“Đàn chị đàn chị, buổi ra mắt phim Avengers: Endgame mình cùng đi coi được không?” Đường Thành Ý hỏi tôi: “Mua được vé ngồi vị trí chính giữa đó.”
Nể mặt vé ngồi giữa tôi bắt đầu trang điểm.
“Ồ, đi hẹn hò à?”
Duyệt Bảo nháy mắt với tôi, gần đây Trần Gia và cậu ấy đi coi vài bộ phim, cho nên làm tự xưng là cố vấn nói cho tôi nghe và chuyện cần chú ý.
“Đừng ăn đồ nặng mùi quá, đối với tớ là bún ốc! Cậu trừng tớ làm gì? Mang theo vài viên kẹo thơm miệng nữa.”
“Mấy đồ trang điểm mascara đồ phải chống nước, coi một nửa rồi phải đi WC kiểm tra xem có thiếu phấn không, cậu có phấn phủ không, hay là mang cái của tớ theo?”
“Coi xong thì cùng nhau đi dạo, đi sát đường lớn, sau đó kéo kéo góc áo cậu ta tỏ vẻ nhu mì tối quá đi người ta sợ lắm, khuya vậy rồi lỡ như có mấy tên tội phạm hung ác thì sao…”
Tôi thật sự nhịn không nổi nữa: “Tớ thấy cậu mới giống đó.”
Cho đến khi tôi ra khỏi cửa, Duyệt Bảo vẫn cao giọng gào lên phía sau tôi: “Đi đi, đi làm kẻ đốt cháy tâm hồn cậu ta đi!”
Tôi đóng cửa xong liền chạy, nhưng vẫn nhìn thấy Đường Thành Ý qua lớp kính ở chỗ rẽ khi xuống lầu, lập tức đi chậm lại.
Rạp phim ở đường lớn, Đường Thành Ý đi tiệm rửa ảnh ở góc đường trước để lấy ảnh.
Cậu ta có một cái máy ảnh phim, tôi thường thấy cậu ta cầm nó chụp.
Tôi hỏi: “Rửa ảnh chất lượng thế nào, tôi coi thử.”
Cậu ta giơ ảnh cao qua đỉnh đầu: “Bí mật.”
“Chậc.” Tôi quay người bỏ đi, “Không coi thì không coi, tôi coi Iron Man của tôi.”
Đường Thành Ý rút từ trong túi ra hai cái bao tay Iron Man, phấn khích bảo: “Cho chị một cái.”
Cậu ta bảo đã thích Iron Man từ bộ đầu tiên, từ nhỏ đến lớn chưa từng bỏ qua movie nào, ngay cả phiếu xem phim vẫn còn giữ lại.
Từ lúc lên đại học tôi mới bị bạn cùng phòng dẫn vào con đường u mê Marvel, thích nhất nhân vật Iron Man, không biết tại sao lúc biết Đường Thành Ý thích cùng một nhân vật với tôi trong lòng lại hơi vui vui.
Duyệt Bảo dặn tôi lúc xem phim nắm tay Đường Thành Ý, cười chết tôi, hoàn toàn không có thời gian.
Tôi thật sự đi xem phim, hơn nữa từ khi Morgan bé nhỏ xuất hiện liền bắt đầu sụt sùi.
Tôi luôn có linh cảm không ổn, trách nhiệm của Iron Man quá lớn, cho dù Pepper khuyên thế nào cũng vô dụng, chỉ cần trái đất có nguy hiểm anh ta đều phải ra tay.
Nhưng nguy hiểm dồn dập không ngừng, phải làm sao đây.
"I am Iron Man."
Kết thúc và khởi đầu hệt như định mệnh.
Khoảnh khắc ánh sáng trong mắt Tony vụt tắt, nước mắt tôi không ngừng tuôn trào.
Sau khi phụ đề chiếu hết, đèn trong rạp đã sáng, xung quanh vang lên tiếng vỗ tay, tôi phát hiện bao tay của tôi và Đường Thành Ý đang chồng lên nhau.
Sau khi ra khỏi rạp phim Đường Thành Ý một mực im lặng, tôi kéo cậu ta ngồi xuống ghế ven đường.
“Đàn chị, có thể cho tôi mượn vai dựa vào một chút được không?” Cậu ta trầm mặc một lúc lâu, đột nhiên hỏi tôi.
Tôi ngầm chấp nhận.
Đêm muộn tháng tư xen lẫn cảm giác mát mẻ, chúng tôi cách đèn đường hơi xa, hệt như những âm thanh huyên náo sau lưng cách chúng tôi cả một thế giới, ánh trăng vừa lúc ngự trị trên cao.
Tôi quay đầu lại, nhìn thấy ánh trăng rọi trên khuôn mặt Đường Thành Ý, nơi rèm mi phủ một hàng bóng mờ.
Trước giờ tôi chưa từng thấy cậu ta như thế, trai tim đột nhiên thắt chặt, cảm giác hơi khó chịu.
Tôi lấy ra mấy bức ảnh đã rửa xong, muốn chọn ra vài tấm thử hỏi để thay đổi sự chú ý của cậu ta, nhưng lại phát hiện hầu hết mấy tấm này đều chụp tôi cả.
Tôi đang nhoẻn miệng cười, tôi đang chau mày, tôi lén đặt đồ ăn trong giờ học, tôi trêu chọc con mèo, tôi đang vẽ phác thảo… rất nhiều hình ảnh của tôi.
Dựa vào thị giác của bản thân đan dệt nên hình ảnh về tôi trong mắt cậu ấy.
Tôi đột nhiên nhớ đến hôm nọ cô em lớp dưới trong tổ quay chụp phim ngắn xin lỗi tôi, cô ấy nói xin lỗi đàn chị, mấy hôm nay em cứ nhằm vào chị vì em yêu thầm Đường Thành Ý.
Cô ấy nói, đàn chị, không biết chị có phát hiện ra không, chỉ cần là nơi có chị, ánh mắt của cậu ấy sẽ luôn hướng về chị.
Có người nói, thích một người chính là khi nhìn chăm chú người ấy trong vô thức.
Còn có người nói, thích một người là cảm thấy buồn bã vì cậu ấy không vui.
Tôi rút tai nghe ra bật nhạc, nhét một bên vào tai của Đường Thành Ý.
Giọng nam trầm thấp vang lên trong tim tôi, tôi xiết chặt tay Đường Thành Ý.
I"m not looking for somebody
With some superhuman gifts
Some superhero
Some fairytale bliss
Just something I can turn to
Somebody I can kiss
I want something just like this
(Lời bài hát Something Just Like This - The Chainsmokers, Coldplay)
8.
Tôi vốn cho rằng bản thân rất mạnh bạo, nhưng thực tế chứng minh người mạnh bạo cỡ nào cũng sẽ trở nên nhát gan.
Sau khi nắm tay Đường Thành Ý ở rạp chiếu phim tôi đã không gặp cậu ta mấy ngày.
Duyệt Bảo chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Cậu là cái cái đồ không chịu trách nhiệm! Ngực đã sờ tay đã nắm rồi còn muốn gì nữa hả, lòng trách nhiệm của cậu đâu?”
Tôi chột dạ: “Vậy cậu ta cũng không đến tìm tôi.”
“Người ta bị cậu khi dễ! Người ta xấu hổ!”
“Vậy thì tớ không thể xấu hổ hả??”
Duyệt Bảo cười lạnh: “Xấu hổ cái đầu cậu, tối nay tớ rủ rê thêm người đi chơi, chúng ta thuê phòng theo ngày, cậu phải bắt gọn Đường Thành Ý cho tớ.”
Tôi… Tôi vui vẻ chấp nhận luôn.
Sáu giờ tối, Duyệt Bảo đi trước: “Tớ tìm Trần Gia, sau đó ra hiệu cho Đường Thành Ý đến đón cậu, cậu pose dáng đồ đẹp cho tớ, phải đẹp chết cậu ta từ cái nhìn đầu tiên luôn.”
Tôi thay một chiếc váy dài màu đỏ rượu vang, lấy dây buộc tóc lên, đứng trước gương kiểm tra lại mấy lần, xác nhận lại toàn thân ổn hết mới xuống lầu.
Đường Thành Ý vẫn chưa đến, tôi đã bị đàn anh từng hợp tác chung của khoa kế bên giữ lại.
Anh ta dí bó hoa to đến trước mặt tôi: “Đàn em à, anh thích em lâu lắm rồi, làm bạn gái anh nhé?”
Phải mất một lúc lâu tôi mới nhận ra anh ta là ai, cự tuyệt một cách gượng gạo mà không mất lịch sự: “Ngại quá, đàn anh à, em thấy…”
“Anh không cần em thấy, anh chỉ cần bản thân thấy là được.” Anh ta tiến lên trước một bước, bày ra tư thế thanh lịch được tôn lên bởi vòng nến hình trái tim đang chiếu sáng xung quanh: “Làm bạn gái anh đi, anh thật lòng mà.”
ĐCM, tôi thấy anh cố tình thì có!
Chú thích: 真心: thật lòng, 成心: cố ý, hai từ này đồng âm.
Ngay lúc tôi muốn ngả bài với Đường Thành Ý thì anh ta lại nhảy ra làm đá cản đường.
Đáng ghét hôm nay tôi lại mang giày cao gót, đi nhanh không được, tôi muốn đẩy anh ta ra nhưng anh ta một mực cản đường, cố hết sức nhét hoa vào tay tôi.
Bên cạnh còn có đám người hóng chuyện chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì bắt đầu hô lên: “Đồng ý đi đồng ý đi, cô mặc đẹp vậy, chắc chắn đã nghĩ đến chuyện được tỏ tình từ sớm rồi đúng không?”
Cái gì vậy trời, trí tưởng tượng với kinh nghiệm cộng dồn ra được kết luận này à!
Tôi phải kìm nén xúc động muốn trợn trắng mắt, từ chối một lần nữa: “Đàn anh, em thật sự có việc, cảm ơn anh thích em, nhưng mà em thấy hai chúng ta thật ra không thân lắm…”
“Sao mà không thân nữa, tháng trước chúng ta có hợp tác với nhau, anh còn mang bữa sáng cho em vài lần nữa em quên rồi à?”
Vãi, tôi cũng trả cho anh vài túi đồ ăn vặt rồi mà! Ai được lợi còn chưa biết, cái vẻ mặt chịu thiệt thòi này của anh là gì hả!!
Tôi hơi gấp, đàn anh từng bước ép sát, tiếng ồn của mọi người xung quanh làm tôi khá khó chịu, lúc tôi sắp nổi giận, một cánh tay giơ ra từ trong đám người nắm chặt lấy cổ tay tôi.
Tôi bị Đường Thành Ý kéo ra phía sau.
Đám người hóng chuyện bị khúc nhạc đệm bất ngờ này làm cho ngây người, tiếng hô hào cũng bị ngừng lại.
Đường Thành Ý cúi đầu nhìn tôi, thấp giọng bảo không sao, sau đó xoay người thay tôi tôi che chắn ánh nhìn của đám người, nhưng không có buông lỏng tay tôi, lạnh giọng bảo đàn anh: “Bạn học, như vậy không hay đâu.”
Tôi len lét kéo góc áo cậu ta, ngẩng đầu lên nhìn, hôm nay Đường Thành Ý mặc sơ mi trắng, tôi đứng cách khá gần, có thể ngửi thấy mùi bạc hà trên người cậu ta.
Tôi trước giờ chưa bao giờ thấy qua vẻ mặt lạnh lùng vậy của Đường Thành Ý, nhưng trong lòng đột nhiên bình tĩnh lại.
“Cậu là thằng nào?” Đàn anh trừng mắt, ưỡn ngực ngẩng cao đầu hùng hổ: “Tôi đang tỏ tình với cô ấy liên quan gì đến cậu?!”
Nhưng Đường Thành Ý cao hơn anh ta nửa cái đầu, anh ta có trừng mắt hơn cũng thiếu khí thế hơn nhiều.
“Cô ấy từ chối rồi anh không nghe thấy à?” Đường Thành Ý nhíu mày.
“Tôi hỏi cậu dựa vào cái gì mà nhúng tay vô chuyện này!” Đàn anh hơi kiễng chân: “Cậu lấy tư cách gì hả?”
Đường Thành Ý vươn tay kéo tôi vào lòng, liếc anh ta nói rõ từng câu từng chữ: “Tôi là bạn trai của cô ấy.”
Ngữ khí quá kiêu ngạo…
Câu nói này của Đường Thành Ý khiến đầu tôi tràn ngập pháo hoa nổ vang trời, nhưng khi cậu ta dẫn tôi ra khỏi đám người đã xin lỗi.
“Xin lỗi đàn chị, tôi không cố ý đâu.”
Cậu cố tình rõ ra.
“Trong tình thế cấp bách mới nói thế, chị không giận chứ?”
Tôi giận hay không cậu nhìn không ra à! Không thấy khoé miệng của tôi nhịn không được cong lên à?
“Đàn chị, nếu chị có tức giận cũng không sao, tôi không đi phòng thuê theo ngày cũng được, nếu thấy tôi làm chị không vui thì tôi có thể đi…”
Mấy cái lời trà xanh này chắc chắn là học theo BLUE nào đó trên trang 斗鱼 rồi. (斗鱼: web livestream game trung quốc)
Tôi lặng lẽ kể chuyện này cho Duyệt Bảo nghe, kết quả bị cậu ấy mắng cho một hồi: “Tại sao cậu ta phải nói mấy lời giả trân vậy không phải cậu rõ nhất à, còn không phải do bị cậu từ chối nên sợ? Người ta còn phải thăm dò từng chút!”
Được rồi, cái gì cũng có thể bị cậu ấy nói đạo lý được hết.
“Hai người đừng có thăm dò lẫn nhau nữa, đến khi con của tớ với Trần Gia biết đi mua nước tương rồi hai người gặp nhau vẫn đỏ mặt đi?”
Lúc nào rồi mà lại còn nghĩ về tương lai với Trần Gia lúc càu nhàu tôi.
Nhưng mà Duyệt Bảo không hổ là Duyệt Bảo, đã nhanh chóng nghĩ ra cách: chơi Truth or Dare.
Trước khi ngủ chúng tôi chơi trò chơi, qua mấy vòng Duyệt Bảo táo bạo chơi chiêu ngầm, chọn tôi chơi Dare, chọn một người nhìn nhau trong một phút
Duyệt Bảo nói: “Nếu một người con trai thích cậu, nhìn nhau một phút chắc chắn sẽ xảy ra chuyện.”
Tôi cũng nghĩ thế, cho nên quyết đoán khiêu khích Đường Thành Ý.
Mắt của cậu ta dù nhìn chai nước suối cũng rất thâm tình, tôi sợ tôi chịu không được. (Duyệt Bảo gào thét: “Không chịu được thì lên luôn cho chị!!”)
Nhưng mà tôi đánh giá cao Đường Thành Ý rồi, cậu ta vẫn chẳng bằng tôi.
Nhìn nhau tầm mười giây sau mặt cậu ta đỏ lên.
Hai mươi giây sau ánh mắt cậu ta dần trở nên mơ màng.
Ba mươi giây sau, đáng ghét quá, dứt khoát một là làm hai là nghỉ, tỏ tình thì thôi vậy!
Tôi tiến lại gần thẳng luôn định hôn trước, ai ngờ được Đường Thành Ý lại nhịn không được trước, đổi đường nhìn cúi đầu xuống, vì vậy bụp một phát đầu tôi đập vào đầu cậu ta.
Lúc đó tôi đã tự mình trải nghiệm, hiểu ra cái gọi là đầu đá.
Đầu cứng quá, rất cứng.
Tôi che miệng đau không nói nên lời, Duyệt Bảo đứng bên giậm chân đấm ngực.
Đường Thành Ý bị tôi doạ: “Môi của chị…”
Trần Gia đã cười đến bò rạp, tôi thực sự không bỏ được người này, vội vã nắm tay cậu ta chạy trên đường.
Phòng thuê theo ngày có một có một cái hồ nhỏ bên ngoài, tôi kéo Đường Thành Ý ngồi xuống bên hồ.
Cậu ta muốn kiểm tra xem môi tôi có nứt không, bị tôi gạt ra, hỏi thẳng: “Cậu nói thật đi, sao lại thích tôi?”
Dù hiện tại phần nhiều là mấy chiêu lấy lòng, nhưng cái việc thích này, tôi hy vọng cậu ta trả lời thật.
Đường Thành Ý ngây người, do dự nói: “Đàn chị chắc chắn muốn nghe?”
Hở? Sao không giống với tưởng tượng của tôi?
Không phải thẹn thùng à? Nhớ lại quá khứ đâu? Sao cậu ta bày ra vẻ cực kì khó xử vậy!
Tôi nhanh chóng biết được nguyên nhân.
Đường Thành Ý gặp tôi lần thứ nhất khi mới nhập học đại học, hôm đó bọn họ đang học trong lớp, giáo sư dạy lố giờ, đang dạy khúc cuối cùng đột nhiên có một nữ sinh vẻ mặt sững sờ đi vào trước cửa. (Không sai là tôi đó.)
Cô gái kinh hãi nhìn giảng đường ngồi đầy học sinh, lại nhìn đồng hồ, sau đó vô cùng nghi ngờ nhưng vẫn lễ phép cúi đầu với giáo sư: “Xin lỗi thầy em đến trễ.”
Cả lớp cười phá lên.
Sau khi biết hoá ra vẫn chưa tan học, nữ sinh giống động vật nhỏ bị kinh sợ hoảng loạn bỏ chạy.
(Tôi nhịn không được chen vào: “Là chim to bị kinh sợ à?”
Cậu ta dịu dàng nhìn tôi: “Đàn chị, đã rõ rồi thì đừng nói ra.”)
Tôi nhanh chóng bắt được trọng điểm: “Cho nên còn có lần thứ hai à?”
“Lần thứ hai gặp chị, chị đang ngồi trên ban công lầu hai của nhà thể thao khóc.”
“Che mặt khóc.”
Tôi thấy chị khóc đau lòng vậy, liền đưa cho chị tờ giấy, tôi hỏi sao lại khóc?”
Vãi, tôi nhớ ra rồi.
Lúc đó tôi nói thế nào nhỉ? Tôi bảo: “Nắng to vậy, tôi chưa bôi kem chống nắng!” Vẫn còn lý trí dữ lắm.
Lúc đó tôi và bạn trai cũ chia tay, bởi vì tôi và hắn xác định quan hệ chưa được bao lâu đã dẫn tôi đi khách sạn, sau khi bị tôi từ chối mấy lần cả hai đã cãi nhau to đường ai nấy đi.
Thực ra tôi cũng không kháng cự chuyện này, chỉ muốn cẩn thận chút có trách nhiệm với nhau. Nhưng lúc đó thái độ của hắn ta vô cùng tệ, hơn nữa mới chia tay được hai ngày đã đi dạo phố với cô gái khác, khiến tôi cảm thấy rất buồn nôn.
“Không đi khách sạn còn nói chuyện yêu đương gì nữa. Chia tay cho xong.”
Nhìn thử coi đây là kiểu nói chuyện xằng bậy gì, lúc đó khiến tôi kinh tởm đến phát khóc.
Vừa lúc bạn trai cũ của tôi bề ngoài cũng tạm, đây cũng là lý do khiến tôi xa cách với mấy anh đẹp trai.
“Nhưng mà sao cậu biết đó là tôi.”
Đường Thành Ý dằn lại khoé miệng: “Tôi mở dù cho chị che nắng, hỏi chị tại sao không bỏ tay xuống, chị bảo chuyện xui như vậy tôi bỏ tay xuống cậu sẽ không biết tôi là ai rồi đúng không?”
Cậu ta xoa xoa đầu tôi: “Khá thông minh đó.”
“Từ đầu tôi không biết đó là chị, nhưng mà trên cổ tay chị có một nốt ruồi, sau đó ở trường lúc thấy chị mới phát hiện hoá ra hai người ngốc nghếch lại là một người.”
“Ở hồ bơi đụng phải chị vốn muốn bắt chuyện, ai ngờ chị…”
Tôi nghĩ nghĩ rồi hỏi: “Những lời cậu vừa nói dưới lầu kí túc xá còn tính không?”
“Hồi nãy tôi nói cái…” Đường Thành Ý ngây người, đột nhiên hiểu được ý của tôi, đôi mắt dần sáng lên lấp lánh.
Ánh trăng dần lộ mình sau đám mây, trong cái khoảnh khắc cậu ta ngước lên lấp đầy ánh mắt đó, muôn vạn ánh sáng nở rộ.
Tôi xoa xoa ngực cậu ta, dùng ngón trọ nhẹ nhàng vẽ hình vòng tròn: “Bạn học này, trộm đồ của người ta không trả, vậy đừng trách người ta ỷ lại cậu đó.”
Cậu ta giữ lại đầu ngón tay của tôi cười khẽ: “Thế tôi sẽ đi cùng chị đến cùng.”
Tôi dựa gần cậu ta: “Hồi nãy hình như môi bị nứt rồi, cậu có muốn giúp tôi kiểm tra không?”
Hai chiếc bóng giao nhau, ánh trăng dần ẩn mình vào mây, để lại cho chúng tôi bầu không gian an tĩnh.
Trong trò chơi ái tình có muôn vàn bẫy rập, cuối cùng cũng không bằng ánh mắt của người trong lòng.
Tôi nguyện ý vì cậu ấy mà tin tưởng thêm một lần nữa.