Cầu Đạo

Chương 52: Chiến lợi phẩm





Tâm tình thật tốt, Trần Nguyên thu năm món bảo vật vào trong nhẫn trữ vật. Nhẫn trữ vật này là hắn dùng hơn hai vạn linh thạch mới mua được, phẩm giai thuộc về Tam phẩm, không gian chứa đồ rộng đến trăm mét khối.

Suy nghĩ chốc lát, hắn lại lấy ra Huyết Luyện Thiên công. Một chưởng chấn nát. Môn công pháp này quá tà ác, hắn không muốn giữ lại bên mình, càng không muốn tham khảo cảm ngộ. Giữ lại, hắn đều thấy không phải đồ tốt đẹp gì.

Tốt nhất là dứt khoát một lần.

Đối với hắn, bốn món bảo vật còn lại thu được đều có giá trị. Bớt đi một bản Huyết Luyện Thiên công không khiến hắn đau lòng.

Huống chi… còn hàng trăm bảo vật rơi xuống sau khi đánh quái đây.

Một lần này, Trần Nguyên phát tài lớn.

Hắn chậm rãi thu về nhẫn trữ vật cùng tất cả những đồ vật có giá trị sót lại trên người các tu sĩ nằm lại trong sơn động.

Kẻ chiến thắng, thu lấy tất cả tài sản của kẻ chiến bại như là chiến lợi phẩm. Đây là điều không thể bình thường hơn trong giới tu sĩ. Trần Nguyên hắn mặc dù không phải là kẻ trực tiếp ra tay đánh bại gần một nghìn tu sĩ nơi này, nhưng hắn là kẻ còn đứng cuối cùng; như vậy, hắn chính là kẻ chiến thắng.

Không thể không nói, cái thế giới tu chân, nhìn như văn minh phát đạt này, lại phát huy vô cùng tinh tế luật sinh tồn của tự nhiên.

Một cãi vẫy tay, thể nội năng lượng cuồn cuộn cuốn lấy gần một nghìn cái nhẫn trữ vật.

Tất cả những kẻ nằm xuống tại đây, tu vi ít nhất cũng là Nhị phẩm tu sĩ, trong thân gia mang không ít hơn vài trăm viên Nhất phẩm linh thạch. Tam phẩm tu sĩ nhẫn trữ vật có thể lên đến vài nghìn.

Còn Tứ phẩm? Chí ít là vài vạn. Truyện Nữ Cường


Chỉ là linh thạch mà thôi, Trần Nguyên xếp lên mặt đất cùng hình thành một ngọn núi nhỏ, cao đến chục trượng, giá trị sơ bộ cũng hơn mười triệu Nhất phẩm linh thạch.

Phải, đó chỉ là linh thạch mà thôi.

Tài nguyên tu luyện, bảo vật lại càng là không thiếu.

Minh Hằng Thiên tông tu sĩ ngược lại là nghèo nàn nhất khi xét đến khoản này. Suy nghĩ một chút thì không thể hợp tình hợp lý hơn. Bọn họ là đi đánh cướp Thượng Cổ Linh bảo, không phải là đưa chuyển phát nhanh, mang theo nhiều bảo bối làm gì.

Lục soát nhẫn trữ vật của Minh Hằng Thiên tông tu sĩ, thứ nhiều nhất tìm thấy là đan dược chữa thương, đan dược hồi phục linh lực cùng một số lượng nhỏ đan dược loại hình bạo tăng sức chiến đấu. Ngoài ra, Minh Hằng Thiên tông mang theo pháp khí cũng khá lớn, đại đa phần là Nhị phẩm, Tam phẩm pháp khí cùng vài món Tứ phẩm pháp khí trong tay các Chân nhân. Những món đồ này, từng cái đối với Trần Nguyên mà nói đều là vô dụng, nhưng tổng hợp lại thì là giá trị không nhỏ chút nào.

Ma tu tu sĩ ngược lại là cho thu hoạch nhiều hơn nhiều. Rất nhiều ma tu thường không tín nhiệm bất cứ kẻ nào ngoại trừ bản thân chính hắn, cho nên ma tu có thói quen mang theo hết thảy gia sản bên thân. Ngoại trừ một số lượng lớn đan dược, pháp khí thu hoạch, Trần Nguyên còn thu được không ít thảo dược, quặng kim loại, tài liệu luyện khí, luyện trận pháp cùng chế phù sư,... hầu hết là nguyên liệu thô.

Không chỉ có thế, Trần Nguyên còn từ trên thân bọn chúng lấy xuống không ít công pháp, bí tịch, pháp thuật, thân pháp,... các loại hình kỹ năng chiến đấu. Những công pháp, bí tịch này phẩm cấp không đồng đều, đại đa số đều chỉ là đê giai, không có hệ thống, đối với Trần Nguyên mà nói không có nhiều giá trị tham khảo.

Thế nhưng, một lần nữa, góp tiểu thành đại, tổng số tài sản thu hoạch được còn không ít hơn linh thạch hắn nắm giữ.

Cuối cùng là Hoàng gia. Đây mới thực sự mỏ vàng. Không vì cái gì khác, đánh vào tận căn cứ người ta, không có lý do không thu hoạch lấy bảo khố.

Nào chỉ là đan dược, dược liệu, pháp khí, tài liệu luyện khí, trận pháp, phù văn,... hắn có thể tìm thấy hầu như bất cứ bảo vật nào tại đây, số lượng vẫn thật không nhỏ. Càng đáng giá hơn nữa là truyền thừa hạch tâm của Hoàng gia. Chỉ riêng công pháp có hơn năm mươi bản, trong đó Ngũ phẩm công pháp đến ba bản, Tứ phẩm công pháp mười bản, còn lại đều là Tam phẩm công pháp. Pháp thuật, thân pháp,... càng là nhiều đến hàng trăm bản.

Quan trọng nhất là chúng tự thành hệ thống, được mấy nghìn năm Hoàng gia thu thập, sửa chữa và xây dựng. Truyền thừa hoàn chỉnh của một tứ phẩm thế gia giá trị là khó có thể đong đếm được.

Càng làm Trần Nguyên cao hứng hơn là bộ sưu tập hơn hai trăm bốn mươi bản kinh thư của họ. Có tác phẩm Nho gia, có Đạo giáo, có Phật môn, thậm chí có cả Ma môn và một số giáo phái thần bí không biết tên. Phẩm chất của chúng có lẽ không cao, chỉ tương đương với Tứ phẩm, Ngũ phẩm kinh văn là tối đa, nhưng thắng ở số lượng, đối với trợ giúp cho hắn cảm ngộ, tăng cao đạo hạnh càng ở mức toàn diện hơn. Đây là thu hoạch không thể bỏ qua.

Kiểm kê lại tài phú một lần nữa, Trần Nguyên ngạc nhiên phát hiện ra, vậy mà không gian nhẫn trữ vật trăm mét khối không chứa đủ số tài sản khổng lồ này. Không nói những cái khác, chỉ là xếp đống linh thạch thôi cũng chẳng chứa nổi một nửa.

Trần Nguyên đành thu lấy nhẫn trữ vật từ mấy tên ma tu Chân nhân. Những tên này vẫn là thật giàu, nhẫn trữ vật đều thuộc vào hàng Tứ phẩm, thậm chí có một cái Ngũ phẩm, thể tích không gian chứa đồ lên đến một nghìn, cá biệt Ngũ phẩm nhẫn trữ vật là một vạn mét khối.

Về phần Hoàng gia cùng Minh Hoàng Thiên tông Nhẫn trữ vật?

Hắn không dám động vào. Hắn lo ngại trên đó có ấn ký đặc thù nào đó, mang theo chỉ e dễ bị người khác phát giác. Như vậy chỉ mang rắc rối không cần thiết.

- ----------

Trần Nguyên rời khỏi sơn động thì mặt trời đã lên cao. Dựa theo cách tính của Trái Đất thì hẳn là mười giờ sáng ngày thứ ba.

Lo nghĩ đến Lữ Như Yên, đã trọn vẹn nửa ngày hắn không nhìn qua nàng, dẫu có Ngũ phẩm trận pháp thủ hộ, điều đó không có nghĩa là nàng được an toàn tuyệt đối. Thế là, Trần Nguyên vội vã phi hành trở về, dọc được đi, hắn còn không quen thăm dò tình huống trong phạm vi trăm dặm.

“Không có tung tích các tu sĩ lùng sục, nhiều khả năng trận pháp vây khốn vẫn chưa mất tác dụng.” Trần Nguyên nghĩ thầm, như vậy thì lại càng tiện lợi cho hắn. Hắn mà bị bắt gặp chạy lung tung giữa chừng, vậy thì sẽ nảy sinh nghi kỵ trong lòng mọi người. Xử lý không khéo, hắn thậm chí có thể bị cho là thông đồng ma tu đánh cắp Thượng cổ Linh bảo.

Trở về đến trận pháp phòng hộ, Lữ Như Yên vẫn như vậy an tường ghé người bên tảng đá nghỉ ngơi. Nàng thật đẹp. Trần Nguyên nhìn đều có chút ngây ngẩn cả người.

Không phải trước nay nàng không đẹp. Nàng vẫn luôn luôn đẹp. Chỉ là nàng hiện tại đẹp mang lại cho người ta cảm giác an tường, yên ấm chứ không phải loại kiều diễm mà ôn nhu, quý phái.

Trần Nguyên khẽ lắc đầu, tiến vào trận pháp. Hắn cũng có trận bàn điều khiển trận pháp, cho nên hắn có thể tự do ra vào.

Nhẹ nhàng đi tới bên người nàng, hắn chỉ ra một điểm vào mi tâm Lữ Như Yên, một đoàn năng lượng nhu hòa theo đó tiến vào trong não hải của nàng, đánh thức nàng khỏi giấc ngủ.


Qua chừng năm hơi thở thời gian, Lữ Như Yên khẽ nhíu đôi lông mày như lá liễu, hai mắt chậm rãi mở ra, trong con ngươi lộ vẻ mơ hồ, mờ mịt cùng một chút không hiểu. Theo bản năng của nữ nhân, nàng vội vã kiểm tra y phục trên thân thể. Đập vào mắt nàng là chiếc áo bào trắng lạ lẫm khoác lên thân thể khiến cho Lữ Như Yên không khỏi hoảng hốt.

“Lữ cô nương, bình tĩnh.”

Trần Nguyên thấy vậy liền trấn an.

“A.” Nàng ngơ ngác, ngoảnh lại nhìn. Phát hiện đến gương mặt quen thuộc khiến nội tâm nàng lắng lại không ít.

“Là như vậy…” Trần Nguyên vội vã sắp xếp lại ngôn từ cẩn thận, giải thích: “Lúc đó, có kẻ địch dùng huyễn thuật, mê thất tinh thần chúng ta. Trần mỗ không còn cách nào khác ngoại trừ để cô nương tạm thời ngủ một chút, tránh bị kẻ địch lợi dụng. Trước đó đã đắc tội, xin Lữ cô nương tha thứ.”

Lúc này, Lữ Như Yên kiểm tra lại, phát hiện đích thức là ngoại trừ áo bào của hắn bên ngoài, y phục của nàng vẫn còn chỉn chu. Lại cộng thêm tinh thần tỉnh táo lại, ký ức cũng dần hiện lên rõ ràng, nàng mới yên tâm.

Nàng đối với Trần Nguyên, áy náy nói:

“Xin lỗi Trần công tử, Như Yên không phải là không tin tưởng Trần công tử, chỉ là…”

Trần Nguyên đánh gãy nàng, cười nói:

“Lữ cô nương làm không có điều gì sai. Nữ hài tử, ra ngoài cần phải cẩn thận là chuyện nên làm.”

Gặp hắn nói như vậy, nàng không thể phản bác nữa, chỉ khẽ nói:

“Cái kia… đa tạ Trần công tử lúc đó kịp thời giúp đỡ.”

Trần Nguyên ôn nhu nói:

“Không có gì. Đây là trách nhiệm của Trần mỗ. Lại nói, tên kia cũng chỉ có Tam phẩm tu vi, ngược lại huyễn thuật của hắn đối với Trần mỗ vô dụng.”

Đồng thời, trong lòng hắn bổ sung:

Cũng chỉ có cô nương ngủ ngon, Trần mỗ mới an tâm đi đào vàng.

- ------------------

Trần Nguyên và Lữ Như Yên tiếp tục tĩnh tọa tại trong trận pháp, điều chỉnh trạng thái. Bởi vì lý do hắn cần che giấu, hắn lại không thể cung cấp cho nàng tình báo bên ngoài. Đối với nghi vấn của nàng, hắn chỉ có thể ỡm ờ ám chỉ cho qua hoặc trả lời thẳng là không biết.

Điều này khiến cho Lữ Như Yên lo lắng cho nhóm người sư phụ, sư bá không thôi.

May mắn thay, hai người không phải chờ đợi lâu. Hai canh giờ sau đó, nhóm ba người Mộc Kiếm chân nhân trở về, toàn thân lành lặn không một vết thương.

Lại qua không bao lâu, Yên Nguyệt Chân nhân cùng Diệp Trường Tuyết trở lại, mang theo bên người Tần Xuyên cùng Hà Tiểu Thu. Hai người trước bản thân bị thương không hề nhẹ. Bọn họ ban đầu thụ thương do Thanh Thành Chân nhân, sau lại thụ đánh lến, kế đến phải mang theo hai tên tiểu bối chạy đông chạy tây, không thể nào nói là dễ chịu.

Ngược lại là Tần Xuyên và sư muội hắn, chỉ là chật vật một chút mà thôi. Dưới sự che chở của hai vị Chân nhân, bọn hắn không gặp chân chính nguy hiểm, một đường hữu kinh vô hiểm vượt qua.

Nhìn đến hai vị sư muội chịu thụ thương, mấy vị Kính Nguyệt hồ Chân nhân càng là đau lòng không thôi. Trải qua một phen trao đổi, Thiện Văn Chân nhân nhịn không được mắng to: “Thanh Thành lão tặc này quá đáng, dám đả thương sư muội ta. Lần sau gặp lại, ta tất không tha hắn.”

Mộc Kiếm Chân nhân thì tỉnh táo hơn:


“So với Thanh Thành lão thất phu kia, lũ người áo đen lại càng đáng để lo ngại hơn. Dựa theo hai vị sư muội thuật lại, chúng rất có thể đã tiềm phục tại đó thời gian dài, thậm chí việc này là do chúng một tay mưu toan. Khả năng cao, chúng cùng với ma tu việc này có liên quan.”

Diệp Trường Tuyết cũng là gật đầu ủng hộ:

“Sư muội cũng cho là như vậy. Vì tiểu tử Dịch Phong mà tụ tập mấy cố thế lực lớn đánh nhau sứt đầu mẻ trán để rồi chúng ngư ông đắc lợi. Sư muội hoài nghi, tiểu tử họ Dịch kia bị chúng giá họa. Linh gia đệ tử chỉ e có không ít là chúng ra tay sát hại.”

Thanh Minh Chân nhân nói:

“Này lũ ma tu đáng chết, chúng hiển nhiên tính toán rất sâu. Ngay cả chúng ta cũng bị bọn hắn lừa gạt, giam cầm trong Lục phẩm trận pháp vây khốn trọn ba ngày. Không chỉ chúng ta, rất nhiều Chân nhân các Đại tông môn, Cổ thế gia cũng là như vậy. Ba ngày này, chỉ e chúng đã mang theo Thượng cổ Linh bảo cao chạy xa bay.”

Vừa nói, hắn vừa để lộ một cỗ nộ khí khó tả trong thân thể. Hiển nhiên, bản thân vị vây khốn trong khi thê tử bị người truy sát khiến lòng hắn khó bình. Đổi lại là ai cũng sẽ là như vậy.

Yên Nguyệt Chân nhân êm tai nói:

“Các vị sư huynh không cần lo lắng. Ta và Trường Tuyết thụ thương nhưng không nặng, không tổn hại căn cơ. Tu dưỡng mấy tháng là có thể hoàn toàn bình phục. Ngược lại là Thanh Thành lão tặc kia, hắn trước bị bí pháp phản phệ, sau lại bị đánh thương nặng, cuối cùng lại mang theo một tên vãn bối chạy nạn, hắn lần này không mất nửa cái mạng, sư muội là không tin.”

Kiếm Mộc Chân nhân đồng tình:

“Sư muội nói vậy cũng là. Xử lý không khéo, hắn cũng có khả năng gãy vào trong tay mấy tên ma tu kia. Ngược lại, sư muội có đề cập qua một vị đạo hữu bí ẩn xuất thủ giải khốn các người. Hai vị sư muội thế nhưng có nhận ra người ta?”

Diệp Trường Tuyết lắc đầu:

“Chúng ta nào biết a. Tại thời khắc khẩn trương như vậy, chúng ta nào để ý được nhiều như vậy. Lại nói, đối phương xuất thủ quá nhanh, khoảng cách quá xa, chúng ta sao nhìn được. Sau đó, hắn lại không xuất hiện qua.”

Yên Nguyệt Chân nhân bổ sung thêm:

“Bất quá, thiện ý của đối phương, chúng ta có thể cảm nhận được.” Nàng trầm tư một lúc, lại nói: “Còn nữa, thuật pháp của đối phương dùng tựa hồ có chút giống Phật môn.”

“Có lẽ là một vị đắc đạo cao tăng nào đó đi ngang qua đi, bởi không nhìn quen mắt lũ ma tu lồng hành bừa bãi liền xuất thủ. Người ta không ưa thích danh tiếng, cho nên đã lặng lẽ rời đi từ lâu.”

Thiện Văn Chân nhân nói lời này đều đạt được tất cả mọi người một phen đồng ý. Sau cùng, Mộc Kiếm Chân nhân lại kết luận:

“Thanh Thành lão tặc kia lại dám đặt chân trở lại Tô Châu. Lần này trở về, ta tất bẩm báo Đại sư huynh, yêu cầu hắn tiếp tục phát lệnh truy nã. Không thể để hắn tiếp tục tiêu dao ngoài kia được.”

Chúng Chân nhân nghe vậy liền nhao nhao xưng phải.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.