Câu Dẫn Sư Tỷ Của Ta

Chương 2: Phong lưu Tam tiểu thư



Thời gian qua nhanh, trong nháy mắt đã trôi qua mười năm, Lý Thu Thủy rốt cuộc cũng trưởng thành, hơn nữa bộ dạng duyên dáng yêu kiều chẳng khác gì tiên nữ giáng trần. Đáng tiếc Vu Hành Vân bế quan mười năm khiến Lý Thu Thủy nàng không có dịp dùng tuyệt thế dung nhan này để mị hoặc sư tỷ. Những ngày vắng mặt Vu Hành Vân, Lý Thu Thủy lộ ra "bản tính phong lưu lãng tử". Trong mười năm này, Thiên Sơn từ cao tới thấp tất cả mỹ nam mỹ nữ đều bị Lý Thu Thủy đùa giỡn qua, từ sư huynh Vô Nhai Tử, cho tới tiểu nha hoàn bưng trà dâng nước, chẳng qua đại đa số đều là nữ. Bởi vậy mọi người ở Thiên Sơn vừa nghe tới Lý Thu Thủy đại danh liền lập tức trốn đi mất dạng.
Chính là bởi sư tỷ gây họa mà tình trạng Lý Thương Hải thật thảm, chính vì nàng là muội muội song sinh với người tỷ tỷ vô lương tâm kia. Cả hai nàng giống nhau như hai giọt nước, rất khó mà phân biệt, khiến cho nàng bị người ta nhận nhầm là tỷ tỷ Lý Thu Thủy mà trách oan nàng.
Thiên Sơn động- bên kia, một luồng hàn khí lạnh như băng không ngừng toát ra."Oanh"-một tiếng nổ lớn vang lên, cửa đá vỡ tan thành nhiều mảnh. Một bạch y thiếu nữ tuyệt sắc bước từ trong động ra, nàng chính là người đã bế quan mười năm - Vu Hành Vân. Nàng tùy tiện khoác lên người sa y đỏ tươi, vội vội vàng vàng trở về Phiêu Miểu Phong. Mười năm này tuy nàng chuyên tâm luyện võ, nhưng không có "kẹo mạch nha" đáng ghét kia bám dính bên mình thật đúng là có phần mất mác. Ngay lúc này đây Vu Hành Vân nhất nhất đều nghĩ đến nàng, thầm nghĩ chạy nhanh về để thấy tên "kẹo mạch nha" đáng ghét ngày nào.
Thiên Sơn động- bên này, Lý Thu Thủy đang ở đến gần một tiểu nha hoàn vô tội đáng thương: "Ta nói... Tiểu Thúy a, mấy năm nay ngươi càng lớn càng xinh đẹp nha, ta đều đều để tâm chú ý đến mức... tâm hoảng ý loạn rồi đó!" Nghịch ngợm buông lời trêu chọc khiến cho tiểu cô nương ngây thơ đỏ rần cả mặt.
"Tam tiểu thư, nữ tỳ... nữ tỳ còn muốn đi làm việc mà!" Tiểu Thúy đã sớm nghe nói qua danh tiếng "phong lưu" của tam tiểu thư Lý Thu Thủy, chỉ là không nghĩ tới nàng lại có nét đẹp khuynh đảo thiên hạ như thế.
"Còn làm gì nữa chứ, trò chuyện cùng ta đi, ngươi làm cho tỷ tỷ ta đây đau lòng quá!" Lời chưa nói hết đã khoát tay lên vai Tiểu Thúy, đoi môi mộng nhẹ nhàng phớt qua gương mặt lạnh như băng vì sợ hãi của Tiểu Thúy. Nhìn qua thật giống một con sói đang trêu đùa một chú cừu non đáng thương.
Ông trời thật kéo trêu người, vừa lúc Vu Hành Vân tiến vào Tiểu Viện Tử, liền nhìn thấy Lý Thu Thủy đang vây quanh một tiểu nha đầu vui cười. Trong nháy mắt, Vu Hành Vân cảm thấy đến chính mình thập phần phẫn nộ, thực không thoải mái, lập tức phẩy tay áo bỏ đi, nhắm mắt làm ngơ. Vu Hành Vân vừa đi vừa tự vấn: "Ta vì cái gì phải tức giận, nàng yêu ai, làm gì, như thế nào đều không liên quan tới ta!". Suy nghĩ như thế, Vu Hành Vân thấy lòng thoải mái hơn đôi phần, nhưng vẫn không còn cao hứng mà đi đâu nữa.
"Tiểu Hồng à, ngươi nói... Tam tiểu thư có thể hay không đối ta có cái kia ý tứ a?" Thu Nguyệt đem nan đề trong lòng muốn nhờ bạn tốt Tiểu Hồng giải giúp."Ai nha, ta nói Tiểu Thu ngươi chỉ là không muốn nghĩ tính phong lưu của tam tiểu thư là có thực. Những năm gần đây số tiểu cô nương bị nàng lừa gạt không biết bao nhiêu mà kể!" Tiểu Hồng thân là nha hoàn thân cận của Lý Thu Thủy, tự nhiên ít nhiều có chút hiểu biết về thói phong lưu của Lý Thu Thủy. "Nguyên lai là như vậy..." Thu Nguyệt cảm thấy có chút mất mác, mà cũng tốt, thực ra cái tình cảm trong lòng nàng là không nên tồn tại, đúng thế, vẫn là sớm hồi tâm thì tốt hơn.
"Các ngươi ở trong này nói cái gì, sao lại không biết lớn nhỏ thế kia!" Một tiếng quát lớn làm cho hai người vội vàng quỳ xuống. Nguyên lai là Lý má má đến đây. Nàng nhìn hai tiểu a hoàn lớn gan lớn mật dám ở trước mặt đại tiểu thư đàm luận về chủ tử của mình, nếu theo tính tình đại tiểu thư này thì mấy tiểu nha đầu này không thoát khỏi cái chết."Đại tiểu thư xin thứ tội, hai cái tiểu nha đầu này không hiểu chuyện..."
Vu Hành Vân nhìn thoáng qua Thu Nguyệt- đang quỳ dưới đất, cũng không quay đầu lại mà rời khỏi. Xem ra kẹo mạch nha mười năm này tựa hồ trôi qua thập phần phấn khích, chính mình có lẽ bỏ lỡ rất nhiều sự tình.
"A, hai người các ngươi như thế nào đều quỳ ở trong này a?" Lý Thu Thủy chính là một chủ tử chuyên bao che khuyết điểm của hạ nhân, mười năm này, không người nào dám chọc người của nàng.



"Bẩm tiểu thư, chúng ta... vừa rồi ở... ở trước mặt đại tiểu thư nói những lời không nên nói..." Chờ hồi lâu không thấy tam tiểu thư nói gì, Tiểu Hồng ngẩng đầu lên xem thì đã không thấy người đâu.
"Thật tốt quá, Hành Vân rốt cục đã xuất hiện! Bảo bối yêu quý... Ta đến đây!" Lý Thu Thủy thập phần kích động dùng tới Lăng Ba Vi Bộ, trong chớp mắt đi tới Tiểu Viện Tử tìm Vu Hành Vân. Lại không nghĩ rằng sẽ nhìn thấy Lý Thương Hải cùng Vu Hành Vân ở trong sân vừa nói vừa cười, bởi vậy Lý Thu Thủy như rơi vào bình giấm chua, cố tình khi phi thân xuống đất tạo tiếng vang lớn.Posted Image
"Tỷ tỷ, ngươi cũng tới! Vừa rồi Đại sư tỷ còn nói sẽ cùng ta hợp tấu một khúc, ngươi đến vừa đúng lúc có thể nghe đấy" Lý Thương Hải hoàn toàn phớt lờ gương mặt đang dần đen đi của Lý Thu Thủy, ai kêu tỷ tỷ vô lương tâm này gặp quan hệ với sư ca Vô Nhai Tử, làm hại nàng mỗi lần đứng trước mặt hắn đều xấu hổ vô cùng.
Chú thích:
Lăng ba vi bộ: là thuật khinh công chạy "lăng quăng" theo hình zic-zac để vừa né tránh mọi ám toán bằng cung tên, ám khí, lại vừa đạt độ nhanh khó ai đuổi kịp.
Tam tiểu thư: thực ra bản gốc là nhị tiểu thư. Tuy nhiên mình thấy Lý Thu Thủy nàng ngoài đại sư tỷ Vu Hành Vân còn nhị sư ca Vô Nhai Tử nữa nên đổi thành tam tiểu thư.






Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.