Câu Chuyện Ở Núi Phụng Võ

Chương 35



Lúc này trởi đã sáng hẳn, ngựa thì vẫn còn, có lẽ do nam nhân kia đi quá vội vàng, ngay cả cánh cửa cũ nát cũng chưa đóng kỹ, Lôi Thanh chạy sang dắt ngựa lại, “Gia, chúng ta đi đâu tìm? Núi này lớn lắm!”

Hoa Phụng Tường nhìn ra xa, đây là một ngọn núi dốc hẹp kéo dài, đại thụ cao cao phần lớn là thô cỡ một vòng tay, “Có lớn cũng có điểm cuối.”

Lôi Thanh giật mình, “Phải…” Nói thật, đối với việc Hoa Phụng Tường quyết định lên núi phá ổ thổ phỉ, Lôi Thanh không cảm thấy kỳ lạ, theo vị gia này đã gần ba mươi năm, tính cách hắn cho dù không rõ hết cũng nắm phần lớn, hắn có thể chịu được cú này mới lạ, mà đi theo vị gia này, bất kể đi đâu, Lôi Thanh cũng chưa từng cảm thấy có gì.

Đây có lẽ cũng là nguyên nhân tại sao Lôi Thanh bất kể ra sao đều luôn trung thành với Hoa Phụng Tường.

Họ nhắm vào một con đường lên núi, tuyết rất dày lõm sâu dấu chân ngựa, xung quanh hoàn toàn yên ắng. Trầm mặc đi nửa ngày, bất giác đã vào sâu trong rừng, người ngựa đều mệt mỏi không chịu nổi, Lôi Thanh khó tránh càng lúc càng nản chí, tiếp tục như vậy, cho dù tìm được thổ phỉ, cũng không còn sức lực gì, không phải là tự đưa mình tới cửa tìm chết sao! Nhưng Hoa Phụng Tường chỉ thúc ngựa chậm rãi đi, Lôi Thanh mấy lần mở miệng, cũng không dám nói gì.

Đột nhiên, ngựa của Lôi Thanh bỗng ngã xuống, trong cánh rừng hai bên lập tức vang lên tiếng huýt sáo, bảy tám tên thổ phỉ nhảy nhót kêu lớn nhảy ra từ sau đống tuyết, “Được rồi, bắt được rồi!”

Lôi Thanh vội lăn mình đứng lên, rút dao ra khỏi eo, chắn trước mặt Hoa Phụng Tường, “Lúc ở dưới đã nhắm vào các người rồi! Nói đi, lên đây làm gì?” Ung dung thoải mái đi ở sau cùng là một hán tử trẻ tuổi giống như thủ lĩnh, gã đảo mắt nhìn Lôi Thanh lăn cả người đầy tuyết trông hơi lôi thôi, sau đó, ánh mắt chuyển sang tỉ mỉ đánh giá Hoa Phụng Tường, gã đã sớm chú ý người này, tuy  nói nam nhân này bọc kín mặt mày, chỉ lộ ra đôi mắt, nhưng toàn thân lại mơ hồ lộ ra khí thế khiến gã sợ hãi, lại nhìn dáng vẻ Lôi Thanh, gã có thể đoán ra được ai lãnh đạo.

Hoa Phụng Tường lạnh mắt nhìn gã.

“Nói chuyện mau, tam đương gia của bọn ta đang hỏi các ngươi!” Một tên thổ phỉ thấy họ không đáp, bất mãn quát.

Lôi Thanh tức giận, “Lên để tìm các ngươi!”

Gã được gọi là tam đương gia sửng sốt một chút, lá gan tên này không nhỏ, chỉ là trước giờ trừ người muốn tới đây gia nhập, chưa từng nghe nói ai muốn tìm bọn họ, gã lại nhìn Hoa Phụng Tường, bất kể ra sao, người này không giống như muốn nhập bọn, “Tìm chúng ta?” Tam đương gia nghi hoặc, “Chúng ta có vướng mắc?”

“Đương nhiên có vướng mắc! Dưới núi không phải người của các ngươi lén bỏ thuốc cướp hành lý của chúng ta sao?” Lôi Thanh nói.

“…” Đám thổ phỉ vừa nghe Lôi Thanh nói thế, lập tức lộ ra vẻ mặt hiểu rõ, họ nhìn nhau, lát sau, chỉ nghe tam đương gia cười ha ha, “Thì ra là các ngươi! Không giấu các ngươi, phải.” Tam đương gia rất sảng khoái, “Nhưng các vị gia đây, ngân lượng các ngươi mang theo cũng quá làm người ta đỏ mắt rồi, các huynh đệ chỉ vì miếng cơm thôi, đành xin lỗi vậy!”

Tên thổ phỉ này thống khoái như thế ngược lại khiến Lôi Thanh nhất thời không ứng đối được, hắn nhìn Hoa Phụng Tường.

Hoa Phụng Tường không có vẻ mặt khác thường nào, Lôi Thanh vẫn đứng trước mặt hắn, hắn hấc hấc cằm ý bảo Lôi Thanh thu dao lại, “Tốt lắm.” Ánh mắt hắn sáng tỏ lạnh lùng, “Dám làm dám nhận, là hành vi của hảo hán.”

Tam đương gia đối diện với Hoa Phụng Tường không biết sao không thể hống hách được, gã đang suy nghĩ xung quanh đây nơi nào có nhân vật như thế, nhưng nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra, “Không dám, dám hỏi các ngươi đến từ nơi nào?”

“Quan nội.” Hoa Phụng Tường lạnh nhạt nói, “Tam đương gia, nếu ngươi không thể làm chủ trả lại đồ của chúng ta, thì phiền ngươi dẫn chúng ta đi gặp đại đương gia của các ngươi.”

“Ngươi muốn gặp đại đương gia của chúng ta?” Tam đương gia nhíu mày nói, “Ta không thể tùy tiện dẫn người lạ vào như thế.”

Nghe lời này, Lôi Thanh nhịn không được, “Vậy chúng ta chỉ có thể không khách khí rồi!”

Tam đương gia ngó Lôi Thanh, rồi đặc biệt nhìn Hoa Phụng Tường một cái, người kia lúc này lại bất động không lên tiếng, gã nhanh chóng cân nhắc tình thế, hai người này, tạm không nói Lôi Thanh tính cách còn nóng nảy hung hãn hơn thổ phỉ, Hoa Phụng Tường không nóng không lạnh không nói quá nhiều đó càng mang tới cho gã uy áp nói không rõ. Nếu thật sự động thủ, bảy tám người bọn họ thật sự chưa chắc là đối thủ của hai người này. Không phải là sợ, nhưng tam đương gia lúc này lại đang mắc bệnh lo nghĩ nhiều, cần làm rõ được lai lịch của hai người này to lớn thế nào, gã bèn nói, “Ta có thể dẫn các ngươi đi gặp đại đương gia của chúng ta, chỉ là các ngươi phải theo quy củ của chúng ta.”

Sau đó, Hoa Phụng Tường và Lôi Thanh liền bị đám thổ phỉ dùng vải bố che mắt dẫn đi vòng mấy vòng trong núi, cuối cùng, họ tới trước một rãnh núi như vách ngăn thiên nhiên, hai bên rãnh núi có xây dựng chòi canh, chỉ thấy thổ phỉ bên đây lớn tiếng đưa ra mấy câu ám hiệu với bên kia, không lâu sau, liền có quân gác hạ xuống một chiếc cầu treo, bước lên cầu treo đi qua rãnh núi sâu không thấy đáy, trước mặt, đã đến sơn trại của bọn thổ phỉ.

Vào trong sơn trại rồi Hoa Phụng Tường và Lôi Thanh mới được tháo bịt mắt, bên cạnh đã không thấy bóng dáng tam đương gia, Hoa Phụng Tường đứng tại chỗ nhìn quanh, chỉ thấy xung quanh phân bố mấy chục ngôi nhà gỗ không theo thứ tự nào, đều bị tuyết trắng phủ kín, mấy chục hán tử đứng không xa lom lom nhìn họ.

Hoa Phụng Tường bình tĩnh nhìn lại, đột nhiên, cửa gỗ của một căn nhà ở chính giữa đối diện mở ra, thò đầu ra là một nam nhân đầu đội mũ lông bận áo khoác da, nam nhân này vừa bước ra đã dùng ánh mắt sáng rực nhìn Hoa Phụng Tường.

Hoa Phụng Tường cũng nhìn gã, hai bên đánh giá nhau, ấn tượng dành cho nhau không tệ, Hoa Phụng Tường không ngờ đại đương gia của đám thổ phỉ này lại là một nam nhân khá tuấn lãng như thế.

Đại đương gia thổ phỉ cũng thầm nghĩ tam đương gia quả nhiên nói không sai, nam nhân này, mang theo khí thế không thể khinh khi không dễ chọc tới.

Hoa Phụng Tường chuyển mắt nhìn râu quai nón đứng sau lưng đại đương gia, chính là nam nhân dưới núi bỏ thuốc mê cho bọn họ, đại đương gia theo ánh mắt gã liếc ra sau, “Là những người này?”

Tam đương gia vội đáp phải, đại đương gia lúc này mới quay mặt nhìn thẳng Hoa Phụng Tường, “Huynh đệ, là các người lên núi muốn đòi lại đồ?”

Hoa Phụng Tường đáp, “Phải.”

Đại đương gia không khỏi vừa tức vừa buồn cười, “Không tồi, rất can đảm.” Giọng hắn oang oang, “Nhưng các người dựa vào cái gì cho rằng có thể lấy lại đồ của mình? Xem các người cũng không giống như kẻ để ý chút tiền này, cần gì liều mạng giữ của?”

Hoa Phụng Tường chỉ lộ ra ánh mắt không có biểu tình gì, “Ta thấy đại đương gia cũng không để chút tiền đó vào mắt đi.”

Đại đương gia nhướng mày, “Hử?” Gã vô cùng hiếu kỳ cũng có chút bất ngờ, “Từ đâu thấy được?”

Hoa Phụng Tường thản nhiên, “Đại đương gia là một hảo hán, sao lại để ý chút ngân lượng này, chuyện đó rất đương nhiên. Đại đương gia, ta không hiểu quy củ trong nghề của các ngươi, chỉ là hành lý bị các ngươi cướp đi như vậy, chúng ta rất khó xử, không bằng chúng ta đánh cược một phen, ngay trước mặt những huynh đệ này, nếu ta thua, giết xẻo tùy các ngươi, nếu ngươi thua, trả hành lý cho ta là được.” Lôi Thanh đứng một bên, nghe lời này xong ngạc nhiên nhìn Hoa Phụng Tường, Hoa Phụng Tường không để ý hắn, “… Sao rồi, đại đương gia đồng ý hay không?” Hoa Phụng Tường đứng yên tại chỗ, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm vị đại đương gia đang kinh ngạc kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.