Câu Dẫn Không Thương Lượng

Chương 2



Lúc ấy Trang Nghiêm nghe thế thì cười nói.

“Chị của cậu là ai? Tôi quản được sao?”

Tiểu Câu không trả lời, bước tới tung nắm đấm. Trang Nghiêm vốn không để ý tới cậu bé đen nhẻm gầy gò, so với hắn còn thấp hơn một cái đầu này. Không ngờ cậu ta lại xông tới đánh người, trên mắt Trang Nghiêm lập tức có thêm một vòng tròn.

Trang Nghiêm cũng không phải loại thiếu gia chỉ biết ăn hại, một tay túm lấy Tiểu Câu ghì chặt xuống đất, giã chừng 10 phút, đánh tới khi Tiểu Câu ói hết cả nước miếng : “Mày muốn chết à!”

Tiểu Câu chôn dưới đất, rên hừ hừ lặp lại câu kia : “Mày phải…… có trách nhiệm.. .. với ….chị tao….”

Trang Nghiêm thật sự muốn nổi giận rồi!

“Chị mày là ai hả?!”

“…… Ngô Việt”

“Ngô Việt? Tao làm gì cô ta?”

“Mày có lỗi với chị ấy!”

“Tiểu Câu!” Một cô gái to béo chạy tới, thô lỗ xách Tiểu Câu vẫn quỳ rạp dưới mặt đất lên : “Mày làm gì vậy! Nghe gió thành mưa! Ai bảo mày tới đây hả?!!”

Lúc này đổi thành Tiểu Câu nổi giận rồi.

“Chị! Đến bây giờ chị còn bao che cho hắn!”

Trang Nghiêm nghe vậy liền nhướn thẳng mày, chỉ vào mũi Ngô Việt nói : “Hai người đang diễn tuồng gì hả?”

Khuôn mặt vốn phơi nắng tới đỏ thẫm của Ngô Việt cũng hiện ra sắc tím, túm cổ áo Tiểu Câu lôi về nhà.

Đến lúc này Tiểu Câu vẫn không chịu phục, bị chị cậu kéo tới mức thở không ra hơi vẫn còn làm mặt dữ với Trang Nghiêm.

Thiếu não – là ấn tượng đầu tiên của Trang Nghiêm đối với Tiểu Câu.

Thiếu đạo đức – là ấn tượng đầu tiên của Tiểu Câu về Trang Nghiêm.

Sau này Tiểu Câu mới hiểu rõ mọi chuyện, hóa ra là chị cậu thầm mến người ta.

Trang Nghiêm, 19 tuổi, từ trên thành phố về quê ở nhà ông ngoại thăm người thân. Ông ngoại của hắn là phú hộ của thôn, nghe nói ổng là đầu đầu*(mình thực sự không biết đầu đầu là cái gì, nhưng có vẻ là một chức vụ hoặc nghề gì đó ngày xưa, đây là nói ông ngoại anh Nghiêm là một người thành công trong một lĩnh vực, già rồi thì về quê = =||) nổi danh, sau có tuổi thì lá rụng về cội, về quê mua một biệt thự nhỏ, cũng coi như áo gấm về làng. Ở nông thôn có thể xem như gia thế hiển hách ,cộng thêm vẻ ngoài tuấn tú, Trang Nghiêm quả thật đã khiến vô số trái tim thiếu nữ trong phạm vi trăm dặm quanh thôn rung động.

Trái tim của Ngô Việt cũng rung lên rụng xuống, chỉ là thân hình của cô nhấc lên sẽ khiến người ta khiếp sợ chạy trốn, chỉ có thể thông qua đài phát thanh của thôn nhìn thấy cậu sinh viên anh tuấn kia xuất hiện trước mắt, khiến cô ngày đêm nhung nhớ!

Có lẽ Ngô Việt tự biết mình lớn lên không được xinh đẹp, tình trạng kinh tế trong nhà lại khiến cô đã tự có lỗi với bản thân còn bị dìm xuống tận đáy đại dương. (ý nói việc Ngô Việt xấu béo là tự có lỗi với bản thân, nhà nghèo càng khiến cô thảm hại) Cho dù trời long đất lở cũng không có khả năng cô và Trang Nghiêm yêu nhau.

Ngô Việt xem như có tài văn Chương, chỉ có thể đem tất cả tình cảm thiếu nữ dấu trong lòng thổ lộ hết cho nhật ký. Dù sao nhật ký là để bản thân xem, không thể lừa gạt thiên hạ còn có thể lừa gạt chính mình, vì vậy Trang Nghiêm lập tức biến thành Trần Thế Mĩ, trở thành kẻ phụ tình có một không hai. [ tượng gỗ đổ mồ hôi -__-||| - Cuồng]

Những ngày bình thường, lúc rảnh rỗi lại vẩy vài giọt lệ lên nhật ký, bị Tiểu Câu bắt gặp mấy lần. Thừa dịp bà chị không chuẩn bị liền trộm nhật ký đọc, tức giận cũng từ đó mà phát sinh. Tìm một vòng trong nhà, không tìm được dao bổ củi liền đơn thương độc mã đi tìm tên lưu manh số một kia tính sổ.

Vốn là tâm sự mơ mộng của thiếu nữ, lại bị em trai làm to chuyện, Ngô Việt thẹn quá hóa giận, về tới nhà lại đem Tiểu Câu bị đánh thê thảm dạy dỗ thêm một lần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.