Cậu Của Quá Khứ

Chương 3: Di động.



Chương 3 - Di động: Cậu ấy thường bấm điện thoại một cách vô cùng máy móc chậm rãi, điều đó dường như đã thành thói quen. Mỗi lần trông thấy Diệp An nhắn tin với ai đó, tôi lại không kìm được một suy nghĩ trong lòng - đó là nếu như người đấy là tôi, thì tôi sẽ luôn luôn không chần chừ dù chỉ một giây để phản hồi.

"Diệp An, Diệp An, số điện thoại của cậu là gì thế, sao không chịu nói cho tôi biết?"

Trên sân trường đại học Ngã Tư Hoa, giữa âm thanh huyên náo của các hoạt động câu lạc bộ, Hướng Hòa đeo cặp chéo vai, đuổi theo Diệp An đang đi phăng phăng phía trước.

"Không phải đã cho cậu mail rồi đó sao, còn cần thêm cả số điện thoại làm gì?" Diệp An nhướng mày nhìn đối phương. Vốn dĩ ban nãy chào tạm biệt ở công viên nhỏ là tưởng kết thúc cuộc gặp gỡ này được rồi, ai ngờ người ta lại bỏ lại cả ba lô lẫn hộp băng cho Thế Anh, sau đó chạy nước rút bám theo mình, lí lẽ hùng hồn: không có tôi, liệu cậu có ra được thế giới bên ngoài hay không. Tuy nhiên, không thể phủ nhận điều Hướng Hòa nói được, Diệp An âm thầm tự cười nhạo mình.

"Sao có thể so mail với số điện thoại, có số thì tiện hơn chứ, gọi này gọi nọ, nhắn tin cũng tiện hơn. Mail phiền phức lắm, với cả có phải lúc nào cũng check mail đâu." Hướng Hòa phản đối.

"Gì mà đã tới mức gọi điện rồi nhắn này nhắn nọ?" Diệp An ngạc nhiên thốt lên, chân cũng khựng lại.

"Ơ kìa, Nguyễn tiên sinh, chúng ta thậm chí đã cùng uống chung một chén, kết nghĩa kim lan, bây giờ tiên sinh lại muốn chối bay chối biến mối tương giao giữa hai tỷ muội chúng ta ư?" 

Cảm thấy có vài người vì để ý đoạn hội thoại kỳ quặc này mà ngoái sang nhìn, Diệp An lập tức ngại ngùng đến mức đỏ mặt, vội vã véo cánh tay Hướng Hòa khiến người ta kêu 'a' hai tiếng, sau đó kéo đối phương đi ra chỗ in ít người đi lại hơn, khẽ gắt, "Be bé cái mồm thôi, ở bên ngoài mà cậu nói chuyện kiểu gì vậy?"

"Có qua có lại, đưa số đây." Hướng Hòa cười, hơi nghiêng người dựa lại sát gần Diệp An, xòe lòng bàn tay ra.

Diệp An bất lực, hơn nữa trong lòng vốn cũng cảm thấy có hứng thú muốn kết bạn với Hướng Hòa cho nên cũng không cố chấp từ chối nữa, hai người trao đổi số xong, cô còn có chút tò mò, hỏi không biết Hướng Hòa định lưu tên mình trong máy là gì.

 "Hmmm, tên à, cũng khó chọn nhỉ." Hướng Hòa lấy tay đỡ môi, nhăn mặt suy tư, "Không thể lựa chọn cẩu thả, xin được số Nguyễn tiên sinh đâu có dễ. Tiên sinh có cao kiến gì không?"

"Không biết đặt là gì thì ghi họ tên tôi vào đi, đằng nào thì khi liên lạc phải thấy tên mới dễ nhận diện chứ." Nói xong câu này cũng là lúc nhập xong chữ [hg hoa] vào điện thoại, dù gì thì Diệp An cũng thấu hiểu sâu sắc rắc rối phát sinh đến từ việc đặt biệt hiệu lung tung bậy bạ cho danh bạ điện thoại, đến lúc cần gọi cho ai đều rối tinh rối mù.

Nhìn số điện thoại có trong danh bạ lên tới 24 số, tính cả những số dịch vụ đặt hàng linh tinh không muốn nhắc đến ở đây, lòng Diệp An ít nhiều cũng cao hứng không thôi, cảm giác rất chi thành tựu.

"Đúng đúng, Nguyễn tiên sinh sáng suốt." Hướng Hòa đầu thì gật gù tuân lệnh, tay lại làm trái ý hoàn toàn. Lúc Diệp An đánh mắt nhìn sang, Hướng Hòa đã lựa chọn xong biểu tượng con cá thay vì tên tuổi - đúng, chỉ có mỗi hình con cá cho danh bạ của Diệp An!

"Làm càn!" Diệp An tức tối.

"Dễ thương mà, dễ thương. Chẳng phải có bài hát đó sao, cá nhỏ vừa khóc vừa bơi ra biển lớn, tuy chẳng gan dạ nhưng ý chí quyết tâm." Hướng Hòa thỏa mãn cất điện thoại vào cặp xách, "Nguyễn tiên sinh nay có tiết không?"

"Có, vào lúc chín giờ hơn, chắc khoảng tầm mười lăm phút nữa." Diệp An gật đầu, cúi xuống kiểm tra đồng hồ đeo tay.

"Thế sao tiên sinh đến trường sớm vậy? Lúc tại hạ gặp tiên sinh chắc phải tám giờ hơn nhỉ."

"Để phòng trường hợp lạc đường, nhất định phải đi thật sớm." Diệp An đan chéo hai tay, "Giảng viên hôm nay rất dữ, điểm danh giữa giờ nên đến muộn không lo bị phạt, nhưng sẽ phải nghe quát tháo, rất nhức đầu."

"À, vậy là cô Thư rồi phải không?" Hướng Hòa bật cười.

"Phải, đúng là cô Thư, dạy Lịch Sử Thế Giới! Sinh viên khoa Nhiếp Ảnh cũng biết cô ấy sao?" 

"Khoa Nhiếp Ảnh nhưng có học thêm văn bằng hai mà, bên Mỹ Thuật cũng phải học môn của cô, có điều đấy không phải Lịch Sử, cũng may, tại hạ không muốn dính thêm môn nào của cô ấy nữa đâu." Nói đến đây, Hướng Hòa lại hơi nhướng mày, "Cơ mà đây là nhà A mà, cô Thư đã đăng kí phòng thì không phải luôn chọn nhà H hay sao?"

Diệp An lập tức đứng hình, miệng run run cất không lên tiếng.

Hướng Hòa hiểu ý, lập tức cúi xuống buộc lại dây giày cho cả Diệp An, sau đó gật gù đồng tình với cô, "Hiểu mà, hiểu mà, không sao, lên năm hai, năm ba sẽ thành tinh hết. Giờ thì chuẩn bị xuất phát nào, mười phút, vẫn kịp."

---------------------------

"Cho nhờ chút, cho nhờ chút! Chúng em bị muộn giờ rồi!"

Diệp An mải mốt dịch người, tránh đường cho hai nữ sinh viên đang nối đuôi nhau vội vã chạy ngang qua. 

Nhân lúc sếp cho phép nghỉ dài hạn để dưỡng thương, Diệp An ru rú ở trong nhà lâu đến mức sinh buồn chán, quyết định hẹn cả Thanh Hoa và Trúc Thanh đi ăn trưa. Bởi Thanh Hoa có tiết, cho nên hai người còn lại đồng thuận ý kiến đến trường đợi cậu ta tan ca rồi cùng xuất phát.

Khi bước qua cổng trường cao năm thước, trông thấy hàng phượng vĩ tiêu điều xác xơ, lòng Diệp An cứ thế mà trở nên muộn phiền. Cúi xuống kiểm tra đồng hồ đeo tay, lúc mình đến đã qua giờ hẹn được năm phút, vậy mà mười lăm phút sau vẫn chưa thấy bóng dáng Trúc Thanh đâu. Cái con người này, lúc nào cũng chậm trễ thế đấy.

Còn đang thầm trách móc bạn bè thì đằng sau đã vang lên tiếng gọi thân thiết, "Diệp An! Diệp An! Lâu quá không gặp, lòng đầy nhớ nhung!"

Trúc Thanh quen thói ôm lấy Diệp An từ sau lưng, giọng điệu mừng rỡ sau bao ngày xa cách khiến khóe mắt Diệp An hơi cay cay. Từ sau khi Trúc Thanh lấy chồng không mấy khi có thể hẹn hò cậu ấy đi đâu như ngày trước, một phần cũng vì công việc của mình nay đây mai đó, thời gian ở ngoài còn nhiều hơn nằm trên giường nhà, ăn còn chả kịp nữa là nghĩ đến việc đi chơi. 

Trúc Thanh là bạn học của cô và Thanh Hoa từ hồi mới lên cơ sở, do trượt trường trọng điểm cho nên mới ban đầu Trúc Thanh luôn giữ thái độ lạnh nhạt với bạn bè cùng lớp, hầu như chẳng mảy may quan tâm đến không khí xung quanh. Trọng điểm cấp hai thời bấy giờ khác với phổ thông ở chỗ nếu cố gắng thì vẫn có thể nương vào kết quả kỳ thi học sinh giỏi thành phố năm lớp 8 để tuyển chọn vào, như vậy thì khả năng cao sẽ được cộng điểm cả kỳ thi đầu vào trọng điểm phổ thông, cho nên ấn tượng của Diệp An khi đó về Trúc Thanh là một người lúc nào cũng cắm đầu cắm cổ học đến điên cuồng.

Đáng lẽ ra hai người sẽ chẳng dính dáng gì tới nhau, bởi lẽ với tính cách có chút hời hợt như Diệp An thì chẳng hợp với Trúc Thanh chút nào, ai ngờ Trúc Thanh lại được xếp cùng bàn với Thanh Hoa, mà không chỉ một năm, mà từ tận năm lớp sáu đến năm lớp tám, cho đến khi Trúc Thanh được nhận vào cơ sở trọng điểm, Diệp An mới chiếm lại được người bạn thân của mình. Có lẽ vì ở gần nhau nên cảm tình giữa Trúc Thanh và Thanh Hoa tốt lắm, từ đó mới dẫn tới nhóm bạn ba người hiện tại, song chủ quan suy xét, Diệp An vẫn cảm thấy Trúc Thanh thân với Thanh Hoa hơn mình nhiều, dù sao có ai ngờ Thanh Hoa có thể khơi gợi đam mê với nghệ thuật trong Trúc Thanh đâu, bằng chứng rõ ràng nhất ấy chính là khi lên phổ thông cậu ta không hề thi vào trường trọng điểm mà kết quả là ba đứa lại học chung trường, không phải sao.

Từ đó trở đi, Trúc Thanh như gạt bỏ được rất nhiều gánh nặng, thường xuyên cười hơn, cũng cởi mở lên nhiều. Tựa như bây giờ, có ai tin được cô nàng cáu bẳn năm xưa nay lại cười tươi như hoa, ôm ngang bụng Diệp An, mái tóc cắt ngắn ôm gọn lấy gương mặt đã có dấu hiệu hơi bầu bĩnh, "Hôm qua mới nghe Thanh Hoa kể việc cậu bị tai nạn, tớ hú hồn muốn chết, giờ thấy cậu vẫn ổn thế này thì an tâm rồi. Không có sứt mẻ miếng nào chứ?"

"Chỉ bị bầm người thôi, cũng may là chúng biết thương hoa tiếc ngọc." Diệp An gỡ tay Trúc Thanh ra, cười đáp. Thực ra căn bản việc phóng viên điều tra bị tập kích trả thù vốn chẳng phải hiếm hoi gì, thế nên cô rất đề phòng cảnh giác. Công việc hiện tại rất ổn, sếp giỏi mà an ninh cao, thành ra dù nhiều lần bố có úp mở đề cập tới việc đổi sang lĩnh vực khác cho an tâm thì Diệp An vẫn còn nhiều điều nuối tiếc. Chí ít thì cô vẫn muốn tranh thủ lúc còn trẻ để theo đuổi sở thích của mình.

Hai người bọn họ vừa đi vừa hàn huyên, Diệp An có hỏi qua về cuộc sống hôn nhân của Trúc Thanh, Trúc Thanh trả lời cũng không chi tiết lắm, chỉ đáp là rất ổn, anh ấy chiều tớ lắm, chỉ có điều đi công tác hơi nhiều thành ra vợ chồng hay xa nhau. Hiện tại thì nhất trí là chưa muốn có con, song cũng đã 27, đến cái tuổi này thì con người ta cũng bắt đầu suy nghĩ nhiều hơn về những hoạch định tương lai rồi.

Cứ thế, chẳng mấy chốc cả hai đi đến cổng của công viên đại học Ngã Tư Hoa. Đôi chân Diệp An vô thức khựng lại khiến cho Trúc Thanh cũng phải dừng theo. Ánh mắt Diệp An nhìn tấm biển hiệu mới tinh khắc dòng chữ 'Đồi hoa nở rộ' ánh vàng, lòng lại kìm không được mà hoài niệm.

"Nơi này mới được xây lại thì phải, giờ có cổng hoa, lại có cả biển hiệu. Ngày xưa chỗ kia cứ um tùm rậm rạp, lộn xộn hết biết." Tay Trúc Thanh chỉ về một hướng, Diệp An chỉ nghe chứ không nhìn theo nàng, tâm trí cô đang không rời được bốn chữ 'Đồi hoa nở rộ'. "Nghe bảo bên trong tu sửa đẹp lắm, có cả đồi hoa thật với hòn non bộ. Hồ cũng mới rút cạn nước để thu dọn, không biết đã đổ đầy lại chưa."

"Rút hết nước hồ thì cá dưới ấy phải làm sao?" Đột nhiên Diệp An quay sang hỏi.

"Tớ cũng không biết, chắc phải có cách xử lí nào đó, có gì thì tí hỏi Thanh Hoa, chắc cậu ta biết đấy." Trúc Thanh nhún vai, bước chân ý muốn đi tiếp.

Diệp An bám theo sau, trầm tư một hồi mới bảo, "Thôi không cần hỏi đâu. Thanh Hoa cậu ấy cũng chưa chắc đã bận tâm về cái hồ này. Cứ... cho nó qua đi."

Thời điểm bọn họ đến được tòa nhà của khoa Mỹ Thuật, tiếng chuông báo hết ca cũng reo lên. Những giảng viên tuân thủ kỉ luật bấy giờ mới thả cho sinh viên ùa ra, hành lang chẳng mấy chốc chật kín người. Tiếng nói chuyện rôm rả đầy nhiệt huyết tuổi trẻ nhất thời làm Trúc Thanh nổi máu nóng toàn thân, nhất là khi trông thấy những tốp đi ra từ phòng học chuyên ngành tạp dề dính đầy mực màu khiến kí ức cứ như cuồn cuộn quay về.

"Đã lâu rồi không về thăm trường, giờ nhìn lại mới thấy, đại học thật sự rất vui, rất đáng để phấn đấu." Trúc Thanh khoác tay Diệp An, thanh âm nhẹ như tiếng thở, "Năm ấy tớ học thiết kế, còn Thanh Hoa theo dân gian cổ truyền, vốn dĩ cậu ấy vẫn luôn theo đuổi trường phái biểu hiện, bình thường thì không sao, nhưng lắm lúc bài vẽ rất có ý chống đối giảng viên, vẽ không ra một cái hình thù gì luôn, những lúc ấy tớ đi qua trông thấy cậu ấy bị đứng phạt ở đây, trông rất tội nghiệp mà cũng rất buồn cười."

Diệp An lẳng lặng lắng nghe, lòng thầm nghĩ, trong những năm tháng đại học, chính bản thân hai người đã tự lơ là nhau, cả Thanh Hoa và cả mình. Đừng nói đến hai chữ 'cùng nhau', bọn họ thậm chí còn ít khi chuyện trò. Không phải không còn gặp gỡ, chỉ là lúc nào cũng là bầu không khí vô cùng sắc nhọn, đâm cả hai đến thương tích toàn thân.

Diệp An đưa tay chắn một tia nắng đột nhiên chiếu tới qua những tán cây, vậy nên giờ mới thấy hối tiếc, vì đã vô tình bỏ lỡ qua đoạn thanh xuân tươi đẹp của đối phương. Quả nhiên, so với tình yêu, tình bạn bền vững hơn nhiều. Vượt qua bao nhiêu sóng gió cách trở, cuối cùng vẫn quay lại bên nhau, chỉ không biết có thể được như thuở ban đầu hay không. 

Đứng dưới chân cầu thang, Trúc Thanh lôi điện thoại ra để gọi cho Thanh Hoa, thời điểm trông thấy ngón tay cậu ấy lướt trên màn hình nhanh như làn gió để trả lời tin nhắn, Diệp An lại chợt nhớ về cái thời đại học của mình, điện thoại vẫn là loại cục gạch không màu, cô còn thuộc dạng rất ngại dùng đồ gì quá mức 'công nghệ', thế nên mỗi lần nhắn tin đều khiến người ta khó có thể kiên nhẫn... 

---------------------

"Nhắn cái tin thôi mà cũng phải lâu như vậy sao?" Ngọc Hồ - người bạn đại học thân nhất của Diệp An khoanh tay, nhíu mày bắt đầu lên tiếng thúc giục, thế nhưng vẫn không thể tác động gì đến tốc độ gõ phím của cô. Chỉ một mẩu tin 'cậu đang ở phòng nào thế' đã được miễn cho chấm hỏi cùng hàng loạt dấu sắc huyền rồi mà vẫn chưa ra đâu vào đâu, tí tí bấm nhầm lại phải tìm nút xóa đi viết lại.

Mà tính Diệp An lại không thích nhờ cậy, hơn nữa đây lại là tin nhắn cho Thanh Hoa, vậy nên dù Ngọc Hồ đã đề nghị, cô vẫn muốn đích thân thực hiện. Kết quả là nhắn xong tin cũng hao mòn tinh thần cả người bấm lẫn người đợi.

"Ăn được bữa trưa với bạn quý của cậu thật làm tớ kiệt quệ." Ngọc Hồ giọng điệu chua ngoa, Diệp An nghe nhiều thành quen. Chính ra cô lại cảm thấy mình hợp chơi với những người như vậy, người ta không chịu thiệt, nghĩ gì nói nấy, đôi lúc có hơi khoa trương song tâm địa Ngọc Hồ không xấu, rất thoải mái xởi lởi là đằng khác, chơi với cậu ta thì cô không phải suy nghĩ nhiều. 

"Chỉ trách tớ quá không hợp với cái thứ này thôi, không biết bao giờ mới có chức năng mình nói gì nó gửi y nguyên cho đối phương nữa, thế thì thật nhàn." Diệp An mệt mỏi cất điện thoại, dựa người vào lan can cầu thang. Trước mặt toàn là sinh viên khoa Mỹ Thuật đi đi lại lại, mặt mũi ai cũng nhem nhuốc dính đầy màu vẽ, trông cứ như một tốp diễn hài kịch vừa bước ra từ trung cấp tạp kỹ vậy.

"Đừng như gái quê lỗi thời vậy chứ, nghe bảo bên Tây đang nghiên cứu loại di động cảm ứng rất tiện lợi rồi, khi nào về nước mình, tớ nhất định sẽ góp đủ tiền để rinh em nó." Ngọc Hồ trông có vẻ vô cùng kỳ vọng. 

Diệp An chưa kịp trả lời thì điện thoại đã rung lên, tai nghe Ngọc Hồ lầm bầm 'Xem người ta kìa, trái ngược hẳn với cậu', tay thì lấy điện thoại ra mở xem. 

[Phòng 302, đợi tớ chút]

Thay vì chờ đợi, Diệp An quyết định leo ba tầng cầu thang để tìm Thanh Hoa. Ngọc Hồ kiên quyết từ chối đồng hành với cô, đơn giản là vì hôm nay cậu ta đi một đôi cao gót, đơn giản hơn nữa thì vì cậu ta bình sinh ghét nhất việc leo thang bộ. Tầng ba của toà nhà H là khu vực phòng tranh, hiện tại đang giờ nghỉ nên chỉ lác đác sinh viên tranh thủ ngủ trưa, còn lại thì rất an tĩnh. Diệp An tìm đến phòng 302, ngó đầu vào nghía thử. Ở đằng kia thôi, ngay trước bàn giáo viên, Thanh Hoa đứng chắp hai tay đằng sau, mặt cúi xuống nhìn giảng viên, im lặng lắng nghe lời ông nói. Chiếc tạp dề màu nâu sáng cô đang mặc trên người là quà sinh nhật gần đây nhất Diệp An tặng, vốn không định đem đi học mặc do tiếc, nhưng Diệp An cảm thấy như vậy thì đúng là lãng phí cái tạp dề, khăng khăng ép phải sử dụng. Vậy mà đến nay thoạt trông nó vẫn rất sạch sẽ, không biết do Thanh Hoa quá mức cẩn thận không để dây màu ra hay bởi cậu ta có phương pháp giặt ủi đặc biệt hiệu nhiệm nào.

Đứng từ đằng xa nên khó mà nghe thấy rõ lời giảng viên nói, loáng thoáng thì hình như đang dặn dò về một cuộc tranh tài nào đó thôi, đúng lúc Diệp An định rụt đầu lại, khóe mắt Thanh Hoa lại đưa tới, hình như cậu ấy liếc thấy mình rồi, còn nháy nháy hai cái ý bảo đợi một lát nữa. Diệp An lén đưa tay tạo chữ OK, sau đó lùi lại dựa vào lan can nhìn ra bên ngoài.

Cô trông thấy Hướng Hòa đang đứng dưới sân trường, đầu ngẩng cao nhìn mình, tay giơ lên vẫy loạn xạ, nụ cười tỏa hương nắng. 

"Ôi chao, kia không phải Nguyễn tiên sinh sao?!" Thanh âm Hướng Hòa nội lực tràn trề, vang hẳn được lên tầng ba.

Diệp An không thể giống như Hướng Hòa, hét to lên đáp lại mấy câu đại loại như 'Ui trời gặp được ở đây thật đúng là duyên số ý trời' hay gì gì đó, cô lập tức xoay người lại, ngồi thụp xuống lấy hai tay che mặt, cố giấu xấu hổ.

Ngại chết mất, ngay giữa sân trường lại ăn nói kiểu ấy, lại còn với âm lượng rất lớn! Kết giao với người này thực sự chỉ tổ rước thêm phiền thôi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.