Câu Chuyện Ở Núi Phụng Võ

Chương 6



Mấy hôm nay, cha Mã tâm trạng không yên, đứng ngồi bất an, vì món nợ ông thiếu đã sắp đến ngày trả.

Mắt thấy thời khắc đòi mạng đó tới gần từng ngày, cha Mã không dám ra ngoài nữa, cả ngày ông theo sau Mã Võ, ông nhớ có một lần con trai từng nói sẽ giúp ông trả tiền, cho dù ông không tin, mà người hiểu chuyện nhìn sơ cũng biết tuyệt đối không có hy vọng, dù thế cuối cùng cha Mã vẫn bất kể ba bảy hai mươi mốt xem nó như cọng rơm cứu mạng duy nhất, tục ngữ nói nợ cha con trả, chuyện này vốn là đúng lẽ thường, lẽ nào tụi nó có thể nhẫn tâm để người khác tới lóc bộ xương già của ông sao?

Từ trước tới nay đều như vậy, mỗi lần gặp chuyện gì, vấn đề duy nhất cha Mã để ý đến là làm sao giữ được cái mạng già, làm sao để sống thoải mái hơn.

Hôm nay, cha Mã đang dọn dẹp ngoài viện, chuẩn bị lát nữa cùng Mã Võ ra đồng làm việc.

Ngoài hàng rào truyền tới tiếng hai người, cha Mã mắt sắc, nhìn cái là thấy, giật thót, theo phản xạ có điều kiện muốn chuồn.

Hai người đó đã biết người lão già phải thu thập hôm nay trơn hơn cả cá chạch, vừa quẹo qua đã nhìn chằm chằm vào viện. “Ê! Đừng chạy!” Một người lập tức quát lớn.

Cha Mã thấy đã bị phát hiện, chỉ đành đứng lại, trên mặt nhanh chóng trưng lên nụ cười.

“A, là Lỗ huynh đệ mà, ha, còn có Trương huynh đệ nữa.”

“Mã Lão Vựng! Ông chạy cái gì! Hình như không chào đón huynh đệ tụi ta nhỉ!”

Cha Mã cười rụt rè, “Làm gì có chuyện đó chứ.”

“Hừ!” Gã họ Lỗ khinh thường cười lạnh, “Không phí lời với ông! Sao đây? Hôm nay mục đích huynh đệ bọn ta tới chắc ông không thể không biết chứ? Lần trước đã nói rồi, lấy ra đi!”

Cha Mã ấp úng cười bồi, “Lỗ huynh đệ, cậu biết mà, tình hình nhà tôi, cậu xem có thể lại…”

“Bớt phí lời! Ta đã biết ông vẫn sẽ nói như vậy!” Gã họ Trương dựng mày, ngắt lời ông, “Sao đây, rốt cuộc muốn quỵt nợ hay là sao? Quên giấy tờ lập thế nào à? Nhanh lên! Hôm nay huynh đệ bọn ta không rảnh chơi với ông! Không lấy ra chúng ta cứ theo quy định mà làm!”

Mặt cha Mã xanh lét, hồi lâu không nói nên lời.

Ngay lúc này, Mã Võ xách thùng từ phòng củi bước ra, thình lình nhìn thấy người trong viện, y giật mình.

“Võ tử…” Ánh mắt thảm thương bất lực của cha Mã nhìn sang y như nhìn cứu tinh, vì quá sợ hãi, giọng ông cũng run lên.

Mã Võ nhìn ông.

“Võ tử! Con không thể không lo, không phải con nói sẽ giúp cha trả tiền sao?” Đây đã là toàn bộ hy vọng của cha Mã.

Mã Võ lại nhìn hai nam nhân vạm vỡ sắc mặt bất thiện không nói một lời kia.

“Võ tử, con lấy ra đi chứ!”



“A?” Nhìn Mã Võ mặt không biểu cảm, không chút phản ứng, cha Mã càng lúc càng vội, “Con nói chuyện đi!”

Mã Võ vẫn nhìn chăm chăm một lúc, sau đó, y hạ mắt xuống, “Tôi không có tiền.”

“A? Con nói cái gì?” Tuy nói không ôm quá nhiều hy vọng, nhưng tâm cha Mã vẫn chìm xuống đáy cốc, ông càng thêm hoảng, “Vậy phải làm sao? Võ Tử, con nói đi, vậy phải làm sao? Con không phải nói giúp cha trả tiền sao?”



“Nói xong chưa? Mã Võ, nếu ngươi là một nam nhân thì trả tiền cho cha ngươi đi!” Gã họ Lỗ mất kiên nhẫn thô lỗ nói.

Mã Võ không nhìn gã, vẫn là câu đó, “Tôi không có tiền.”

“Võ tử…”

“Má nó chứ!”

Gã họ Trương vung mạnh nắm đấm, hung ác nói, “Xem ra hôm nay không cho các ngươi chút giáo huấn, các ngươi không học được ngoan ngoãn! Lỗ ca?”

Gã họ Lỗ cũng siết nắm tay, khớp xương vang lên răng rắc. Oan có đầu nợ có chủ, muốn dạy dỗ cũng phải dạy cha Mã trước. Thế là, họ Trương bước tới không tốn chút sức xách ông lên, còn chưa ra tay, cha Mã đã kêu lên kinh thiên động địa.

“Tha mạng! Đại huynh đệ! Đại… đại lão gia! Ôi trời! Võ tử, ngươi nhẫn tâm lắm! Bộ xương già của ta…”

Mã Võ vẫn luôn cúi đầu.

“… Thả ông ấy ra.” Thời gian chưa từng trôi qua gian nan như thế, nhưng cuối cùng không ngoài dự liệu, trước khi họ Trương ra tay, Mã Võ khàn giọng nói.

Môi y nhẹ giật khó thể nhận ra. Y không thương hại nam nhân đó, thật sự không, y hận ông! Rất nhiều chuyện, nếu không vì ông sẽ không xảy ra, chỉ vì, chỉ vì…

“Nợ cha con trả, có chuyện gì, các người cứ nhắm vào tôi đi.”

Hoa Phụng Tường tới thôn Đông Phụng có thể nói là hoàn toàn vô tình. Thôn Đông Phụng rất nghèo, lúc trước khi Lục Trọng Kim dẫn hắn đi dạo luôn sẽ đi vòng qua chỗ này, hôm nay hắn tự lên núi, khi xuống rẽ trái quẹo phải liền quẹo vào nơi toàn là nhà gạch sống thấp lùn.

Hắn không biết đây chính là thôn Đông Phụng nơi ở của cái tên nhà quê kia, cho dù mấy hôm nay hắn có hơi muốn bảo Lục Trọng Kim dẫn y tới, nhưng sự ương bướng của Mã Võ cùng với thân thể y đã để lại cho Hoa đại thiếu một ấn tượng khá là sâu sắc.

Hoa Phụng Tường biết, lần này trước khi đi, hắn nhất định phải dạy dỗ lại y.

Tiểu tử đáng thương, nếu y biết được dự định này của hắn sợ rằng sẽ phát điên luôn, lần trước phải lấy quyền góp vốn vào ba cửa tiệm cho Lục Trọng Kim để lừa y tới, hắn chơi có hơi quá mức, chỉ tội y phải chịu khổ.

Bất kể là người hay đồ vật, hễ bị Hoa Phụng Tường cảm thấy hứng thú thì đều sẽ giữ chặt chơi tới cùng, cho nên, nhớ tới tên nhà quê khi đó lúc được hắn thả ra vẫn phải nằm rất lâu không dậy nổi, Hoa Phụng Tường không khỏi có chút khó chịu thay y… Không biết lần sau có thể trông mong y tốt hơn chút không?

Y chắc biết đó không phải là kết thúc phải không?

Hỏi vài người, Hoa Phụng Tường men đường đi hướng ra ngoài thôn.

Tâm trạng hắn rất tốt, chỉ hơi có chút tâm sự mà thôi.

Sau đó, hắn nhìn thấy y.

Vừa mới quẹo vào một ngã rẽ, xuất hiện trước mắt là một hàng rào đặc biệt lụp xụp, sân viện bên trong hàng rào là Mã Võ vẻ mặt thảm đạm đã vài ngày không gặp, trên mặt vẫn có thể thấy được dấu hôn và vết thương hắn tạo ra hôm đó, “Nợ cha con trả, có chuyện gì, các người cứ nhắm vào tôi đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.