Ngục thất tăm tối và dơ bẩn nhưng lại im ắng đến kỳ lạ, Lăng Sở Nhược lò dò bước đi, mồ hôi lạnh chảy ra ướt cả lưng áo nhưng vẫn không dám mở miệng hỏi. Xung quanh nàng là vô số những cánh cửa đóng kín, một chút ánh sáng đều không thể lọt vào, tiếng bước chân vọng đến rồi đi, giữa trưa mà không khí ẩm ướt lạnh lẽo đến đáng sợ
Trên trần cao, những mũi gươm sắc nhọn như những mũi dao chực chờ rơi xuống để cướp đi mạng sống của những tù nhân muốn vượt ngục lại được giấu rất khéo léo giữa những mỏm đá gồ ghề. Cao nhân thiết kế những cơ quan này rất có thể cũng là người đã làm ra cái bẫy rắn độc.
Lăng Sở Nhược có cảm giác người này rất am hiểu tâm lý con người, thậm chí còn có một chút biến thái. Hắn ta biết rõ rằng cho dù là cao thủ võ công cao cường nhưng bị nhốt trong thời gian dài cũng khó có thể giữ được bình tĩnh. Con người ta một khi khao khát tự do sẽ không còn quá quan trọng những thứ nguy hiểm cản đường nữa.
Bẫy có ở khắp mọi nơi, tránh được một lần nhưng khó tránh được lần hai. Không chỉ là những cái bẫy liên hoàn mà còn có cả những bẫy giả che mắt. Một bước sa chân ngàn năm hận, nguy hiểm trùng trùng, chỉ cần sơ sảy một chút sẽ khó có thể bảo toàn tính mạng
Lăng Sở Nhược không rành về binh khí nên có một điều nàng không thể đoán được đó chính là những thứ sắc bén kia không đủ sức để giết người, chẳng qua chỉ là công cụ để tra tấn một chút mà thôi. Những tù binh bị nhốt ở đây ai ai cũng cất giữ bí mật trọng đại của một đất nước nào đó, nếu có thể giết, Lãnh Nguyệt Thanh cũng không cần phải để bọn họ sống
Tuy nhiên có một điều Lăng Sở Nhược đã đoán đúng, người thiết kế ra bẫy này rất thích nhìn thấy người khác đau đớn, con mồi càng vùng vẫy hắn sẽ càng vui vẻ. Mãi đến sau này khi biết được sự thật, Lăng Sở Nhược cũng phài mất rất nhiều thời gian để thích ứng được rằng vị công tử có vẻ ngoài nho nhã ôn nhu kia lại có thể nhẫn tâm như vậy mặc dù nhìn bề ngoài sẽ không ai tưởng tượng ra một vị công tử nhu thuận có thể làm ra được những cái bẫy đẫm máu này
Dọc đường đi Lăng Sở Nhược đều rất ngoan ngoãn đi theo Hoàng Kỳ và Hồng Kỳ, mặc dù nàng không thể nhớ hết được những thủ thuật hóa giải bẫy nhưng mỗi lần đều xem rất chăm chú.
Lãnh Hi dường như không mấy quan tâm đến nguy hiểm, từ khi bước vào nàng đã liên tục đặt ra rất nhiều câu hỏi
"Hồng Kỳ, Hoàng Kỳ, các ngươi dẫn Nhược nhi đến đây là có ý gì?"
Ngục thất đặc biệt chỉ dành cho những nhạm nhân đặc biệt, mặc dù Lãnh Hi không hứng thú với việc triều chính nhưng không phải cái gì cũng không biết. Một nơi cơ mật như vậy nếu không có sự cho phép của Lãnh Nguyệt Thanh, bất cứ ai cũng không thể tiến vào
"Lăng đại tiểu thư, ngươi lúc trước ở Triệu quốc có từng thấy Tú Kỳ qua lại với Cẩm Phong không?"
Hồng Kỳ đang đi trước dẫn đường thì đột ngột dừng lại, vì không xoay mặt lại nên không ai có thể nhìn thấy sắc mặt của nàng lúc này. Chỉ có Hoàng Kỳ biết lý do vì sao Hồng Kỳ lại kỳ lạ như thế, nàng thở dài nhìn Lăng Sở Nhược đầy thâm ý
"Muội suy nghĩ kỹ một chút"
Lăng Sở Nhược ngờ ngợ đoán ra được điều gì đó, không lẽ Lãnh Nguyệt Thanh nghi ngờ Tú Kỳ cấu kết với Cẩm Phong? Khả năng rất lớn là có chuyện đó, nếu không Hồng Kỳ sẽ không cư xử lạ như vậy. Mặc dù đứng trước mặt là những người lo lắng cho Tú Kỳ nhưng Lăng Sở Nhược không dám trả lời bừa, bởi vì Lãnh Hi không hẳn sẽ đứng về phe Tú Kỳ
"Ta ở đó rất ít nhìn thấy Cẩm đại tướng quân, người ta tiếp xúc nhiều nhất chính là Nhiếp Khiếu Lan, trong thời gian đó ta không hề thấy Tú Kỳ"
Không khí đột nhiên trở nên im ắng như ban đầu, ngay đến một người không chịu được im lặng như Lãnh Hi cũng không biết làm cách nào để khuấy động không khí. Hoàng Kỳ thở dài thườn thượt còn Hồng Kỳ thì mặt càng lúc càng đen.
"Đến lúc thái tử hỏi, mong muội nói tốt cho Tú Kỳ một chút"
Nói tốt ư? Nàng còn chưa quen thân lắm đâu, cũng không biết tính tình Tú Kỳ như thế nào thì làm sao nói tốt được, lỡ như nàng ấy thật sự là kẻ phản bội thì sẽ rất nguy hiểm. Bất quá nghĩ đến Uyển Linh, Lăng Sở Nhược cũng chỉ có thể thở dài, nàng không trả lời câu hỏi của Hoàng Kỳ, chỉ mải mê chìm trong suy nghĩ của riêng mình
Hồng Kỳ dứt khoát không muốn để ý đến Lăng Sở Nhược nữa, nữ nhân này càng nhìn càng thấy bực, nàng cực kỳ ác cảm với những vị đại tiểu thư suốt ngày giả vờ hiền thục. Nghĩ đến việc tính mạng của Tú Kỳ nằm ở lời khai của nữ nhân yếu đuối này, Hồng Kỳ cảm thấy máu nóng dâng đến đỉnh đầu, càng tiến càng hăng, quên mất nếu không phối hợp với Hoàng Kỳ, chỉ dựa vào nội lực của nàng sẽ không đủ để hóa giải bẫy rập.
"Cẩn thận"
Nghe tiếng hét của Lãnh Hi, Hồng Kỳ mới phát giác được nàng đã phạm phải sai lầm như thế nào. Một chiếc lưới từ trên cao thả xuống bằng một tốc độ khó ai có thể tượng tượng được đổ ụp xuống rồi kéo Hồng Kỳ lên cao. Ở phía trên là vô vàn thanh kiếm được nung đỏ phát ra những tiếng xì xèo
Hoàng Kỳ vội vã lao đến, mượn lực từ vách tường để phóng lên túm lấy Hồng Kỳ. Lăng Sở Nhược bị một màn dọa cho kinh sợ, cũng vội vã chạy về phía trước. Một trận gió không biết từ đâu nổi lên, Lăng Sở Nhược cảm thấy bước chân hụt hẫng như giẫm phải không khí. Đáng sợ hơn hết, đó không phải chỉ là cảm giác mà là sự thật.
Xung quanh đột ngột lún xuống, đất đá đều rã ra bay đi tán loạn. Nàng nhắm chặt mắt lại hét lên một tiếng, cảm giác rơi quả thật không thích tý nào đâu, nàng không muốn, nàng không muốn.
"AAAAAAAAAAAAAAAAAAAA"
Lăng Sở Nhược muốn bật khóc tại chỗ, không biết kiếp trước nàng có thù oán gì với vực thẳm hay không, ở một nơi thế này cũng có thể rơi xuống được. Nàng chới với chạm tay muốn níu lấy vật gì đó, sức ép của không khí khiến cho ngực nàng như muốn vỡ tung.
Lãnh Nguyệt Thanh, cứu ta
Trong đầu nàng lúc này chỉ nhớ đến một cái tên, đáng tiếc Lãnh Nguyệt Thanh không có khả năng thần sầu như vậy, lúc nào cũng có mặt để cứu giúp nàng. Đang lúc tuyệt vọng nhất, cảm tưởng như sắp bị nghiền náy thì một cánh tay ấm áp vươn đến như một phép thần kỳ, cánh tay ấy ôm nàng vào lòng, một mùi hương thanh nhã phảng phất trong từng hơi thở. Lăng Sở Nhược túm chặt lấy cổ của người nào đó, ngực phập phồng đầy sợ hãi
Lãnh Nguyệt Thanh mượn lực từ những tảng đá lớn để phi người đi lên, nhìn thì có vẻ nhẹ nhàng nhưng Hoàng Kỳ và Hồng Kỳ lại cực kỳ lo lắng. Cả hai đều là người luyện võ, tự biết rằng bản thân không thể nào mang theo một người mà đi với tốc độ nhanh như vậy, huống hồ vết thương của thái tử điện hạ còn chưa khỏi hẳn.
"Nhược nhi, Thanh nhi, hai ngươi không sao chứ? Có bị thương không? Dọa ta hết cả hồn"
Lãnh Hi thở nhẹ một hơi, sốt sắng chạy tới lui quanh người Lãnh Nguyệt Thanh. Mặc dù chân đã chạm đất nhưng cảm giác sợ hãi vẫn còn, Lăng Sở Nhược cảm giác chân mềm nhũn không thể đứng thẳng, cứ như không còn là của mình nữa.
Lãnh Nguyệt Thanh vẫn đỡ lấy nàng, vỗ nhẹ vào lưng như muốn trấn an. Hành động nhỏ xíu nhưng đủ khiến nước mắt chực trào. Lăng Sở Nhược cúi đầu che giấu đôi mắt hoe đỏ, chỉ sợ Lãnh Nguyệt Thanh chê nàng nhát gan
"Nhược nhi, không sao chứ? Để ta xem"
Lãnh Hi lại hỏi thêm lần nữa, cứ sợ nàng xảy ra chuyện gì, người nhỏ nhắn như vậy, có phải đụng chỗ nào rồi bị thương ở đâu đó rồi không. Lăng Sở Nhược lắc lắc cái đầu nhỏ, thanh âm phát ra có chút khàn khàn
"Ta... không sao, cảm ơn thái tử điện hạ đã cứu giúp"
"Các ngươi thật là, bẫy rập nguy hiểm như vậy cũng không bảo hộ chu toàn cho Nhược nhi, nếu không có Thanh nhi thì làm sao đây hả?"
Sau khi xác nhận Lăng Sở Nhược thật sự không có vấn đề gì, Lãnh Hi mới tức giận chất vấn. Hồng Kỳ vừa thoát khỏi cái chết vẫn còn chưa hoàn hồn, khoảnh khắc nhìn thấy Lãnh Nguyệt Thanh tới thì đã tự xác định không thể tránh khỏi trừng phạt.
"Xin trưởng công chúa và thái tử điện hạ giáng tội, là Hoàng Kỳ thất trách" Hoàng Kỳ quỳ xuống thỉnh tội
"Hồng Kỳ cũng xin lĩnh tội, xin trưởng công chúa và điện hạ trách phạt"
Hồng Kỳ rất không cam tâm, ngay từ đầu nàng đã thấy Lăng Sở Nhược không có gì tốt đẹp. Nàng lén đưa mắt nhìn cánh tay mềm mại vẫn còn đặt trên người thái tử điện hạ tôn quý của mình mà trong lòng hừ lạnh, thái tử vì nàng ta mà bị thương không biết bao nhiêu lần, thật sự là một nữ nhân vô dụng
Lãnh Hi rất không vừa lòng với thái độ của Hồng Kỳ đối với Lăng Sở Nhược, người mù cũng có thể nhìn ra được địch ý của nàng ta, mặc dù ngày thường nàng luôn không tỏ ra mình là người bề trên nhưng không có nghĩa nàng thật sự hiền lành. Lãnh Hi lạnh lùng đưa mắt đến Hồng Kỳ, nghiêm giọng nói
"Phạt, nhất định phải phạt, nếu không các ngươi lại quên mất thân phận của mình"
Lãnh Nguyệt Thanh im lặng không nói, không ai biết nàng có tán thành hay không.
Hoàng Kỳ khom lưng quỳ gối, đầu cúi sát không dám ngẩng lên không phải vì sợ hãi mà vì hổ thẹn. Người phát hiện ra bẫy rập lại là Lãnh Hi – một người không hề có võ công cũng như không hiểu bết gì về cơ quan.
Nàng thân là phó tướng bên cạnh thái tử nhưng lại sơ suất đếnmức suýt tý nữa khiến Lăng Sở Nhược mất mạng. Nghĩ đến việc Lãnh Nguyệt thanhkhông đến kịp, Hoàng Kỳ cảm giác mồ hôi tuôn ra ướt áo
"Xin thái tử điện hạ ra hình phạt" Hoàng Kỳ cứng nhắc nhắc lại
"Thôi, ta cũng không có việc gì, không cần thiết trừng phạt đâu"
Lăng Sở Nhược vội xua tay, nàng muốn nâng Hoàng Kỳ đứng dậy nhưng nơi này không phải nàng nói muốn là được. Lãnh Hi bình thường rất không thích chuyện trừng phạt nhưng riêng lần này lại có vẻ cương quyết, nàng tiến đến cúi xuống nhìn Hồng Kỳ, cố ý lớn giọng
"Đương nhiên là phải phạt, Thanh nhi, chuyện này không thể dễ dàng cho qua đâu, nếu sau này ngươi gặp nguy hiểm mà bọn họ cũng không nhanh nhạy thì làm sao?"
"Cô cô ngươi muốn phạt thế nào?" Lãnh Nguyệt Thanh nhàn nhạt nói, nàng không quá quan tâm chuyện thưởng phạt, bình thường nàng đều giao cho hình bộ xử lý
"Ôi chà, lần này ta có quyền quyết định cơ à?"
Lãnh Hi vuốt cằm cười cười ra vẻ hứng thú, nàng cũng không phải muốn thật sự trừng phạt, chỉ muốn làm giảm nhuệ khí của Hồng Kỳ mà thôi.
"Thái tử điện hạ, trưởng công chúa, chuyện này liên quan đến ta, có thể cho ta quyết định được không?"
Mặc dù Lăng Sở Nhược không biết Lãnh Hi sẽ dùng hình phạt gì nhưng với tính cách nghịch ngợm của Lãnh Hi kiểu gì cũng khiến người ta khó chịu. Lãnh Nguyệt Thanh dùng ánh mắt sâu không thấy đáy nhìn nàng, Lăng Sở Nhược ngượng ngùng giật giật ống tay áo, ánh mắt lấp lánh mong chờ. Nàng không cần biết cách này có tác dụng hay không, chỉ biết trước mắt còn có người cần nàng cứu
"Cô cô, ngươi nghĩ thế nào?"
Lãnh Nguyệt Thanh xấu, ngươi không chống lại được mỹ sắc nhưng lại sĩ diện nên mới đem ta làm bia đỡ đạn phải không? Lãnh Hi đưa mắt khinh bỉ nhìn Lãnh Nguyệt Thanh, mặc dù Lăng Sở Nhược không có tư cách trừng phạt Hoàng Kỳ như, dù sao người ta cũng là phó tướng quân nhưng nàng cũng không có cách nào từ chối mỹ nhân
"Hoàng Kỳ, ủy khuất cho ngươi"
"Trưởng công chúa và thái tử điện hạ quyết định, Hoàng Kỳ cam tâm tình nguyện"
Hồng Kỳ nghe được lời của Hoàng Kỳ, cặp mắt hạnh như muốn xếch ngược lên. Nàng thà bị lóc xương xẻ thịt cũng không muốn làm công cụ cho nữ nhân kia giả nhân giả nghĩa. Xem ra thành kiến của nàng đối với Lăng Sở Nhược đã quá sâu rồi
Lăng Sở Nhược nào biết được suy nghĩ trong đầu của Hồng Kỳ. Nhìn gương mặt đầy vẻ xót thương của Lãnh Hi, nàng có cảm giác bỗng dưng không muốn làm người tốt nữa. Bất quá bao nhiêu năm tu dưỡng của nàng cũng không phải bỏ đi, nàng nói
"Đa tạ trưởng công chúa, đa tạ thái tử điện hạ. Hoàng Kỳ, ta phạt ngươi làm sai vặt cho ta 1 tháng, Hồng Kỳ, ngươi quét dọn phòng Uyển Linh 1 tháng. Ta phạt như vậy các ngươi có đồng ý không?"
Lăng Sở Nhược thấp thỏm ngước mắt nhìn Lãnh Nguyệt Thanh, sợ nàng không chịu, dù sao hình phạt cũng khá nhẹ nhàng.
"Theo ý ngươi"
Lãnh Nguyệt Thanh lạnh lùng nói. Một câu nói rất nhẹ lại khiến trái tim Hồng Kỳ như vỡ vụn, nàng dù sao cũng là người bên cạnh thái tử lâu năm, tự cho mình cái quyền trở thành người đặc biệt. Nàng cảm thấy tự tôn như bị giẫm đạp không còn một mảnh, thái tử điện hạ có phải là đang cảnh cáo nàng hay không? Có phải đang nhắc nhở cho nàng biết thân phận của mình
Mải mê với suy nghĩ, Hồng Kỳ đã đánh mất cơ hội để từ chối bởi vì Hoàng Kỳ đã mạnh mẽ lên tiếng
"Tạ ơn trưởng công chúa, Tạ thái tử điện hạ, tạ ơn Lăng tiểu thư"
Hoàng Kỳ đã lĩnh mệnh, nàng cũng không thể từ chối. Tính tình thái tử như thế nào, nàng không chấp nhận kẻ dưới trái ý mình, Hồng Kỳ là người rõ nhất.
"Hồng Kỳ xin chịu phạt"
"Được rồi, đều đứng lên đi. Lăng Sở Nhược ta hỏi ngươi, trong thời gian ở Triệu quốc, ngươi có nhìn thấy Tú Kỳ ở cùng chỗ với Cẩm Phong không?"
Lãnh Nguyệt Thanh liếc mắt nhìn cánh tay vẫn còn bám dính trên ống tay áo của mình, Lăng Sở Nhược thấy vậy liền vội bỏ ra.
"Thời gian ta ở cùng Cẩm đại tướng quân không nhiều, lúc tỉnh dậy liền bị đưa đến chỗ Nhiếp Khiếu Lan"
Lăng Sở Nhược thuật lại những gì mình biết, trong thời gian nàng ở Triệu quốc cung, những người nàng gặp nhưng tuyệt đối không nhắc đến chuyện gặp Hoàng Kỳ, không biết nàng quên hay cố ý không nói
"Như vậy ngươi cũng không thể xác định?"
Đôi mắt sâu lạnh lùng chính là điểm quyến rũ chết người của Lãnh Nguyệt Thanh, cũng là thứ vũ khí có mức sát thương cực kỳ lớn đối với Lăng Sở Nhược. Nàng đủ thông minh để hiểu Lãnh Nguyệt Thanh không tin tưởng nàng, không tin thì cũng đành thôi, những gì biết nàng đều nói cả rồi
"Nếu không còn gì, Sở Nhược xin phép cáo lui"
Không hiểu vì sao thái tử điện hạ lại dung túng cho Lăng tiểu thư này vô phép như vậy, càng lúc càng thấy không thể chịu được. Bắt gặp ánh mắt của Lãnh Hi, Hồng Kỳ mới không tiếp tục thể hiện khó chịu nữa.
Thật ra Lăng Sở Nhược không cố ý giận dỗi, với tính cách của Lãnh Nguyệt Thanh đương nhiên sẽ không để ý chuyện nàng có giận hay không. Chỉ là có một chút cảm giác khó chịu, mà nàng nào có tư cách gì khó chịu đâu
"Hoàng Kỳ, đưa Lăng tiểu thư ra ngoài. Cô cô, ta có chuyện muốn bàn bạc với ngươi"
"Thuộc hạ tuân mệnh"
Dường như sợ chuyện vừa rồi lặp lại lần nữa, Hoàng Kỳ liền vội vã đuổi theo. Lãnh Hi khoanh tay trước ngực tỏ vẻ khó hiểu, lời nói ra lộ vẻ bông đùa
"Sao thế? Với cô cô mà cũng có thể bàn chính sự sao? Xem ra Thanh nhi tiến bộ không ít"
"Sức khỏe phụ hoàng không tốt, chuyện trong cung giao cho cô cô và Lăng tiểu thư"
Lãnh Nguyệt Thanh cũng không tỏ ra phật lòng, thoải mái tựa người vào bức tường đá phía sau. Nghe nàng nói vậy, Lãnh Hi biểu tình càng hứng thú hơn
"Ngươi tính rời cung? Thanh nhi, cô cô không phải thần y, bệnh của Lãnh Long cũng không đến phiên ta chữa"
"Cô cô, chuyện đã qua lâu rồi mà ngươi vẫn không tha thứ cho phụ hoàng sao? Dù sao thì..."
Lãnh Nguyệt Thanh nhíu mày muốn nói, bất quá Lãnh Hi không cho nàng cơ hội đó. Lãnh Hi đưa tay khẽ chạm lấy đồng tâm kết đã cũ treo bên người, hành động nhỏ không thể qua mắt được Lãnh Nguyệt Thanh
"Cái giá để ta giúp ngươi không nhỏ đâu, ngươi định báo đáp ta thế nào?"
Lãnh Hi lười biếng vươn vai, ngáp dài một cái, cũng không thèm che miệng. Lãnh Nguyệt Thanh cũng không vạch trần, nhàn nhạt nói
"Tùy ý"
"Được, cho ngươi nợ. Bất quá lần này ngươi đi đâu? Ta sẽ không ở trong cung lâu, hơn nữa ngươi không đem Nhược nhi đi sao?"
"Trần Châu đột ngột có thiên tai, nạn dân khởi nghĩa khá phức tạp, nàng ấy không nên đến những chỗ như vậy"
Lãnh Hi gật gù ra vẻ đã hiểu
"Nhưng mà này, chuyện của Tú Tú là như thế nào?"
"Đã bắt được Cẩm Phong"
12
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com
Trước Sau