Câu Chuyện Ở Núi Phụng Võ

Chương 48



Hoa Phụng Tường nói xong cởi hết nút áo ra, chỉ thấy vải trắng vốn băng quanh bụng hắn lúc này đã có máu đỏ thấm ra, có vẻ rất dau, Hoa Phụng Tường cúi đầu từ tốn cởi ra, biểu cảm rất thản nhiên, tay không hề chần chừ, chỉ là lát sau lúc hắn ngẩng đầu lên, sắc mặt vẫn có hơi tái, Mã Võ vẫn không nhìn hắn.

“… Giúp ta lấy vải trắng qua đây.” Hoa Phụng Tường nói, vài trắng để trên giá phơi bên cửa, Mã Võ không động, Hoa Phụng Tường chỉ lo cởi vải bị thấm máu, lát sau, Mã Võ cuối cùng lặng lẽ đi qua, Hoa Phụng Tường lúc này cũng vừa cởi xong, vì chỗ hắn bị thương ở phía bên phải chếch xuống, lúc này lồng ngực ẩn hiện, quần cũng lỏng lẻo, mặt Mã Võ đỏ lên một cách khó hiểu, y không nói một lời bỏ lại vải trắng, Hoa Phụng Tường cúi đầu nhận nhưng chỉ nhận được khoảng không, không khỏi ngẩng đầu.

Bộ dạng khó chịu khác thường của Mã Võ khiến Hoa Phụng Tường hơi ngạc nhiên, khóe môi bất giác cong lên, tiểu tử này vẻ mặt gì đây? Hoa Phụng Tường hứng thú nhìn, thế là Mã Võ càng thêm quẫn bách, quay người muốn đi.

Nhưng Hoa Phụng Tường thấy được cảnh này làm sao chịu thả y đi, Mã Võ mới quay người, tay đã bị kéo lại, Mã Võ lập tức cứng đờ, “Giúp ta băng lại đi.” Hoa Phụng Tường nói, trong ngữ khí thấp trầm vậy mà mang theo chút thương lượng cầu khẩn, Mã Võ căng cứng, Hoa Phụng Tường thế này khiến y nhất thời không kịp thích ứng.

Rất lâu, Mã Võ chậm rãi giãy ra, “… Ngươi gọi nô tài kia của ngươi tới đi.”

Hoa Phụng Tường hoàn toàn không để ý cái giãy của Mã Võ, “Hắn xuống trấn rồi, mấy hôm nay chắc ngươi cũng không thấy hắn mà.”

Mã Võ liếc hắn, thoáng cái, trong mắt y xuất hiện nghi ngờ và bất an, “… Xuống trấn làm gì?”

“Ngươi sẽ biết thôi.” Hoa Phụng Tường cười, nam nhân này, chắc chắn lại đang nghĩ nhiều rồi, chẳng qua Hoa Phụng Tường không nói thêm nữa, “… Làm đi.”

Mã Võ thần sắc phức tạp nhìn hắn.

“Làm đi…” Hoa Phụng Tường giục.

Nhưng Mã Võ làm sao có thể giúp nam nhân này làm chuyện đó, không sai, những chuyện liên tiếp gần đây khiến y có chút hỗn loạn, khiến trong lòng y không rõ ràng lắm, vì thế trong lúc mơ hồ bất lực cũng đã giúp nam nhân này làm một số việc, nhưng chỉ mỗi việc ở chung một phòng với nam nhân này đã khiến y chịu đủ giày vò khó chịu, làm sao y có thể tiếp xúc da thịt ở khoảng cách gần như vậy với hắn, cho nên Mã Võ cuối cùng vẫn nhịn.

Nhìn ra Mã Võ không có ý qua giúp, Hoa Phụng Tường liền kéo y lần nữa, Mã Võ lại giãy ra, hai người này đều không chú ý thấy Lâm Nhất Long không biết từ lúc nào đã đứng ở cửa.

Lâm Nhất Long không lên tiếng nhìn hai người đang chuyên tâm quấn quýt trong phòng, đặc biệt là Hoa Phụng Tường mang vẻ trêu chọc nhìn có vẻ rất vui vẻ, Lâm Nhất Long giật mình, trong lòng là cảm giác không thể nói rõ được, cho đến khi Hoa Phụng Tường vô tình liếc mắt qua, mới phát hiện ra gã.

Thế là Hoa Phụng Tường buông Mã Võ ra, Mã Võ lúc này mới thấy Lâm Nhất Long, mặt liền khốn quẫn đỏ lên.

“… Vết thương của huynh đệ không đáng ngại chứ?” Lâm Nhất Long thấy đã bị phát hiện, chỉ đành bước vào, gã lại gần quan sát Hoa Phụng Tường, phát hiện quần áo hắn tán loạn nhưng vẫn bình thản.

“Không sao.” Hoa Phụng Tường nhẹ nói, “Cảm ơn đại đương gia quan tâm.”

Ánh mắt Lâm Nhất Long nhìn qua Mã Võ, thấy tiểu tử này, Lâm Nhất Long liền cảm thấy cảm giác vừa rồi của gã không phải ảo giác, hôm nay trên bãi đất trống đã đột nhiên mơ hồ cảm thấy giữa hai người này có gì bất thường, mới vừa rồi, cảm giác này càng thêm rõ ràng, “… Các ngươi đang làm gì?” Lâm Nhất Long nhịn không được hỏi.

Hoa Phụng Tường bình tĩnh, “Lôi Thanh xuống núi rồi, ta bảo y giúp ta băng lại vết thương.”

“À?” Lâm Nhất Long hoài nghi, băng lại vết thương? Nhưng sao hắn rõ ràng cảm giác được họ giống như một đôi nam nữ đang đùa giỡn trêu ghẹo nhau, dù tên tiểu tử trên mặt có sẹo này nhìn sao cũng không giống nữ.

“Đại đương gia muộn như vậy còn chưa nghỉ ngơi sao?” Hoa Phụng Tường không để ý tới nghi hoặc của Lâm Nhất Long, cũng rõ ràng không muốn tiếp tục quấn lấy vấn đề này, dời đề tài.

Lâm Nhất Long ừ một tiếng, nghĩ nghĩ, “… Thôi, để ca ca băng giúp ngươi.” Lâm Nhất Long không cho phản đối lại gần nhận lấy vải, “Huynh đệ đứng lên.”

Hoa Phụng Tường sửng sốt.

“Ta đã nói vết thương của ngươi vẫn chưa được mà, ngươi cứ nhất định phải ra tay!” Lâm Nhất Long vẫn bộ dạng vô tâm vô phế, Hoa Phụng Tường trầm ngâm hồi lâu, cười đứng lên.

Lâm Nhất Long liền đứng bên hông hắn, Hoa Phụng Tường kéo áo lên, mà nhìn thấy phần eo dẻo dai săn chắc không có chút thịt thừa của hắn, đột nhiên, tim Lâm Nhất Long đập mạnh một cái, gã đờ người, ánh mắt dại ra nhìn chăm chú, miệng lưỡi khô đi một cách khó hiểu.

Đợi một chốc không thấy hắn động, Hoa Phụng Tường kỳ quái nhìn sang, thế là, Lâm Nhất Long như bị lửa đốt vội hoàn hồn, mặt gã nhanh chóng nóng lên, ánh mắt né tránh, gặp quỷ mà! Đều tại vừa rồi không khí trong căn phòng này quá mức mờ ám mà ra! Lâm Nhất Long bực bội nghĩ.

Lâm Nhất Long dù sao cũng là một hán tử thẳng thắng thô lỗ, đặc biệt loại cảm giác này đối với hắn quá mức xa lạ mạnh mẽ, gã hoàn toàn không ngờ tới, càng không bận tâm che giấu, thoáng cái tâm lý và phản ứng vi diệu của gã đều lọt vào mắt Hoa Phụng Tường, ánh mắt Hoa Phụng Tường co rút, hồi sau, Hoa Phụng Tường cũng trầm mặt dời mắt, kéo áo xuống.

Nhưng Lâm Nhất Long lại đột nhiên giống như bị giật kinh phong, đột nhiên vòng qua eo Hoa Phụng Tường, lại vén áo hắn lên bắt đầu yên lặng băng bó, Hoa Phụng Tường cũng không quay đầu lại, giữ chặt tay gã, hai người giằng co, “Buông ra!” Hoa Phụng Tường lạnh lùng nói.

Mặt Lâm Nhất Long hơi đỏ, gã không biết bản thân bị gì, nhưng gã chính là không thể khống chế muốn làm thế, cũng ngay lúc này, gã thấy Mã Võ, Lâm Nhất Long giống như đột nhiên hiểu ra gì đó, sớm đã nghe nói một vài người có tiền thích nuôi nam sủng, chắc không phải nam nhân này chính là nam sủng của hắn chứ, nếu nghĩ thế, tất cả khác thường trước kia hoàn toàn có thể giải thích được, chỉ là nếu nam nhân này là nam sủng, vậy thẩm mỹ khẩu vị của Hoa Phụng Tường quả thật khiến người ta không dám khen, Lâm Nhất Long chậm rãi buông ra, “… Y thật sự trộm tiểu thiếp của ngươi sao?”

Nghe Lâm Nhất Long hỏi thế, Hoa Phụng Tường biết gã đã hiểu, nhưng trải qua chuyện bất ngờ vừa rồi, Hoa Phụng Tường có chút phiền, hắn cũng không ngờ được đại đương gia núi Vân Long này lại đột nhiên nảy sinh suy nghĩ như thế với mình, có lẽ bản thân gã cũng chưa chắc hiểu rõ, có lẽ chỉ thoáng chốc thôi, nhưng Hoa Phụng Tường đã chịu không nổi, “Đúng thì thế nào, không đúng thì sao? Tóm lại chính là người của ta bị trộm mất!” Hoa Phụng Tường quay mặt qua, “Cái này, ta nghĩ đại đương gia đã nhìn ra rồi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.