Câu Chuyện Về Em

Chương 9



Ôn Hành Chi vừa đi ra khỏi tòa nhà GP không lâu thì nhận được điện thoại của Ôn Viễn, sau khi nghe xong anh bảo tài xế chạy thẳng đến học viện điện ảnh.

Trong khoảng thời gian này anh bận rộn nhiều việc. Gần đây ở Châu Âu có một ngân hàng lớn tên là MH đang có nguy cơ phá sản rất cao, những người gửi tiền vào bây giờ đang nhao nhao rút tiền làm cho nguồn vốn đầu tư của thị trường tư bản càng thêm hỗn loạn. GP ở trung tâm vòng xoáy nên đối với chuyện MH phá sản GP bị ảnh hưởng cũng không ít, nhưng mà ông chủ của trụ sở chính GP tại Anh lại đang quan tâm tới vấn đề khác.

Trước đó hội đồng quản trị của MH có ủy thác một quỹ bảo hiểm lớn ở trong nước, lập một tài khoản cá nhân để đầu tư các nghiệp vụ ở nước ngoài. Bây giờ MH sắp bị phá sản, chắc chắn hội đồng quản trị sẽ rút hết các khoản đầu tư và chuyển vào bên anh. Đây chính là miếng thịt béo đối với bất kỳ ngân hàng nào. Khoan hãy nói tới lợi nhuận như thế nào, chỉ cần nhìn chi phí ủy thác hằng năm cũng thấy cao rồi. Cho nên, khi nghe tin tức phá sản của MH thì tổng bộ của GP đã lập tức gọi điện thoại tới thành phố T.

Đương nhiên Ôn Hành Chi hiểu rõ ý định của cuộc điện thoại này, sau khi cúp điện thoại thì trực tiếp gọi cho phó bộ trưởng của ban quản trị ở bộ phận đầu tư nước ngoài hẹn đêm nay gặp mặt.

Ôn Hành Chi trầm ngâm một lúc rồi hỏi: "Buổi tiệc tối nay mấy giờ?"

Lại Dĩ Ninh ngồi trên ghế trước trả lời: "7 giờ 30."

Nghe vậy, Ôn Hành Chi cúi đầu nhìn đồng hồ. Còn 15 phút mới tới bảy giờ, vẫn còn kịp.

Giờ này là giờ tan tầm nên rất đông người. Học viện điện ảnh lại nằm trên tuyến đường chính của thành phố T, kẹt xe một lúc mới chạy tới cửa chính của học viện điện ảnh.

Ôn Hành Chi ngẩng đầu, liếc mắt một cái đã nhìn thấy bóng dáng bé nhỏ đứng trong tuyết và gió lạnh. Cả người cô co lại cúi đầu cọ mũi giày vào nhau nên ở khoảng cách này không thể nhìn thấy được nét mặt của cô. Anh biết đây là dáng vẻ khi cô làm sai điều gì đó, tranh thủ mọi người chưa trách mắng thì biết điều làm ra vẻ nhận sai trước. Suy nghĩ ngây thơ này làm cho Ôn Hành Chi cảm thấy buồn cười, chân mày của anh hơi buông lỏng, bước xuống xe.

Ôn Viễn vừa nhìn thấy chiếc xe kia thì không dám di chuyển nữa, vội vàng kéo Trần Dao lại nhìn người đàn ông đang từ từ đi về phía họ.

Trần Dao từng nghe Triệu Duy Nhất nhắc tới chú của Ôn Viễn mỗi khi trêu chọc cô ấy, cô chỉ biết là Ôn Viễn rất sợ người này. Cô nghĩ chắc người này là một người nghiêm túc, cẩn thận tỉ mỉ, nhưng không ngờ là khuôn mặt lại tuấn tú và nho nhã như vậy. Điều này làm cho Trần Dao cảm thấy không phù hợp lắm nên phải nhìn thêm vài lần.

Tầm mắt của Ôn Hành Chi rơi vào Ôn Viễn, im lặng vài giây rồi mới nói: "Cháu có bản lĩnh rồi đấy, trời nhiều tuyết như vậy mà dám chạy đến thành phố T, trong nhà có biết hay không?"

Ôn Viễn ngẩng đầu nhìn anh, nhìn vẻ mặt anh không u ám lắm mới nhỏ giọng nói: "Không biết." Nói xong lại bù thêm một câu: "Nhưng mà không phải con đi một mình, có chị Trần Dao đi với con."

Ôn Hành Chi nghe xong, nét mặt không ổn định lắm, "Nếu không phải có chuyện xảy ra thì chắc là cháu sẽ không gọi cho tôi?"

Đúng như lời anh nói, Ôn Viễn vốn tính toán yên lặng giấu diếm. Nghĩ như vậy Ôn Viễn lại nhịn không được mà bĩu môi. Tại sao ở trước mặt anh cô lại hồ đồ đến mức này, mỗi lần nhìn thấy anh là mình luôn gặp phiền phức. Cô cảm thấy nhất định là ông trời cố ý làm khổ cô, bằng không tại sao không để cho cô hãnh diện trước mặt chú một lần?

Chỉ có điều cô gái nhỏ họ Ôn cũng không phải là kẻ ngu ngốc. Nghe giọng điệu của anh dường như không vui đành phải e dè nói: "Chỉ sợ chú đang bận rộn nên ngại không muốn làm phiền thôi."

Ôn Hành Chi nghe cô nói thì đã biết cô gái này đã có chủ kiến của bản thân mình rồi. Anh híp mắt nhìn cô, vừa định nói gì đó thì nghe thấy giọng của Trần Dao.

"Là cháu không tốt." Trần Dao vừa nói vẻ mặt vừa có lỗi, "Viễn Viễn đi theo giúp cháu tham gia cuộc thi, do cháu không cẩn thận làm mất bóp tiền có giấy báo thi trong đó, không còn cách nào khác đành phải gọi cho chú."

Trần Dao nói chen vào làm cho Ôn Hành Chi phải nhìn cô ta một lần. Sau đó quay đầu lại nhìn Ôn Viễn, chỉ thấy cô đang cúi đầu, dáng vẻ uất ức nhận sai. Anh cũng chẳng muốn trách cô nữa, chỉ bỏ lại một câu “Lên xe” rồi quay người bỏ đi.

"Vậy đồ của chị Trần Dao thì sao?"

"Cái đó không cần cháu quan tâm."

Nghe như vậy, Ôn Viễn đành phải mím môi bước lên xe cùng với Trần Dao.

May mắn là khách sạn cách học viện điện ảnh không xa lắm. Khi đến nơi Ôn Hành Chi nhìn thấy dáng vẻ của hai người vẫn còn đứng ở trên đường. Anh suy nghĩ một lúc rồi đi tới đại sảnh lầu một nói chuyện với nhân viên phục vụ, sắp xếp chỗ ngồi cho Ôn Viễn và Trần Dao.

"Tôi còn có một buổi tiệc trên lầu, hai người ở đây ăn chút gì đi." Nói xong anh quay về phía Trần Dao nói: "Tôi đã cho người đến đồn cảnh sát khai báo xem coi có ai nhặt được không, với lại còn giấy tờ gì có thể chứng minh được thân phận của cháu hay không?"

Trần Dao cắn chặt môi, "Chứng minh thì vẫn còn ở đây nhưng bây giờ thì không làm giấy báo thi được nữa."

"Không mất là được rồi. Ngày mai tôi cho người dẫn cô đi làm lại."

Dặn dò Trần Dao xong, Ôn Viễn biết đến phiên cô rồi.

Cô cẩn thận ngẩng đầu nhìn anh.

Mặc dù tầm mắt Ôn Hành Chi nhìn Ôn Viễn nhưng lại nói với nhân viên phục vụ: "Có món ăn gì ngon thì giới thiệu cho họ, nhớ rõ là phải chay mặn đầy đủ."

Sau khi nói xong, chỉ thấy đôi má của Ôn Viễn phồng lên.

Anh nhìn cô cảnh cáo sau đó nói với nhân viên phục vụ: “Hóa đơn đưa lên vườn hoa Hồ Sen ở trên lầu” rồi xoay người đi lên lầu.

Nhân viên phục vụ là phải biết nhìn người bởi người có thể đăng ký tiệc trên vườn Hồ Sen không phải là nhân vật tầm thường nên đồng ý ngay lập tức.

Nhìn thấy bóng lưng của anh, Ôn Viễn càng tức giận.

Cô cầm lấy thực đơn, đặt ở trên bàn lật một cách giận dữ. Miệng không ngừng nói: "Biết ngay là không thể chờ mong gì từ chú ấy mà. Tôi muốn ăn thịt! Tôi muốn ăn thịt!"

Trần Dao bị dáng vẻ của cô chọc cười, chống cằm cười một lúc rồi cảm thán: "Có phải là chị gây thêm phiền phức cho chú của em rồi không? Chị thấy chú ấy thực sự rất bận."

Ôn Viễn bĩu môi: "Dù sao cũng không phải là lần đầu tiên nên không sao đâu."

Chỉ sợ là người nào đó đã quen rồi.

Trần Dao yên tâm gật đầu, không biết là bởi vì nhiệt độ hay là vì nguyên nhân nào khác mà đôi má hơi ửng hồng.

So với hai người đang vui vẻ ăn cơm dưới lầu thì bữa tiệc Hồng Môn Yến (1) trên lầu lại làm cho người khác nuốt không trôi.

Ôn Hành Chi là người chú trọng đến việc ăn hơn nữa anh lại thích ăn những món thanh đạm, cho nên trong bữa tiệc anh chỉ gấp vài đũa tượng trưng, huống chi rượu mới là trọng điểm trong các bữa tiệc.

Lần này GP để Ôn Hành Chi tự thân ra tay nên không dẫn theo nhiều người, chỉ có một trợ lý. Bên kia cũng không có nhiều người, ngoại trừ phó bộ trưởng Lưu thì cũng chỉ có thêm hai người trẻ tuổi.

Nâng ly cạn chén xong phó bộ trưởng Lưu từ từ mở miệng, "Tình hỉnh kinh tế bây giờ không có phát triển gì cả, tiền vốn chúng ta đầu tư cổ phiếu vào 8 năm trước còn nhận được chưa tới 10% lợi nhuận, thế mà bây giờ chỉ cần một nửa thôi cũng tốt rồi!"

Ôn Hành Chi chỉ cười nhạt chứ không nói gì, phó bộ trưởng Lưu nói: "Cứ lên xuống như thế hoài thì không chịu nổi mất."

Ôn Hành Chi ngẩng đầu: "Ông cảm thấy bao nhiêu mới thích hợp?"

Giọng nói như mây gió lướt qua, làm cho phó bộ trưởng Lưu có chút chần chờ. Ông và Ôn Hành Chi cũng coi như có quen biết, nếu không GP cũng không có khả năng có thể hẹn ông nhanh đến vậy. Bởi vì khi ban quản trị vừa công bố tin tức thì lập tức có không ít quỹ chứng khoáng tranh giành mua bán. Nếu như ông đã đáp ứng Ôn Hành Chi, thì chắc chắn ông đã có quyết định của mình.

Suy nghĩ một chút, phó bộ trưởng Lưu nói: "Theo tôi thì phải cao hơn năm ngoái không được thấp hơn."

"Vậy thì tốt rồi." Ôn Hành Chi gõ gõ cái bàn, dáng vẻ thoải mái nói: "Tôi sẽ cho ông 8% lợi nhuận nhưng tôi muốn chiphí tổn thất lần này phải là..."

Anh dùng ngón tay vẽ số “1” và số “4”, phó bộ trưởng Lưu nhìn thấy liền kinh hãi: “1,4? Chúng tôi không chịu mức tổn thất cao đến như vậy."

Ôn Hành Chi không nói gì, ý là để cho ông ấy suy xét cái lợi và cái hại trong lần hợp tác này.

Phó bộ trưởng Lưu do dự một chút, sau đó nói: "Cái này e là có chút khó khăn." Ông cười cười, "Cho dù đối với ban quản trị bọn họ cũng không chịu mức cao như vậy, huống chi có chính phủ đứng phía sau nên bọn họ tha hồ trả giá, anh mua bán với bọn họ một lần thì sẽ biết."

"Tôi không mua bán với chính phủ." Ôn Hành Chi nói, ánh mắt trầm tĩnh hiễu rõ tất cả tình hình, "Tiền bạc của chính phủ thì dễ kiếm, nhưng mà quy định cứng nhắc thì lại nhiều. Hơn nữa phó bộ trưởng Lưu nói về ban quản trị kia thì tôi hiểu rất rõ, đó là tiền dưỡng lão của dân chúng, nếu động đến chúng thì sẽ liên lụy đến hàng triệu dân. Với hoàn cảnh trước mắt của châu Âu chúng ta không thể tùy tiện hành động, như vậy rất nguy hiểm."

Nhìn thấy phó bộ trưởng Lưu do dự, Ôn Hành Chi nở nụ cười: "Ông không cần phải quyết định gấp gáp, nhưng tôi vẫn hy vọng ông có thể cẩn thận suy xét những điều kiện chúng ta đặt ra nãy giờ."

Lời vừa nói xong, đối phương đều nhìn nhau cười. Trò chuyện thêm một chút, phó bộ trưởng Lưu đứng dậy tiếp điện thoại.

Trong lòng Ôn Hành Chi thở dài đầy nhẹ nhõm, ngồi một bên lẳng lặng uống nước ấm. Đợi cho đến lúc phó bộ trưởng Lưu nói chuyện điện thoại xong thì ly nước của anh đã thấy đáy rồi.

Phó bộ trưởng Lưu cười xấu hổ, "Là điện thoại của con tôi. Nói ra cũng đúng dịp, nó đang học ở trường học mà cậu cũng từng học ở nước ngoài. Nó rất sùng bái những nhân vật làm mưa làm gió,nghe thấy tôi có hẹn với cậu nên muốn ghé qua gặp mặt."

Ôn Hành Chi nghe vậy chỉ cười nhẹ. Nói là đúng lúc nhưng chỉ sợ là đã sắp xếp trước rồi.

Anh có nghe được chút ít về con của phó bộ trưởng Lưu. Ỷ vào trong nhà có chút tiền thì không an phận ở nước ngoài học tập mà quay về thành phố T, suốt ngày tụ tập với mấy bang phái. Tạo ra bao nhiêu chuyện phiền phức rồi phó bộ trưởng Lưu mới nhớ tới phải tìm cho cậu ta vài việc làm nghiêm túc.

Hiểu rõ tâm tư của đối phương, sự việc trở nên tốt hơn.

Ôn Hành Chi cầm chai rượu lên, rót rượu cho đối phương. Nhớ tới hai người đang ăn cơm ở dưới lầu, anh nghiêng người bảo Lại Dĩ Ninh đưa họ về trước. Xem tình hình đêm này thì có khả năng bữa tiệc sẽ không kết thúc sớm rồi!

Lại Dĩ Ninh cũng hiểu rõ mọi chuyện, hạ thấp người xuống sau đó đi thẳng xuống lầu.

Nhìn dáng người Lại Dĩ Ninh đi ngang qua, phó bộ trưởng Lưu không nhịn được nhìn thêm vài lần rồi cảm thán, "Tổng giám đốc Ôn thật có phúc khí. Bản thân đã có bản lĩnh thì không nói, ngây cả nhân viên cũng xinh đẹp giỏi giang."

"Cũng tạm được!"

Ôn Hành Chi vừa nói, khóe miệng không khỏi hiện lên nụ cười trào phúng. Đúng lúc này điện thoại lại vang lên, Ôn Hành Chi nhìn lướt qua phó bộ trưởng Lưu, cười áy náy. "Tôi có chút việc, xin phép xuống lầu một lát."

"Không sao. Việc của cậu quan trọng hơn."

Đại sảnh dưới lầu đang trở nên rối rắm.

Nhân viên phục vụ đang đỡ thân hình cao lớn của một người đàn ông, cả gương mặt anh ta đỏ bừng, khi nói chuyện còn toát ra mùi rượu nồng nặc. Anh ta đẩy người đang đỡ mình ra, nói với ba người đứng đối diện: "Tao.. Tao nói cho tụi mày biết, tao đây vừa ý với mày mà mày không biết đón nhận. Mày thử hỏi khắp thành phố T này xem, tao muốn người phụ nữ nào mà không được chứ!"

Lời vừa dứt, một ly nước lạnh đã hất thẳng vào mặt anh.

Tay phải của Lại Dĩ Ninh nắm chặt ly thủy tinh, cười lạnh lùng với người đàn ông uống rượu đang có ý đồ xấu này: "Tôi giúp anh tỉnh rượu. Cho anh biết cái gì nên động vào và cái gì không nên động vào!"

Nói xong Lại Dĩ Ninh xoay người đi về phía Ôn Viễn và Trần Dao, không thèm quan tâm đến tên đàn ông đó.

Cả hai người đang nhìn côđầy kinh ngạc.

Điều này cũng khó trách, vốn đĩ đang ăn cơm ngon lànhtự nhiên lại bị một tên đàn ông say rượu xa lạ đùa cợt trước mặt mọi người. Đều là con gái mười bảy, mười tám tuổi làm gì mà từng trải qua chuyện này.

Đôi mắt Trần Dao mở to, đầy sợ hãi: "Làm mích lòng hắn ta sẽ không có chuyện gì chứ? Em thấy hắn rất hung dữ..."

Dường như Ôn Viễn chưa phản ứng kịp, đứng đó che mặt nhìn tên đàn ông đang nhe nanh múa vuốt mà không dám nhúc nhích. Mãi cho tới khi có một đôi tay mạnh mẽ cầm lấy đôi tay cô đang che mặt, thì lúc này cô mới giật mình tỉnh dậy,kinh sợ nhìn chằm chằm người đàn ông ở trước mặt.

"Chú..."

Cô vừa mở miệng, giọng nói đầy run rẩy. Ôn Hành Chi không nói chuyện, quay mặt của cô lại, nơi đó đã sưng đỏ lên.

"Sao lại thế này?"

Giọng nói của anh cực kỳ kém, cả sắc mặt cũng trầm xuống. Ôn Viễn nhìn anh, không dám mở miệng nói chuyện. Trần Dao thì bình tĩnh lại đôi chút, chỉ vào người đàn ông uống say nói: "Chính là hắn,hắn đã tát Viễn Viễn."

Lúc này Ôn Hành Chi mới nhìn thẳng người đàn ông đó. Chỉ liếc mắt một cái, trong mắt từ tức giận chuyển thành một sự hài hước và châm chọc. Anh ngẩng đầu nhìn Phó bộ trưởng Lưu đang vội vàng đi xuống.

Chỉ thấy phó bộ trưởng Lưu đi tới trước mặt người đàn ông kia, cho hắn ta một cái tát: "Mày, ai cho mày chạy tới đây gây ra chuyện hả?! Tối nay mày tới đây làm gì biết không?!"

Nói là một cái tát, nhưng mà đã bị Ôn Hành Chi làm gián đoạn giữa chừng.

Ôn Hành Chi không nghĩ tới tối nay lại xảy ra chuyện như thế này. Anh liếc nhìn hai cha con trước mặt, không hề che giấu vẻ đùa cợt trong ánh mắt. Phó bộ trưởng Lưu lập tức rút tay về, khom người giải thích với Ôn Hành Chi: "Cậu xem, thật sự xin lỗi, con của tôi thật là vô liêm sỉ, tôi..."

Ôn Hành Chi cườilạnh lùng, hít sâu vào một hơi, sau đó mới hạ giọng đầy sắc bén nói: "Xem ra cậu ấy uống hơi nhiều, chuyện đêm nay có lẽ không bàn tiếp được nữa. Thế này cũng được, gương mặt cháu gái tôi cũng đã sưng lên hết rồi, tôi phải dẫn nó về trước đã."

"Vâng vâng..." Phó bộ trưởng biết, đây là đang nể mặt ông. Nhìn thấy họ đi khỏi thì quay lại tát cho con mình một cái, "Mày gây ra chuyện khốn nạn rồi!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.