Câu Chuyện Tình Yêu Của Nữ Phản Diện Độc Ác

Chương 49: Chương 49




Bùm..bùm..bùm..
Một tràng pháo hoa tràn ngập vang lên.
Ánh vàng, đỏ, lục, lam, chàm, tím hiện trên bầu trời khiến không khí buổi lễ càng thêm sôi động phấn khích.
Một đoàn xe dừ cổng học viện tiến vào.

Không sai, họ đều là những khách mời vinh dự của buổi tối ngày hôm nay.
Trần Kỳ Nhan dẫn đầu nhóm người tiếp đón khách, hầu hết những người có mặt ở đây đều là những nhà đầu tư, nhà quyên góp, hội trưởng ban, và rất rất nhiều các sinh viên đã tốt nghiệp trở về,...!nên thái độ của mọi người đều là nồng nhiệt, chu đáo.
Hội trường rất lớn, tiếng vỗ tay, hò réo của khán giả phía dưới khiến phần lớn người đứng sau hậu trường không khỏi run chân.
Các đôi nam nữ vội vã trang điểm, chen chúc nhau thay trang phục biểu diễn, hệt như một cái chợ.
Lê Mai Anh bận tối tăm mày mũi, không những phải kiểm kê tiết mục, còn phải make up, chuẩn bị cho thành viên lớp mình, rồi những lớp khác.
"Trời đất.

Sao giờ này cậu vẫn chưa thay trang phục."
Lê Mai Anh kêu lên khi nhìn thấy trên người Trần Tiểu Niên vẫn là bộ đồng phục của trường rồi lại tự vỗ đầu mình:
"À, quên mất.

Cậu vẫn chưa được nhận trang phục đúng không? Cái tổ sản xuất không biết làm cái gì nữa.

Đợi một chút nhé, Tiểu Niên."
"Ấy, Mai Anh, make up nốt cho em gái đó đi, tiết mục đầu là của nhóm khối 10 đó." Nữ MC chương trình hối thúc cô.
Lê Mai Anh chậc một tiếng, chỉ kịp nhắc nhở cô bé bên cạnh giúp Trần Tiểu Niên chọn trang phục rồi vội vàng tiếp tục công việc.
Nữ sinh lớp 10 được Lê Mai Anh chỉ thị ngượng ngùng nhìn Trần Tiểu Niên hồi lâu.
Trần Tiểu Niên nhận ra, đây chính là bạn cùng phòng với nữ sinh Giai Tuệ kia.

Hình như tên Thu Thu thì phải?
Dáng vẻ bối rối của Thu Thu, Trần Tiểu Niên chỉ biết cười trừ.

Giai Tuệ không có thiện cảm với cô, có lẽ cô bé này cũng vậy.
Cũng không trách được.

Loại người như mình, thiếu gì người chán ghét cơ chứ?
"Nếu em có việc bận thì cứ làm đi, chị tự chuẩn bị được."
"Ấy...không không, em..." Thu Thu xua tay rối rít, muốn giải thích mà không biết nên nói như nào.

Mặt đỏ phừng lên vì căng thẳng.
"Em..em không phải có việc bận đâu.

Chị đợi em một lát, em đi tìm trang phục cho chị, yên tâm là siêu đẹp luôn."
Dáng vẻ của Thu Thu khiến Trần Tiểu Niên có chút buồn cười.

Đây chắc là lần đầu tiên cô cảm thấy vừa gặp một người đã khẳng định người ta có chút đơn thuần, ngốc nghếch.

Thực sự có chút gì đó rất giống Phí Nhi.
"Không cần vội.


Bình tĩnh lại."
Nụ cười nhẹ của Trần Tiểu Niên dù cảm nhận thế nào cũng chỉ là một cái nhếch môi lạnh lẽo, vậy mà lại khiến Thu Thu phấn khích vô cùng.
"Em..."
"Trần Tiểu Niên."
Chất giọng nam tính, mang theo hương vị trầm ổn, trưởng thành khiến câu nói ngang chừng của Thu Thu lập tức ngừng lại.
Giọng nói này sao quen vậy cà?
Không thể tin nổi nhìn sang.

Không rõ từ lúc nào, Lục Thời đã đứng ở đó.
Anh mặc áo vest đen đuôi tôm lịch thiệp, mái tóc được vuốt lên thành các nếp chỉnh chu.

Điều này thực sự hiếm có.

Lục Thời ghét nhất việc phải chỉnh chu đầu tóc, chỉ cần đơn giản, gọn gàng là được.

Vậy mà buổi tối nay lại chọn kiểu tóc cầu kì như vậy, không cần nghĩ cũng biết là tác phẩm của ai đề xuất ra.
Lục Thời hơi dựa người vào cửa, đôi mắt lạnh lùng mà lại có chút nhu hòa hướng về bên trong.
Chắc không phải nhìn mình chứ?
Khi thấy Lục Thời xuất hiện, Thu Thu không nhịn được mà lộ ra vẻ mặt si mê.

Sao không si mê cho được, nhìn dáng người kia đi, thần thái kia đi, dù có máu lạnh vô tình mà các em gái vẫn đổ thì cũng đúng thôi.
"Ồ, Lục Thời."
Hic.." Thu Thu- kẻ thứ ba vô hình suýt thì kêu lên một tiếng.
"Còn 5 tiết mục nữa."
"Nhanh vậy sao?"
Đôi mắt anh nhanh chóng liếc xuống người cô, lại hỏi:
"Chưa chuẩn bị gì sao?."
"Đang chuẩn bị.

Mai Anh nhờ cô bé này giúp tôi, cậu ấy còn bận sắp xếp cho người khác."
"Ừm."
Cái nhìn của Lục Thời khiến Thu Thu tim đập chân run.

Sao cái không khí giữa hai người hòa hợp quá vậy, còn nhớ tới cô không?
"Ừm, đàn chị...!còn mỗi trang phục thôi, chị đợi một lát, để em đi lấy cho chị."
Thu Thu kích động chạy đi tìm trang phục cho Trần Tiểu Niên.

Mặc dù không sống trong một gia đình quá giàu có, quyền quý nhưng từ nhỏ cũng sống trong nhung lụa, có người hầu kẻ hạ, Thu Thu rất ghét ai sai vặt mình.

Ấy vậy mà giờ lại hào hứng đi tới đi lui giúp Trần Tiểu Niên.
Ai mà biết bây giờ tâm trạng cô đang bay lên bay xuống thế nào.
Má ơi!
Ai nói đàn anh Lục là tảng băng di động, trăm mặt lãnh đạm, gặp người là lập tức đông đá?
Ai nói không một nữ sinh nào dám lại gần Lục Thời?

Dối trá.
Trăm nghe không bằng một thấy.
Người chẳng phải ngay trước mắt cô rồi hay sao?
U trời...!kích động quá, muốn đi share quá, làm sao giờ?!
Thu Thu trở lại thì Lục Thời liền rời đi.
Nhìn Trần Tiểu Niên mặc lên chiếc đầm dạ hội trắng tinh khôi, Thu Thu không kìm được tiếng xuýt xoa, ánh mắt tràn đầy ngưỡng mộ.
Xương quai xanh tinh tế, chiếc eo nhỏ, đôi chân thon dài...
Thực sự quá mĩ lệ, quá xinh đẹp.
"Chị mặc chiếc đầm này đẹp quá đi."
Trần Tiểu Niên cười trừ.
"Thật mà.

Nhìn như một nàng công chúa vậy."
Lần này Trần Tiểu Niên không cười nữa, chỉ lẳng lặng nhìn vào gương.
Trước kia, rất nhiều người tung hô, nói rằng cô là một nàng công chúa, khi ấy Trần Tiểu Niên cực kì vui vẻ, hoàn toàn đắc ý với những lời xu nịnh kia.

Còn bây giờ, nếu có người nói cô giống như một nàng công chúa, Tiểu Niên chỉ thấy buồn cười.
Cô biết lời khen của nữ sinh kia chính là thuần túy nói ra.
Nhưng lầm rồi.
Công chúa chỉ có trong cổ tích mà thôi, nếu là trong giấc mơ và ảo tưởng, thì nhất định phải tỉnh lại.
"Cảm ơn."
Thu Thu gãi đầu cười.

Tính tình Trần Tiểu Niên tuy có chút thờ ơ, lạnh nhạt nhưng rất lịch sự, ôn nhu.

Thu Thu cũng bạo dạo với cô hơn, ghé sát tai Tiểu Niên nói nhỏ:
"Em có thể hỏi chị một chuyện được không?
"Được."
"Chị với đàn anh Lục rất thân sao?"
Trần Tiểu Niên ngạc nhiên nhìn cô.
Thu Thu sợ Tiểu Niên hiểu lầm mình có ý gì với Lục Thời, rối rít xua tay.

Mặc dù Lục Thời thực sự rất hút mắt, nhưng Thu Thu không có thói quen khao khát những thứ không bao giờ với tới.
Đối với anh, nhiều nhất cũng chỉ là sự ngưỡng mộ.
"Em không phải có tình ý gì với đàn anh đâu.

Em chỉ cảm thấy...thấy..hai người rất hợp đôi nha."
Trần Tiểu Niên ngớ người, đôi mắt hơi trầm mặc.

Sau đó nghiêm túc nói:
"Chị và đàn anh Lục chỉ là quan hệ bạn bè mà thôi."
"Là vậy sao?!" Gương mặt Thu Thu ấy mà lại hiện lên vẻ thất vọng.


Rõ ràng Trần Tiểu Niên là ngoại lệ đầu tiên dẹp tan tượng đài lạnh lùng, thanh cao, xa cách của Lục Thời với tất cả mọi nữ sinh.
Chẳng lẽ cô nhầm rồi?
Thực sự tồn tại được một tình bạn có thể phá vỡ mọi giới hạn như vậy sao?
"Hơn nữa...!chị đã có người mình thích rồi."
Hàng mi dài của Tiểu Niên khẽ chớp.

Người cô thích chính là Lục Thời, mối quan hệ bạn bè cũng là Lục Thời.

Rốt cuộc lời nào là đúng lời nào là sai, Tiểu Niên cũng không phân biệt được.
Nhưng ít nhất, thâm tâm cô hiểu được, bản thân chỉ có thể nhận danh phận bạn bè để đứng cạnh anh.

Như vậy đã là quá đủ rồi.

Cô nên học tập Thu Thu, không bao giờ khao khát những thứ không thể với tới.
Trèo cao ngã đau.

Tiểu Niên không sợ đau, chỉ sợ thất vọng.
Lời nói của Trần Tiểu Niên chắc nịch như đinh đóng cột.

Thu Thu nhìn cô, đôi mắt kia ngập tràn màu đêm tối, lại ánh lên sự si tình không nói nên lời.
"Chị đi trước." Giọng cô rõ ràng đã lãnh đạm hơn.
Thu Thu cũng ngờ ngợ ra đã hỏi những chuyện không nên hỏi.

Chỉ trách bản thân nhiều chuyện.
"Vâng.

Chúc chị may mắn nhé."
"Cảm ơn."
Trong phòng chỉ có hai người, Trần Tiểu Niên nói cũng rất nhỏ, nhưng người đứng bên ngoài vẫn nghe rõ mồn một từng câu từng chữ.
Bóng tối bao lấy thân thể Lục Thời, anh đứng bất động hồi lâu, bàn tay anh khẽ siết lại thành quyền, đôi mắt tràn ngập lạnh lẽo.
Có người mình thích sao?
Một tiếng hừ lạnh khe khẽ phát ra, sau đó bóng dáng anh liền biến mất trong đêm tối.
...
Trần Tiểu Niên và Lục Thời đi đến sau cánh gà.

Từ lúc nãy, Tiểu Niên đã nhận thấy tâm trạng của Lục Thời có vẻ khác thường.

Trông có vẻ tức giận?!
Cô vẫn luôn cho rằng, trên thế giới này, trừ Lục gia và Trần Kỳ Nhan, sẽ không có bất cứ kẻ nào có thể quấy nhiễu được suy nghĩ của Lục Thời.
Vậy nên là tiểu tổ tông nào xui xẻo chọc vào anh vậy?
Tiểu Niên thầm nghĩ, lại không ngờ được bản thân lại chính là nguyên nhân khiến Lục Thời xa xẩm mặt mày.
Cũng đúng, nghe thấy người mình thích nói đã có người trong lòng, đến quỷ cũng không chịu được.
Nữ sinh sau hậu trường nhìn thấy Lục Thời và Trần Tiểu Niên vừa lộ ra vẻ mặt mê trai, vừa ghen tị, ao ước.

Lớp bảo vệ băng giá quanh Lục Thời quá mức nghiêm ngặt, bọn họ có thèm thuồng nhan sắc kia bao nhiêu cũng không có khả năng tới gần anh quá nửa mét.
Trong lúc hai người còn đang chờ đợi các tiết mục còn lại thì nam MC của chương trình Trác Viễn hớt ha hớt hải chạy vào.
“Người biểu diễn tiết mục piano của khối 10 đâu, lớp I sắp hát hợp xướng sắp xong rồi.”
“Nguy rồi, Trác Viễn ơi, lớp I hát hợp xướng xong rồi.”
“Bảo đội ngũ chương trình tạm thời dừng một chút, tiết mục tiếp theo chuẩn bị đi, 5 phút nữa vẫn chưa đến thì mọi người biểu diễn trước.”
“Nhưng tổ sắp xếp đạo cũ đã đưa dương cầm lên rồi.

Làm sao đây?” Nữ MC bên cạnh khóc không ra nước mắt.

Trác Viễn vò đầu, lại vừa vặn nhìn trúng hai người Trần Tiểu Niên và Lục Thời, mắt sáng bừng lên như đèn pha:
“Đúng rồi.

Lớp A có một tiết mục hợp tấu piano và violin đúng không? Đẩy tiết mục này lên trước đi.”
“Vậy còn em học sinh khối 10 kia thì sao?”
“Còn sao nữa, thế vị trí cho lớp A.

Đây là lễ kỉ niệm vô cùng quan trọng, bao nhiêu khách mời và học sinh đang đợi dưới kia.

Ngay cả tổng duyệt cũng không đi, chỉ vì một người mà ảnh hưởng đến biết bao nhiêu công sức của các tổ đội thì dẹp đi.”
Càng nói Trác Viễn càng hăng máu.
Những người khác thấy y tức giận như vậy, cũng rén lây, chân nam đá chân chiêu, chuẩn bị công việc của mình cho thật tốt.

Nếu không, bị mắng thật là thảm!!
“Lên bây giờ?”
“Chẳng phải là tiết mục cuối sao?”
Trần Tiểu Niên nghe thông báo, không khỏi cau mày.
“Nữ sinh khối mười kia bây giờ vẫn chưa thấy mặt mũi đâu cả, trùng hợp lại là biểu diễn piano.

Vậy cũng tốt, tôi không ưa cái con nhỏ kia lâu rồi.

Được chống lưng cho mà muốn làm gì thì làm, tổng duyệt cũng không đến.

Bây giờ hai người lên, rất thích hợp hâm nóng sân khấu.”
Lê Mai Anh hả hê thao thao bất tuyệt.

Nếu không phải thời gian có giới hạn, cô nhất định sẽ nói khi nào chán thì thôi.
Vốn dĩ chỉ định làm một chấm sáng mờ nhạt, cuối cùng ông trời lại đưa đẩy cô vào hoàn cảnh như bây giờ.

Trần Tiểu Niên không biết nên vui hay nên buồn.

Cô không thích đám đông, không thích khoa trương, cũng không thích lên sân khấu biểu diễn.

Nhưng lại vui vẻ đứng cạnh Lục Thời, được sánh bước cùng anh, cùng cất vang bản nhạc yêu thích, dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người.
Điều đó khiến cô không kiềm được sự phấn khích nảy nở sinh sôi trong trái tim mình.

Cô đứng cạnh Lục Thời, một vị trí từ trước đến nay, rất rất ít người có thể chạm tới, liệu có giống đánh dấu chủ quyền, khẳng định sự thân mật giữa hai người hay không? Khiến những cô gái dưới kia, im ỉm, lẳng lặng mà ghen tị?
Suy nghĩ này hiện lên trong đầu, lông mi đều dựng đứng cả lên.

Quả nhiên bệnh ảo tượng của cô ngày càng nặng rồi!
“Căng thẳng à?”
Lòng bàn tay cô hơi ẩm ướt, có lẽ là mồ hôi.
“Có chút.”
Bàn tay to lớn đưa ra trước mặt cô.
Mí mắt Tiểu Niên giật giật, lông mi nãy dựng đứng, nay thì suýt bay đi luôn.

Cô không tin nổi nhìn anh, trái tim nảy lên từng nhịp.

Giọng nói thuẩn túy của Lục Thời như liều thuốc phiện kích thích bên tai, chi phối tâm trí cô:
“Đi thôi, sân khấu đêm nay dành cho tôi và cậu.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.