Cậu Của Quá Khứ

Chương 7: Vị trà.



Chương 7 - Vị trà.

Lúc mới uống luôn cảm thấy nó rất đắng chát, ngậm một lúc lại tan thành vị ngọt, cuối cùng chỉ còn lại cảm giác thanh thản tận đáy lòng mà thôi. Đôi khi tôi nghĩ tình yêu cũng như vậy, khác ở chỗ, liệu có nơi nào bình yên chờ chúng tôi hay không?

Buổi tối hôm ấy, Diệp An nhường bố mẹ giường ngủ, chờ cả nhà an tĩnh, cô mới lẳng lặng lấy chìa khóa xe rồi ra ngoài.

Gió đêm rất lạnh, giúp con người ta thông suốt và tỉnh táo.

Chuyện đã rất lâu rồi, nhưng nó lại để ám ảnh tâm lí đến khó chịu trong lòng Diệp An. Đứa trẻ kia - em trai trên danh nghĩa của cô - thực chất là một đứa nhỏ rất ngoan, rất biết điều cũng rất hiếu thuận, cô biết, tuy nhiên cô chẳng thể tự cho mình có cái cảm giác hài hòa như đây đúng chất là một gia đình.

Có lẽ cô vẫn còn giận dỗi vì những điều năm xưa. Hoặc có lẽ chỉ đơn giản cô là một đứa cố chấp tới mức bất chấp lí lẽ, vì cô biết mọi người sẽ bao dung và thứ tha cho sự nực cười của mình. 

Lúc đến trước cổng nhà Trúc Thanh, Diệp An kiểm tra đồng hồ, hiện đã là mười một giờ đêm. Cô chần chừ chốc lát mới bấm chuông. Chồng của Trúc Thanh là doanh nhân, thường xuyên công tác ở nước ngoài, thu nhập rất đáng ngưỡng mộ, vậy nên nàng chẳng cần phải đi làm, ngày ngày quanh quẩn trong căn biệt thự rộng lớn vui vẻ dưỡng nhan, thanh thản tận hưởng cuộc sống. 'Mà chắc gì người trong cuộc đã thấy suиɠ sướиɠ' - Diệp An nghĩ thầm. 

Chẳng mấy chốc Trúc Thanh đích thân ra mở cửa.

"Lúc trông thấy cậu trên màn hình, tớ đúng giật mình luôn." Trúc Thanh vẫn chưa thể gạt hết vẻ ngạc nhiên trên gương mặt.

"Người giúp việc nhà cậu đâu?" Diệp An dắt xe vào sân, hỏi.

"Cuối tuần nên cho về rồi, tớ đâu phải lúc nào cũng ra dáng tiểu thư quyền quý mười ngón tay không chạm nước." 

Diệp An đang tính tìm một cái cớ  thật hợp lí để biện minh cho việc tầm muộn thế này lại vác xác qua thì đột nhiên trông thấy một chiếc xe quen mắt. Nhìn lại biển số, cô lập tức đã có thể khẳng định luôn, "Thanh Hoa đang ở đây sao?" Cậu ta rời khỏi nhà mình xong liền sang nhà Trúc Thanh?

"Mới đến thôi." Trúc Thanh chắp hai tay đằng sau, bước lên bậc thềm, miệng nở nụ cười, "Hai người các  cậu một trước một sau đến nhà tớ thì tớ phải tiếp đãi chu toàn. Cậu chớ có kiếm bài chuồn, tớ khóa cổng rồi. Lên tầng hai đi, Hoa đang ở trong phòng khách ấy, chốc nữa tớ sẽ mang đồ uống lên." Thấy Diệp An chuẩn bị mở lời, nàng cắt ngang, "Đừng có đề nghị giúp đỡ tớ, chỉ có việc lấy đồ uống ra khỏi hầm thôi, không cần ai phụ hết. Cậu lên đấy với cậu ấy đi, trông thấy cậu chắc chắn cậu ấy bất ngờ lắm."

Đâu chỉ mình cậu ta bất ngờ, tớ cũng rất ngạc nhiên đấy biết không - Diệp An thầm nhủ, nhưng đằng nào cũng đã bị chặn hết đường lùi, cô đành chậm rãi bước lên cầu thang. Bước chân của cô như bị đeo xiềng xích, ngay cả hô hấp thôi cũng bắt đầu khó nhọc.

Từ bao giờ, việc phải đối diện với cậu ấy lại trở nên khó khăn nhường vậy? Diệp An thắc mắc với chính bản thân mình. Hình như đã từ rất lâu, Thanh Hoa đã chẳng còn mỉm cười trước mặt mình nữa; cũng từ đó, giữa chúng mình chẳng còn cảm giác bình yên.

Diệp An để mặc mình chìm nghỉm trong dòng thác suy tư, chẳng biết tự lúc nào tay cô đã đặt lên nắm đấm cửa, từ từ mở ra.

Tiếng cửa mở rất khẽ, một phần cũng vì động tác cẩn thận như nâng trứng của Diệp An. Vậy nên cô nhanh chóng nhận ra người bên trong phòng vì đang đối thoại mà không hề nghe thấy tiếng mở cửa. Nói là đối thoại, thực chất giống độc thoại hơn, vì Diệp An chỉ nghe thấy giọng của một người, còn Thanh Hoa lẳng lặng ngồi trên sofa, mắt đưa ra bầu trời đêm bên ngoài khung cửa kính lớn trên tường.

Vì cô gái kia dùng khẩu âm địa phương cho nên Diệp An nghe câu được câu không, bởi vậy Diệp An không quan tâm đến những lời cô gái kia đang nói nữa, cô chỉ nhìn chằm chằm vào Thanh Hoa. Thanh Hoa không khóc, song vẻ mặt kia khiến Diệp An tuyệt đối không bao giờ có thể chấp nhận được. Là một người tay chân luôn nhanh hơn trí óc, Diệp An hùng hổ đi đến, bắt lấy tay cô gái đang đứng dáng đứng thị uy trước mặt Thanh Hoa, gắt gỏng, "Đừng có mà bắt nạt cậu ấy chứ!"

Cả hai người trong phòng dường như đều sửng sốt, Thanh Hoa quay ngoắt mặt sang, sững sờ nhìn Diệp An, bật thốt, "Sao cậu lại ở đây?"

Cô gái bị cô bắt lấy tay thì kêu lên, đồng thời cũng không còn dùng phương ngữ nữa "Đau, đau, đau, Thanh Hoa chị có mắt như mù à, không thấy chị ta đang làm em đau sao?!"

Thanh Hoa lúng túng đứng dậy, đặt tay lên mu bàn tay Diệp An, nhẹ giọng nói, "Bắt nạt gì chứ, tớ cũng đâu phải là trẻ con."

Diệp An bực bội buông tay, liếc nhìn cô gái trẻ má hồng lên vì tức tối kia, hỏi, "Không phải trẻ con mà im lặng nghe người ta mắng à?"

"Cậu... nghe thấy ư?" Thanh Hoa cẩn thận dò hỏi.

"Nghe không hiểu gì sất, nhưng ngữ điệu thì ai mà chẳng biết. Cậu đấy, lúc nào cũng quá hiền." Diệp An đẩy người Thanh Hoa, nhất thời quên mất chỉ mới vài tiếng trước hai người còn đang chiến tranh lạnh. Nghĩ một chút, cô khoanh tay lại, 'e hèm' một tiếng rồi hỏi, "Cơ mà cũng do chị nhất thời máu nóng lên não. Cũng tại thói quen ngày xưa khó bỏ, cứ có ai to tiếng với Thanh Hoa chị đều không chịu được phải đứng về phía cậu ấy, em có đau lắm không?"

Cô gái trẻ nọ thổi thổi chỗ tay bị giữ đến phát đỏ, gương mặt trắng nõn đổi hết từ biểu cảm này sang biểu cảm khác, trông rất sống động. Đúng là thanh niên, Diệp An thầm nhủ, cái gì cũng hiển hiện hết lên nét mặt, giống như mình, cũng giống như tất cả bọn họ ngày xưa. "Chị lớn rồi mà chẳng hiểu lí lẽ, vào nhà người khác còn hành hung người trong nhà." Cô gái bĩu môi, ngồi xuống ghế sofa.

"Người trong nhà?" Diệp An nghiêng đầu thắc mắc.

"Đây là em họ của Trúc Thanh." Thanh Hoa giải thích, tiện thể rót một tách trà đưa cho Diệp An, "Mới tốt nghiệp đại học Ngã Tư Hoa, bắt đầu đi làm cách đây không lâu, dạo này Trúc Thanh buồn chán nên rủ em ấy qua ở cùng mình."

Em họ Trúc Thanh? Hình như hơi nhớ loáng thoáng về cô em này rồi. "Cậu có vẻ thân với em ấy nhỉ?" Diệp An nhận lấy chiếc cốc, tỏ vẻ bình thản hỏi vu vơ.

"Em ấy... rất dính Trúc Thanh." Thanh Hoa gật đầu, "Thành ra tớ cũng thường xuyên gặp em ấy, đi uống cà phê này nọ. Mà Trúc Thanh đâu rồi? Khoan đã, sao cậu lại đến đây giờ này?" Cô kinh ngạc nhìn Diệp An.

"Cậu đến được còn  tớ thì không?" Diệp An cau mày, "Chính cậu là người khuyên tớ nếu có tâm sự thì tìm đến chỗ bạn bè không phải sao? Sao giờ lại trở mặt nhanh như lật sách thế."

"Tớ nào có trở mặt gì, tớ bất ngờ thôi." Thanh Hoa lắc đầu, sau đó ngồi xuống một chiếc sofa trống, "Cũng đã lâu cậu không đến thăm Trúc Thanh rồi, nhất định cậu ấy sẽ rất vui. Cậu ta đâu?"

"Vui quá nên đi khui rượu rồi." Diệp An nhấp một ngụm trà nhỏ, rất đắng.

Vị trà này... hình như có chút quen thuộc_

-------------------

Trong căn phòng kí túc xá nhỏ hẹp, Diệp An lẳng lặng ngồi trên giường tầng, tầm nhìn bao quát toàn bộ mọi thứ từ trên cao. Không gian đang rất yên ắng, đống tài liệu đặt trước mặt mà chẳng thể chú tâm đọc dù chỉ một chữ, thật sự khiến cô vừa buồn bực vừa phiền muộn.

'Cách'

Tiếng mở cửa vang lên, đánh thức Diệp An khỏi cơn mê man. Cô vội vã nâng cuốn sách lên hòng giấu đi gương mặt chẳng biết phải đối diện thế nào của mình. Thực sự là quá hèn nhát, Diệp An thầm nghĩ, nhưng lại chẳng thể làm gì khác được.

Từ vụ việc hôm sinh nhật, cô chẳng thể nói nửa lời với Thanh Hoa. Kỳ quái ở chỗ, Thanh Hoa cũng không hề bắt chuyện với cô nữa.

Thế này liệu có ổn không? Diệp An bối rối.

Đột nhiên giường cô bắt đầu rung, mang theo dự cảm chẳng lành hạ quyển sách xuống, y như rằng trông thấy Thanh Hoa đang bước lên thang, chống tay lên nệm, vẻ mặt chẳng khác gì thường ngày nói với cô, "Diệp An, Trúc Thanh rủ đi ăn trưa, cậu đi không?"

Vô cùng thản nhiên, cứ như giữa bọn họ chưa từng có cuộc đối thoại gay gắt ấy.

Mà có lẽ nó chỉ to tát với mình mình, Diệp An suy tư, tính mình nóng nảy, cũng không phải lần đầu tiên quát nạt cậu ấy, chắc cậu ấy chỉ đang đợi mình nguôi giận mà thôi. Không hiểu sao nghĩ như thế lại càng làm cô bực bội. Chí ít cậu cũng nên nói một câu đi chứ, tại sao cứ nín như ngậm hột thóc vậy!

Thanh Hoa nhận được một cái gật đầu của Diệp An cũng lẳng lặng bước xuống dưới, sau đó lấy điện thoại ra gọi cho Trúc Hoa, hai người nói gì Diệp An không còn nhận thức được nữa, cô chỉ thấy đầu mình ong ong như có một con bọ đang lượn vòng, quấy nhiễu mọi thứ. Gấp sách vở lại, Diệp An ngửa người dựa vào tường, chậm rãi thở ra một hơi.

Hai người vừa rời khỏi kí túc xá, bất ngờ thay lại chạm mặt Hướng Hòa. Mà cũng không hẳn là điều gì đáng ngạc nhiên cho lắm, dạo gần đây Diệp An rất thường xuyên 'vô tình' gặp Hướng Hòa, thành thử hầu như lúc nào cũng trông thấy bọn họ đi chung với nhau: mọi tiết học, mọi giờ ăn, mọi lúc tan ca - chẳng giống trùng hợp chút nào!

Cảm giác nếu Hướng Hòa mà là con trai thì thật sự Diệp An sẽ có cảm giác đây là một kẻ bám đuôi theo đuổi trắng trợn. Nhưng Hướng Hòa lại là con gái, mà Diệp An đã đủ đau đầu với tình cảm của người bạn thân dành cho mình rồi, vậy nên giờ đây cô khá là rối. Có điều, sau ngày sinh nhật kia, đã có vài thứ đã thay đổi giữa hai người bọn họ. Một thứ gì đó rất gần gũi, rất đồng cảm và cũng rất thân thiết. Chí ít thì Diệp An cũng không trốn tránh Hướng Hòa nữa.

Hôm nay Hướng Hòa ăn bận ấm áp, chiếc khăn len che đến tận cằm khiến cho cô phải ngửa đầu lên mỉm cười, vẫy tay thật là mạnh, trông chẳng khác gì một cô nữ sinh cấp ba đang đợi bạn học của mình xuống lầu vậy. Nụ cười rạng rỡ đó khiến Diệp An vô thức bật cười, trái tim như được xoa dịu đôi phần.

"Đi ăn trưa đi Diệp An." Hướng Hòa xán lại gần sánh bước bên Diệp An. 

Diệp An cảm thấy tai mình hơi giần giật, mọi khi không có Thanh Hoa ở đây còn thoải mái đối đáp, giờ người ta lại đứng ngay đằng sau, nói gì cũng mất tự nhiên. 

"Nếu cậu định đi ăn với đàn chị thì cứ đi đi, đâu phải hiếm lắm mới được gặp Trúc Thanh." Thanh Hoa chợt lên tiếng.

Diệp An quay sang trợn mắt, "Đã nói sẽ ăn cùng nhau, sao có thể nửa đường tính kế lui chứ? Nói thế thì bỏ mặc người này đi, tớ gặp cậu ta còn nhiều hơn gặp mặt Trúc Thanh kìa."

"Sao lại nói vậy?" Hướng Hòa giả bộ bàng hoàng, lấy tay che ngực rồi ngay lúc sau lại có thể bật cười được luôn, cứ như con người này được thiết lập không thể ngừng vui vẻ được vài giây vậy, "Cho mình đi theo với, mình cũng đang không biết nên đi ăn gì đây." Còn vỗ vỗ lớp áo ở bụng, tỏ vẻ rất đói.

Diệp An quay sang muốn hỏi ý Thanh Hoa, đã thấy ánh mắt cậu ấy tựa hồ hơi mất tập trung. Không hiểu vì sao Thanh Hoa lại ngây người, Diệp An bèn lấy tay khua khua trước mặt, gọi, "Thanh Hoa?"

Thanh Hoa hơi rùng mình, đưa mắt liếc nhìn Diệp An, sau đó gật đầu, "Tùy ý cậu, tớ thế nào cũng được."

"Diệp An, có lạnh không?" 

Trong lúc Thanh Hoa đứng ở trước quán hẹn gặp Trúc Thanh gọi điện hỏi xem vì sao đến giờ này vẫn chưa thấy bóng dáng cô nàng đâu thì Hướng Hòa đã kéo tay Diệp An bước vào trước, từ túi áo to phồng lén lút lôi ra một đôi găng tay bông màu xanh nhạt, đưa cho cô, "Lạnh hay không cũng xỏ vào này, tí ăn tháo ra, ăn xong lại xỏ vào. Ấm áp vô cùng."

Diệp An ngạc nhiên nhìn đôi găng tay cứ thế được người khác đeo vào tay mình, bật thốt, "Cái gì đây?"

"Quà giáng sinh sớm." Da Hướng Hòa rất trắng, thành thử trong tiết trời mùa đông thế này rất dễ ửng hồng, cánh mũi đo đỏ, nụ cười lại vô cùng tươi rói, hàng mi dài kia lại cong rồi, cứ mỗi khi Hướng Hòa trưng bộ mặt rạng rỡ này ra, Diệp An luôn cảm thấy mình tức khắc bị rơi xuống thế hạ phong.

"Cứ tặng quà miết như vậy sẽ khiến tôi áp lực." Diệp An nhắc nhở Hướng Hòa.

"Áp lực là tốt, cậu sẽ tặng lại quà thành tâm." Hướng Hòa gật gù đồng tình.

Lúc Thanh Hoa bước vào quán cũng là lúc trông thấy Diệp An đang lấy cả hai tay để đánh túi bụi lên bả vai Hướng Hòa. Bước chân của Thanh Hoa hơi khựng lại, nhưng nhanh sau đó lại tiếp tục tiến lại gần, "Trúc Thanh đang trên đường đến, bảo chúng ta gọi món trước đi, hôm nay cậu ấy mời."

"Sao tự dưng lại hào phóng thế?" Diệp An thắc mắc.

Thanh Hoa chọn một bàn ngồi xuống, lấy khăn tay từ trong túi nhỏ đeo bên người ra để lau mặt bàn, điềm đạm giải thích, "Em họ cậu ấy mới được chuyển sang trường trọng điểm ở Ngã Tư Hoa, toàn gia ai cũng mừng rỡ, hôm trước mở tiệc lớn mà vui đến tận bây giờ, Trúc Thanh cũng rất cao hứng, quyết tâm đãi chúng ta một chầu."

"Vậy à, em cậu ấy giỏi nhỉ." Diệp An ngồi xuống đối diện với Thanh Hoa, đương nhiên, Hướng Hòa theo sau ngồi ngay bên cạnh cô, "Có cảm giác cứ như một Trúc Thanh thứ hai vậy."

"Cậu ấy lại nói cô bé năm trước kết quả còn rất tệ, không biết năm nay có động lực gì thúc đẩy mà lại quyết tâm như thế." Thanh Hoa lau bàn xong thì rút thực đơn ra đưa cho hai người ngồi trước mặt, "Cậu với đàn chị chọn món đi."

Diệp An ngơ ngác nhận lấy thực đơn, mấy phút trước cô còn dự đoán có thể tâm trạng Thanh Hoa sẽ không được tốt chừng nào Hướng Hòa còn ở đây, song không ngờ cậu ấy lại trông bình thường như vậy. Rõ ràng bình thường là tốt, rất tốt ấy chứ, bầu không khí dịu đi không ít, nhưng Diệp An vẫn cứ cảm thấy kỳ lạ. Tựa như sự thật chẳng khác nào một làn khói mỏng manh, tuy mắt thấy mà tay lại chẳng tài nào chạm tới.

Sáng giờ cắm đầu vào học, hình như Diệp An cũng đã quên ăn sáng, bụng hơi đói nên tâm trí cũng dần chuyển đổi trọng tâm, cô nhìn một lượt menu, còn đang ngẫm nghĩ xem có nên chọn cơm sườn nữa không, dù sao hình như lần nào đi ăn cũng gọi món đấy thì Hướng Hòa ngồi bên hơi đưa người tới, thì thào như sắp hết hơi, "Cơm sườn chứ tiên sinh?"

Diệp An nghe thấy thế thì hơi ngửa mặt lên, trông biểu cảm 'ta vô cùng hiểu tiên sinh' của Hướng Hòa lập tức phì cười, "Thôi đi, lúc nào cùng ra vẻ hiểu biết. Một cơm sườn, rồi, giờ thì chọn đi."

Hướng Hòa nhận thực đơn lại chuyển liền qua Thanh Hoa - người mà từ nãy đến giờ chăm chú với việc tìm ấm trà để rót ra ba chén, cười bảo, "Hai cơm sườn, em chọn đi này."

Thanh Hoa nhìn hết hai lượt mới nói với nhân viên đang đứng sẵn chờ với cuốn sổ nhỏ trên tay, "Hai cơm sườn_" 

"Đến rồi đây!" Đúng lúc ấy cửa mở ra, Trúc Thanh vui vẻ bước vào, tay còn đang khoác vai bá cổ một cô bé mới chỉ cao đến ngang vai nàng, vừa đi vừa cười tươi roi rói. "Mọi người đừng giận tớ đến muộn, đấy là do tớ còn phải qua đón đứa nhóc này. Ơ, đàn chị, chị cũng ở đây à?"

Hướng Hòa đứng dậy cười cười, đưa tay lên chào cô bé kia, "Không phải tiệc mừng cô bé này chứ? Chị góp vui có được không?"

"Càng đông càng tốt mà! Niềm vui như được sẻ chia, phải không em yêu?" Trúc Thanh dắt tay cô bé kia tiến đến định ngồi cạnh Thanh Hoa, đột nhiên tay lại bị giữ lại, nàng ngoảnh mặt thắc mắc, chỉ thấy em mình nhỏ nhẹ nói, 'Em khát nước, đi mua nước cho em đi'. Hướng Hòa nghe thế thì bật đứng dậy như cái lò xo, xung phong bỏ ví ra mua nước cho mọi người, coi như cũng không phải người dưng ăn chùa.

Vốn Trúc Thanh định từ chối, căn bản nàng đang rất vui, chút tiền nong thật sự không để ý, hơn nữa đàn chị kia cũng rất tốt, có điều Hướng Hòa nào có đợi bị nàng ngăn cản, chưa gì đã bước khỏi chỗ ngồi rồi chạy vút lại gần tủ lạnh, gọi vọng ra, "Mọi người uống gì nào?"

Diệp An nghe đáp án của mọi người xong quay đầu lại, cười báo cáo lại cho Hướng Hòa, lúc tầm nhìn trở về chỗ cũ, vị trí bên cạnh Thanh Hoa chẳng biết tự bao giờ đã được lấp đầy. Cô cảm thấy dù sao cũng nên hỏi thăm một chút, vậy nên quyết định bắt chuyện, "Năm nay em học lớp 8 nhỉ, tên em là gì thế?"

"Trả lời chị Diệp An đi kìa, Diệp An, con bé này rất nhút nhát đấy, cậu phải hỏi nó quyết liệt vào chứ tớ cũng đau đầu với nó lắm!" Trúc Thanh ngồi xuống bên cạnh cô bé kia, lấy cùi chỏ huých nhẹ tay vào người nó.

"Lớn rồi sẽ khác thôi, ngày xưa chị cũng nhát cáy lắm, gặp người lạ toàn trốn đi thôi." Hướng Hòa về cái đã gia nhập cuộc đối thoại.

"Thật ư?" Diệp An bất ngờ quay sang, hỏi. Cô thật sự không thể hình dung ra một 'Hướng Hòa e dè' trông sẽ như thế nào, ít nhất là với hình tượng Hướng Hòa hiện tại. Nụ cười kia nào có thể để bị gỡ xuống - Diệp An thầm nhủ.

"Trẻ con mà, đứa nào chả hay thẹn thùng." Hướng Hòa gật đầu nhìn Diệp An, "Giờ thì vẫn ngại đấy, nhưng mà đôi khi phải gạt hết mấy cái ba lăng nhăng đấy đi, không thì sao làm quen được với tiên sinh."

"Lại dăm ba cái câu linh ta linh tinh ấy, nói mãi không biết chán." Diệp An đảo tròn mắt, sau đó nghiêng người đi, không hiểu sao cứ thấy tai mình nong nóng. Để che giấu cảm giác hiện tại, cô liền nâng chén trà lên chậm rãi nhấm. 

Lúc mới uống luôn cảm thấy trà rất đắng, rất chát, ngậm một lúc, lại tan thành vị ngọt.

Ba người ngồi đối diện trông thấy cảnh này thì mỗi người một tâm trạng, Trúc Thanh vô thức hơi nhướng mày, khóe mắt lén trộm nhìn Thanh Hoa, thấy cô chỉ lẳng lặng thưởng thức trà trong chén thì cổ họng nghẹn lại chẳng biết phải nói gì.

Đáng lẽ ra là phải tiếp tục như thế...

"Chị thích chị Diệp An sao?"

Chỉ một câu hỏi thôi, cục diện hoàn toàn bị phá vỡ. Từ ngày hôm đó, cho tới tận bây giờ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.