“Gửi đến người ăn ốc bỏ vỏ: Sáng ngày mai gặp tôi ở chỗ quẹt thẻ chạy bộ buổi sáng, nếu không tôi sẽ vạch trần hành vi xấu xa của cậu đối với ngực tôi ở hồ bơi hôm cá tháng tư trước mặt toàn trường.”
Chỉ mấy chục từ ngắn ngủi nhưng lượng thông tin khổng lồ, vừa mới đăng lên đã càn quét newfeed của tất cả mọi người.
“Chà, chắc chắn là một tên yêu tinh râu xanh, quấy rối tình dục con gái người ta đáng kinh tởm nhất.”
“Cũng không chắc, cậu xem khúc đầu nói ăn ốc bỏ vỏ, có khả năng là một vở kịch đạo lý nữa.”
Phòng kí túc xá của bọn tôi luôn đi đầu trong mấy vụ hóng drama này, việc này vừa nổ ra mọi người đã thảo luận hăng say.
Mấy cô bạn cùng phòng yêu dấu của tôi nhao nhao tỏ ra cực kì chán ghét và phẫn nộ trước hành vi tập kích vùng ngực của người khác như này.
Chỉ có tôi, một con người bình thường ưa hóng drama nhất, giờ phút này lại im như thóc.
Mọi người muốn hỏi tôi tại sao ấy à, ha ha, bởi vì đương sự là tôi đây không muốn bày tỏ ý kiến gì cả.
Đừng hiểu lầm nhé, người bị hại không phải là tôi đâu.
Từ góc độ nào khác mà nhìn thì tôi chính là cái người lưu manh xấu xa kia.
Sáu giờ sáng hôm sau, trời chỉ vừa hửng sáng tôi đã len lén rời giường.
Mặc dù tối qua bạn cùng phòng của tôi đều bảo rằng muốn dậy sớm đến chỗ chỗ quẹt thẻ chạy bộ buổi sáng đi hóng chuyện, nhưng tôi thừa biết bạn mình nếu không ngủ đến giờ sát nút, chắc chắn bọn họ sẽ không bò dậy nổi đâu.
Tôi xoã tóc, đeo một cái khẩu trang thật to, giả vờ như không có việc gì đến đó nhìn ngó xung quanh.
Nhìn một cái tôi suýt chút rạn nứt luôn.
Phải nói rằng đầu năm nay có quá nhiều người thích hóng hớt, một đám người thủ sẵn ở đó chờ đợi hai nhân vật chính xuất hiện, thậm chí còn có người cầm sẵn điện thoại sẵn sàng livestream tại chỗ bất cứ khi nào.
Tôi vô cùng vui mừng với quyết định đeo khẩu trang của bản thân, đảo mắt vài lần rồi kéo cao khẩu trang lên, bắt đầu tìm kiếm mục tiêu trong đám người.
Vai rộng, eo thon, chân dài.
Đúng thế, mục tiêu tìm kiếm của tôi đơn giản trực tiếp vậy đó.
Bởi vì người tôi muốn tìm là hotboy của trường đại học C, Đường Thành Ý.
Ân oán giữa tôi và cậu ta kể ra cũng rất đơn giản, chủ yếu bắt nguồn từ sai lầm nho nhỏ do cái tay mà ra.
Ai cũng biết trường của chúng tôi có quy định tất cả sinh viên phải biết bơi, mà tôi lại là một con vịt cạn chính cống.
Nhằm vượt qua kỳ thi thuận lợi, tôi thường hay luyện tập ở hồ bơi.
Nhưng hôm Cá tháng Tư đó, lúc đang bơi tôi như cá mập mất vây trước, không cẩn thận bị sặc nước, dựa vào bản năng sinh tồn lung tung tóm lấy xung quanh trong hoảng loạn, cuối cùng cũng quấn được cơ thể của người nào đó để bảo toàn cái mạng nhỏ bé này.
Người nào đó chính là Đường Thành Ý.
Vốn dĩ chuyện này chẳng có gì, cùng lắm thì bạn học giúp đỡ lẫn nhau, nhưng mà vấn đề lại xuất phát từ cái tay không vâng lời của tôi, khụ khụ.
Trong hồ bơi, cậu trai bị tôi bắt được khàn giọng kêu lên: “Đàn chị, tay của chị…”
Lúc đó tôi chỉ tập trung ôm chặt cậu ta, hoàn toàn không để ý tay của mình đặt đâu.
Vùng xương quai xanh thanh tú này, cơ ngực săn chắc này, còn cả vùng có màu hồng nữa…
Ngực của Đường Thành Ý bất cẩn chạm vào lòng bàn tay tôi.
Tôi ngây như phỗng.
Đáng lẽ tôi nên lùi ra nói xin lỗi.
Nhưng mà tay của tôi có suy nghĩ riêng, nó không những không rời khỏi ngực của Đường Thành Ý mà còn sờ soạng hai ba lần.
Tay của tôi đúng là gan to bằng trời mà!
Đường Thành Ý bị tôi sờ đến ngu luôn, cho đến khi tôi điên cuồng bỏ chạy khỏi bể bơi cậu ta mới tỉnh táo lại: “Cậu đợi chút!”
Đợi cái đầu cậu á.
Tôi lập tức bỏ khỏi nhà thi đấu, cả đêm như muốn đăng xuất khỏi Trái Đất.
Tôi vốn ở ẩn mấy ngày cho rằng không có chuyện gì, ai ngờ chạy trời không khỏi nắng, Đường Thành Ý vẫn tìm tôi tính sổ.
Anh chàng đẹp trai giữa đám người dù chỉ lộ ra phần đầu sau cũng là hạc trong bầy gà, tôi nhanh chóng nhìn thấy cậu ta trong góc chỗ quẹt thẻ chạy bộ buổi sáng.
Cậu ta mặc một chiếc hoodie mỏng, quần âu cùng với giày thể thao, ngủ đến độ tóc dựng cả lên, vẫn khó che giấu được vẻ đẹp trai.
Tôi quẹt thẻ xong giả bộ không để ý đi ngang qua cậu ta, nắm lấy khuỷu tay phàn nàn: “Có gì nói đi.”
Đường Thành Ý cũng đeo khẩu trang, cậu ta cúi đầu thấy tôi liền cười. Đừng hỏi tôi sao nhìn ra được, có câu ý cười đạt đến đáy mắt chỉ vì anh ta rất yêu bạn.
“Đàn chị, cuối cùng chị cũng chịu đến gặp tôi.”
Đôi mắt lấp lánh trong sương mai, nắng sớm dịu dàng tràn ngập ánh mắt cậu ta khiến người khác không thể rời mắt.
Tôi thầm mắng một tiếng yêu tinh, thấp giọng thúc giục: “Vừa đi vừa nói?”
Trước hết cứ rời khỏi chỗ thị phi này, bảo toàn tính mạng là trên hết!
Đường Thành Ý gật gật đầu, kéo tay tôi bắt đầu chạy: “Vừa chạy vừa nói.”
Ông nội cậu á.
Điểm yếu trong tay người ta nên tôi phải nghe lời, chỉ đành cam chịu chạy theo, may mà cậu ta còn có chút lương tâm, chạy với tốc độ trong khả năng tôi chấp nhận được.
“Cho nên cậu muốn làm sao hả?”
Tôi không muốn dây dưa nhiều với cậu ta, vừa chạy vừa hỏi.
“Chị nói gì cơ?”
Cậu ta dùng cả hai tay kéo khẩu trang của mình và tôi xuống cùng lúc, ra hiệu tôi lặp lại lần nữa.
“Tôi nói là rốt cuộc cậu muốn sao?”
Tôi vốn chỉ hơi giận, nhưng đối diện với khuôn mặt đẹp trai kia tôi sợ rồi, thật sự giận không nổi, xương mày thanh tú này, sống mũi thẳng này, xương hàm quai hàm đầy quyến rũ này nữa, trời ạ quá mê trai rồi!
Tôi tự chửi mình trong đầu, nhưng mà cậu ta lại cười.
Tiếng gió cuốn theo âm thanh lành lạnh của cậu trai trẻ tràn vào tai tôi: “Cũng không có gì, chỉ muốn bàn bạc với đàn chị về tầm quan trọng của việc chịu trách nhiệm.”
Nói gì cơ?
Nói chuyện yêu đương.
Đường Thành Ý bảo cậu ta muốn hẹn hò với tôi.
Tôi thật sự… Tạm biệt mẹ yêu tối nay con phải đi xa rồi, đừng lo lắng vì con chèo thuyền toàn cậy sóng!
Tôi dùng lời lẽ nghiêm túc từ chối cậu ta luôn.
Đối với người chơi hệ vừa vào trường đã càn quét tường tỏ tình của trường tôi luôn tỏ ra kính trọng mà không dám lại gần. (*Thành ngữ “Kính nhi viễn chi”)
Nhưng mà Đường Thành Ý lại từ chối lời từ chối của tôi, bắt tôi phải chịu trách nhiệm với cậu ta, còn nói tôi chơi cậu ta chán rồi bỏ.
“Đàn chị, cho tôi một lý do đi.” Cậu ta đứng dưới bóng cây cúi đầu, nhìn tôi chăm chú.
Tôi nghĩ một lúc lâu mới đau đớn nói: “Ngực của cậu to như Captain America, nhưng tôi yêu Iron Man cơ, hai chúng ta không có kết quả gì đâu.”
Cậu ta nhướn mày: “Hôm đó lúc chị sờ tôi thì chẳng nói thế.”
“Hôm đó tôi không nói chuyện!”
Đường Thành Ý cười lạnh: “Hành động là lời nói rõ ràng nhất.”
Tôi thật sự không giỏi mấy vụ giằng co như này, cuối cùng cả hai mỗi người đều nhượng bộ.
Chúng tôi quy ước với nhau, cậu ta không kể chuyện này kể cho ai, còn tôi đồng ý lời mời kết bạn của cậu ta.
Kỳ thật trong lòng tôi vẫn lén tính toán, dù add wechat nói chuyện nhưng chuyện này tôi vẫn nắm quyền chủ động, bật chế độ tin nhắn không làm phiền rồi thì còn bận tâm gì tới ba trăm bài thơ Đường Tống gì của cậu nữa.
Nhưng tôi không ngờ rằng tính toán của tôi sụp đổ hết.
2.
“Đàn chị, mai gặp nhé.” Tối hôm đó Đường Thành Ý gửi tin nhắn cho tôi.
Tôi không để ý đến cậu ta, ngày mai tôi có tiết học cả ngày, cậu ta không thể nào gặp được tôi.
Không bằng chơi một ván game giải tỏa hết buồn rầu.
Tôi tính chơi một ván rồi ngủ nhưng lại thua, sau khi tướng Vân Trung Quân của đội treo máy, Dao sống chết dựa vào trên đầu anh ta không xuống, nói muốn cùng nhau sống chết với anh của cô ấy.
*Vân Trung Quân và Dao là hai tướng trong Vương Giả Vinh Diệu.
Mẹ nó, tôi nói này hai anh chị cứ ngây người ở suối đó ai đánh được mấy người? Sao mà chết chung được!
Tức chết tôi rồi, lại chơi thêm ván, cuối cùng cũng thắng.
Nhưng mà con người là thế đó, thua một ván lại thắng một ván xem như chưa chơi luôn, vì vậy tôi lại chơi thêm trận nữa.
Thua một trận, thắng một trận, thua một trận, thắng một trận…
Hôm sau tôi vác cặp mắt thâm quần đi học.
Chuông báo thức vang lên tôi đã tắt, định thiếp đi chút, mắt nhắm mắt mở hết nửa tiếng đồng hồ.
Lúc tôi kịp lao đến phòng học vừa hay tiếng chuông cuối báo hiệu giờ học.
Kiểu đi học trễ này chỉ có thể ngồi hàng đầu, tôi đang muốn đi lên đã bị người ta kéo túi lại.
“Đàn chị, trùng hợp quá, ngồi đây đi.”
Tôi chớp chớp mắt, Đường Thành Ý ngẩng đầu cười vô hại với tôi, chỉ chỉ vào chỗ trống bên cạnh ra hiệu tôi ngồi xuống.
Nguyên cái phòng học lớn như thế, chỉ có chỗ cậu đã chiếm trước bên cạnh? Còn là chỗ ngồi sát cửa sổ tôi thích nhất?
Trùng hợp cái đầu cậu, trùng hợp từ lúc mở cửa đến khi về nhà à, cậu nhìn tôi xem có tin nổi không?
Tôi nghĩ mãi không ra sao Đường Thành Ý lại đăng ký trùng môn với tôi, nhưng chưa cần đợi đến tôi hỏi, cậu ta đã lấy từ trong túi ra một túi xôi và một hộp sữa đậu nành.
“Đàn chị, chị chưa ăn sáng đúng không?”
Ăn của người ta thì miệng mềm, tôi quyết định tạm thời bỏ qua, không hỏi cậu ta chuyện tại sao học chung lớp với tôi.
Nhưng mà Đường Thành Ý không tính bỏ qua cho tôi, vào lúc ra chơi giữa giờ nằm bò trên bàn kéo góc áo tôi nghịch: “Đàn chị à, sau này chị giúp tôi chiếm chỗ được không?”
Sợ tôi lợi dụng sơ hở, còn bổ sung thêm một câu: “Tôi muốn ngồi chung với chị.”
Trong lòng tôi vang lên hồi chuông cảnh báo.
Cái việc giúp đỡ này phải có qua có lại, tôi giúp cậu việc này, cậu trả tôi một cái nợ nhân tình, giúp một hồi lại thân nhau.
Nhưng vấn đề là tôi không muốn dính dáng đến cậu ta.
Tôi hít một hơi thật sâu muốn từ chối: “Tôi thấy như vậy không…”
Hình như Đường Thành Ý đã đoán được tôi sẽ nói thế, ngay lập tức thút thít chực khóc: “Đàn chị, chị đã làm chuyện đó với tôi, không có chút biểu hiện hối lỗi nào ư?”
Trong lòng tôi tự nhiên dâng lên cảm giác tội lỗi.
Hừ, tôi biết cơ ngực không có dễ sờ như vậy mà.
Câu này của Đường Thành Ý quá nhiều ý, phía trước chúng tôi có một đôi quay đầu lại nghi ngờ, tôi vội vàng bịt miệng cậu ta lại: “Tôi đồng ý, tôi đồng ý, đừng nói nữa.”
Cậu ta mất cảnh giác bị tôi che miệng, cũng không trốn, đôi mắt cong cong ồm ồm nói: “Đàn chị, chị dễ thương ghê.”
Lúc nói bờ môi cậu ta ma sát với lòng bàn tay tôi, hệt như gió xuân lướt qua.
Cái cảm giác vừa mềm vừa ngứa làm tôi sởn cả da gà lên.
Tôi cảm thấy mặt mình nóng đến độ có thể làm trái tim máy của Iron Man.