Câu Dẫn Không Thương Lượng

Chương 27



Buổi sáng tỉnh lại, Tiểu Câu đáng thương chỉ thấy toàn thân không chỗ nào không đau nhức. Ngay cả đi WC cũng cảm thấy khó khăn.

Trang Nghiêm ôm gối nằm trên giường nói : “Nếu không được thì để anh lấy bô cho em giải quyết!”

Nghe thử xem, này mà cũng gọi là tiếng người sao? Đến khi Tiểu Câu quay lại, Trang Nghiêm đã mặc lại quần áo. Điều này không giống với tác phong của Trang Nghiêm. Cuối tuần được nghỉ, Trang thiếu gia nếu không ngủ tới lúc mặt trời lên đỉnh quyết không rời giường.

Thấy Tiểu Câu quay lại, hắn bưng mặt thằng nhóc hôn một cái :

“Mau mặc quần áo vào, cũng lâu rồi em không về nhà, lát nữa anh chở em về nhà ở vài ngày.”

Tiểu Câu trợn mắt : “Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?” Bình thường cũng không thấy Trang Nghiêm cẩn thận như vậy!

“Không có gì! Khoảng cách sẽ giúp chúng ta biết quý trọng nhau, không thể lúc nào cũng dính lấy nhau như vầy, lúc gần lúc xa mới không nhàm chán!”

“Còn trường học thì sao?”

“Anh sẽ xin nghỉ giúp em, giáo viên không nhìn thấy em vài ngày chỉ sợ còn mở tiệc ăn mừng …. A! Con mẹ nó lại cắn người!”

***

Lý Tư Bình thức dậy cũng rất sớm.

Tục ngữ nói “một năm quý ở mùa xuân, một ngày quý ở sáng sớm”. Lý thiếu gia cảm thấy vận khí của mình gần đây rất tốt.

Chuyện tốt gần đây không ít, nhưng khiến gã vui nhất chính là làm Trang Nghiêm thất bại.

Trang Nghiêm có chỗ nào giỏi?

Không phải cha làm quan, mẹ là thương gia, trong nhà không thiếu tiền cũng không thiếu quyền sao? Chính mình có điểm nào kém hắn?! Bình thường ra vẻ nhường hắn một chút cũng không tính cái gì, vậy mà hắn dám leo lên đầu gã ngồi! Trận đánh lần trước đúng một tháng mới hết sưng!

Phi! Cái gì mà tinh anh chứ! Còn xem một tên nhà quê như bảo bối. Mày không để tao sống tốt, tao cũng sẽ làm mày đau tim!

Nghĩ tới cảnh Trang Nghiêm tự mình cắt ngón tay của tên nhà quê kia, Lý thiếu gia không nhịn được cười thành tiếng.

Người đang gặp may thì chuyện tốt đến liên tiếp. Vừa rồi còn nhận được điện thoại. Con đàn bà thúi, còn không phải ca kỹ trong quán bar sao? Còn muốn làm cao với ta. Trên tiền này chỉ có tảng đá đập không bể, không có đàn bà không bị tiền đập bể!

Nhìn xem! Đưa một cái nhẫn kim cương, sáng nay lập tức gọi điện thoại, hẹn gã tối nay tới, nói cái gì mà bạn cùng phòng đi rồi, sợ ở một mình. Đúng là hết lý do mà!

Nhìn vào gương xịt nước hoa, Lý thiếu gia đang suy nghĩ xem làm sao trải qua một đêm mất hồn.

Tối đến, xe dừng trước một khu chung cư. Lý thiếu gia sửa sang lại đầu tóc chuẩn bị đi vào. Tên đàn em lái xe cũng theo sát phía sau gã.

Lý Tư Bình đá hắn một cước : “Mày theo tao làm gì? Không có chuyện cho mày ở đây, lái xe đi! Sáng mai quay lại đón tao!”

Tên đàn em đành xoa mông rời đi.

Lý Tư Bình ấn chuông cửa, cửa từ từ mở ra.

“Cưng ơi, anh đến đây……”

Không đợi gã nói hết, một chiếc khăn tay mang theo mùi gay gay chụp lên mặt gã, mắt Lý thiếu gia đảo một vòng, lập tức hôm mê bất tỉnh.

Chờ tới lúc Lý thiếu gia tỉnh lại, chỉ cảm thấy hạ thân vô cùng đau đớn. Mở to mắt nhìn, một thằng đàn ông to cao đen hôi đang đè trên người gã ra ra vào vào!

Lý Tư Bình thiếu chút nữa sợ tới mức lại bất tỉnh nhân sự. Chuyện này đối với gã rất quen a! Nhưng từ trước tới nay chỉ có gã làm vậy với người khác, đột nhiên lại trở thành nạn nhân, một điểm tâm lý cũng chưa chuẩn bị.

“Thao mẹ mày, mày làm gì đó!”

“Thao mày!” Đối phương đáp rất nghiêm túc.

Đây là một câu trả lời không có tí dinh dưỡng nào hết. Người bên giường lại vui vẻ cười ra tiếng.

Lý Tư Bình xoay người nhìn qua, Trang Nghiêm đang ngồi ghế, tay cầm V8 quay phim.

Nhìn một cái, Lý thiếu gia lập tức hiểu ra mọi chuyện!

“Trang Nghiêm! Thao mẹ mày, mày lại đi tìm người cưỡng gian tao! Mày có còn lương tâm không hả?!”

Đạo diễn Trang vẻ mặt nghiêm túc nói : “Đừng nhìn ống kính, thả lỏng người, ánh mắt mê ly một chút!” Nói xong còn cố ý đưa ống kính lại gần đặc tả hình ảnh.

“Trang đại ca! Trang thiếu gia! Em sai rồi? Anh bảo hắn đứng dậy đi!” Họ Lý bắt đầu khóc nức nở .

“Sao có thể làm vậy được, tuy rằng chúng ta chỉ là dân nghiệp dư nhưng cũng phải có tinh thần nghề nghiệp a. Đến, lão tứ, dùng lực a. Mày xem Lý thiếu gia vẫn còn sức nói chuyện, hầu hạ như vậy mà coi được à!”

Lão tứ vừa nghe xong, dứt khoát ngoắc chân Lý thiếu gia qua đùi, bắt đầu liều mạng chạy nước rút. Tròng mắt Lý thiếu gia khẽ đảo, âm thanh cũng không tính khó nghe.

Trong lòng gã lúc này vừa hối hận lại vừa hận!

Hối hận chính là, đã sớm nghe nói Trang Nghiêm không phải người dễ chọc, nhưng gã vẫn nghĩ Trang Nghiêm chẳng qua chỉ là một thiếu gia ngang ngược, một thằng nhóc mới 19 tuổi thì có thể lợi hại như thế nào? Hiện tại gã mới hiểu, hắn chính là người không gì không dám làm a!

Hận chính là, giữa gã và hắn cũng coi như có quen biết. Không nhìn sư cũng nể mặt phật a. Gã không ngờ Trang Nghiêm lại hận gã đến mức làm ra chuyện như vậy. Ai ngờ hắn ăn miếng trả miếng a! Đúng là không có đạo đức mà!

Chờ giọng hát của gã vang tới mức cao nhất, quá trình lăn đi lăn lại cũng coi như kết thúc.

Trang Nghiêm vỗ vai lão Tứ nói :“Khổ cực rồi!”

Sau đó hướng Lý Tư Bình nói : “Ngài có cần xem lại hay không, có muốn xem so với băng của tôi, cái nào đặc sắc hơn không?”

Lý Tư Bình núp trong chăn, khóc giống như vợ bé.

“Đại ca, em sai rồi. Nể giao tình nhiều năm giữa hai chúng ta, anh tha cho em đi!”

“Cuộn băng này tao để lại cho mày, mày nhớ cất giữ cẩn thận, lúc rảnh có thể lấy ra xem tự sướng giải lao. Còn mấy cái khác, nếu để lộ chuyện ra ngoài, tao sẽ cho người chế thành CD-ROM sản xuất số lượng lớn, trên bìa đĩa ghi “Ngọc diện tiểu lang quân đại chiến hắc mao trường thương quái” (anh chàng mặt trắng chiến đấu với quái vật lông đen cầm thương dài …. Nghiêm ca, bỉ quá =.=||) Ha ha ha, đến lúc đó mày nhất định sẽ nổi tiếng lắm đó!”

Nói xong, Trang Nghiêm còn quan tâm kéo chăn cho gã rồi mới quay người rời đi.

Lý Tư Bình nằm thẳng trên giường, vẫn không nhúc nhích, hai mắt đều toát ra vẻ ác độc! Việc này gã sẽ không để yên!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.