Câu Chuyện Ở Núi Phụng Võ

Chương 50



Hoa Phụng Tường chậm rãi quay đầu, ở khúc cua, Lâm Nhất Long đang vịnh vào một tên thổ phỉ cười nhìn hắn, Hoa Phụng Tường nghiêng mắt trừng gã, Lâm Nhất Long liền đẩy tên thổ phỉ ra, loạng choạng đi tới, “Có vừa lòng không, huynh đệ?” Tay hắn không nói hai lời lướt qua tai Hoa Phụng Tường chống lên vách tường sau hắn, gần như mặt dán mặt, Hoa Phụng Tường bất động, “Huynh đệ xuất thân từ đại hộ phải không, vậy là được hầu hạ nuông chiều từ nhỏ tới lớn, lúc trước ca ca sơ suất rồi, xin lỗi nhé!”

Hoa Phụng Tường không lên tiếng, lát sau, hắn quay đầu muốn đi, Lâm Nhất Long liền giữ vai hắn lại, Hoa Phụng Tường không thèm quay đầu thụi mạnh một cái, đúng ngay ngực Lâm Nhất Long, Lâm Nhất Long nghẹt thở, không khỏi buông tay lùi lại ho khan một tiếng.

Hoa Phụng Tường bước vào phòng liền đóng cửa, Lâm Nhất Long vội bước tới chặn lại, một tay giữ chặt chốt cửa, sắc mặt Hoa Phụng Tường cuối cùng trở nên khó coi, “Đại đương gia rốt cuộc muốn làm gì?”

Lâm Nhất Long bị men rượu bốc lên, mặt đỏ bừng, nhưng ánh mắt lại rất hưng phấn và rõ ràng, “Ta cũng không biết ta muốn làm gì, huynh đệ, ngươi để ca ca vào trước đã!”

“Có gì ngày mai hãy nói đi!” Hoa Phụng Tường không chút khách khí, muốn đóng cửa, tay thì cạy ngón tay của Lâm Nhất Long ra, Lâm Nhất Long chịu đau, khớp xương cũng tái trắng, nhưng gã không chịu buông ra, cũng quyết không lùi lại, đường đường đại đương gia núi Vân Long, cứ thế chịu đau nhe răng bị kẹp giữa hai cánh cửa.

“Gia, để nô tài vào nữa chứ!” Lôi Thanh cũng ở ngoài cửa đập cửa nói, Hoa Phụng Tường thật sự bực bội cùng cực, nếu muốn đóng cửa, trừ khi chặt đứt nửa người Lâm Nhất Long trước, Lôi Thanh cũng đang ở bên đó đập cửa rầm rầm, Hoa Phụng Tường đen mặt đột nhiên buông tay, Lâm Nhất Long và Lôi Thanh liền cùng té vào.

Hoa Phụng Tường đã tránh sang một bên, hắn nhịn không được nhìn Mã Võ đã ngủ trên giường cạnh cửa, cũng may chuyện huyên náo này không làm y thức giấc, Hoa Phụng Tường không muốn để y thấy cảnh này… nhưng, căn phòng này bố trí thành như vậy, tiểu tử này chắc chắn cũng biết, y có đoán ra gì không? Nghĩ tới đây, ánh mắt Hoa Phụng Tường trở nên âm u.

Lôi Thanh ngã thành chó ăn phân, Lâm Nhất Long nửa quỳ trên người Lôi Thanh, Lôi Thanh vốn đã say mèm, bị ngã như vậy khiến hắn đau choáng váng đầu óc nửa ngày không làm rõ được tình huống, rồi với tư thế ngã bẹp dưới đất, hắn đau đớn thỏa mãn ngủ luôn, nửa ngày, Lâm Nhất Long xiêu xiêu vẹo vẹo đứng lên.

Lâm Nhất Long nhìn trước mắt, căn phòng này được bố trí theo căn dặn của gã, chẳng qua ý của gã là đổi mới chăn nệm xông hương một chút được rồi, lại bị mấy tên tiểu tử suy nghĩ khác người đó tự tiện chủ trương rải một chút hoa cỏ khô, tuy Lâm Nhất Long gã không để ý, thậm chí có chút thầm vui, nhưng tại sao Hoa Phụng Tường lại đen mặt như vậy thì không nghĩ cũng biết, “… Đây là cái gì đây hả? Mấy tiểu tử đó!” Lâm Nhất Long nói rồi nhìn Hoa Phụng Tường.

Hoa Phụng Tường lạnh lùng ngồi bên bàn, “Hừ… đại đương gia không biết sao?”

“Ta đương nhiên không biết.” Lâm Nhất Long nói mà không chút chột dạ, gã tới ngồi xuống bên cạnh Hoa Phụng Tường, “Chẳng qua, cũng coi như mấy tiểu tử kia dụng tâm, phòng của huynh đệ phải nên tận tâm bố trí như vậy!”

“Tận tâm bố trí?” Hoa Phụng Tường câm nín, mẹ nó đây gọi là tận tâm bố trí sao? Hắn nhìn Lâm Nhất Long, tên thổ phỉ này nhìn thì hỗn loạn không tỉnh táo, vô tâm vô phế, giống như không hề suy nghĩ gì nhiều, lẽ nào tất cả đều là Hoa Phụng Tường hắn đa tâm? Hoa Phụng Tường cảm thấy chuyện chắc chắn không đơn giản như vậy.

Có lẽ tên thổ phỉ này chính là một gã thuần túy lại lờ mờ, gã muốn làm thế nào thì làm, nhưng không biết bản thân tại sao lại làm như vậy.

Hoa Phụng Tường nói, “Đại đương gia nhất định muốn theo vào, là muốn nói gì sao?”

Lâm Nhất Long cứ ngồi cạnh Hoa Phụng Tường, lúc này, trên núi Vân Long đã vô cùng yên tĩnh, gã chỉ nghe được tiếng gió thổi qua cánh rừng, trong phòng ấm áp sáng tỏ như thế, tất cả giống như đang thôi thúc cái gì đó sinh ra, lại chậm rãi dập dờn, trong lòng có gì đó không thể khống chế được mềm đi, “… Huynh đệ, ta vẫn muốn hỏi ngươi câu đó, tiểu tử đó thật sự trộm tiểu thiếp của ngươi sao?”

Vấn đề này nói thật vẫn luôn quấn lấy Lâm Nhất Long, gã dường như đã đoán được, nhưng luôn nghĩ chỉ có khi nhận được đáp án chính xác từ chỗ Hoa Phụng Tường mới có thể hết hy vọng, nhưng kết quả thật sự là hết hy vọng hay ngược lại còn sinh ra thêm cái khác, gã không biết trước được.

Hoa Phụng Tường nửa ngày không nói nên lời, hắn nhìn Lâm Nhất Long chăm chú nhìn mình, vẻ mặt đó tựa như mang theo khó hiểu và nghi hoặc, lại phản phất mang theo thấp thỏm cùng hy vọng, gã rốt cuộc muốn biết cái gì? Không thể không nói, biểu hiện của đại đương gia này ở một vài chỗ là rất ấu trĩ, Hoa Phụng Tường tâm tư xoay chuyển nghĩ ra được đại khái, “… Đại đương gia hà tất phải hỏi thừa.” Hoa Phụng Tường không đáp thẳng.

Lâm Nhất Long uống nhiều rồi, ngẩn ngơ lĩnh hội ý của Hoa Phụng Tường, lát sau, “Ý của ngươi chính là không phải đúng không? Tiểu tử đó căn bản chính là nam sủng của ngươi!” Lâm Nhất Long nói rồi đột nhiên không thể khống chế vỗ mạnh lên bàn, bắt đầu giận dữ, còn xen lẫn một cảm xúc xa lạ.

Hoa Phụng Tường giật giật mí mắt, tâm trạng của hắn cũng không tốt hơn Lâm Nhất Long tới đâu, “… Phải thì thế nào?”

Lâm Nhất Long lập tức nghẹn lại, đúng, phải thì thế nào? Nghi vấn quần lấy gã nhiều ngày như vậy đã được cởi bỏ, nhưng tâm trạng khó hiểu khác thường không những không rõ ràng hơn, ngược lại còn thêm vào buồn bực ức chế, nghĩ tới tâm trạng len lén an bài bố trí lại phòng cho Hoa Phụng Tường, Lâm Nhất Long liền không khống chế được, gã hơi nâng người lên tiến sát Hoa Phụng Tường, “Không thế nào, chỉ là ánh mắt của huynh đệ ngươi… aizz!”

Hoa Phụng Tường hơi ngửa người ra sau, động tác mang theo phòng bị kéo giãn khoảng cách giữa hắn và Lâm Nhất Long, nhưng Lâm Nhất Long lại không biết sống chết đuổi theo sát nút, Hoa Phụng Tường giận dữ, nhưng không đợi hắn phát tác, một câu nói của Lâm Nhất Long khiến hắn nghẹn lại, “Giữa nam nhân nó như thế nào?” Lâm Nhất Long rất hiếu kỳ, nói rồi không kiên nhẫn kéo mở cổ áo khoác, dưới tác dụng của cồn, tim gã đập thình thịch mạnh mẽ, gã rất nóng.

Hoa Phụng Tường ngậm chặt miệng, nhìn ở khoảng cách gần thế này, Lâm Nhất Long chỉ thấy Hoa Phụng Tường nhíu mày, con mắt sáng trong cũng tràn đầy bực bội và âm u, nhưng nam nhân anh tuấn này, tại sao lại khiến gã tâm huyết sôi trào, gã thậm chí có chút nhiệt huyết sục sôi, tại sao lại thế? Lâm Nhất Long mất khống chế vươn tay.

Còn chưa đợi ngón tay xúc động nhưng không khỏi chần chừ của Lâm Nhất Long chạm vào người Hoa Phụng Tường, cổ tay đó đã bị Hoa Phụng Tường bẻ lại, đau đớn đột nhiên ập tới khiến Lâm Nhất Long rượu đã say người lại càng say tỉnh táo lại, gương mặt Hoa Phụng Tường gần ngay trước mắt lạnh tới không có biểu cảm, “Đại đương gia, ngươi say rồi!”

Nói rồi, Hoa Phụng Tường liền đột ngột đứng lên, cánh tay ghìm cổ Lâm Nhất Long kéo hắn dậy, Lâm Nhất Long bị ghìm muốn nghẹt thở, thân bất do kỷ bị tha đi vài bước. Sau đó gã trở tay ôm Hoa Phụng Tường, trong hỗn loạn, tay gã cuối cùng cùng sờ lên được, Hoa Phụng Tường càng tức giận. Lâm Nhất Long ôm hắn còn mạnh hơn lực hắn ghìm gã, Hoa Phụng Tường thoát thân không được, Lâm Nhất Long ôm chặt cứng, nhưng cũng chẳng biết còn có thể làm gì, chỉ là trong lòng tràn đầy hưng phấn và thỏa mãn khó tả. Cho đến khi một con dao chỉa lên cổ gã.

“Buông ra!” Hoa Phụng Tường tì mạnh, Lâm Nhất Long gần như có thể cảm nhận được sự sắc bén của mũi dao đâm sâu vào da thịt mình, chỉ đành chậm rãi buông ta, “… Ngươi nên trở về nghỉ ngơi!” Thế là thoáng cái, Hoa Phụng Tường đẩy gã ra khỏi cửa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.