"Nhi thần tham kiến mẫu hậu"
Thanh âm lạnh lẽo quen thuộc truyền đến, hoàng hậu như gặp phải đại địch, giật mình lùi lại một bước mới nhận ra bản thân thất thố. Lãnh Nguyệt Thanh mặc một kiện nam trang màu đen, vóc dáng tuy rằng có chút gầy nhưng khí thế không thua bất kỳ bậc nam tử hán nào. Ba ngàn mặc phát được cố định bằng một cây trâm vàng đơn giản, mặc dù vậy nhưng không thể phủ nhận được phong thái trưởng thành trầm ổn của nàng.
Mặc dù trước mặt là người nàng cực kỳ căm ghét, hoàng hậu cũng không tìm được điểm nào để chê, lại chỉ biết ngầm thở dài, cùng một phụ hoàng nhưng hoàng nhi của nàng tại sao lại thua kém nhiều như vậy a. Trải qua một trận mất bình tĩnh, hoàng hậu làm chủ lục cung cũng không phải đèn cạn dầu, rất nhanh đã bày ra được nụ cười hòa ái đúng chuẩn mẫu nghi thiên hạ
"Thái tử không cần đa lễ"
"Không biết mẫu hậu nửa đêm đến tìm nhi thần có chuyện gì quan trọng?"
Lãnh Nguyệt Thanh thẳng lưng khiến cho hoàng hậu một chút cảm giác trưởng bối cũng không có. Mặc dù vậy hoàng hậu cũng không rảnh mà so đo chút khó chịu trong lòng.
Hoàng hậu tròn mắt đánh giá một lượt, càng nhìn càng cảm thấy rét lạnh. Vừa rồi nàng chỉ cho rằng Lãnh Nguyệt Thanh cố chống mà bước ra nhưng hiện tại mọi hy vọng của nàng đều dập tắt rồi. Nàng tuy rằng không hiểu về dưỡng bách độc bất xâm nhưng nàng tin tưởng người đó sẽ không lừa nàng. Người đó nếu không lừa nàng, tại sao Lãnh Nguyệt Thanh có thể một thân chỉnh tề đứng đó ? Khoan đã, một thân chỉnh tề? Hoàng hậu nghĩ ra điều gì đó, vội bày ra bộ dạng trưởng bối, quan tâm hỏi
"Thanh nhi không phải đã nghỉ ngơi rồi sao? Định đi đâu vậy?"
"Chẳng phải đi nghênh đón mẫu hậu sao? Mẫu hậu nửa đêm đến tìm nhi thần hẳn là có đại sự. Hồng Kỳ, còn không mau đến tạ lỗi cùng hoàng hậu nương nương, nếu làm lỡ sự của hoàng hậu nương nương ngươi có gánh tội nổi không?"
Hồng Kỳ vội vã quỳ xuống, cúi đầu che đi vẻ kinh hỉ trong đôi mắt.
"Hoàng hậu nương nương, thái tử điện hạ, nô tỳ đáng chết, chỉ là điện hạ khó khăn lắm mới chợp mắt. Nô tỳ lo sợ..."
Hồng Kỳ diễn trò rất khá, nhìn không ra chút sơ hở nào. Hoàng hậu không nắm được gì, mặc dù không cam lòng cũng không dám làm to chuyện. Nàng có chứng cứ gì mà làm to chuyện đây?
"Cũng tại nhi thần sơ suất, ngủ đúng lúc mẫu hậu cần gặp. Mẫu hậu xin hãy trách phạt"
Hoàng hậu càng nghe càng thấy lạnh đến thấu xương, ánh mắt kia của Lãnh Nguyệt Thanh nói cho nàng biết, nếu như nàng không có lý do chính đáng, việc này sẽ không chỉ dừng lại ở đây
"Thanh nhi thân thể không tốt, mẫu hậu thật lo cho ngươi"
Hoàng hậu ho khan một tiếng, diễn trò lại rất mượt mà, không hề bị ảnh hưởng bởi biểu cảm lạnh lùng của Lãnh Nguyệt Thanh. Ở phòng trong, người nào đó vì hư tình giả ý của hoàng hậu mà mém tý nữa cười thành tiếng. Lãnh Nguyệt Thanh thân thể không tốt? Lý do này của hoàng hậu thật là khiến người người cảm động. Lăng Sở Nhược tạm ngưng việc, vểnh tai tiếp tục nghe ngóng, trong lòng cười trộm không thôi, Chỉ nghe thanh âm không chút độ ấm của Lãnh Nguyệt Thanh truyền đến
"Mẫu hậu có lòng, nhờ ơn đức của mẫu hậu, nhi thần vẫn khoẻ"
"Hảo hảo, ngươi khoẻ là tốt rồi, mẫu hậu năm mơ thấy ngươi gặp phải thích khách, sợ quá nên đến thăm. Cũng may chỉ là mơ"
Hoàng hậu liên tục loát ngực, trên gương mặt còn lộ rõ vẻ kinh hãi, người không biết còn tưởng hai người là mẹ con thật. Cũng may Lăng Sở Nhược không tận mắt nhìn thấy biểu cảm này của hoàng hậu, nếu không chỉ sợ nàng không nhịn được muốn bái hoàng hậu làm sư phụ.
"Khiến mẫu hậu lo lắng, nhi thần bất an" Lãnh Nguyệt Thanh khẽ gật đầu, không thèm vạch trần
Bên trong lại vang lên một tiếng động, lần này ngay cả hoàng hậu không có võ công cũng dễ dàng nghe thấy.
"Bên trong có người? Là kẻ nào to gan, thấy bản cung cũng không chịu nghênh đón?"
Lăng Sở Nhược luống cuống vớt lấy lọ thuốc thương gân rớt dưới sàn nhà. Chỉ trách xú lão nhân kia trọng sắc khinh tình, ném nàng một cái quá mạnh khiến cho chân nàng trật mất
Hồng Kỳ lo lắng nhìn về phía Lãnh Nguyệt Thanh, nàng canh gác suốt từ nãy đến giờ cũng không phát hiện người nào tiến vào, làm thế nào có người tiến vào mà nàng không hay biết? Lòng nàng trầm xuống, ẩn ẩn có cảm giác nữ nhân này cần phải chú ý nhiều hơn, thảo nào mà điện hạ giữ nàng ta bên cạnh
"Thanh nhi, ngươi nói xem?"
Hoàng hậu tỏ vẻ hòa ái nói với Lãnh Nguyệt Thanh, bất quá trong ánh mắt còn có sắc bén đầy nguy hiểm. Lãnh Nguyệt Thanh giữ nguyên bóng lưng thẳng tắp như thân cây tùng, chỉ có khóe môi thấp thoáng nụ cười
Thái tử điện hạ mỉm cười sao?
Xung quanh vang lên những tiếng hít thở đồng đều, không ngờ lúc sinh thời còn có thể nhìn thấy được nụ cười của thái tử gia, chuyện này quả thực chấn động lớn
"Mẫu hậu bớt giận, Sở nhi y phục không chỉnh tề, đợi nàng thay xong y phục liền diện kiến ngươi"
Người trong phòng lập tức cứng đờ. Cái gì mà Sở nhi? Cái gì mà y phục không chỉnh tề? Lăng Sở Nhược trợn mắt nhìn đôi chân trần trắng muốt đang thượng trên giường, âm thầm nuốt nước bọt, cái này là nàng đang bôi thuốc nha, còn chẳng phải vì cứu người nào đó sao?
Tuy rằng tình trạng của nàng, Lãnh Nguyệt Thanh nói cũng không sai nhưng nghe cứ quái dị thế nào ấy. Lăng Sở Nhược không tự chủ kéo lại cổ áo, cảm giác quái quái như bị bắt gian tại giường
"Ngươi nói Sở nhi? Sở nhi là ai?"
Hoàng hậu ngạc nhiên cao giọng, nàng ta dĩ nhiên không tin, chỉ cho rằng Lãnh Nguyệt Thanh ngụy biện. Nàng cho rằng Lãnh Nguyệt Thanh lén lút gặp gỡ các quan đại thần, nếu có bằng chứng thái tử lôi kéo quan đại thần thì rất có thể sẽ lật ngược được thế cờ. Đây là tội mưu phản, nàng không tin Hứa gia và Liễu gia hợp sức không đủ để thổi gió, dù cho hoàng thượng có muốn bao che cũng không thể
Lãnh Nguyệt Thanh thản nhiên đón nhận ánh mắt vui sướng của hoàng hậu, nữ nhân này xem ra đã không chịu nổi nữa rồi. Người càng vội càng dễ xảy ra sơ suất, mặc dù không ai để ý nhưng rõ ràng khéo môi Lãnh Nguyệt Thanh có chút câu lên nhưng không phải nụ cười như vừa rồi, chỉ đơn giản là trào phúng mà thôi.
"Lăng đại tiểu thư Lăng Sở Nhược"
"Lăng đại tiểu thư? Nàng ta làm gì trong tẩm phòng của ngươi? Hơn nữa lại còn y phục không chỉnh tề?"
Hoàng hậu mày nhíu thật sâu, chỉ hận không thể lập tức tiến vào vạch trần Lãnh Nguyệt Thanh. Người trong phòng ngược lại chỉ hận không thể ngay lập tức lao ra ngoài phân trần. Nàng đến nghe cũng không nghe nổi nữa, vội kéo vạt áo che đi bàn chân sưng tấy mới vừa bôi thuốc xong rồi đi ra ngoài
"Hoàng hậu nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế, Sở Nhược tiếp giá chậm trễ thỉnh nương nương trách tội"
Cửa phòng vừa mở, bóng người tựa tuyết chậm rãi quỳ xuống nền đất lạnh. Mặc dù có vẻ gầy yếu nhưng lại khiến người ta có cảm giác ngạo kiều cao quý. Hoàng hậu liếc mắt liền nhận ra nàng chính là nữ nhân ngày hôm đó thân thiết với Lãnh Long. Lăng Sở Nhược mặc dù không ngẩng đầu cũng cảm nhận được ánh mắt nóng rực của hoàng hậu đang nhìn nàng.
Hoàng hậu thấy nàng đi ra thật thì có chút ngạc nhiên nhưng câu nói này chứng tỏ hoàng hậu chỉ có gia thế chống đỡ, chức hoàng hậu này của nàng hơn phân nửa là dựa vào bản thân.
"Ai dà, lập tức miễn lễ, phụ thân ngươi là đại công thần, bản cung nào dám trách tội ngươi"
Ý tứ cũng thiệt rõ ràng đi, Lăng Sở Nhược không nhịn được đổ một trận mồ hôi lạnh. Nói vậy chẳng khác nào cho rằng nàng công cao cái chủ (*), nàng không nhận nổi đâu
"Tạ nương nương khai ân"
Nàng cũng vờ như không hiểu, hoàng hậu muốn diễn, nàng cũng phối hợp một chút vậy.
"Đứa trẻ này lớn lên thật xinh đẹp, thảo nào bệ hạ lẫn Thanh nhi đều yêu thích ngươi"
Hoàng hậu thân mật nắm lấy tay nàng, người không biết nhìn vào còn tưởng hai người là một cặp mẹ con thân thiết. Lăng Sở Nhược khó chịu khẽ nhăn mày, chỉ là thoáng qua cũng không thoát khỏi cặp mắt của vị điện hạ nào đó
"Tạ nương nương khen ngợi, được bệ hạ và điện hạ yêu thích là phước phần của Sở Nhược"
Phải rồi, chính là hoàng hậu nương nương ngươi không có phước phần đó. Không ít người thông minh ở xung quanh đã bụm miệng cố nén cười. Hoàng hậu quắc mắt nhìn lướt qua, sau đó vỗ nhẹ lên mu bàn tay Lăng Sở Nhược, điềm đạm nói
"Ngươi đó, khéo ăn khéo nói, bản cung cũng thật thích ngươi. Không bằng như thế này, bản cung xin ý chỉ của bệ hạ lập ngươi thành lương viên ở cạnh Thanh nhi, như vậy ngươi có thể danh chính ngôn thuận ở lại hoàng cung. Thanh nhi có người hầu hạ, bản cung có người cùng nói chuyện, như vậy thật tốt"
Được, xem như hoàng hậu nương nương cao tay, này chẳng phải nhắc nhở thân phận nàng vĩnh viễn không thể so sánh với Liễu lương đệ sao? Liễu gia dù sao cũng chỉ là thần, Hứa gia mới chân chính là hoàng thân quốc thích
"Nương nương quá lời khiến Sở Nhược hoảng sợ, Sở Nhược nào có tài đức gì mà có thể khiến hoàng thượng và nương nương nhọc lòng. Sở Nhược không gánh nổi, xin nương nương thu hồi lời nói"
Lăng Sở Nhược nhún gối cúi đầu, thanh âm lạnh đi vài phần.Lãnh Nguyệt Thanh từ đầu đến cuối không xen vàomột lời, không biết từ lúc này ánh mắt đã luôn chú ý đến nhất cử nhất động củanàng Không đợi hoàng hậu tiếp tục khiêu khích, Lãnh Nguyệt Thanh mất kiên nhẫn đánh gãy
"Mẫu hậu, không còn sớm nữa, nếu không còn việc gì nhi thần xin phép cáo lui"
"Hảo hảo, bản cung không giữ các ngươi nữa, Nhược nhi mau đi hầu hạ Thanh nhi, rảnh rỗi thì đến Phụng Lan cung nói chuyện với bản cung, nhớ chưa?"
Hoàng hậu đã rời khỏi, Lăng Sở Nhược mới chun mũi một cái, nàng mới không muốn tiếp cận kẻ hư tình giả ý kia. Lãnh Nguyệt Thanh nhìn nàng, lúc này nàng mới phát hiện xung quanh đã không còn người, ngay cả Hồng Kỳ cũng không biết lủi đi đâu mất
"Điện hạ...ta..."
"Ngươi như thế nào? Không định vào trong?"
Lăng Sở Nhược bỗng dưng thấy lúng túng, ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt của Lãnh Nguyệt Thanh liền vội vã cúi xuống. Ban đầu Lãnh Nguyệt Thanh chỉ định bảo nàng đi vào, bất quá nhìn thái độ của nàng lại có cảm giác rất thú vị, hoàn toàn khác với người vừa rồi đối đầu với hoàng hậu
Người này làm sao vậy? Bình thường cũng không thấy nhiều chuyện như vậy. Lăng Sở Nhược đứng mãi lạnh hết cả chân cũng không thấy Lãnh Nguyệt Thanh chuyển động, tế bào não của nàng dường như cũng dần đông cứng mất rồi. Ngoài trời rất lạnh nha, rất lạnh đó. Nếu là bình thường nàng sẽ không ngại cũng Lãnh Nguyệt Thanh vào phòng, nhưng vừa rồi... da mặt nàng cũng không dày lắm đâu
"Điện hạ...cái đó..."
"Ta như thế nào?"
Lãnh Nguyệt Thanh kiên nhẫn nhướn mày, bộ dạng như nhất định phải trêu chọc Lăng Sở Nhược cho bằng được. Nàng tỏ vẻ đáng thương lén chu cái môi nhỏ, cũng may ông trời không đủ nhẫn tâm, rất nhanh đã phái người đến giúp đỡ nàng
"Lăng tiểu thư, Hạ thái y, Hạ thái y đến rồi"
Chỗ Lãnh Nguyệt Thanh đang đứng nằm ngoài tầm nhìn của Tiểu Cúc. Vừa trông thấy Lăng Sở Nhược, Tiểu Cúc đã vội vã chạy đến, làm gì có thời gian nghĩ xem vị tiểu thư này làm sao lại đứng đây đón gió một mình, nàng đi tìm vị tiểu thư này vất vả lắm nha
"Thái...thái tử điện hạ"
Tiểu Cúc lắp bắp quỳ xuống, trời ạ, vị đại nhân này không thích ồn ào, nàng vừa rồi có tính là lớn tiếng quá không? Vất vả lắm mới được đưa đến hầu hạ chủ tử, Tiểu Cúc không muốn bị đuổi đi đâu. Huhu, nàng khổ quá đi. Tiểu Cúc trong lòng thầm than
"Hạ thái y đến rồi sao? A Linh thế nào rồi?"
Lăng Sở Nhược mừng như bắt được vàng, Tiểu Cúc đến thật đúng lúc nha. Tiểu Cúc ngây người nhìn cánh tay trắng nõn đang kéo lấy tay mình, điện hạ còn chưa cho bình thân đâu, như thế này là đại bất kính, là khi quân phạm thượng đó. Lãnh Nguyệt Thanh nhíu nhíu đôi mi, Lăng Sở Nhược không thấy nhưng Tiểu Cúc lại thấy rất rõ. Tiểu Cúc nuốt nước bọt đánh ực một cái, tiểu thư, ngươi muốn chết cũng đừng lôi nô tỳ theo có được không?
"Điện hạ, ngươi nghỉ ngơi trước đi, ta đi xem A Linh một chút"
Nói rồi không đợi Lãnh Nguyệt Thanh trả lời, nàng xoay người bỏ chạy một mạch, quên mất cả cái chân đau, quên luôn cả Tiểu Cúc đáng thương.
Tiểu thư aaa huhu...
Tiểu Cúc khóc ròng nhưng không có can đảm bỏ chạy, còn đang định quỳ xuống thỉnh tội thì đã nghe tiếng đóng cửa. Nhân vật đe dọa mạng sống của nàng dường như hoàn toàn không để tâm đến sự tồn tại của nàng, đây có được xem là may mắn không? Tiểu Cúc vừa mừng vừa lo, lê đôi chân mềm nhũn đi theo hướng Lăng Sở Nhược vừa đi. Tiểu thư, ngươi chẳng có chút nghĩa khí nào cả. Tiểu Cúc hận ngươi, hận ngươi
Lục Nghi cung tĩnh lặng, thị vệ mặc dù vẫn còn ẩn nấp rất đông nhưng tẩm phòng thái tử cô đơn chỉ còn lại một người. Người áo đen chậm rãi ngồi tựa vào cánh cửa đã đóng kín, để ý kỹ mới phát hiện sau lưng người đó từng vệt nước chậm rãi lăn xuống.
Lãnh Nguyệt Thanh vô lực ôm đầu, giương mắt nhìn mọi vật không ngừng chuyển động. Nàng chống đỡ đến lúc này đã là cực hạn, mặc dù độc trong người đã được giải nhưng suy yếu là điều không thể tránh. Lục phủ ngũ tạng như bị đốt nóng, những vết thương bên ngoài lại lạnh buốt đến đau nhức, cứ như vậy bị hành hạ mà ngất đi, mày vẫn nhíu lại không thể nào thẳng