Câu Dẫn Sư Tỷ Của Ta

Chương 17: Băng thạch



Dưới chân núi Thiên Sơn, vạn vật cây cối tốt tươi đón nhận ánh mặt trời, từng mảnh đất ngọn cỏ đều chứa đầy sức sống. Dân chúng nơi đây có thể an cư lạc nghiệp, sống một cuộc sống an bình hạnh phúc như thế, chính nhờ vào sự chở che của Thiên Sơn Linh Thứu Cung. Mỗi người dân ở đấy đều một lòng tôn kính Thiên Sơn Đồng Mỗ như đấng cứu thế mà trời cao kia ban tặng cho họ.
Những trưởng lão trong làng thường kể mọi người nghe về truyền thuyết Thiên Sơn, nhất là về Thiên Sơn Đồng Mỗ. Bọn nhóc nhỏ ngồi nghe kể chuyện đến say mê mùi mẫn, quên ăn quên ngủ, thậm chí nhiều đứa còn kiên quyết nhủ với lòng: sau này lớn lên, nhất định phải lên đỉnh Thiên Sơn để tận mắt nhìn qua chốn Thiên Sơn thần bí.

Ngày hôm đó trời trong nắng ấm, đám trai tráng trong thôn theo thường lệ lên núi hái thuốc. Vài người trong số đó táchra đi thành một nhóm nhỏ, cùng nhau leo lên nơi cao nhất của núi Thiên Sơn - Phiêu Miểu Phong. Khi bắt đầu đi, ánh mặt trời còn phủ khắp người họ, ấm áp làm sao. Đến bây giờ, cái ấm áp bắt đầu tan dần tan dần. Bọn họ đi sát bên nhau từng bước, từng bước, càng lúc càng lên cao, càng lúc càng lạnh lẽo. Ở nơi băng hàn mà họ muốn tới kia, có một loại kỳ hoa dị thảo không phương nào có được, mà hai tháng cuối năm luôn là thời điểm chúng sinh trưởng phi thường tốt, thế nên, dù cho rét buốt đến đâu, họ cũng kiên trì cố gắng tìm đến hái cho bằng được. Bọn họ không biết loại kỳ hoa dị thảo này xuất nguồn từ đâu, chỉ biết là thời cha ông họ thì chưa có, còn thời của họ, khi sinh ra liền được nghe nói đến chúng rồi. Gốc tích loài kỳ hoa dị thảo kia, liệu còn mấy ai trên đời này biết được.
Hoa đó, chính do Lý Thu Thủy tân tân khổ khổ tìm kiếm mang về, bỏ công chăm chút từng li từng tí mà trưởng thành ở đỉnh Thiên Sơn băng giá. Đây cũng là thứ quý giá nhất nàng lưu lại cho phái Thiên Sơn, cho Phiêu Miểu Phong, và hơn hết, cho Vu Hàng Vân trước lúc biến mất khỏi chốn này.

Vương Nhị cùng Tạ Ân Tam không cẩn thận bị lạc khỏi đoàn người. Đường núi Thiên Sơn ngoằn ngoèo nhiều lối chẳng khác gì mê cung khiến bọn họ đi vòng vòng cả canh giờ mà không tìm được lối thoát. Đang lang thang tuyệt vọng thì họ phát hiện một sơn cốc kì bí vô cùng. Không nén được sự tò mò, họ lân la đi vào trong động.
Đột nhiên, sơn cốc như có chút chuyển động, một trong hai người hét lớn lên:"Nhị ca, ngươi xem phía trước... Dường như có vật gì lóa sáng, liệu có phải bảo bối không ?". Tạ Ân Tam thầm nghĩ vận khí của mình hôm nay thật tốt, đi hái thuốc mà "hái" được bảo bối thì còn gì bằng.

Vương Nhị nhìn theo hướng chỉ tay của Tạ Ân Tam, quả thật có cái gì ở đó lòe lòe sáng lên, liền cùng Tạ Ân Tam bước nhanh đến đó. Khi bọn hắn nhìn thấy cảnh tượng thấy trước mắt, nhất thời cứ ngỡ chính mình lạc vào chốn thiên đình và gặp được một vị tiên nữ tuyệt sắc vô song. Phía trong khối trụ băng cao hơn mười thước trước mặt ẩn ẩn hiện hiện một thân ảnh của vị tiên tử hiền lành phúc hậu.

Vương Nhị cùng Tạ Ân Tam nhìn nhau, rồi nhìn nữ tử băng thạch kia. Họ tin tưởng rằng nàng ấy là thần tiên, vì thế, vội vàng tìm cách giúp nàng thoát khỏi khối băng. Bỗng nhiên xa xa vọng lại rất nhiều tiếng hét lớn: "Vương Nhị... Tạ Ân Tam!"

"Chúng ta ở đây!" Tạ Ân Tam vội vàng kêu lên. Nghe thấy Tạ Ân Tam đáp lại, mọi người đều vui mừng, thở phài nhẹ nhõm, rốt cục cũng tìm được hai người họ rồi."Các ngươi làm cho bọn ta tìm thật vất vả a!" Người đầu lĩnh tức giận trách mắng.

"Chuyện đó nói sau, các ngươi đến đây xem nè..."
Vương Nhị chỉ về hướng có băng trụ kì quái. Mọi người nhìn theo hướng tay chỉ, đó là một tuyệt sắc nữ tử ...nhưng... không biết vì cái gì mà nàng lại ở trong băng thạch.
"Chúng ta mau cứu nàng ra đi!" Mọi người tìm đủ mọi cách, xoay sở cả ngày trời nhưng vẫn không đem nàng ra được. Cuối cùng, họ quyết định cùng nhau nâng khối băng trở về.

Con gái trong thôn ra tận cổng thôn đứng chờ. Cũng phải thôi, nam nhân của họ đi hái thuốc từ sáng sớm đến chập tối mà vẫn không thấy tăm hơi đâu, làm sao không lo lắng cho được. Trong ánh sáng mờ nhạt của vầng trăng non đang dần lên cao, bóng dáng những người thanh niên kia xuât hiện và dần rõ rệt hơn. Thật kì lạ, hôm nay cả nhóm không ai đem dược liệu về mà lại mang về cả tảng băng lớn...mà...tảng băng hình như còn có cái gì đó bên trong. Tính tò mò bắt đầu chiếm chỗ sự lo lắng trong đầu bọn họ. Đồng loạt, họ tíu tít chạy theo chân những nam nhân đó.

Đại phu nhìn thật kĩ người nữ tử với tầng băng bao khắp người, chậm rãi kết luận, "Cô nương này bị đóng băng lâu như vậy, nhất định mất mạng!". Hắn, trước cái nhìn chăm chú của mọi người, trầm tư suy nghĩ. Cả đời hành nghề y, chưa khi nào hắn gặp qua tình trạng thế này. Hắn lại nghĩ...nghĩ...nghĩ...bất chợt, trong đầu hắn xuất hiện một người, vô thức lẩm bẩm nói "Có lẽ chỉ có người kia mới có thể cứu được nàng!"

"Ngài là nói... Thiên Sơn...người kia?" Thôn trưởng hỏi.

"Đúng vậy, trong thiên hạ không người nào có thể so với vị này. Chính là... Vị ấy đã ở trên Thiên Sơn hơn bảy mươi năm nay chưa xuống núi, cũng không biết người còn sống hay đã khuất!"
Đại phu không dám cam đoan, bởi hắn cũng chỉ nghe sư phụ nói qua mà thôi chứ chưa từng thấy vị thần tiên trong truyền thuyết đó, chỉ biết rằng Thiên Sơn Đồng Mỗ là tên hiệu của người.

"Vậy được rồi, ngày mai vừa đúng lúc người trên kia núi xuống thu mua đồ dùng, lão phu có thể tìm cơ hội nhờ các nàng giúp đỡ!"
Thôn trưởng hít thật sâu một hơi, thở ra nhẹ nhõm. Cuối cùng, vấn đề xem như đã tạm giải quyết xong.

Hôm sau, trời quang đãng, đường phố nhộn nhịp. Kiếm Mai và Kiếm Lan, tỷ muội hai nàng vừa xuống núi liền vui thú nhìn khắp nơi, cười đùa sảng khoái. Nhiệm vụ hôm nay của các nàng không chút khó khăn, lại rất quen thuộc, đó là mua đồ ăn, vật dụng hằng ngày và một ít thổ sản nơi đây đem về Linh Thứu Cung.

"Thôn trưởng, những thứ chúng cháu cần, người đã chuẩn bị tốt hết cả chưa ạ?" Kiếm Mai đối đãi lão nhân gia vẫn thập phần lễ phép như với trưởng bối trong nhà.

"Chúng ta đã chuẩn bị xong cả rồi, có điều... Có một việc phải làm phiền cô nương một chút!"

Thôn trưởng đem toàn bộ chân tướng sự tình nói với Kiếm Mai. Kiếm Mai nghe xong liền đi xem vị cô nương này trước để đánh giá tình hình rồi mới quyết định.
Kiếm Mai cùng Kiếm Lan để thôn trưởng dẫn họ tới nhà Lô đại phu, hình ảnh đập vào mắt họ là một nữ tử đẹp như tiên đang đứng trong khối băng lạnh lẽo. Kiếm Lan nhìn rõ gương mặt kia, bộ dáng kia, nàng không khỏi hoảng sợ: "Mai tỷ, người này... cùng nữ tử trong bức tranh ở phòng tôn chủ...đúng là, giống nhau như đúc. Có thể hay không là cùng một người?"

"Có lẽ là... Trước tiên mang nàng về rồi tính chuyện khác sau, tình trạng hiện giờ của nàng cũng chỉ có tôn chủ mới cứu được!"




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.