Câu Dẫn Thái Tử Đại Nhân

Chương 50: Giam Lỏng



Lăng Sở Nhược tựa người ngồi trên giường, nàng lúc này không khác gì bị giam lỏng, chẳng thể bước chân ra khỏi căn phòng này. Gương mặt vẫn còn đỏ bừng vì sốt, mệt mỏi nhưng không thể nào chợp mắt được, y thuật của Châu Liêm lão tiền bối rất tốt, không thể ngờ được nhân vật mà nàng luôn ngưỡng mộ lại chính là Trương lão nhà bên. Hắn nói dược nàng uống vẫn chưa phải là hoàn hảo, nếu là lúc bình thường hẳn là nàng sẽ hứng thú đàm đạo, đáng tiếc trong hoàn cảnh này...

Đã hai ngày nữa trôi qua, hi vọng trốn thoát càng lúc càng xa vời, Lăng Sở Nhược trong lòng không khỏi phiền muộn. Bên ngoài trời tối đến ảm đảm khiến tâm trạng của nàng cũng theo đó mà càng chùng xuống. Nàng vòng tay ôm lấy hai đầu gối, nỗi cô đơn sợ hãi như bóp nghẹn lấy trái tim.

Lãnh Nguyệt Thanh, ngươi đang ở đâu?

"Quận chúa"

Bên ngoài có tiếng người, là tiếng của hai tỳ nữ mà Lăng Sở Hương phái đến. Đã nửa đêm mà Lãnh Kiều Yên vẫn đến, dựa vào kinh nghiệm những lần trước đây Lăng Sở Nhược dù tốt tính đến mấy cũng không thể không nghĩ xấu. Nàng ngay tức khắc phủ chăn kín đầu giả vờ ngủ.

Tiếng bước chân ngày một gấp gáp, phản ánh tâm trạng không bình thường của Lãnh Kiều Yên, Lăng Sở Nhược có chút ngạc nhiên, tác phong vội vã này không giống với vị quận chúa ngày thường luôn giữ cho bản thân luôn quyến rũ nhất có thể.

Lãnh Kiều Yên lo lắng đến phát điên, nàng nghĩ có thể nhờ lão thần y kia chữa trị cho thái tử biểu tỷ, ấy vậy mà cái tên chết dẫm đó lại không thèm quan tâm. Nàng tìm kiếm Lăng Sở Hương cả ngày đều không thấy, có vẻ như nàng ta là muốn trốn không gặp nàng, đã vậy chỉ có thể đến tìm nữ nhân này, nàng không tin Lăng Sở Hương lại không đến.

"Lăng Sở Nhược ngươi tỉnh tỉnh" Lãnh Kiều Yên ấm ức giật mạnh tấm chăn phủ trên người Lăng Sở Nhược, Lăng Sở Nhược lại cứ khư khư cố thủ, quận chúa còn muốn phát điên cái gì, nàng còn chưa đủ mệt hay sao?

Đáng tiếc sức khỏe giảm sút rất nhiều, chẳng bao lâu Lăng Sở Nhược đành giơ tay chịu trói. Đối diện với đôi mắt sưng đỏ vì khóc của Lãnh Kiều Yên, Lăng Sở Nhược không khỏi kinh ngạc, nơi này là địa bàn của Túc thân vương, còn ai dám gây chuyện với cô nãi nãi này, điều khiến nàng ta thương tâm chỉ có thể là...

Lăng Sở Nhược hít vào một ngụm hơi lạnh, mấy hôm nay nàng đã ẩn ẩn phát hiện ra chuyện kỳ quái, Lăng Sở hương đột ngột giam lỏng nàng, không hề cho nàng biết về chuyện của Lãnh Nguyệt Thanh. Có phải, có phải nàng ấy có chuyện gì không hay không?

"Quận chúa" Lăng Sở Nhược khó nhọc cất lời, thanh âm khàn khàn có chút khó nghe. Không để nàng phí thời gian hỏi, Lãnh Kiều Yên run rẩy nắm chặt lấy hai vai nàng, ép nàng xòe bàn tay ra.

Đau.

Lăng Sở Nhược theo quán tính muốn giựt tay về nhưng cuối cùng vẫn để yên. Nàng biết bên ngoài đều là người của Mộ Khiếu sơn trang, nếu để bọn họ nghe được sẽ không hay.

Lãnh Kiều Yên ngón tay nhanh chóng xoay chuyển, Lăng Sở Nhược có thể đoán được đại khái, nàng ta viết "Cứu người"

Lăng Sở Nhược dùng ánh mắt lo lắng đáp lại, Lãnh Kiều Yên nước mắt không ngừng chảy xuống, cuối cùng cũng có một người thật tâm đối với hoàng biểu tỷ của nàng. Lòng người thật lạnh lẽo, vị chiến thần từng mang đến không biết bao nhiêu chiến thắng cho Thục quốc bây giờ chỉ còn chút hơi tàn mà không ai đoái hoài đến. Lần đầu tiên nàng cảm thấy thì ra có người yêu mến Lãnh Nguyệt Thanh như vậy cũng là một điều tốt đẹp
Nàng tiếp tục thuật lại những chuyện đã xảy ra một cách ngắn gọn nhất. Lăng Sở Nhược liền hiểu được Lãnh Nguyệt Thanh lâm vào hiểm cảnh này đều là do một tay của Túc thân vương dựng lên.

Lăng Sở Nhược nhìn thoáng qua gương mặt đầy vẻ hoang mang của Lãnh Kiều Yên, bỗng dưng cảm thấy nàng ta thật đáng thương. Ở giữa phụ vương và biểu tỷ mà nàng luôn dành tình cảm đặc biệt chắc hẳn là khổ sở lắm

"Đi theo ta, mau lên"

Lãnh Kiều Yên chùi nhanh đôi gò má ướt đẫm, vừa nắm vừa kéo Lăng Sở Nhược. Nửa người bị tuột khỏi giường, đầu óc đột nhiên thanh tỉnh. Nàng có thể đi sao?

Thoáng lướt mắt về phía cửa, ánh lửa càng lúc càng sáng rọi, Lăng Sở Nhược đột ngột giật người lại

Không được

"Quận chúa ngươi quậy đủ chưa?"
Lãnh Kiều Yên quay đầu, tròn xoe mắt nhìn nữ nhân gầy yếu trước mặt. Lăng Sở Nhược xoa cổ tay bị nắm đỏ, lại nhìn vào vết sưng đỏ vẫn còn chưa tan đi của Lãnh Kiều Yên. Nàng mím môi hạ quyết tâm, đáy mắt loé lên tia áy náy

"Xin lỗi"

Lãnh Kiều Yên còn chưa kịp hiểu, trước mắt đã tối sầm. Nàng đưa tay lên má, bỏng rát khiến cho mọi chuyện trở nên chân thực hơn.
Lăng Sở Nhược đánh nàng, trước giờ chưa từng có kẻ nào dám đánh nàng.

"Cút, ngươi cùng Lăng Sở Hương hợp tác giam lỏng ta ở đây còn chưa đủ sao? Còn muốn giở trò gì nữa? Ngươi cút đi"

Lăng Sở Nhược dùng hết sức hét lên, ánh mắt dừng ở phía cánh cửa. Lãnh Kiều Yên tuy tức giận đến phát điên nhưng không phải nữ nhân ngu ngốc, nàng ta liếc Lăng Sở Nhược một cái sắc lẻm, cũng bắt đầu phối hợp diễn xuất.

"Ngươi...tiện nhân, hôm nay bản quận chúa phải giết chết ngươi" Đôi mắt Lãnh Kiều Yên long lên sòng sọc, hoàn toàn phù hợp với hoàn cảnh mà Lăng Sở Nhược bày ra

"Lãnh Kiều Yên ta nói cho ngươi biết, sinh mệnh của ta là do Thanh cứu về, ngày hôm nay ta không cứu được nàng, ta làm ma cũng không tha cho ngươi" Lăng Sở Nhược vờ như muốn thoát ra ngoài, vừa chạy hai bước đã bị Lãnh Kiều Yên kéo giật lại.

"Hừ, tên của hoàng biểu tỷ có thể để cho ngươi tùy tiện gọi sao? Chỉ riêng chuyện này đã đủ khiến ngươi chết không toàn thây" Lãnh Kiều Yên cũng chẳng biết nàng đang tức giận thật sự hay đang diễn, nàng chỉ biết nữ nhân này đúng là có tài năng khiến người khác phát điên

"Người đâu?"

Dứt lời, cánh cửa phòng liền mở ra, người đến đúng như hai người đã nghĩ, chính là Lăng Sở Hương.

"Sao lại là ngươi?"

Lãnh Kiều Yên vờ như bất ngờ, vội buông cánh tay đang giằng co ra, Lăng Sở Nhược mất đà ngã xuống đất
Lăng Sở Hương nhíu mày dò xét, hai nữ nhân này nửa đêm gây chuyện với nhau, rốt cuộc là có ý đồ gì?

"Bản quận chúa nghe nói có người không biết an phận muốn trốn ra liền đến xem xem. Ngân Diện ngươi nhìn, gương mặt của ta bị nàng ta đánh thành thế này"

Mặc dù chưa từng nói ra nhưng Lăng Sở Hương rất không thích bị gọi bằng tên thật, mỗi lần có chuyện nhờ vả, Lãnh Kiều Yên đều rất thức thời. Khoé mắt nàng đẫm lệ, năm dấu tay đỏ rực nổi bật trên gương mặt trắng nõn không khỏi khiến người đau lòng.

Ánh mắt Lăng Sở Hương có chút dịu lại, nữ nhân này ngày thường hùng hổ nhưng lại rất mau nước mắt, nhìn nàng như con thỏ nhỏ cáo trạng với mình, lại nhìn sang Lăng Sở Nhược nhợt nhạt yếu đuối đang không ngừng thở dốc, Lăng Sở Hương có chút khó xử

"Ngươi muốn trốn?" Nàng từng bước ép sát Lăng Sở Nhược, đôi bàn tay đặt trên gò má mềm mại không nỡ buông. Lăng Sở Nhược dùng tay hất ra, tặng thêm cho nàng cái liếc hung hãn

"Bỏ trốn? Ngươi thực sự giam giữ ta?"
Lăng Sở Nhược ngữ khí cao ngất, không thể tin nổi hỏi tiếp "Tại sao? Ngươi nói rằng sẽ đưa ta đến gặp Lãnh Nguyệt Thanh"

"Không sai, ta đã đưa ngươi đến nhưng cũng không nói sẽ cho các ngươi gặp"

Lăng Sở Hương ý cười hiện lên khiến gương mặt trông càng có nét đểu giả mà lại thu hút đến kỳ lạ. Lãnh Kiều Yên khoanh tay đứng nhìn, nét mặt sa sầm xuống, cảm giác cứ như người thừa vậy. Nàng ghét nhất mỗi lần Lăng Sở Nhược xuất hiện, nàng ta luôn luôn là trung tâm của sự chú ý.

"Các ngươi đủ chưa? Đừng lôi hoàng biểu tỷ của ta ra làm đề tài bàn tán. Lăng Sở Nhược tốt hơn hết ngươi an phận một chút đi, hoàng biểu tỷ tự khắc có người chăm sóc"

Lãnh Kiều Yên tỏ vẻ khó chịu kéo tay Lăng Sở Hương "Ngươi đi ra đây"
Lăng Sở Hương nhăn mày hỏi "Làm gì?"

"Cứ đi ra đây, vậy ngươi ở đây làm gì? Đứng xem nàng ta phát điên sao?"

Lãnh Kiều Yên tay ngọc chỉ vào Lăng Sở Nhược tóc tai y phục đều không chỉnh tề. Nữ nhân xấu xa này dù là bệnh cũng không thôi câu dẫn người khác, nếu không vì thái tử biểu tỷ, nàng mới không thèm để ý nàng ta.

Dứt lời, nàng dùng sức vừa lôi vừa kéo Lăng Sở Hương, để nàng ta ở đây còn không biết sẽ xảy ra chuyện gì. Lăng Sở Nhược cũng nên điều dưỡng cho tốt, bằng bất cứ giá nào đêm nay nàng cũng phải đem nàng ta đến chỗ hoàng biểu tỷ. Nhưng mà bằng cách nào nhỉ, khắp nơi đều là binh lính của phụ vương và sát thủ của Mộ Khiếu sơn trang.

"Quận chúa" Lăng Sở Nhược bỗng gọi giật lại, Lãnh Kiều Yên quay đầu, dùng ánh mắt cảnh cáo không cho nàng nói, chỉ sợ Lăng Sở Hương phát hiện sơ hở

Lăng Sở Nhược làm lơ cảnh cáo của nàng, từng bước đến gần "Lần đó ở hoàng lăng, ngọn lửa đó là do ngươi làm?"

Lãnh Kiều Yên nghiêng đầu không đáp, nàng đương nhiên biết mọi chuyện diễn ra ở hoàng lăng, thời gian đó hành tung của Lãnh Nguyệt Thanh nàng đều cật lực tìm hiểu "Ngươi nói gì vậy?"

Làm sao có thể là nàng?

Cảm giác cánh tay nàng đang nắm lấy cứng đờ. Lãnh Kiều Yên hơi hốt hoảng, nàng quên mất tình cảm mà Lăng Sở Hương dành cho bạch y nữ nhân kia "Không phải ta, ngươi nói bậy" Nàng theo quán tính cao giọng giải thích

"Nếu không phải ngươi, ta không nghĩ có ai có khả năng thao túng đến cả hoàng lăng. Quận chúa, hoàng lăng thuộc quyền sở hữu của hoàng gia, chỉ có người hoàng tộc mới khiến những người ở đó nguyện trung thành" Lăng Sở Nhược bề ngoài bình tĩnh nhưng cả người run rẩy, chuyện đáng sợ đó khiến nàng gặp ác mộng mỗi đêm

"Ngươi điên rồi" Lãnh Kiều Yên lắc đầu từ chối, nàng hiểu ý Lăng Sở Nhược là muốn làm gì. Nàng định nhân lúc nửa đêm phóng hoả rồi lợi dụng trốn thoát. Nhưng làm không tốt chẳng phải sẽ chết rất thảm sao? Nghĩ đến đây, Lãnh Kiều Yên không khỏi rùng mình, nàng mặc dù không ưa nổi Lăng Sở Nhược nhưng không thể không phục cái tính liều mạng của nàng ta.

"Quận chúa, ta sẽ không trách ngươi, chỉ cần gặp được Thanh" Lăng Sở Nhược nắm lấy bả vai Lãnh Kiều Yên, hoàn, để nàng ta nhìn thấy ánh mắt kiên định của mình.

"Ngươi buông ra, Lăng Sở Hương ngươi đừng nghe nàng ta nói bậy, không được tin" Lãnh Kiều Yên hất tay Lăng Sở Nhược xuống, dù nàng biết ác danh này nàng thoát không khỏi nhưng cũng không mong Lăng Sở Hương tin tưởng dễ dàng như vậy.

"Là ngươi làm sao?" Lăng Sở Hương vừa rồi còn bán tín bán nghi nhưng sự nghi ngờ đã hoàn toàn bị dập tắt bởi câu nói của Lăng Sở Nhược. Hai nữ nhân này làm sao có thể hợp tác với nhau?

Lãnh Kiều Yên nhìn vào gương mặt không chút ý cười của Lăng Sở Hương liền biết nàng nổi giận thật sự. Mộ Khiếu trang chủ ngày thường tức giận đều mỉm cười, nàng ta muốn ngay cả tức giận cũng phải xinh đẹp, lúc này nụ cười ấy đâu rồi?

"Phải, là bản quận chúa làm, Mộ Khiếu trang chủ là muốn thay tỷ tỷ giáo huấn ta sao?" Lãnh Kiều Yên hất mặt, cố ý thả thật chậm lời nói, Lăng Sở Hương khiến nàng khó chịu, nàng cũng sữ không để nàng ta dễ chịu.

"Tỷ tỷ?" Lăng Sở Hương ngoài cười trong không cười, ánh mắt lạnh như băng đối diện với Lãnh Kiều Yên

"Ngươi đừng quên đây là quận chúa phủ, bản quận chúa mới chính là chủ nhân" Lãnh Kiều Yên cố gắng tỏ ra không sợ hãi, nàng không thể phủ nhận mức độ nguy hiểm của nữ nhân trước mặt, bất quá nàng cũng muốn đánh cược mức độ quan trọng giữa vị bằng hữu là nàng và vị tỷ tỷ kia trong lòng Lăng Sở Hương

Sát khí trong phòng càng lúc càng cao, Lãnh Kiều Yên cũng tự cảm nhận được, mỗi khi muốn giết người Lăng Sở Hương đều sẽ nắm chặt thanh đao ở thắt lưng. Nàng khẽ chớp mắt, xem ra lại một lần nữa thua rồi.

"Lăng Sở Nhược, ta không cần ngươi tha thứ, ngươi đối với ta không khác gì con dế con giun, mạng sống không đáng giá một xu"

Lãnh Kiều Yên quay đầu bước đi, phụ vương nàng chính là Túc thân vương quyền lực nhất ở đây, Lăng Sở Hương căn bản không dám động đến nàng. Chỉ là nàng thật sự thất vọng, nàng đã tưởng sẽ có một vị bằng hữu, xem ra chỉ có nàng nhất sương tình nguyện mà thôi.

Nhìn bóng lưng cô độc của Lãnh Kiều Yên, Lăng Sở Nhược chỉ biết âm thầm xin lỗi. Đây chính là cơ hội duy nhất để cứu Lãnh Nguyệt Thanh, các nàng phải tận dụng thật tốt.

Ngay sau đó Lăng Sở Hương cũng rời khỏi, có một điều Lãnh Kiều Yên không biết đó chính là Ngân Diện đã từng giết một vị công chúa trước mặt phụ hoàng của nàng ta chỉ vì vị công chúa đó mặc y phục màu trắng rất khó coi.

Lãnh Nguyệt Thanh trốn ở trên cây cũng đã hai ngày đêm, canh gác cẩn mật đến mức chỉ có đêm xuống mới di chuyển được một lúc. Điều động số lượng lớn binh lính để bảo vệ quận chúa phủ, Túc thân vương là vì quá sủng ái nữ nhi hay vì nguyên nhân khác? Nếu là nguyên nhân khác vậy thì cũng chỉ có một, đó chính là Túc thân vương hiện đang ở đây. Mấy ngày này nàng Nếu nàng dự tính không sai thì không lâu nữa đại quân sẽ tới, phải tìm ra được Lăng Sở Nhược trước lúc đó.

Mấy ngày nay Lãnh Nguyệt Thanh tìm kiếm chủ yếu ở ngục thất hoặc những chỗ gần với Lãnh Kiều Yên. Lãnh Kiều Yên luôn quanh quẩn với cái xác giả của nàng, không có biểu hiện gì là sẽ đến chỗ Lăng Sở Nhược. Vừa rồi Lãnh Kiều Yên ra ngoài khá lâu, chính là chỗ có cấu trúc phức tạp, e là có cạm bẫy.

Cũng đáng, nàng nhất định sẽ tìm được Lăng Sở Nhược ở đó!

Lãnh Nguyệt Thanh vén tán cây trước mặt để quan sát, còn đang lấy đà chuẩn bị xuất phát thì bỗng dưng bị một màu đỏ thu hút. Chính là lửa
Nơi đó chẳng phải rất gần nơi nàng muốn đến sao?

Lăng Sở Nhược?

Lãnh Nguyệt Thanh vội vã phi thân đến, bất chấp việc kinh động đến binh lính đang tuần tra. Những kẻ nhìn thấy nàng còn chưa kịp mở miệng tri hô thì đều chết không nhắm mắt. Nếu  dùng một câu để miêu tả tình cảnh lúc này thì chỉ có một, đó chính là gặp người giết người, gặp Phật tiễn Phật.

Càng đến gần thanh âm gào thét càng dữ dội, Lãnh Nguyệt Thanh căng mắt tìm kiếm bóng dáng quen thuộc nhưng tuyệt nhiên không thấy. Nàng ấy sợ lửa, nhất định sẽ rất hoảng hốt. Lãnh Nguyệt Thanh không màng đến sức nóng mà chạy vào trong, nơi này quả nhiên rất nhiều ngã rẽ, Lăng Sở Nhược có thể ở nơi nào chứ?

Lãnh Nguyệt Thanh xé một lớp vải để che miệng, mùi máu tanh toả ra nồng nặc nhưng nàng vẫn cắn răng chịu đựng. Hình ảnh trước mắt cứ mờ dần chỉ còn lại những làn khói, chẳng phải nàng vẫn luôn đến kịp hay sao? Chẳng phải nàng luôn rất toàn năng sao?

Không đúng, nàng không hề toàn năng, nàng không tài giỏi như vậy. Lần đầu tiên trong cuộc đời Lãnh Nguyệt Thanh cảm thấy mình thật nhỏ bé. Kể cả lúc phụ hoàng bắt nàng một mình đấu với mãnh thú trong rừng khi nàng 12 tuổi cũng không bất lực như thế này, kể cả nàng phải uống khổ dược để trở thành một con quái vật cũng không đáng sợ thế này.

“Ai sai các ngươi đến đây? Các ngươi không phải người của phụ vương ta, các ngươi là ai?” Là giọng của Lãnh Kiều Yên, ánh mắt Lãnh Nguyệt Thanh dần trở nên lạnh lùng, tất cả chính là vì nàng ta, lần này phải hay không cũng chính là do nàng ta hạ thủ?

Nghe qua thì có vẻ nàng ta đang gặp rắc rối, đáng tiếc Lãnh Nguyệt Thanh không có thời gian rảnh rỗi, nàng vờ như không nghe thấy định bỏ đi thì một thanh âm khác khiến nàng không thể không dừng lại.

“Quận chúa, mau chạy đi”

Thanh âm trong trẻo như tiếng chuông ngân, Lãnh Nguyệt Thanh làm sao có thể không nhận ra được chứ

“Không, ngươi cứ mặc kệ ta, mau ra khỏi chỗ này, hoàng biểu tỷ vẫn đang chờ ngươi” Lãnh Kiều Yên khó nhọc cào lấy cánh tay đang bóp cổ nàng. Lăng Sở Nhược cũng vất vả không kém, kế hoạch đáng lẽ đã thành công, những vị khách không mời này từ đâu mà đến chứ?

Lãnh Nguyệt Thanh vừa đến cũng là lúc thanh kiếm đặt trên cổ Lăng Sở Nhược sắp sửa cắt xuống. Nàng khẩn trương ném đi thanh kiếm trong tay, chuẩn xác đâm vào cánh tay của tên hắc y nhân.

Những giọt nước đặc sệt bắn lên khuôn mặt khiến Lăng Sở Nhược sợ hãi, đồng tử nãng giãn ra đến cực đại. Ngay cả tên hắc y nhân đang bóp cổ Lãnh Kiều Yên cũng bị kinh động, vừa nhìn thấy người áo đen từ trong bóng tối bước ra, hắn liền run rẩy quỳ gối.

“Thái ... Thái tử điện hạ”

Năm tên hắc y nhân bao gồm cả tên bị cụt tay đều mang tâm trạng không thể nào sợ hãi hơn được. Người đến thật sự là thái tử, chẳng phải thái tử vẫn đang bị thương rất nặng sao?

Lãnh Nguyệt Thanh cúi người ôm lấy Lăng Sở Nhược, nàng như không thể tin vào mắt mình, mãi mà không thể nói nên lời, cả người cứ run rẩy không thôi. Hơi ấm chân thật quá, nàng không phải nằm mơ đúng


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.