Câu Chuyện Phù Sinh 2 - Sa La Song Thụ

Chương 14: Xảo Biệt 6



7.

Không biết qua bao lâu, Chương Tam Phong mới tỉnh lại trên một cồn cát ấm áp, bờ cát nhẵn nhụi dán sát vào gương mặt lạnh lẽo của cô cực kỳ thoải mái.

Bên cạnh, Bạch Ngọc Đường đang thất thần về phía xa xăm, thỉnh thoảng lại đưa tay lên lau mồ hôi.

Cô vội vàng đứng dậy đánh giá xung quanh, trước mắt thật sự là một vùng sa mạc kéo dài không dứt!

Không thể nào, cô đang ở Anh, sao nước Anh có một sa mạc rộng lớn như vậy được!

Chương Tam Phong véo mạnh vào đùi mình, á, đau!

"Đừng véo nữa, cô không nằm mơ đâu. Đây là nơi sâu nhất của sa mạc Sahara." Bạch Ngọc Đường thu ánh mắt lại: "Tôi biết bay. Vết thương của cô sao rồi? Có lẽ không nặng lắm đâu, tôi chỉ lấy một chút máu thôi mà."

Chương Tam Phong theo bản năng sờ lên ngực mình, lại quay lưng kéo cổ áo ra nhìn một chút, vết thương bị xúc tu đâm vào chỉ còn lại một chấm đỏ nhỏ xíu.

"Anh... anh rốt cuộc là người thế nào?" Chương Tam Phong đứng lên, nhào tới bên cạnh hắn, nắm lấy cổ áo y của hắn lớn tiếng chất vấn.

"Giáo viên của Rose Cross, nhân viên được 4E thuê, một học giả không ngừng học hỏi." Bạch Ngọc Đường nhún vai: "Tôi cũng không hiểu mình là ai. Ồ không, tôi không phải là con người, tôi là một yêu quái." Anh nhìn cô: "Cô cũng vậy."

Chương Tam Phong càng trở nên nóng nảy.

"Cô cũng đâu có ngốc, cuộc đối thoại của chúng tôi trong phòng thí nghiệm, hẳn là cô vẫn còn nhớ rõ nhỉ." Bạch Ngọc Đường kéo bàn tay lạnh lẽo của cô xuống.

"Các ngươi nói tôi là một con Huyết Yêu." Cô không thể tin nhìn vào mắt anh: "Huyết Yêu là gì? Một con quái vật? Yêu quái giống như quái vật hai đầu kia sao?"

"Bản chất của cô và rắn hai đầu quả thực đều là ác yêu." Anh ta không hề che giấu nói: "Huyết yêu là sự tồn tại còn đáng sợ hơn cả quỷ hút máu, bởi vì các người không sợ ánh mặt trời, không sợ giá chữ thập, không sợ tỏi, hơn nữa còn có tốc độ mà người bình thường không có. Nếu như Huyết Yêu muốn thì họ có thể chạy mười mấy vòng vòng quanh trái đất trong một đêm." Anh dừng lại, thở dài: "Nhưng mà, độ tinh khiết của cô đã không còn cao, nói cách khác, máu thuộc về Huyết Yêu trong cơ thể cô đã bị người ta pha loãng, cho nên năng lực vốn thuộc về Huyết Yêu cũng suy yếu."

Cô nghẹn lời. Không, không, điều này là hoàn toàn không thể, cô đã sống rất bình thường trong mười bảy năm, đi học, về nhà, không làm một điều không thuộc về hành vi của con người. Sao cô có thể là một yêu quái được.

Bạch Ngọc Đường đứng lên nhìn xung quanh nói: "Đứng lên đi, chúng ta phải tiếp tục đi. Chúng ta phải đến chỗ ngọn lửa Apollo trước khi trời tối."

"Đó là nơi nào?" Chương Tam Phong ngơ ngác hỏi.

"Nơi có thể giúp cô hoàn toàn thoát khỏi Ross Cross, thoát ly khỏi 4E." Anh kéo tay cô lên, hít sâu một hơi, kéo cô chạy về phía sa mạc.

Anh không thể bay nữa, sức mạnh còn lại của anh chỉ đủ cho anh chạy thật nhanh mà thôi.

Sahara quá nóng cho một con quái vật Sô-cô-la như anh.

Chương Tam Phong lảo đảo đi theo phía sau, hai người ở trên mặt cát không một ngọn cỏ hoang vu vô tận lưu lại từng dấu vết, mà con đường dưới chân lại giống như đi thế nào cũng không thể đến đích.

Khi ánh mặt trời nóng rực càng ngày càng đỏ rực, anh đã dẫn cô đi qua vô số cồn cát lớn nhỏ, cuối cùng cô dùng sức hất tay anh ra, mắt hoe đỏ thế nhưng lại không hỏi thêm gì, chỉ là quật cường nhìn anh, kéo thế nào cũng không chịu đi nữa.

Bạch Ngọc Đường thở dài một hơi, lau mồ hôi trên trán, nói: "Bất kỳ sự giao tiếp nào cũng đều phải bắt đầu từ việc đối mặt với hiện thực, nếu như cô không chấp nhận mình thực sự là Huyết Yêu, vậy tôi nói gì cô cũng sẽ không tin."

"Sao tôi có thể tin được?! Tôi đã sống mười bảy năm, bây giờ đột nhiên có người nói với tôi rằng tôi không phải là con người, tôi là một con yêu quái, anh muốn tôi tin thế nào đây." Cô hét lên: "Tôi chỉ muốn tìm em trai tôi trở về, sau đó sống một cuộc sống yên bình, chỉ vậy thôi mà!" Cô nói, nước mắt tuôn ra, quỳ xụp xuống mắt đất, nghẹn ngào nói: "Nhưng họ nói... em ấy đã bị ăn thịt rồi."

"Đúng vậy, em trai cô đã bị ăn thịt rồi." Anh không đưa ra bất kỳ lời an ủi nào, ánh sáng mặt trời kéo chiếc bóng của anh dài ra trông giống như một con dao cắm trên mặt đất: "Sau đó thì sao? Cô cũng muốn chết cùng à? Hay là ôm chút đau lòng không có giá trì này sống cả đời? Nếu cô nói đúng thì tôi tác thành cho cô."

Anh lạnh lùng cứng rắn, lời nói không có bất cứ tình cảm nào, thế nhưng lại làm cho trái tim đang đập điên cuồng của cô dần tỉnh táo lại, cô chậm rãi hỏi: "Ross Cross rốt cuộc là nơi quỷ quái gì?"

"4E là một trong những địa điểm thử nghiệm trên toàn thế giới." Mặt anh không chút thay đổi nói: "Kỳ thật ngay cả tôi cũng không rõ 4E rốt cuộc là tổ chức như thế nào, chỉ biết thủ lĩnh của 4E là một người được gọi là tướng quân. 4E đã tiến hành một thí nghiệm cấy ghép hoàn hảo linh hồn của tất cả các loại yêu quái vào bất kỳ đối tượng nào trên thế giới - tạo ra một loại yêu quái nhân tạo hoàn toàn mới, những vật thể này có thể là bất cứ thứ gì cô nhìn thấy trong cuộc sống, chăn gối, nồi và chảo, thức ăn và đồ uống, v.v., với năng lượng yêu quái, chúng giống như những con rối có linh hồn, biết nói chuyện, biết suy nghĩ, có khả năng phi thường, và tất nhiên sẽ tuân theo tất cả các hướng dẫn của người sáng tạo ra nó." Anh nhìn vào mắt cô, tiếp tục nói: "Thế nhưng, muốn kết hợp hai thứ này lại một cách hoàn mỹ thì nhất định phải có một chất trung hòa thì mới có thể làm cho yêu năng thuận lợi cấy vào trong vật thể. Mà thân là một loại yêu quái có năng lực gần giống như con người ở nhiều phương diện, máu của Huyết Yêu chính là một loại thuốc trung hòa trời sinh. Chỉ tiếc Huyết Yêu trên đời này lại không còn bao nhiêu, hơn nữa rất nhiều Huyết Yêu lựa chọn phối hôn cùng nhân loại, yêu khí càng ngày càng yếu, muốn tìm được chúng cũng càng ngày càng khó. Hàng năm, cấp trên đều phái ra rất nhiều người đi khắp nơi tìm kiếm tung tích của Huyết Yêu, một khi tìm được sẽ dùng các loại thủ đoạn bí mật để dẫn chúng vào bẫy. Huyết Yêu chân chính có sức mạnh rất lớn, cho dù là loại Huyết Yêu đã bị suy yếu như cô nhưng nếu cô thật sự bị kích phát ra năng lực trời sinh thì cũng là rất mạnh mẽ. Cho nên, nhất định phải là trong tình huống Huyết Yêu không phát hiện, áp chế sức mạnh của chúng, sau đó mới thực hiện sự bắt giữ cuối cùng, nếu không thì sẽ tự hại chết chính mình. Từ khi cô bước vào Ross Cross, thức ăn mỗi ngày mà cô ăn, còn có trà bà Bell cho cô uống, và điểm tâm, bên trong đều thêm bột xương và được thi pháp chú, chỉ cần mười ngày sau, tôi chỉ cần giở một chút trò nhỏ là cô có thể tự mình vui vẻ đến trước cửa mà không tốn chút công sức nào rồi."

Chương Tam Phong kinh ngạc ngồi bệt trên mặt đất.

"Tuy nhiên, việc cải tạo vật thể chỉ là thí nghiệm đầu tiên, 4E còn có thí nghiệm thứ hai." Bạch Ngọc Đường dứt khoát đem tất cả những gì cô muốn biết đều nói ra hết: "Bọn họ cảm thấy chỉ có vật thể thí nghiệm còn chưa đủ, vạn vật linh trưởng nhân loại, mới là nguyên liệu tốt nhất để chế tạo yêu quái kiểu mới. Và tài năng nghệ thuật hơn người của con người, bởi vì cấu trúc não và cách suy nghĩ khác nhau, dễ dàng hơn để nuôi dưỡng năng lượng yêu quái hơn so với người bình thường. Thí nghiệm này thực sự đã được thực hiện từ hàng trăm năm trước, đối tượng thực nghiệm là một họa sĩ, những thành tựu của ông ta trong hội họa không ai có thể đạt tới được, nhưng sau cùng lại bị bệnh tâm thần, điên cuồng suốt đời, cuối cùng tự tử bên bờ sông Waz ở Pháp. Sau đó, thí nghiệm đã bị đình chỉ. Cho đến mười năm trước, nó đã bắt đầu lại. Rose Cross là một trong những địa điểm thí nghiệm, dưới lớp vỏ bọc hấp dẫn tuyển chọn sinh viên học sinh, mỗi một người từ khi nhập học đã ở trong trạng thái bị quan sát, trong đó kẻ ưu tú nhất thích hợp nhất sẽ được chọn làm vật phẩm thí nghiệm. Chỉ là các vật thí nghiệm cuối cùng đều biến mất, những người vì thế mà chết đi đều bị đem đi làm thức ăn cho rắn hai đầu, mà những người còn sống thì đến cả tôi cũng không biết họ đã bị đưaa đến nơi nào."

"Sao những người đó có thể một tay che trời như vậy? Những người mất tích kia, chẳng lẽ thân nhân của bọn họ không truy xét sao? Các bạn cùng lớp khác trong trường sẽ không nghi ngờ ư? Có phải chỉ là một con mèo con đâu, đó là một người sống sờ sờ mà!" Cô chợt nhớ đến kết quả cảnh sát đưa cho cô, không biết có bao nhiêu người vô tội trong Rose Cross cũng giống như em trai cô, cũng bị "xóa sổ" một cách không thương tiếc rồi.

"Khả năng của 4E không phải là thứ mà cô và tôi có thể nghĩ đến được đâu. Xóa bỏ sự tồn tại của một người thật sự quá dễ dàng. Phải biết rằng, họ không chỉ có thiên phú khoa học mà còn có dị năng của yêu quái." Bạch Ngọc Đường thản nhiên nói.

"Em trai tôi..." Bao nhiều sức lực của cô gần tan rã.

"Cậu ấy không về được nữa đâu." Hắn nói một cách thẳng thắn, và gần như tàn nhẫn: "Nếu là con của Huyết Yêu và nhân loại, lại là một cặp song sinh trai gái thì đứa con gái sẽ kế thừa bản năng khát máu của Huyết Yêu, nhưng đứa con trai thì không. Nhưng cho dù như thế nào thì nó cũng không thoát khỏi thân phận của một Huyết Yêu. Một con Huyết Yêu thuần khiết, ba năm mới có thể bị vắt sạch sẽ, em trai cô đã chịu đựng thí nghiệm của Ross Cross suốt ba năm. Một tháng trước khi cô đến Ross Cross, cậu ta đã..."

"Đừng nói nữa!" Ngón tay Chương Tam Phong đấm mạnh vào trong cát: "Vậy những cuộc gọi video ba năm kia thì sao?"

"Ngu ngốc thế, bọn họ ngay cả người còn có thể xóa đi, làm giả video thì có gì khó khăn." Ông lắc đầu.

"Lúc trước, vì sao không lừa tôi một lần với em trai luôn đi. Hao tâm tổn trí lừa gạt tôi ba năm như vậy làm gì?" Chương Tam Phong chịu đựng sự đau đớn trong lòng, tức giận chất vấn.

"4E có kế hoạch và quy định nghiêm ngặt. Mỗi lĩnh vực thử nghiệm đã thiết lập các quy tắc nghiêm ngặt, chuẩn bị bao nhiêu vật liệu thử nghiệm, bao nhiêu chất trung hòa, sản xuất bao nhiêu 'sản phẩm', có định lượng, không thể nhiều không thể ít hơn. Ross Cross định lượng ba năm này, chỉ có thể sử dụng một Huyết Yêu, sau khi dùng xong mới có thể dùng đến cái thứ hai." Hắn ho khan vài tiếng, lau mồ hôi trên trán: "Cô và em trai cô, từ lâu đã bị Ross Cross để mắt đến rồi, ba năm trước khi các người bị phát hiện, cũng đã được định ra. Người tìm được em trai cô chính là tên cao lớn kia, hắn vẫn phụ trách tìm kiếm thuốc trung hòa cho khu vực nước Anh. Trên toàn thế giới có rất nhiều người như anh ta, không ngừng tìm kiếm tài nguyên cần thiết vì khu vực mình phụ trách, có đôi khi còn sinh ra mâu thuẫn nội bộ, tranh đoạt lẫn nhau. Năm đó, hắn đến Trung Quốc, trong một bến cảng nhỏ vào ban đêm, gặp một cậu bé ngồi xổm dưới gốc cây rơi nước mắt, hương vị của Huyết Yêu đập vào mắt hắn. Sau đó, cô cũng biết rồi đấy, em trai cô đã được đưa đến đây bởi các điều kiện hấp dẫn của Rose Cross. Chuyện này, tên cao đã khoe khoang thật lâu, còn nói hắn thật may mắn."

Cô nghe thấy trái tim của mình vỡ ra từng mảnh.

Em trai không phải bị điều kiện hấp dẫn của Ross Cross mang đi, mà bị nhừng lời nói của chị gái mình tổn thương đến mức muốn bỏ đim để lại tình yêu của bố mà mình "cướp đi", trả lại cho chị gái. Nếu như cô không nói những lời quá đáng kia với em trai thì đêm đó em trai sẽ không lao ra khỏi nhà. Nếu ngày đó em ở nhà, thì Ross Cross sẽ không thể tìm thấy em trai.

Nắm đấm của Chương Tam Phong, nắm chặt đến mức kêu lên lách cách, sau đó cô đấm vào mặt Bạch Ngọc Đường một cái, rồi lại nhảy lên người hắn khóc rống lên: "Anh cũng là người của đám ma quỷ này! Đồ đồng lõa! "

Anh không đánh trả, mặc cho nắm đấm của cô rơi xuống trên người mình. Đợi cô đánh xong rồi anh ta lại nói: "Có thoải mái không? Không thoải mái có thể tiếp tục đánh."

Cô thở hổn hển một lúc rồi dần dần bình tĩnh lại nhìn anh: "Cuối cùng anh đã động tay chân gì với họ?"

"Lấy một giọt máu rắn, chính là thú cưng cô nhìn thấy ở nhà tôi, lặng lẽ lẫn lộn trong máu của cô." Hắn cười xảo quyệt: "Thuốc trung hòa phải tuyệt đối tinh khiết, bất kỳ giọt máu nào không thuộc về bản thân nó cũng đủ để gây ra một vụ tai nạn."

"Tại sao?" Cô nghi ngờ hỏi: "Anh không phải là nhân viên trung thành và tận tâm của họ sao?"

"Tôi chỉ chán ghét việc bọn họ làm ra Sô-cô-la, những thứ tốt đẹp như vậy, ngày lễ tốt đẹp như vậy, nếu như bị một đám yêu quái Sô-cô-la nhân tạo tổn hại đến mạng người, thật sự là tội lỗi." Hắn cười ha hả.

"Đơn giản như vậy thôi sao?" Cô không quá tin, đánh giá anh lần nữa "Rốt cuộc anh là cái gì vậy?"

"Một kẻ EQ thấp." Anh nằm ngửa trên cát và mỉm cười tự giễu.

"Khó trách anh có thể làm động vật máu lạnh mười năm." Chương Tam Phong cầm lấy một nắm cát, hung hăng ném lên người anh: "EQ thấp thật đáng trách!"

Bạch Ngọc Đường, mỉm cười nhìn cô: "EQ cô cũng thấp lắm! Người khác ngoài mặt cho cô chút ân huệ nhỏ cô đã coi đối phương là người tốt đáng tin cậy, nào biết đối phương có ý đồ khác. Người không gần gũi cô, nghiêm khắc với cô, cô lập tức cảm thấy đối phương ghét cô không yêu cô."

"Ý anh là sao?" Chương Tam Phong nghe được trong lời nói của hắn có ý gì đó, hồi tưởng lại những đối xử của bố với mình, trong lòng lâng lâng đủ thứ cảm xúc khó hiểu.

"Cô là Huyết Yêu, nhưng nhiều năm như vậy, cô đã từng uống máu hay có ham muốn uống máu chưa?" Anh ta hỏi ngược lại.

Chương Tam Phong sửng sốt.

"Sau khi kết hợp với Huyết Yêu, máu của bọn họ sẽ biến thành màu lam. Thứ thuốc mỗi ngày cô phải tiêm vào đó cũng là màu lam." Anh ta chậm rãi nói.

Cô dường như nghĩ đến điều gì đó, ngạc nhiên bịt miệng.

"Không có người cha nào lại trơ mắt nhìn con gái mình biến thành một con quái vật khát máu cả. Có lẽ ông hận mẹ cô vì khi gả cho ông đã không nói thân phận thực của mình, dẫn đến số phận gập ghềnh bẩm sinh của con cái họ, nhưng điều này không ngăn cản bản chất của dòng máu chảy trong người cô, ông muốn cứu con gái của mình. Cách duy nhất để ngăn chặn bản năng khát máu của Huyết Yêu, chính là dùng máu của chính ông để 'tẩy rửa' cho cô, sau đó buộc cô ăn thật nhiều để trừ đi sự đói khát trời sinh của cô đối với máu. 'Công việc' như vậy chỉ cần kiên trì hơn mười năm thì chứng khát máu của cô chắc chắn sẽ không phát tác. Cho nên chúng ta mới nói 'độ tinh khiết' của cô không đủ. Bạch Ngọc Đường dừng lại, thở dài nói: "Ông ta yêu cô như thế, chỉ là chưa từng biểu đạt ra mà thôi. Ông ấy không muốn cô biết cô là một Huyết Yêu, cho nên ông ấy mãi mãi không thể để cho cô biết được hành động mà ông đối với cô, thứ mà em trai cô có được, sự "cưng chiều" quá mức đó cũng là tình yêu mà bố cô muốn đặt lên người cô, nhưng lại không thể làm được."

Tim Chương Tam Phong dường như muốn ngưng lại, cô bịt lỗ tai, nước mắt rơi xuống như đứt dây. Ông yêu cô rất nhiều, nhưng ông không thể hiện điều đó. Tình yêu muốn đặt trên cô nhưng không thể đặt... Lục phủ ngũ tạng cô lúc này giống như có một thanh đao đang không ngừng khuấy đảo.

Cô ôm ngực, run rẩy hỏi: "Sao anh biết chuyện của gia đình tôi?"

"Đôi khi, tôi lại nói chuyện phiếm với em trai cô." Anh ta bình thản bước qua, nhìn vào bầu trời nói: "Nghỉ ngơi đủ rồi, đã đến lúc phải đi."

Trên cát vàng, khắp nơi đều khô ráo đến mức muốn bốc cháy, anh dắt cô chạy như bay, trước khi anh ngã xuống. Có một điều mà anh sẽ không bao giờ nói với cô.

Em trai cô bị mắc kẹt trong Ross Cross trong ba năm, nhưng lại chưa cau mày một lần, cũng không rơi nước mắt một lần, ngay cả khi anh ta biết rằng anh ta đang đến gần cái chết.

Thỉnh thoảng anh sẽ đến phòng thí nghiệm thăm em trai cô, đôi khi cũng cũng vì tò mò nên muốn nói chuyện phiếm với cậu bé này. Đứa nhỏ này rất tin tưởng anh, đứt quãng kể hết chuyện trong nhà cho anh nghe. Ban đầu, anh nghĩ rằng đứa trẻ muốn có được sự đồng cảm, hy vọng anh có thể giúp cậu ta trốn thoát, nhưng, cho đến khi chết, đứa trẻ này cũng không cầu xin anh bất cứ điều gì.

Đêm đó, khi anh ở bên đứa trẻ, cậu hỏi anh: Anh sẽ đưa chị tôi đến đây sao?

Không cần chúng ta đưa cô ấy đến, chỉ cần nói cho cô ấy cậu đã mất tích thì cô ấy sẽ tự tới thôi. Anh là nói sự thật.

Nếu như chị ấy đến, xin vui lòng đưa chị ấy đi, nơi này lạnh quá, chị ấy không chịu được đâu. Đây là những lời cuối cùng em trai cô để lại trên đời này.

Chịu đựng ba năm và một kết cục bi ai, đứa nhỏ này lại chưa bao giờ cầu xin cho mình điều gì, cũng chưa từng rơi một giọt nước mắt, điều cuối cùng mà cậu để trong lòng cũng chỉ có chị gái mình. Cái gọi là thủ túc, có lẽ chính là như vậy?

Trong khóa học tình cảm của anh lại có thêm một chút nội dung.

7.

Một khoảnh khắc trước khi mặt trời lặn, Chương Tam Phong đột nhiên nhìn thấy điểm cuối của đám cát vàng trải dài, có một ngọn lửa vàng thiêu đốt hừng hực, cao chừng mười mét dọc theo toàn bộ mép cồn cát chia sa mạc này và thế giới bên kia ra. Thấy ánh lửa này, cả người Bạch Ngọc Đường ướt đẫm mồ hôi, hưng phấn nói: "Đến rồi!"

Ngọn lửa càng ngày càng gần, Chương Tam Phong chỉ cảm thấy một trận đau đớn.

"Mục tiêu bị 4E khóa, bất kể là vật thí nghiệm hay là nhân viên công tác, thì trên người đều sẽ bị đánh dấu, chính là dấu đỏ trên trán cô, và tôi cũng có. Chỉ cần con dấu kia vẫn còn thì cho dù cô chạy đến đâu, đều sẽ bị bọn họ tìm được. Chỉ có ngọn lửa Apollo huyền diệu mới có thể làm tan dấu ấn tội lỗi này thôi." Anh bước đi trên nền cát, ngước nhìn biển lửa hừng hực kia: "Đi qua biển lửa này, dấu ấn của cô sẽ biến mất, bọn họ sẽ không thể tìm thấy cô nữa! Trở về thế giới của cô đi, yên tâm, ngọn lửa này sẽ không đốt cháy cô được đâu!"

Tóc cô bay lộn xộn trong không khí nóng bỏng, cô chần chừ không di chuyển. Anh ta lấy ra một viên hồng ngọc từ trong ngực nhét vào tay cô: "Cái này sẽ có ích với cô. Tóm lại, hãy sống thật bình an, vì điều đó tốt hơn bất cứ điều gì."

"Vì sao lại giúp tôi?" Chương Tam Phong cầm con dao găm lên: "Anh không phải là người của bọn họ sao?"

"Bọn họ bồi dưỡng tôi học tập tất cả kiến thức trên đời này, nhưng lại nói cho tôi biết, chỉ có tình cảm là tôi không học được. Họ thực sự không nói sai, tôi không bao giờ học được tình cảm. Nhưng, tôi đã học được lương tâm". Anh nhìn ngọn lửa hùng vĩ thiêng liêng trước mắt, mỉm cười: "Và gia đình của cô, họ đã dạy cho tôi một chút bài học về tình cảm."

Nói xong, hắn lại lấy một quyển sổ nhỏ ra, trên trang cuối cùng viết: Bệnh tình cảm số 53 – hy sinh. Sau khi viết xong, hắn ném mạnh cuốn sổ vào ngọn lửa.

"Đi đi, tuy rằng cô không khát máu, không có tốc độ thuần túy của Huyết Yêu, nhưng ngươi chỉ cần ăn no, sau đó tập trung tinh thần chạy về phía trước, sẽ phát hiện cô chạy nhanh hơn bất cứ người nào trên đời, cho dù là sông núi biển hồ cũng không thể ngăn cản được cô." Anh vỗ vỗ đầu cô: "Nhanh chạy qua đi."

"Còn anh thì sao?" Cô chần chờ bước lên phía trước một bước, lại quay đầu lại: "Tổ chức 4E kia sẽ không bỏ qua cho anh đâu!"

Anh ta cười ha ha: "Cô tưởng tôi bị ngu chắc! Đương nhiên rồi cũng sẽ không ngồi chờ chết!"

"Vậy anh đi theo tôi!" Cô nắm lấy cánh tay anh, lẩm bẩm: "Tôi chỉ có một mình."

"Không phải vẫn còn có mẹ cô sao? Có lẽ bà ấy vẫn còn sống!" Anh ta nói: "Cô nên đi tìm bà ấy."

Cô cắn chặt môi im lặng.

Thấy cô như vậy, anh bất đắc dĩ nói: "Được rồi được rồi, coi như tôi nợ cô, tôi sẽ đi tìm bà ấy với cô."

"Thật sao?" Cô như không tin vào tai mình.

"Đương nhiên, nhưng cô phải đi trước, đến một thành phố của Trung Quốc có tên là Vong Xuyên, nơi đó có một Thụ Yêu, cô ấy mở một cửa hàng nhỏ tên Bất Đình, cô hãy đến đó chờ tôi!"

Dứt lời, không đợi cô trả lời, anh đã đẩy mạnh vào lưng cô, thân thể cô lập tức rơi vào trong ngọn lửa.

Anh ta nói không sai, lửa đốt trên người không hề đau mà giống như dòng nước dịu dàng, gột sạch hết đám bụi bặm trên người cô.

Nhìn cô biến mất trong ngọn lửa, anh bất lực ngồi bệt trên cát.

"Cô ngốc, tôi là Sô-cô-la mà, nhiệt độ quá cao thì sẽ hòa tan." Anh mỉm cười. Thân thể của anh dần dần sụp xuống, tan vào trong những hạt cát lấp lánh như vàng, dần dần hòa thành một thể...

8.

"Thế sao anh lại không chết? Còn nữa, sao lại kêu cô ta đến tìm tôi?" Sau khi anh ta kể xong, trà của tôi cũng cạn sạch, sau đó tôi thấy miệng mình như bị bỏng.

"Lúc ấy tôi cũng tưởng mình xong đời rồi. Nhưng tôi lại lo cô nhóc kia lại gặp chuyện gì không may, vì thế hy vọng cô có thể giúp cô ấy. Theo tôi được biết, thì cô đã giúp không ít yêu quái!" Đồng chí Sô-cô-la dùng sức hít hương trà trong chén: "Nhưng tôi không chết, chỉ trở về bộ dáng ban đầu, sau đó dấu ấn của 4E cũng biến mất. Ngày đó tôi nằm bên cạnh ngọn lửa Apollo, nhìn thấy cô ấy sau được rửa sạch dấu vết xong lại quay về tìm tôi, đương nhiên cô ấy không thể phát hiện ra tôi, tôi cũng muốn cô ấy nhìn thấy dáng vẻ thảm hại này của mình, vì thế lặng lẽ nhảy vào trong túi áo của cô ấy, cùng cô ấy đi đến Bất Đình. Không ngờ Huyết Yêu đã bị suy yếu, tốc độ chạy trốn vẫn kinh người như vậy, chưa đến một tuần cô ấy đã chạy từ Sahara chạy đến Bất Đình, cũng khó trách vì sao cô ấy đói như vậy."

Tôi nhìn về phía phòng ngủ nói: "Chờ đã, anh thích cô ấy à?"

Tôi biết mình lại muốn hóng hớt chuyện người khác, nhưng mà tôi đâu biết phải làm sao, tính tôi nó như vậy rồi?

"Không có." Anh phủ nhận, "Tôi chỉ đồng cảm với em trai cô ấy."

"Anh thích em trai cô ấy sao?" Tôi lại hỏi.

"Cô thật sự là già mà chẳng nên nết!"

"Biết rõ đến sa mạc sẽ mất đi mạng nhỏ của mình mà còn đi. He he, không có ai dở hơi đến mức vì đồng tình mà lên núi đao xuống biển lửa vì người khác đâu." Tôi mở vòi nước, rửa chén trà: "Đây là một trong những bài học tình cảm mà bà chủ tôi đã dạy cho anh đó."

Hắn suy tư hồi lâu, lúng túng thừa nhận: "Được rồi, là một tiểu yêu quái có thâm niên nông cạn, tôi đang học cách thích một người."

"Cảm xúc thực sự thì không cần phải học. Khi tình yêu đến thì trái tim anh sẽ tự biết thôi. Anh đã tốt nghiệp rồi." Tôi lau sạch chén trà, bĩu môi: "Chỉ là còn phải đợi đến lúc tuổi tác của anh bằng một phần mười tôi đã rồi lại quay về thảo luận chuyện tình yêu với tôi. Bây giờ chúng ta chỉ có thể nói chuyện tiền bạc thôi!"

"Cô có thôi đi không hả! Viên hồng ngọc bằng trứng bồ câu kia còn chưa đổi thành ngàn vàng được sao!" Anh ta nhảy lên vai tôi, nói: "Bây giờ đến lúc nói chuyện đáp lễ rồi!"

"Chỉ cần không muốn vàng của tôi thì đều dễ nói!" Tôi không thèm ngẩng đầu lên, nói: "Cho dù anh muốn bắt Ngao Sí về làm thú cưng tôi cũng cho anh!"

Vừa dứt lời, Ngao Sí đang nghe lén bỗng vọt ra, bộ dáng hung ác như muốn giết tôi để trút giận, cũng may có Triệu công tử duỗi lưng ôm lại.

Tôi bình tĩnh chỉ vào Ngao Sí, nói với Sô-cô-la: "Anh nhìn dáng vẻ hung ác của anh ấy đi, đây cũng là một loại tình cảm, nhưng chỉ áp dụng cho mấy vợ chồng lâu năm như chúng ta thôi." Sô-cô-la đầu đầu vạch đen.

Vỹ thanh:

Chiều hôm sau thời tiết rất đẹp, ánh hoàng hôn rải rác khắp con hẻm.

Tôi dựa vào khung cửa Bất Đình nhìn theo hai bóng người một nam một nữ đang sóng vai rời đi phía trước. Trước khi đi, tôi đã nói với người đàn ông đẹp trai ngời ngời trước mắt: "Nhớ kỹ, đừng tới gần lửa, hình người bây giờ của anh là tôi dùng giấy bùa hóa phép, hơn nữa tôi không thể cam đoan hình người này có thể duy trì bao lâu, có thể một tháng sau anh đột nhiên trở về nguyên hình, cũng có thể một trăm năm cũng không thành vấn đề. Dù sao nếu anh rảnh thì tự mình dành chút thời gian tu luyện đàng hoàng đi, đừng chơi ba thứ tà đạo, nhân tạo yêu quái gì đó sao bằng được yêu quái tự nhiên chứ!"

Anh ta gật đầu: "Quà đáp lễ của cô, tôi nhất định sẽ quý trọng."

Tôi hỏi anh ta tiếp sau đây có kế hoạch gì không, anh ta nhìn chiếc đèn lồng trên đầu tôi, cười nói: "Cứ đi thôi đừng hỏi." Sau đó, anh ta rất chân thành cúi chào tôi và nói: "Cảm ơn cô, lão yêu quái!"

Tôi chống thắt lưng gào lên với anh ta: "Cút!"

Anh ta cười ha hả, dắt Chương Tam Phong rời đi.

Một con yêu Sô-cô-la lại dám nói tạm biệt với tôi như thế.

Một viên Sô-cô-la cùng với một con Huyết Yêu yếu đuối, thực sự là một sự kết hợp kỳ lạ. Nhưng tôi vẫn chúc họ đi đường bình an. Có tình cảm hay không không nói, suốt chặng đường dài, trên đường có một người bạn đồng hành lúc nào cũng tốt hơn là một mình.

Chỉ là Chương Tam Phong đến lúc rời đi vẫn không tin nổi tôi đã hơn một ngàn tuổi, đồng thời đứa nhỏ ruột thẳng này còn nói với tôi là nó không thích phụ nữ tham tiền, nhưng vì tôi để cho cô ta chờ đợi người cần chờ đến nên tạm thời cho tôi một ngoại lệ.

Thôi nào, tôi chỉ yêu tiền, hoàn toàn khác với tham tiền nhé.

(Chỉ Phiến: sức thuyết phục của lời này rất thấp rất thấp!)

Trở vào lại trong nhà, tôi phát hiện Ngao Sí lại ăn sạch đống Sô-cô-la trong nhà, bây giờ đang ôm bụng nằm ngửa trên sô pha thở dốc, thấy tôi trở về thì lập tức ngồi dậy, cực kỳ không hài lòng nói: "Em dùng bùa giấy tùy tiện hóa một hình người là được rồi, vì sao lại biến anh ta đẹp trai đến vậy hả?"

"Chua quá chua quá!" Chỉ Phiến la hét bay qua đầu chúng tôi.

Tôi nhìn đám giấy gói đầy đất và Ngao Sí đang tức giận đùng đùng kia, đột nhiên có một loại cảm giác ấm áp hạnh phúc dâng trào, đúng vậy, so với người khác thì chúng tôi bây giờ đã sống rất tốt rất an ổn rồi, có thể gặp nhau sớm chiều, không có sinh ly tử biệt, không có chông gai gập ghềnh, những thứ này có dùng bao nhiêu vàng cũng không đổi được. Điều này, tôi biết rõ hơn ai hết.

Tôi đi lên trước ôm Ngao Sí lên, hôn chụt một cái trên khuôn mặt mập mạp của anh: "Anh yêu, valentine vui vẻ!"

Ngao Sí sửng sốt năm giây sau đó lắp bắp nói: "Cái đó, thật ra anh đã chuẩn bị xong quà rồi, giấu ở trong chậu rửa chân, vốn muốn làm em bất ngờ, để em tự đi tìm..."

Tôi ném anh ta ra ngoài đường: "Chậu rửa chân! Ngao Sí, thứ trên cổ anh gọi là đầu sao?" Chiến tranh cục bộ vợ chồng lại bùng nổ, trong Bất Đình gà bay chó sủa, chỉ có bật TV lên, trên đó phát sóng một chương trình đặc biệt ngày Valentine, nhạc nền bên trong vô cùng quen thuộc mà du dương văng thẳng cùng cơn gió nhẹ nhàng...

All your life you've waited

for love to come and stay

and now that I have found you

you must not slip away.

I know its hard believing

the words you've heard before,

but darling you must trust them this once more.

10.7.2022


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.