Câu Chuyện Về Số Mệnh Của Chúng Ta

Chương 3



Edit: Hân Gia

Quan Hướng Tình đang ngồi ăn tối cùng với người đàn ông xa lạ thấy việc nghĩa hăng hái làm ở một nhà hàng Nhật Bản cao cấp, nhìn anh, đột nhiên có một cảm giác như đang mơ.

Sau khi gọi xong món ăn, Cảnh Quân Uy nhìn thẳng vào cô, nếu không nhìn kỹ thì sẽ không thể phát hiện sự dịu dàng đang ẩn sâu nơi đáy mắt.

“Bây giờ chúng ta có thể bắt đầu giới thiệu bản thân mình được không?”

“Oh, tôi tên là Quan Hướng Tình, xin chào.” Cô nói có chút thẹn thùng.

Anh khẽ mỉm cười: “Tôi tên là Cảnh Quân Uy.”

“Cảnh Quân Uy sao?”

“Vâng, tôi là Cảnh Quân Uy, cô có thể gọi tôi là Quân Uy hoặc A Uy.”

“Ừm...Cảnh tiên sinh, tôi nghĩ là chúng ta chưa quen đến mức có thể gọi tên của nhau đúng không?”

“Sao lại không được? Chỉ cần cô đồng ý rút ngắn khoảng cách giữa chúng ta, lập tức có thể cải thiện cái nhược điểm nhỏ này. Cô không ngại khi tôi gọi cô là Tình nhi chứ?”

“Hả?” Quan Hướng Tình không khỏi há hốc mồm, nói không ra lời, chỉ có thể ngây ra mà nhìn anh, nhưng nhìn thấy anh đang nín cười và đôi mắt sâu mang theo điện, khiến cô bị anh mê hoặc trong khoảng thời gian ngắn, trái tim đập với một tốc độ kinh người.

“Nhìn phản ứng của cô, chắc là cô không để ý đúng không, như vậy sau này tôi sẽ gọi cô là Tình nhi được không.”

Người đàn ông này quá mức thân thiện, cô thấy mình dường như vô thức sa vào sự quyến rũ nam tính của anh, vội vã phục hồi lại tinh thần: “À...Được chứ!” Cô nhìn xung quanh, vì xấu hổ mà giảm âm thanh xuống thấp nhất: “Tôi...Tôi cứ tưởng anh muốn mời tôi, chỉ là đến một nhà hàng bình thường thôi, nhưng bây giờ chúng ta lại ngồi ở đây, tôi sợ...”

Cô sợ mình sẽ rất mất mặt vì không trả được tiền, với lại cô cũng vô cùng nghi ngờ, người đàn ông cả người mặc quần áo có giá trị không nhỏ này thật ra là muốn lừa cô để được ăn và uống.

Không phải anh ta giúp cô là vì muốn được ăn một bữa tiệc lớn và coi cô như là công tử Bạc Liêu chứ?

Con ngươi luôn luôn trong suốt nhiễm đầy sự hoài nghi và đề phòng, nhưng mà cô lại không muốn nghĩ như thế, dù sao thì nhìn anh ta cũng không giống loại người như vậy mà!

Cảnh Quân Uy là một người đàn ông quan sát nhạy bén, đương nhiên không để sót tâm tình nơi đáy mắt của cô, cộng với câu nói chưa hết vừa nãy của cô, lập tức hiểu được cô đang nghĩ gì, không nhịn được mà âm thầm cảm thấy buồn cười, liền lập tức phóng khoáng nói: “Đừng lo lắng, bữa cơm này, cô mời khách còn tôi trả tiền.”

Cô do dự một lúc mới mở miệng: “Nhưng mà.....Không phải anh muốn tôi...” Sao lại có cái loại logic này vậy?

“A...Chuyện này chẳng qua chỉ dễ như ăn cháo, làm sao tôi có thể không biết xấu hổ mà để cô mời một bữa tối xa hoa như thế này được? Gặp được nhau nghĩa là có duyên, tôi hi vọng chúng ta có thể gọi thẳng tên của nhau, muốn được làm bạn bè cùng với cô, cũng mong trong mấy ngày tới nếu có thời gian rảnh, tôi có thể mời cô làm bạn du lịch của tôi có được không?”

“Hả?” Sao mà đề tài lại chuyển đến chuyện này? Nhìn sự hứng thú và tinh ranh trong mắt của anh, bỗng nhiên Quan Hướng Tình không biết làm sao.

Sẽ không phải là anh ta có hứng thú với cô chứ? Nếu không thì tại sao lại mời cô đến nhà hàng cao cấp ăn những món ăn mắc tiền, lại còn nói muốn làm bạn bè với cô nữa chứ?

“Nếu như cô không có ý kiến gì, thì chúng ta quyết định như thế đi.” Anh tự ý đưa ra quyết định.

Cô vừa muốn mở miệng, thì đúng lúc bồi bàn mang thức ăn vào, vì vậy nên cô tạm thời im lặng.

Từng món ăn kiểu Nhật trang trí đẹp đẽ, chế biến từ nguyên liệu cao cấp tươi mới được đặt ở trên bàn, cô nhìn mà thèm dỏ dãi, nước miếng đều sắp chảy xuống rồi. Từ sau khi dọn ra ở riêng, cô cũng không ăn những món ăn cao cấp như thế nay nữa.

Nhìn bộ dạng thèm ăn của cô, nghĩ tới việc cô từ thiên kim đại tiểu thư biến thành người đi làm bình thường, mỗi tháng lĩnh tiền lương ít ỏi, chắc chắn cuộc sống không thể tốt như trước được, Cảnh Quân Uy rất đau lòng, muốn nuông chiều cô, vì vậy trong vô thức đã nói với giọng đầy sủng nịch: “Đừng nhìn nữa, thức ăn đã mang ra hết rồi, ăn thôi.”

Anh cầm lấy chiếc đũa, gắp lát cá sống lên, đặt vào cái bát nhỏ ở trước mặt cô.

Cô ngước lên nhìn anh: “Vậy tôi không khách khí nữa.” Thức ăn ngon ở trước mặt, phải ăn mới không ngược đãi dạ dày của chính mình, có lời gì thì tý nữa nói sau.

Cầm lấy chiếc đũa, cô bắt đầu ngồi ăn, tốc độ có chút nhanh, nhưng không mất đi vẻ tao nhã, chứng tỏ từ nhỏ cô đã được giáo dục rất tôt.

Nhìn thấy cô thẳng thắn mà không có sự giả tạo, trái tim luôn luôn trống vắng lạnh lẽo của anh nổi lên nhu tình, tỉ mỉ gắp thức ăn cho cô, chính mình cũng ngồi ăn những món ăn mà đến giờ mới cảm thấy chúng có mùi vị.

Sau khi ăn xong, bọn họ ngồi nhâm nhi trà nóng, thong thả mà nói chuyện, bầu không khí thoải mái hài hòa, khiến cho trong khoảng thời gian ngắn Quan Hướng Tình đã quên mất rằng người đàn ông trước mặt là người lạ và mới gặp lần đầu tiên.

Buổi tối ngày hôm ấy bọn họ nói chuyện với nhau thật vui, Cảnh Quân Uy khăng khăng muốn đưa Quan Hướng Tình về nhà, những ngày sau đó, chỉ cần đến giờ tan sở, anh sẽ xuất hiện, sau đó mang cô đi ăn thức ăn ngon ở khắp nơi, ngày nghỉ lại càng không tha cho cô, cùng cô đi ăn, đi dạo phố, khiến cho cô càng lúc càng quen với anh, mỗi khi nhìn thấy sự nồng nhiệt trong mắt anh, tim của cô đều đập nhanh hơn.

Ngày hôm nay, sau khi ăn cơm xong, anh dẫn cô tới một cửa hàng đồ gỗ cao cấp, cô nhìn anh đầy bối rối.

“Anh dẫn tôi tới đây làm cái gì?”

“Chuyện là như thế này, gần đây tôi có mua một ngôi nhà, đáng lẽ ra có thể mời người quản lý làm giúp, nhưng mà tôi nghĩ muốn tự mình sắp xếp và trang trí phòng, hi vọng cô có thể cho tôi chút ý kiến, vậy nên mới đưa cô tới đây xe một chút.”

“Hóa ra là như vậy, nhưng nhà là của anh, anh muốn trang trí như thế nào, có thể tìm nhà thiết kế đến giúp anh mà.”

“Không!” Trong mắt của anh lóe lên sự tính toán: “Tôi thích tự mình chọn hơn, hơn nữa còn có cô giúp tôi, tôi nghĩ chắc cũng không khó. Chắc là cô không từ chối giúp tôi đâu đúng không?”

“Tất nhiên là không rồi.” Bị anh nhìn chằm chằm bằng hai mắt lóng lánh, cô mặt đỏ tim đập, vội vàng nói rõ thái độ.

Anh nở nụ cười đẹp trai đầy hài lòng, nắm chặt tay của cô.

Cô có chút luống cuống, nhưng lại cảm thấy rõ ràng một dòng điện từ lòng bàn tay siết chặt của họ, chỉ có thể sững sờ nhìn anh, tim đập mãnh liệt, gò má trắng mịn bị nhiễm một tầng đỏ ửng.

Dĩ nhiên là anh cũng nhận ra được sự thay đổi hóa học mạnh mẽ giữa hai người, mừng thầm, càng nắm chặt tay của cô, thậm chí còn đan xen mười ngón tay với nhau,đi từ từ trong của hàng, dù sao thì đây cũng là cơ hội hiếm có để gần gũi với cô, chắc chắn là anh sẽ không bỏ qua rồi.

Trải qua hơn hai tuần tiếp xúc, hình dáng của anh đã vô tình in dấu vào trong trái tim của cô, chỉ cần nghĩ tới người đàn ông xuất sắc mà mình đã vô tình gặp trong vụ tai nạn, sau đó lại hẹn mình đi ăn cơm, còn kiên trì muốn làm bạn với chính mình, và luôn luôn nghĩ đến việc mua quần áo cùng giầy dép cho cô trong lúc đi dạo phố, liền khiến cho cô khó mà tin nổi.

Anh có yêu thích cô không? Chỉ cần cô nhìn một thứ gì đó hơn một lần, anh liền ghi nhớ ở đáy lòng, đợi đến khi cô lấy lại được tinh thần, thì anh đã mua và tặng cho cô rồi, đối mặt với sự nuông chiều như vậy, làm sao cô có thể không cảm động, không bị hấp dẫn được?

Nhưng mà, tâm tư của anh đối với cô là cái dạng gì? Đối với đoạn tình cảm mới nãy sinh này, cô lo lắng không yên, không nhịn được mà nhìn trộm anh một chút, nhưng gặp phải con ngươi nồng nhiệt của anh, lại nhanh chóng dời ánh mắt đi.

Cảnh Quân Uy dùng sức nắm lấy bàn tay nhỏ của cô, thấp giọng nói: “Tình nhi, em...em có bằng lòng làm người yêu của anh không?”

Không ngờ được anh sẽ hỏi câu hỏi như vậy, cô đứng sững sờ trong khoảng thời gian ngắn, chỉ có thể đứng nhìn anh, mãi đến khi anh cúi đầu xuống, chạm vào trán của cô.

Hành động thân mật như vậy, lại còn làm ở trước mặt mọi người, Quan Hướng Tình muốn tránh né theo bản năng, nhưng mà anh lại duỗi tay ra, giữ đầu của cô.

“Sao vậy? Đáp án của em là cái gì?”

“Tôi...Đồng ý.” Dưới ánh mắt ấm áp của anh, cô không kiềm chế được mà thuận theo trái tim của chính mình, nói lời đồng ý với anh.

Mặt của anh lộ ra vẻ mừng rỡ, mạnh dạn mà hôn nhẹ lên môi cô.

“Anh...Sao lại làm thế?” Cô ngượng đến đỏ cả mặt, nhẹ nhàng đẩy anh ra, vội vã nhìn xung quanh, không muốn để người khác để ý.

“Ha ha...“. Anh cười to, đong đưa tay của cô. “Tình nhi, em là bạn gái của anh, nên đương nhiên là có thể làm như vậy mà!”

“Nhưng...Em...” Cô đang muốn mở miệng, nhưng nhìn thấy bóng người đang bình tĩnh nhìn cô ở phía trước, hai mắt bỗng chốc trợn tròn, kinh ngạc thốt lên một tiếng: “Tả?”

Cảnh Quân Uy vốn đang chìm đắm bên trong tâm tinh vui sướng, nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi của cô, ngực thắt chặt lại, nhìn theo ánh mắt của cô, chỉ thấy một cô gái ăn mặc thơi thượng, cả người toát ra khí chất khôn khéo già giặn, giống Hướng Tình đến năm phần, nhưng mà tóc lại ngắn, đáy mắt lóe lên sựu tinh ranh, khiến cho anh nhịn không được mà nhíu lông mày.

Quan Hướng Phượng buông tay người đàn ông bên cạnh ra, tao nhã đi tới trước mặt bọn họ, bày ra tư thái cao cao tại thượng, đánh giá Cảnh Quân Uy không chút khách khí nào, đáy mắt lóe ra ánh sáng cao thâm khó, sau đó lại nhìn về phía Quan Hướng Tình, lời nói mang theo nghi vấn: “Tại sao cô lại ở chỗ này? Tại sao lại có thể cùng với người đàn ông này ôm ấp giữa đường như vậy được? Nếu để cho cha mẹ biết cô la hét muốn độc lập và tự do để làm những chuyện không đứng đắn như vậy, cô nghĩ sẽ có hậu quả gì?”

Trong nháy mắt sắc mặt Quan Hướng Tình trắng bệch: “Tả, em...”

Cảnh Quân Uy vô cùng không vui, không nhịn được mà sinh ra căm ghét đối với cô gái kiêu ngạo ở trước mặt này, sắc mặt trầm xuống, cả người phát ra khí tức lạnh như băng.

“Được rồi, cô không cần phải nói cái gì cả, một chút hứng thú tôi cũng không có, cô tự mình giải thích với cha mẹ đi.”

Quan Hướng Phượng phất phất tay, trực giác không muốn đối mặt cùng với người đàn ông lạnh lẽo dù là ăn mặc hay khí thế cũng đều rất không tầm thường ở bên cạnh em gái này, trực tiếp nói với em gái: “Cứ coi như cô ra ngoài sống, thì cô vẫn là người nhà họ Quan, cái tôi quan tâm là bộ mặt của Quan gia, vì thế nên trước khi cô làm bất cứ chuyện gì, tốt nhất là nên suy nghĩ một chút, đừng có làm mất mặt chúng tôi.” Cô ta vênh váo tự đắc xoay người, bỏ đi cùng với người đàn ông thân thiết kia.

Sau khi Quan Hướng Tình gặp được chị gái, rõ ràng tâm tình đã bị làm hỏng.

Cảnh Quân Uy biết nơi này không phải là một địa điểm tốt để nói chuyện, cũng không vội nói chuyện cùng với cô, chỉ là nắm lấy tay cô, đi ra khỏi cửa hàng, sau đó gọi Á Lịch lái xe đến đón bọn họ.

Không tới năm phút đồng hồ, xe dừng ở trước cửa hàng, anh ôm cô ngồi vào ghế sau, sau đó dặn dò Á Lịch đưa bọn họ đến biệt thự ở trên núi Dương Minh của Cảnh gia.

Dọc theo đường đi, Cảnh Quân Uy nắm lấy tay cô, không nói lời nào, để mặc cho cô chìm đắm trong cảm xúc u ám của chính mình, ấn tượng đối với chị gái của cô ngày càng xấu đi.

Thật vất vả quan hệ giữa bọn họ mới tiến thêm một bước, anh mới đắm chìm trong vui sướng không lâu, thì đã xuất hiện một cô gái chết tiệt đến phá hoại tâm tình đang tốt của anh, hai mắt lóe lên ánh sáng hung tàn nguy hiểm, anh âm thầm thề chắc chắn phait khiến cô ta phải trả giá thật lớn!

Ai cũng không được gây thương tổn người con gái của anh, kể cả người thân của cô cũng không được, từ đoạn đối thoại ngắn giữa hai ngời vừa nãy, anh chắc chắn người nhà Hướng Tình cũng làm người ta căm ghét giống như chị gái của cô vậy.

Nghĩ đến người con gái của anh trưởng thành trong hoàn cảnh như vậy, anh nhịn không được mà nắm chặt nắm đấm, hận không thể gặp cô sớm hơn, có lẽ lúc cô chịu tổn thương, anh có thể anh ủi cô được.

Nhưng mà hiện tại cũng chưa muộn, từ giờ khắc này, sướng vui đau buồn của cô đều do anh chịu trách nhiệm, chắc chắn sẽ không để cô chịu một chút tổn thưởng nào nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.