Câu Chuyện Ở Núi Phụng Võ

Chương 36



Rất nhanh, đại đương gia liền phản ứng lại cười ha ha, “Làm gì, huynh đệ muốn cùng ta tỷ thí sao?” Bên cạnh đã có thổ phỉ quay nhìn nhau lặng lẽ lắng nghe.

Hoa Phụng Tường mỉm cười coi như trả lời.

Đại đương gia trầm ngâm một chút, nói thật, gã có thể nhìn ra Hoa Phụng Tường không phải dạng dễ chơi, nếu không nắm chắc hơn nửa, nam nhân này quyết không thể đưa ra vụ cược này, nhưng gã có gì nắm chắc đây? Đại đương gia híp mắt đánh giá, có cược hay không? Nếu cược, gã không thể bảo đảm sẽ thắng, đến khi đó mất mặt trước các huynh đệ không nói, hơn nữa, đại đương gia không hiểu sao rất vừa mắt Hoa Phụng Tường, lại thêm thời gian gần đây bên cạnh xảy ra nhiều chuyện phiền lòng, khóe miệng đại đương gia cong lên, đã có chủ ý, “Được!” Gã cười, “Chẳng qua không cần vội ngay bây giờ, huynh đệ mệt nhọc cả đường, ta không thể chiếm tiện nghi, ở lại trước đi, ngày mai bất kể huynh đệ muốn cược cái gì, ta cũng đồng ý!”

Thế là, tối đó Hoa Phụng Tường cùng Lôi Thanh liền ở lại trên núi, cái này có hơi nằm ngoài dự liệu của Hoa Phụng Tường, chuyến này lên núi, có hơn nửa là đánh cuộc, hắn vốn nghĩ nếu cược đúng, họ liền có thể toàn thân trở ra, mà nếu cược sai, hậu quả sẽ thế nào, hắn cũng nói không rõ, có lẽ sẽ chết luôn trên núi cũng không chừng, nhưng chuyến này, hắn ra mặt đòi chiến, người ta lại không đáp ứng, còn an trí cho họ nhà ở thoải mái đốt lò than đỏ ấm cúng, lúc hoàng hôn, còn có người mời họ đi dự tiệc.

Hoa Phụng Tường không hiểu mấy tên thổ phỉ này có ý định gì, bình tĩnh ngồi đó, đại đương gia sai người rót một chén rượu cho hắn, sau đó giơ chén của mình lên nói, “Vị huynh đệ này, tuy ta không biết ngươi tên gì, từ đâu đến, nhưng chỉ cần nhìn đã biết ngươi không phải người bình thường, Lâm Nhất Long ta đời này thích nhất chính là kết giao anh hùng các nơi, nếu huynh đệ nể tình, thì xin kính chén này!”

Hoa Phụng Tường nhìn chén rượu trước mặt, hắn không động, hồi sau lạnh nhạt nói, “Đại đương gia coi trọng rồi, ta không phải anh hùng gì, ta chỉ muốn lấy lại hành lý của ta.”

“Chuyện đó dễ thôi!” Đại đương gia hào sảng nói, “Không phải chỉ là hành lý thôi sao, huynh đệ cạn chén này trước đi!”

Đại đương gia thổ phỉ này cứ thế, khiến Hoa Phụng Tường cũng có chút bó tay, chỉ đành nâng chén uống cạn.

“Tốt!” Đại đương gia cười lớn, “Rót tiếp đi!”

Hoa Phụng Tường nhíu mày, tùy ý một tên thổ phỉ rót đầy rượu, hắn không nói một lời, cứ thế liên tục ba chén lớn, đến chén thứ tư, Hoa Phụng Tường đưa tay cản lại, “Đại đương gia không cần khách sáo, ta gánh không nổi.”

Đại đương gia cười, đang định nói, chợt nghe bên ngoài có một tên la lớn, “Nhị đương gia, Tôn pháo đầu!” Lời chưa dứt, mấy đại hán cường tráng đã đẩy cửa vào, người dẫn đầu trước hết lom lom nhìn đám người trước bàn, lát sau, liền gọi một tiếng, “Đại đương gia!”

Hoa Phụng Tường liếc mắt nhìn đại đương gia, không biết vì sao, đám người này đặc biệt là vị nhị đương gia đó vừa vào cửa, hắn đã cảm giác được một khí thế kiêu ngạo, hắn thấy ánh mắt đại đương gia chợt lạnh đi, nhưng nhanh chóng cười ha ha hai tiếng, “Nhị đương gia và Tôn pháo đầu trở về rồi, chuyến này vất vả lắm phải không, mau qua uống chén rượu cho ấm!”

Nhị đương gia huênh hoang ngồi xuống, “Đúng thật là không dễ dàng gì, suýt nữa rơi vào bẫy của lão già bất tử kia, chẳng qua may mà đắc thủ!”

“Ha ha, nhị đương gia phải được ghi công đầu!”

“Không! Cuối cùng nếu không phải Tôn pháo đầu bảo vệ, các huynh đệ cũng không chạy thoát được, Tôn pháo đầu mới nên ghi công đầu!” Nhị đương gia nhìn sang nam nhân mặt mày hung ác luôn ở bên cạnh mình, nam nhân đó nhếch môi, không nói gì.

Hoa Phụng Tường đột nhiên cảm thấy tình cảnh này rất thú vị.

“Đây là ai?” Nhị đương gia phát hiện trên bàn tiệc có Hoa Phụng Tường lạ mặt, có chút cảnh giác đánh giá hắn.

“Nhị đương gia thấy thế nào?” Đại đương gia không tỏ vẻ gì cười.

“Cái gì mà thế nào… ý của đại đương gia là?…” Nhị đương gia đột nhiên như ngộ ra, lại nhìn sang Hoa Phụng Tường, rồi nhìn đại đương gia, gã có chút khó tin.

“Không sai, ca ca ta có lòng giữ người ta lại làm phiên đô cho chúng ta, ha ha.” Đại đương gia nói rồi đưa mắt nhìn Hoa Phụng Tường, “Từ lúc Trương đại tú tài chết rồi, chúng ta mấy lần hành động suýt nữa gặp chuyện, xem ra là thiếu người có đầu óc, rồi sẽ có một ngày phải chịu thiệt.” Hoa Phụng Tường có chút kinh ngạc, lát sau, hắn đã hiểu toàn bộ.

(Pháo đầu, phiên đô: Các chức danh trong băng nhóm thổ phỉ)

Thì ra nửa ngày này đại đương gia đối đãi hắn như vậy, chính là ôm ý định này, Hoa Phụng Tường cảm thấy buồn cười khó tả, hắn làm sao mà ngờ được, hắn sẽ bị một đại đương gia thổ phỉ nhìn trúng, làm thổ phỉ? Hoa Phụng Tường hắn sao?

“Đại đương gia, chúng ta có phải nên thận trọng không, người này có lai lịch gì?” Nhị đương gia ánh mắt lấp lóe, gã mới xuống núi vài ngày, sao lại lòi ra một người thế này, không phải là đại đương gia vì đối phó gã, muốn giở trò gì đó chứ? “Không thể dễ dàng giữ người lạ lại được!”

“Vậy thì cứ thử xem sao, ai cũng không thể vừa sinh ra đã là thổ phỉ.” Đại đương gia không cho là đúng, “Chính là còn chưa hỏi xem ý kiến của huynh đệ người ta đâu!”

Hoa Phụng Tường nhất thời câm nín, lúc này, ánh mắt tất cả mọi người đều tập trung vào hắn, những ánh mắt đó chứa nhiều phức tạp, nhưng không một ngoại lệ là ngạc nhiên kinh ngạc hiếu kỳ nghi ngờ, đúng thôi, hắn chẳng qua là một người lạ mới lên núi lúc trưa, còn là tới vì đòi hành lý, không thể oán mấy người này, nhưng trong đó đặc biệt có ánh mắt mang theo chán ghét cảnh giác thăm dò, là của nhị đương gia vừa mới tới kia, người này tuyệt đối không đơn giản, đừng nói Hoa Phụng Tường căn bản không muốn làm thổ phỉ gì, chỉ riêng vì nhị đương gia này, hắn cũng không thể xen vào trong chuyện của họ.

“Đại đương gia thật biết nói đùa, nhị đương gia nói đúng, ta chỉ là một người lạ.” Hoa Phụng Tường cười nhạt nói.

Đại đương gia không biến sắc, “Không cần vội, huynh đệ hôm nay mới lên núi, cứ từ từ chơi vài ngày, tự nhiên sẽ quen.”

Hoa Phụng Tường lại nói, “Nhưng ta chưa từng nghĩ sẽ làm thổ phỉ gì cả.”

“Vậy hiện tại nghĩ cũng không muộn.”

Hoa Phụng Tường nghẹn lời, hắn không ngờ đại đương gia thổ phỉ này lại khó nhằn như thế, “… Cảm ơn đại đương gia nâng đỡ, nhưng ta cảm thấy không có gì cần phải nghĩ.”

“Huynh đệ không muốn lấy lại hành lý?”

“Cái này ngày mai cược xong mới biết.” Hoa Phụng Tường thản nhiên, đây là hai chuyện khác nhau.

Đại đương gia không nói nữa, lát sau, khóe môi chậm rãi cong lên nụ cười lạnh, “Ngươi cho rằng ta thật sự sẽ cược với ngươi sao? Kỳ thật, từ lúc ngươi bước lên núi, trước mặt ngươi chỉ còn hai con đường, một là nghe theo ta, hai là… hề hề!”

Hoa Phụng Tường trừng mắt nhìn đại đương gia, lát sau, sắc mặt hắn cuối cùng bắt đầu âm trầm, “Đại đương gia muốn nói không giữ lời sao?”

Đại đương gia nhướng mày, “Tùy ngươi muốn nói sao thì nói!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.