Lúc Tống Thanh Thanh mở weibo Đào Uyên ra, thấy một status mới.
Cô click vào xem, hóa ra là bài hát mới.
“Đây là bài hát mà tôi muốn tặng mọi người vào nhiều năm trước.”
“Thật xin lỗi, mấy năm nay tôi làm mọi người thất vọng rồi.”
“Cám ơn mọi người vẫn chưa quên mất tôi.”
Tống Thanh Thanh nhấn vào.
Giọng hát trong trẻo của Đào Uyên truyền ra.
Thiếu niên sạch sẽ sáng sủa đã trở lại.
Tống Thanh Thanh nghe bài hát đó rất nhiều lần, rốt cuộc nhịn không được khóc thành tiếng.
Tống Thanh Thanh khóc xong sau đó click mở một group, nói một câu: ” Bắt đầu từ hôm nay group này giải tán!”
Antifans nói: Đừng kích động!!!! Chúng ta chuyển cmn thành fan luôn đi! Tin tức của chúng ta có khi phong phú hơn bọn fans ấy chứ!!!! A a a mới vừa xem cảnh cut cậu ta diễn, sung sướng phát hiện kỹ thuật diễn của cậu ta thật tuyệt!!!!! Có chút mong chờ “Kí ức Đại học của tôi” rồi!!!”
Tống Thanh Thanh: “…”
Đào Uyên: “…”
Đào Uyên nhịn không được bật cười.
Lúc Lục Đổng trở lại vừa vặn nhìn thấy Đào Uyên vui vẻ nở nụ cười.
Lục Đổng hôn môi Đào Uyên một cái, hỏi : “Có chuyện gì vui thế?”
Đào Uyên nói: “Cô bé này thật đáng yêu!”
“Cô bé này?” Giọng điệu Lục đổng có chút nguy hiểm, “Này?” Cô bé là đủ rồi, còn cô bé này?
“Anh tránh ra tránh ra đi.” Đào Uyên đẩy Lục đổng ra, “Chỉ là fan của em mà thôi!”
Lục đổng bắt lấy tay Đào Uyên, dán môi lên: “Fan cũng không được.” Anh ôm Đào Uyên lên giường, cắn ra dấu hồng trên cổ Đào Uyên, nói, “Không an toàn.”
Đào Uyên bị cắn đến hơi đau, hung hăng cắn trả.
“Đổng dấm chua.”
Đào Uyên cười tủm tỉm nói.