Câu Chuyện Tình Cũ Rích

Chương 18: Cậu giỏi nhỉ?



Tôi nhìn về phía Hoắc Thời An một chút, cũng đúng lúc hắn nhìn sang đây.

Tầm mắt vừa giao nhau, hắn lập tức quay đầu đi.

Bộ dạng lúng túng chột dạ như đã làm sai điều gì, sợ bị phụ huynh mắng mỏ.

Tôi không biết những fan hâm mộ của hắn có thấy được hay không, chí ít với tôi mà nói, có thể thấy hắn như vậy rất rõ ràng.

“Chắc là sợ anh chán quá ấy mà.” Tôi uống nốt chỗ trà sữa còn lại, “Cậu ấy vẫn luôn chăm sóc bạn bè.”

Trợ lý dạ một tiếng, “Anh An trọng tình trọng nghĩa.”

Tôi còn chưa kịp thở phào, liền nghe thấy cậu ta hỏi, “Thế sao lại bảo em đừng để anh xuống xe nhỉ?”

“…………”

Này được rồi đấy, cậu là trợ lý, không phải đứa trẻ tò mò, làm theo lời anh An của cậu nói là được.

Giữ lại quần cho anh ấy đi, nếu mà tụt xuống thật, tiền thưởng của cậu chỉ là chuyện trong mơ thôi đấy.

Trợ lý còn muốn hỏi tôi mấy câu nữa, anh An của cậu ta lia ánh nhìn chết người qua đây, làm cậu ta sợ hãi vội vàng đưa tôi lên xe.

Không gian trong xe lớn hơn nhiều so với tưởng tượng của tôi, bàn trang điểm, phòng vệ sinh, tivi tủ lạnh đầy đủ mọi thử, xem phim nghe nhạc uống cafe chuyện gì cũng có thể.

Còn có một chỗ ngủ đơn.

Trợ lý vịn cửa xe, sửa sang lại dây đeo balo, “Anh Phương à, trong tủ lạnh có đồ ăn đồ uống, anh cứ dùng tùy ý, em đi làm đây.”

Cửa xe đóng được nửa chừng, cậu ta lại ló đầu vào trong thân xe, buồn bực nói, “Không biết vì sao em cứ cảm thấy anh Phương trông quen mắt lắm, giống như hồi trước từng gặp anh ở đâu rồi.”

Tôi đột nhiên nhấc mắt lên.

Trợ lý gãi đầu, cười ngây ngô, “Anh Phương mới về nước không lâu, sao em có thể gặp anh được.”

Tôi chỉ mỉm cười không nói gì.

Sau khi trợ lý đi rồi, tôi kéo mành, trong xe rơi vào bóng tối.

Như vậy rất thích hợp để ngủ.

Bởi vậy nên không bao lâu sau tôi đã vào giấc.

Tôi mơ một giấc mơ.

Trong mơ là ngày Hoắc Thời An tỏ tình với tôi, dọc dường về nhà sau khi tan học, trời xanh tươi, gió ấm áp, hắn vừa mong đợi vừa căng thẳng nhìn tôi, ánh mắt trong vắt.

Qua đôi mắt ấy tôi thấy được trái tim của hắn, vừa hồn nhiên lại vừa tươi đẹp.

Đó là tuổi mười tám của chúng tôi.

Sau đó hình ảnh đổi thoắt một cái, Hoắc Thời An bớt đi nét thơ ngây, từ thiếu niên trở thành thanh niên, đường nét vừa ngây ngơ trở nên lạnh lùng rắn rỏi, quần áo từ đồng phục học sinh đơn giản thành hàng hiệu đắt tiền.

Hắn đứng trước mặt tôi, đánh giá tôi từng chút từng chút một, chân mày càng nhíu chặt lại, “Phương Hoài, tôi không thay đổi nhiều như cậu, chẳng ai thay đổi nhiều như cậu cả, có cậu là thay đổi nhiều nhất, ngoại trừ gương mặt không có gì thay đổi ra, bên trong đều thay đổi hết rồi.”

Tôi ở trong mơ nổi quạu với hắn, hồi còn đi học cậu chê tôi phiền, chê tôi như trẻ con, lớn lên rồi tôi không dám lười biếng lấy một ngày, cậu lại thấy tôi xa lạ, chê tôi thay đổi quá nhiều, sợ ở bên tôi thì ngoài quá khứ ra không có gì để nói nữa, đầu óc cậu ẩm IC rồi à? Không phải tôi vẫn là tôi hay sao?

Dù tôi có thay đổi thế nào đi chăng nữa, thì vẫn là Phương Hoài, sẽ không thành Trương Hoài Lý Hoài.

Trong mơ màng, tôi cảm thấy Hoắc Thời An đang nhìn mình, trong đôi mắt hắn có nhiệt độ mà tôi rất quen thuộc.

Tôi vừa mở mắt ra nhìn, quả nhiên là hắn.

Không biết hắn vào từ khi nào, đang an vị kế bên tôi, nghiêng đầu nhìn, thấy tôi tỉnh rồi cũng không chút hoang mang.

“Tôi lấy làm kỳ quái, cậu đang là giáo viên nghỉ phép, sao còn mệt mỏi hơn tôi?”

“Giáo sư nhận một dự án, hy vọng tôi giúp thầy.” Tôi ngáp, “Tối hôm qua tôi không ngủ.”

Khóe môi Hoắc Thời An nhất thời xụ xuống, hắn nói mỉa, “Có phải một ngày nào đó tôi sẽ đọc được tin thầy giáo nào đó ở đại học A đột tử không?”

Tôi cúi đầu, tay vùi vào trong mái tóc cứ chốc chốc lại cào đầu.

“Có tiền thù lao.”

Hoắc Thời An kéo dài giọng “ồ” một tiếng, “Nguyên nhân thầy giáo nào đó đột tử là vì điên cuồng viết lập trình, vì kiếm tiền mà đánh mất cái mạng nhỏ, thật đáng thương đáng tiếc.”

Khóe miệng tôi không ngừng co giật.

“Đây là dầu gội đầu tôi làm đại diện.” Hắn giơ màn hình điện thoại qua cho tôi xem, “Ngăn ngừa rụng tóc, cũng có hiệu quả kích thích mọc tóc, muốn tôi gửi cho cậu hai chai không?”

Tôi lia mắt, sau đó cào đầu mình, “Không cần, cảm ơn.”

“Lại còn khách sáo với tôi nữa.” Hắn duỗi dài chân ra cười, “Cứ nhận một hộp là được, dùng từ từ.”

Tôi thả tay xuống, hất mặt về bên cạnh mà gào lên một câu, “Đủ rồi!”

Hắn đạp lên chiếc ghế ngồi đối diện, “Mẹ kiếp cậu bạt mạng kiếm tiền không muốn sống, còn muốn gào lên với tôi à?”

Tôi dựa vào ghế, “Chỉ chịu có một đêm thôi mà.”

“Chỉ có một đêm?”

Hắn lặp lại hai lần như cái máy đọc, cũng dựa vào lưng ghế như tôi, hắn nhắm mắt lại, trong mũi phát ra tiếng hừ nhẹ, “Được rồi, cứ chịu đi, khi nào cậu ngoẻo, tôi chỉ coi cậu như cái rắm, để cậu tản theo gió bay.”

Tôi dùng đầu ngón tay day day ấn đường mấy lần, thực ra sau khi về nước tôi rảnh rang hơn nhiều, bây giờ còn có phần không quen.

Ở nước ngoài quá căng thẳng bận rộn, khi đó mới thật sự là bạt mạng.

“Mỗi năm tôi đều khám sức khỏe định kỳ, không có bệnh gì to tát.”

Hoắc Thời An hờ hững nói, “Thế may cho cậu.”

“…..”

Tôi cúi đầu nhìn ngón tay, thở dài, “Cũng không phải làm chỉ vì tiền, tôi cũng thích mà, tôi thích lập trình, rất hưởng thụ cảm giác ấy.”

Mi mắt hắn giần giật, “Ra nước ngoài, đến giấc mơ cũng thay đổi, hồi trước cậu còn nói với tôi muốn làm con sâu lười.”

Tôi thốt lên, “Đó là nói đùa thôi mà.”

“Nói đùa à…”

Hoắc Thời An lại lặp lại một lần nữa như cái máy đọc, đột nhiên ngồi dậy mắng tôi, “Thế mà mẹ kiếp ông đây lại coi là thật, còn nghĩ thích làm sâu lười thì cứ làm đi, chẳng qua là sau này cố gắng kiếm tiền, sau khi hai chúng ta chia tay, tôi còn bị chuyện này làm ám ảnh suốt mấy năm!”

Hắn cười lạnh, “Giờ cậu lại nhẹ nhàng nói chỉ là một câu nói đùa, cậu giỏi thật, giỏi thật đấy.”

Có lẽ tôi bị hắn chọc tức, mặt đỏ tía tai muốn tính toán món nợ xưa cũ, “Thế lúc trước ai cứ lải nhải bên tai tôi, bộ dạng đau xót như ông cụ sờ tóc tôi hỏi, Phương Hoài à, bao giờ em mới có thể trưởng thành lên hả? Tóc trên đỉnh đầu tôi sắp bị cậu sờ rụng luôn rồi đấy!”

Hai chúng tôi bực dọc mắng mỏ lẫn nhau, như hai con gà trống đấu đá phân thắng bại, cậu nhổ tôi một lông, tôi nhổ lại của cậu, vừa khó coi lại chật vật.

Chẳng ai thắng cả.

Chuyện đã qua rồi, cứ nhất định phải lôi ra mắng chửi, thú vị lắm à?

Vô vị.

Chỉ có thể tự phỉ nhổ, sao trước đây tôi ngây thơ như vậy? Sao lại ngớ ngẩn như thế?

Không biết qua bao lâu, trong xe vang lên giọng nói bình ổn của Hoắc Thời An, hắn không nhắc tới đề tài kia nữa, đổi sang chuyện khác, “Trước giờ tôi không nhận kịch bản tình cảm, giờ nhận là vì nể ân tình thôi.”

Hắn đột nhiên giải thích như vậy, tôi trố mắt nhìn sang, hắn không nhìn tôi, vẫn nhắm mắt.

“Trong kịch bản không có cảnh hôn đâu.” Hắn mím môi mỏng, “Hậu kỳ cũng sẽ không thêm vào, trước khi quay đã ký hợp đồng rồi.”

Vị trà sữa khoai môn ngọt ngào vẫn còn quẩn quanh trong khoang miệng, tôi nuốt nước miếng một cái, “Xong việc rồi à?”

Hoắc Thời An nói, “Ừ, xong rồi.”

Dòng suy nghĩ của hắn chạy rất nhanh, “Đi mua quần áo trước, hay là đi ăn trước?”

Tôi kéo mành xe, để hắn xem tình huống bên ngoài thế nào, “Fans của cậu muốn bám theo xe đấy đại ca ạ.”

“Còn có quản lý, phòng làm việc của cậu nữa, họ sẽ cho cậu thời gian rảnh, để cậu tùy ý đi chơi à?”

Bộ dạng hắn uể oải ngồi ở đó, “Mấy chuyện đó cậu không cần phải lo, tôi xử lý, cậu có đi hay không.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.