Câu Chuyện Tình Cũ Rích

Chương 21: Giả vờ giả vịt



Người bình thường sẽ không ngồi xổm ở cửa phòng vệ sinh, đếm bên trong có mấy cái chân.

Thế nên tôi làm gì vậy?

Má nó chứ tôi kéo Hoắc Thời An vào buồng riêng, lại lo lắng Tần Diễn phát hiện bọn tôi ở đây có tận bốn cái chân, hết giẫm chân lên nắp bồn cầu lại sợ mình giẫm nát, tất cả đều là lo cuống lên.

Rõ ràng là bộ dạng trong lòng có quỷ.

Trước đó còn luôn miệng nói chẳng có quỷ quái gì cả, bây giờ thì tự vả mặt rồi, còn vả đến là đau, sọ não như bị dùng sức đập một cái, làm đầu óc tôi đảo điên, sau đó nghe thấy tiếng sóng đánh ào ào.

Tôi đẩy cánh tay Hoắc Thời An cầm tay mình ra, con mắt lia sang bên cạnh.

Hoắc Thời An không giữ tôi lại, hắn buông mi mắt, mặt không cảm xúc nhìn sang, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Thời gian lặng lẽ trôi trong tiếng hít thở và tim đập đều đều của chúng tôi, thi thoảng xen lẫn tiếng Tần Diễn hờ hững nói chuyện ở bên ngoài.

Hoắc Thời An vẫn luôn nhìn tôi.

Tầm mắt hắn như chiếc mạng nhện, lập tức bao bọc lấy tôi, tôi kẹt trong đó, giãy giụa sắp chết, sau lưng dần nóng ướt.

“Phương Hoài à,” Hoắc Thời An đột nhiên mấp máy môi với tôi, “Nốt ruồi bên khóe mắt cậu đâu?”

Tôi sửng sốt.

Không biết đầu óc tôi hỗn loạn xoay bao nhiêu vòng, có lẽ chỉ trong nháy mắt đã xoay vần một trăm tám mươi vòng, xoay đến mức đầu óc choáng váng, bết dính lại.

Khóe mắt trái bị chạm vào, tôi vẫn còn lo lắng, theo bản năng nhìn cánh môi mỏng nhạt màu đang mím lại của hắn, như một cậu học trò chăm chú nghe giảng, muốn biết tiếp theo thầy giáo sẽ mấp máy môi nói gì với mình.

Chỉ sợ mình bỏ qua điều gì đó, bị thầy giáo phê bình.

Hắn vừa lấy ngón trỏ vuốt nhẹ lên khóe mắt tôi, vừa dùng khẩu hình hỏi, “Nốt ruồi, ở đây? Đâu mất rồi?”

Tôi hoàn hồn lại lùi về phía sau một bước, chân vấp phải bồn cầu, cơ thể ngửa ra đằng sau theo quán tính.

Một giây sau chính là cảnh tượng cũ rích trong phim thần tượng.

Hoắc Thời An kịp thời kéo lấy tôi.

Thế nhưng giữa hai chúng tôi cũng không xuất hiện cảnh tượng môi chạm môi ôm ấp lãng mạn.

Do ảnh hưởng chiều cao, đầu tôi chạm vào mũi của hắn.

Khoảnh khắc ấy, dường như tôi thấy hắn khóc.

Hoắc Thời An dựa lưng vào ván cửa, ôm mũi cúi người xuống, bộ dạng đau đến tuyệt vọng.

Tôi muốn xoa đầu hắn, bàn tay đưa đến giữa không trung thì dừng lại, đổi thành vỗ vai hắn, biểu đạt sự quan tâm trong lặng thầm.

Hắn ưỡn thẳng eo, đôi mắt đỏ ngầu, mũi cũng ửng hồng, trông vô cùng đáng thương.

Sau đó hai chúng tôi quay trở lại trạng thái tôi nhìn cậu, cậu nhìn tôi trước đó.

Trong buồng vệ sinh riêng chỉ lớn chừng ấy, có hai người đàn ông trưởng thành đứng với nhau, hơn nữa giữa họ còn có cái quan hệ gọi là đã không rõ lại còn loạn.

Hô hấp không thuận, nhịp tim cũng chẳng bình thường, vừa buồn bực lại vừa chịu tội.

Ngay trước khi hai đứa tôi biến thành cảnh chọi gà, lại nghe thấy Tần Diễn ở bên ngoài khẽ chửi thề một câu, sau đó là tiếng bước chân anh ta rời khỏi nhà vệ sinh.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, trên đầu vang lên tiếng nghiến răng nghiến lợi của Hoắc Thời An, “Sao trán cậu cứng như thép thế?”

Hắn thấy tôi muốn mở cửa ra ngoài, chân dài duỗi ra, chỉ tay vào mũi mình, “Nhìn đi.”

Tôi không nhiều lời liền vén tóc trên trán mình lên, lộ ra cái trán bị đụng đau.

“Phiền cậu làm rõ, nếu không nhờ có tôi kéo cậu, giờ cậu đã vỡ đầu rồi.” Mũi Hoắc Thời An xì hơi ra, “Thế mà cậu tỏ thái độ vậy à?”

Tôi buông bàn tay vén tóc xuống, “Cảm ơn.”

Hắn cố tình không muốn cho qua chuyện này, “Giả vờ giả vịt.”

Tôi hít sâu một hơi, khẽ cười, “Thế cậu muốn tôi làm thế nào, tôi ba quỳ chín lạy cậu nhé?”

Hắn ngẩng đầu lên, “Đừng có nói miệng đấy.”

Tôi đơn giản không nói gì, nhấc chân đạp lên bắp chân hắn một cái.

Hắn cúi đầu nhìn dấu chân mới in trên quần tây, ngẩng đầu lên nhìn tôi một chút, đần ra.

Tôi đẩy tên ngốc kia sang một bên, kéo cửa buồng đi ra ngoài.

“Mịa nó.”

Hoắc Thời An bước mấy bước xông lên, cánh tay từ phía sau sải dài ra túm lấy cổ tôi, đây là kỹ năng tất sát của hắn, chỉ cần tôi bị hắn tóm được, nhất định sẽ chết.

Giống như lúc này đây, tôi hoàn toàn không tránh được.

Hoắc Thời An lên cơn, “Cái lão già kia là ai vậy, không phải lão ấy đi vào gọi điện thoại thôi sao, mẹ nó chứ sao cậu  sợ như ngoại tình bị bắt gặp vậy?”

Tôi không ngờ hắn lại hỏi tôi điều này, “Ông chủ Blue đấy, cậu không biết à?”

“Biết chứ, sao lại không biết,” Hoắc Thời An cúi đầu, cười bên tai tôi, “Số tình nhân anh ta nuôi còn nhiều hơn nốt ruồi trên người cậu đấy.”

Khóe mắt tôi giần giật, sao lại kéo tới nốt ruồi trên người tôi rồi?

Hoắc Thời An thấy tôi không nói lời nào, bàn tay túm lấy cổ tôi siết lại, máu toàn thân tôi đổ dồn lên gương mặt, “Cậu muốn siết chết tôi à?”

“Đúng là tôi nghĩ như vậy đấy.”

Hắn hậm hực lẩm bẩm một câu từ cổ họng, “Siết chết cậu, còn không bằng siết chết chính tôi.”

Tôi hoảng hốt, bình tĩnh hòa nhã nói, “Hôm nay Tần Diễn lên hot search vì vụ tính hướng, tôi cố tình chú ý một chút, phát hiện nhiệt độ vốn đã giảm xuống, ai dè có người tự xưng là người trong giới lên bóc phốt, nói anh ta là thợ săn có tiếng trong giới, chỉ cần muốn săn thì không có chuyện không săn được, càng khiến độ hot tăng lên, lên top một luôn.”

“Bây giờ đây là vấn đề mấu chốt, ai dây vào anh ta thì người đó sẽ là đối tượng bị mổ bụng, bới móc lục phủ ngũ tạng, nếu để người ta chụp được ảnh cậu với anh ta, nói không chừng bị tạo ra bao nhiêu tin đồn lung tung.”

Hoắc Thời An không lên tiếng.

Tôi thở dài, “Xưa giờ cây to thì đón gió to, với danh tiếng cậu hiện tại, nhất định đã đoạt miếng ngon của rất nhiều người, có một đống đối thủ đang đợi xuất chiêu đấy, vẫn là cẩn thận một chút thì tốt hơn.”

Đường não của Hoắc Thời An đi lên một đỉnh cao vi diệu, “Cố tình?”

Hóa ra tôi nói một tràng từ tâm can, hắn chỉ để ý có hai chữ, tôi lười nói chuyện với hắn.

Hoắc Thời An bỏ tay ra khỏi cổ tôi, nở nụ cười xem thường, “Dù có thằng dở nào chụp ảnh, cắt cậu đi chỉ giữ tôi lại, cũng không sao cả, tôi không phải con mồi nhỏ bé.”

Tôi không chút nghĩ ngợi hỏi, “Cậu gia nhập giới giải trí để làm gì?”

Hắn nhìn tôi nửa buổi, nói rằng, “Kiếm tiền.”

Tôi bối rối hồi lâu, “…Còn gì nữa không?”

Hắn nhếch môi, nghiễm nhiên tỏ vẻ tham tiền của, “Kiếm rất nhiều tiền.”

“……”

Thôi bỏ đi, tôi cũng không hỏi ra được chuyện gì, từ nhỏ hắn đã là một người bụng dạ vòng vo, tâm tư sâu kín.

Trừ khi hắn đồng ý lấy những thứ cất sâu dưới đáy lòng ra cho tôi xem.

Lúc ra khỏi nhà vệ sinh, Hoắc Thời An lại hỏi về nốt ruồi bên khóe mắt tôi.

Tôi vừa đi vừa kiểm tra hai bên hành lang, vì đại minh tinh bên cạnh mà trông gà hóa cuốc, “Năm ngoái ở đó mọc một cục mụn, không biết bị tôi cậy ra khi nào, sau đó không còn nữa.”

Cơ mặt Hoắc Thời An nhăn nhó lại, “Cậu không lừa tôi đấy chứ?”

Tôi dựng ngón út lên, “Lừa cậu thì tôi là cái này.”

Bộ dạng Hoắc Thời An dường như không muốn chấp nhận hiện thực, ngốc nghếch hỏi tôi, “Thế có mọc lại được không?”

Tôi gật đầu, “Được chứ.”

Hai giây sau, đôi mắt hắn vừa đen vừa sáng rỡ nhìn tôi, “Thật á?”

“Ừm, thật mà.” Tôi từ tốn nói thêm một câu, “Đợi tôi hỏi mượn cỗ máy thời gian của Doraemon, đưa nốt ruồi kia từ quá khứ trở lại.”

“…………..”

Máu nóng trên người Hoắc Thời An xộc lên tới cổ họng, nghiến răng kèn kẹt nói, “Muốn đập chết cậu quá.”

Tôi đi về phía trước, nhớ tới thức ăn trên bàn, “Đây cũng thế.”

Hoắc Thời An chợt nghĩ tới điều gì đó mà đuổi theo sau, “Không đúng, cậu khoan đã, tôi nhớ trước khi lão già kia vào cậu đã kéo tôi vào buồng riêng rồi, sao cậu vừa nghe giọng đã biết là anh ta? Quen đến mức độ này cơ à?”

Bước chân tôi không dừng, “Giọng anh ấy dễ phân biệt.”

Hoắc Thời An trưng ra bộ dạng không thể tha thứ, đòi tôi nói rõ ràng một hai ba bốn năm, “Cậu nói cho tôi nghe một chút, dễ phân biệt ở đâu hả?”

“Có từ tính.”

Tôi vừa đi vừa liệt kê ra một loạt hình dung từ, “Giọng dày, trầm thấp, tao nhã, hoa lệ, có thiên hướng walking bass trong truyền….”

Còn chưa nói hết chữ “thuyết”, hắn đã mất kiên nhẫn cắt ngang, “Được rồi được rồi được rồi!”

“Càng nói càng buồn nôn.” Hoắc Thời An ngoài cười nhưng trong không cười, “Sao cậu không nói thẳng giọng nói kia có thể khiến lỗ tai người ta mang thai đi?”

Tôi nói, “Cũng gần với ý đấy.”

Hắn nhìn tôi đau đáu bằng ánh mắt chẳng có thiện ý gì, trong miệng nói ra mấy lời cay độc, “Phương Hoài à, cậu đừng nói với tôi cậu muốn đẻ con cho người ta.”

“……”

Tôi đột nhiên hơi dừng lại.

Hoắc Thời An theo sau cũng dừng lại theo, khác với sự căng thẳng của tôi, hắn ra rả giọng điệu mẹ già, hạ thấp giọng nói, “Để tôi giúp cậu đánh giá một chút, ông chú kia ngoài già ra thì chẳng có gì đặc biệt.”

Tôi biết rõ hắn, chỉ cần cảm thấy nguy hiểm một chút, sẽ có bộ dạng này.

Ban nãy Tần Diễn mải nghe điện thoại, quên đi vệ sinh, lúc này mới quay lại đường cũ, bất ngờ đụng mặt cậu bạn nhỏ, và cả..

Ánh mắt anh ta đảo sang người bên cạnh cậu bạn nhỏ.

Tôi dịch chuyển thân thể theo bản năng, che Hoắc Thời An ở phía sau.

Hoắc Thời An lập tức kéo tôi ra phía sau người hắn.
Lời tác giả:

Trong câu chuyện tình cũ rích này, tất cả vai phụ đều là trợ công.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.