Trên đường từ thị trấn vào thành phố, màn đêm dần buông xuống. Tới trước một khách sạn, thuê một gian phòng, đem Tiểu Câu vào trong phòng tắm. Sau gáy Tiểu Câu có vết thương không thể tắm vòi sen, Trang Nghiêm để thằng nhóc ngồi trong bồn tắm kị cọ một hồi, loáng cái trên mặt nước đã nổi lên một tầng bùn bẩn.
Bình thường Trang Nghiêm mà chứng kiến cảnh này chỉ sợ đã chán ghét tránh ra xa, nhưng hiện tại tràn đầy não hắn đều là hình ảnh Tiểu Cầu ngập trong bọt xà phòng.
Nếu không có vết xe đổ lúc trước thật đúng là muốn cùng Tiểu Câu làm một lần ở đây.
Thật vất vả hai người mới tắm rửa sạch sẽ, cả hai quấn khăn tắm lăn trên giường lớn. Trang Nghiêm muốn nghiệm thu thành quả lao động của mình, Tiểu Câu không muốn làm, trên giường hết né lại tránh.
Trang Nghiêm mất kiên nhẫn : “Gì vậy? Muốn chơi đánh du kích sao! Anh mà nghẹn phát hỏa, nóng quá sẽ cường bạo em!”
“Mẹ kiếp, sắp chết đói đến nơi mà anh còn muốn chơi?”
“Cũng được, anh chưa từng chơi gian thi (cưỡng gian xác chết / làm với người hôn mê cũng được xếp vào một loại nhưng nhẹ hơn = =||) ! Hôm nay thử cảm giác mới xem sao.”
“Bộp” một tiếng, Trang đại thiếu gia bị đạp xuống giường .
Gọi điện thoại đến cửa hàng quần áo, bảo họ đem tới hai bộ T-shirt với quần Jean, mặc quần áo tử tế xong bọn họ mới xuống nhà hàng dưới lầu ăn cơm.
Trang Nghiêm đen mặt, nói với người phục vụ: “Đem tất cả những món khó ăn nhất lên đây!”
Cô gái ngồi bàn bên cạnh cười gượng, nghĩ thầm : Đáng tiếc, dáng vóc như vậy mà lại không bình thường.
Tiểu Câu ngược lại không khách khí : “Không cần để ý đến anh ta, cho chúng tôi giò heo, tai heo, lưỡi heo, thêm một bát thịt kho tàu với hai tô cơm.” Thế nào, không được sao? Tất cả đều là những món chỉ có trong tiệc thôn mình a. Vừa vặn lâu rồi cậu không được ăn mấy món này.
Phục vụ nhịn cười đến cơ mặt đều co rút lại : “Quý khách, nhà hàng chúng tôi chỉ phục vụ đồ Tây, không có món ăn Trung Quốc.” Đứa nhỏ này ở đâu ra vậy? Bộ nó có thù oán với heo sao?
Liếc mắt trừng Tiểu Câu một cái, Trang Nghiêm bắt đầu gọi thức ăn.
Lúc ăn, hai người lại nháo. Tiểu Câu không quen dùng dao nĩa, muốn bốc tay. Trang Nghiêm không cho, dùng sống dao gõ móng vuốt đang bò qua bò lại cái đĩa của Tiểu Câu.
Hai người đều không muốn thành trò hề với nhà hàng. Trang Nghiêm quả thật không phát hiện, cùng Tiểu Câu chung một chỗ, chỉ số thông minh của hắn có chiều hướng đi xuống.
Vừa ăn vừa véo, chơi tới vui vẻ, bên cạnh có người hô lên : “Chú em, sao lại ở đây?”
Câu này nghe quen quen thì phải?
Quay lại, không phải lại là tên Lý Tư Bình chết tiệt kia sao!!!
Lần này gã không đi một mình, bên cạnh còn hai người khác, đều là những người Trang Nghiêm quen biết. Ba người đều không nhàn rỗi, mỗi người ôm một cô. Không đúng, Lý Tư Bình đang ôm một chàng trai rất xinh đẹp, hàng lông mi cong cong nháy một cái.
Ánh mắt Lý Tư Bình quét qua Tiểu Câu, ngây ra một lúc, lại bừng tỉnh đại ngộ “A” một tiếng.
“Chú em đúng là không có suy nghĩ, chuyện nhỏ như vậy còn muốn gạt anh làm gì?”
Trang Nghiêm bị nắm thóp, sắc mặt có điểm khó coi. Tiểu Câu giương mắt quét qua tên mèo rừng vừa nháy mắt với Trang Nghiêm, trong lòng buồn bực tiếp tục ăn tôm hùm.
Lý thiếu gia hạ mông xuống, sau đó hét lớn phục vụ thêm bàn thêm ghế, chỉ chốc lát cả bàn đã đầy người.
Đều là bạn bè thường qua lại, bố mẹ bọn họ còn có rất nhiều quan hệ lợi ích dây mơ rễ má. Trang Nghiêm tuy trong lòng thấy rất phiền nhưng lại khó nói rõ là vì cái gì.
Lý thiếu gia giữa ban ngày ban mặt ôm “lông mày nhỏ” sờ tới sờ lui, chỉ còn kém trình diễn xuân cung sống.
“Ông già nhà anh thường nói trong đám thiếu gia chú mày là người có tiền đồ nhất, lúc đầu anh còn không phục, giờ mới thấy chỉ có chú là có tầm nhìn xa.”
Lý Tư Bình nước bọt văng tung tóe nói tiếp : “Con mẹ nó chứ, đàn bà đúng là đáng ghét, mới thử tí đã mang thai, là đàn ông thì khỏi cần lo, anh cũng học chú thay đổi khẩu vị.”
Mọi người nghe xong đều cười khùng khục. Tiểu Câu nghe không đúng, trong miệng “rắc” một cái, đơn giản cắn gãy tôm hùm!
Họ Lý tiếp tục phun nước bọt : “Kỳ thật đàn ông trên giường càng dâm đãng, chỗ đó so với phụ nữ còn đàn hồi co dãn hơn.” Cuối cùng còn hung hăng nhéo mông “lông mày nhỏ” một cái.
“Roảng!” một tiếng, Tiểu Câu đem con tôm hùm còn chưa ăn hết ném lên mâm. Mọi người bị hành động của cậu dọa cho sững sờ, đều không nói được câu nào.
Trang Nghiêm trong lòng đã không vui vẻ, giờ lại bị Tiểu Câu làm cho sượng mặt.
“Đập cái gì? Không muốn ăn thì lên lầu.”
Tiểu Câu đứng phắt dậy, Lý thiếu gia vội vàng đứng lên giữ chặt Tiểu Câu nói mấy câu giảng hòa : “Đừng a, nhiều người mới náo nhiệt. Mọi người ăn cho no đi, hôm nay anh mời. Đi! Mọi người đi hát karaoke!”
Tất cả mọi người bắt đầu đi ra ngoài. Tiểu Câu cùng Trang Nghiêm đi ở sau cùng. Thừa dịp người khác không chú ý, Trang Nghiêm nắm tay của cậu nhỏ giọng nói : “Coi như cho anh chút mặt mũi đi, đều là bạn bè của anh, có thể giữ mồm giữ miệng một tí được không!”
Tiểu Câu cúi đầu, không biết trong lòng đang suy nghĩ gì.
Đi vào sảnh, bao một phòng lớn. Sau khi uống rượu, mọi người đều hào hứng ca hát, nguyên một đám gào rú thay phiên nhau ra trận. Trang Nghiêm cũng tham gia, hát lên cùng tiếng nhạc. Đều là những bài Tiểu Câu chưa từng nghe qua, nghe rất hay.
Cậu ngồi ở một góc lẳng lặng nghe, trong đầu lại liên tục lặp lại lời của Lý Tư Bình.
Tại nông thôn bình thản, hai người cứ tự nhiên cùng một chỗ như vậy, như nước chảy thành sông. Ở trong cái thành phố kỳ quái này, Tiểu Câu không thể không nghĩ : Chuyện của mình và Trang Nghiêm tính là gì?
Gần tới nửa đêm, Lý thiếu gia đã uống đến ngã trái ngã phải. Trang Nghiêm cũng cảm thấy bàng quan trướng đến đáng sợ, đứng dậy vào buồng vệ sinh.
Lý thiếu gia nhân cơ hội tiến gần đến bên cạnh Tiểu Câu : “Em trai, sao không cùng mọi người chơi vậy?”
Nhìn thế nào cũng là một tên nhà quê, trông thật ngu ngốc. Khẩu vị của Trang Nghiêm đúng là đặc biệt.
Miệng phun đầy mùi rượu khiến Tiểu Câu muốn trốn.
Họ Lý còn sức, duỗi móng vuốt sờ soạng giữa hai chân Tiểu Câu : “Để anh xem cái đó của em dâm đãng như thế nào mà có thể mê hoặc Trang đại thiếu gia của chúng ta như vậy a?”
Tiểu Câu lại nổi tính con lừa.
Mẹ kiếp! Ông mày là người để mày tùy tiện động vào như vậy sao!
Hai chân vốn muốn chạy lập tức quay về phía ngực tên khốn khiếp kia.
Họ Lý “Ai u” một tiếng bị gạt ngã trên sàn, khó hiểu chịu một đạp của Tiểu Câu.
Nếu không phải đột nhiên nhảy ra thứ rác rưởi này, mình và Trang Nghiêm ca lại cãi nhau tới hai lần sao?
“Chân ông mày là dâm nhất, cho mày xem! Cho mày xem……”
Cả trai lẫn gái bên cạnh đều nhìn tới ngây người, chẳng ai ngờ rằng tên nhà quê bộ dạng ngốc ngếch nói đánh người liền đánh.
Lý Tư Bình bị đá đến sắp văng cả shit, lớn tiếng hô cứu mạng. Vừa vặn Trang Nghiêm đã trở lại, chứng kiến tình cảnh trước mắt cũng sững sờ, vội vàng tiến lên kéo Tiểu Câu ra.