào chui ra, mắng sang bên này, Mã Võ nhìn ông, sau đó, trong mắt y tràn ra kinh hỉ, y gọi lớn, “Cha!”

Lão ăn mày cũng nhìn ra nam nhân nhếch nhác trước mắt, giật mình, “Võ tử?”

Lão ăn mày này, chính là cha của Mã Võ, sau khi bị cướp đốt thôn, hương thân còn sống đều chạy về phía bắc, ông lão cáo già này biết dưới đống đổ nát của mấy căn nhà chắc chắn có không ít đồ ăn, nên vẫn luôn ở lại đây, mỗi ngày lục lọi các nơi, thật sự tìm được đồ ăn.

Hôm nay gặp lại con trai, cha Mã kể lể khổ sở những ngày qua, Mã Võ nghe mà lòng khó chịu, bất kể ra sao, để cha phải chịu khổ như vậy, phải trách ai? Hoa Phụng Tường, thổ phỉ, hay chính y? Cũng do chính y vô năng mà ra thôi! Mã Võ hận, nhưng không thể chần chừ nữa, họ phải chạy trốn.

Mã Võ và cha Mã cũng gia nhập vào đội ngũ đi về phía bắc, hôm nay, khi đi ngang một thôn trang, thì thấy một đám thôn dân ào ra, khóc cha gọi mẹ lôi con lôi cái cũng chạy về phía bắc, trong thôn vang lên từng hồi tiếng còi, cũng không biết có bao nhiêu sơn tặc đuổi theo, Mã Võ và cha Mã lập tức bị dọa trốn vào trong một hầm ngầm, chỉ thấy các thôn dân chạy như ruồi không đầu, trong đám người hỗn loạn, Mã Võ lại nhìn thấy bóng người quen thuộc đó, chính là Đông Mai Đại Lý cùng người nhà của Đông Mai ngồi trên xe ngựa, thì ra, thôn trang này chính là Lưu trang nơi cha mẹ Đông Mai ở, họ không giao ra được tiền bạc lương thực thổ phỉ yêu cầu, lại lén lút báo quan, cũng sắp bị chúng đốt thôn. Trời chưa tối hẳn, trong hầm quả thật không che giấu được người, Mã Võ nhìn thấy cảnh này, cũng không biết xuất phát từ suy nghĩ gì, vội kéo cha Mã dậy, cùng đám thôn dân kia chạy về phía bắc.

Đám người Lôi Thanh đợi qua năm, mới hai tay trống trơn mệt mỏi cùng lòng đầy e ngại trở về Hoa phủ, nghe bọn họ bụi bặm nói xong, trong mắt Hoa Phụng Tường nhìn không ra bất cứ biểu cảm nào.

“Gia tha cho chúng nô tài đi, ngoài thành toàn là thổ phỉ quan binh và người chạy nạn, chúng nô tài đã tìm tới tìm lui không biết bao nhiêu lượt, thật sự tìm không thấy…” Bộ dạng Hoa Phụng Tường khiến Lôi Thanh rét lạnh từ đáy lòng.

“Không phải gia không muốn tha cho các ngươi.” Cuối cùng, Hoa Phụng Tường lạnh nhạt mở miệng, “Là các ngươi khiến gia quá thất vọng, đừng trách gia.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.