Cầu Đạo

Chương 58: Thái linh học viện nội viện





Không phải ai cũng có tư cách tham dự yến tiệc chiêu đã Trần Nguyên. Tu vi hắn để lộ ra vẫn là quá cao, vô tình dẫn đến người đối diện có áp lực không nhỏ. Ngoại trừ Dương Minh Thiết gia chủ, Dương Linh Nguyệt, một vị tộc lão tu vi Nhị phẩm tầng năm trấn giữ mặt bài thì chỉ còn hai vị đệ tử trẻ tuổi xuất sắc của Dương gia.

Ngược lại, thế hệ trước không có tham dự vào.

Thứ nhất, họ cảm thấy bản thân tu vi không đủ, tu vi lại hơi kém cỏi.

Thứ hai, tuổi bọn hắn quá lớn. Trần Nguyên trẻ tuổi, trò chuyện với Dương Minh Thiết, Dương Linh Nguyệt hòa hợp như vậy, dứt khoát để cho thế hệ trẻ tuổi giao lưu. Chẳng những để cho bọn hắn dễ nói chuyện hơn mà càng là để bọn đệ tử trẻ tuổi biết thế giới bên ngoài rộng lớn bao nhiêu.

Khi Trần Nguyên biết đến hai vị thiếu nữ xinh đẹp như hoa ngồi đối diện hắn là thiên kiêu mạnh nhất thế hệ này của Dương gia, phản ứng của hắn đầu tiên chính là:

Yếu như vậy?

Mười bảy, mười tám tuổi đều là Nhị phẩm tầng hai. Ngay cả tư cách tham dự thiên kiêu luận đạo hội cũng không có.

Bất quá, hắn cẩn thận suy nghĩ lại, dường như không có gì không ổn.

Hắn trước nay tiếp xúc tu sĩ không nhiều, lại không thể lấy tiêu chuẩn tham dự Thiên kiêu luận đạo hội để so sánh.

Nên biết, nơi kia tập trung là toàn bộ thế hệ đệ tử trẻ tuổi xuất chúng nhất Thiên Nam quận. Đám người Lữ Như Yên, Tần Xuyên càng là những cá nhân xuất chúng nhất trong xuất chúng, một cái thế gia nho nhỏ làm sao có thể so sánh.

Lại nói, mấy nghìn tán tu tham dự luận đạo hội đó, cái nào không phải là chọn ra từ mười mấy vạn tên tán tu, kẻ nào kẻ nấy đều có cơ duyên đầy mình. Hơn nữa, bọn hắn đều đã hai lăm, ba mươi tuổi, tu vi cũng chỉ là Nhị phẩm tầng ba, số ít miễn cưỡng đến tầng bốn. Nếu để hai cô nương này tu luyện thêm mười năm nữa, tu vi của nàng phải hơn bọn hắn một mảng lớn.

Kỳ thật, Trần Nguyên không biết rằng, hai cô nương mà hắn coi là tu vi có điểm thấp ấy, tại Tinh Hà huyện đã thuộc về đỉnh tiêm thiên tài.

Ở cái nơi linh khí cằn cỗi, tài nguyên hiếm hoi này, mật độ tu sĩ đã ít lại càng thêm ít. Mà bởi tu sĩ ít ỏi, tỉ lệ đời trước xuất hiện linh căn thưa thớt, cho nên thế hệ sau xác suất sinh ra linh căn lại càng thấp hơn. Đây là một vòng tuần hoàn ác tính, dẫn đến văn minh tu luyện tại những nơi nghèo nàn tài nguyên mỗi lúc một chênh lệch xa so với các động thiên phúc địa, tông môn thế gia.

“Nhắc đến, Trần công tử năm nay có ý định tham gia Thái Linh học viện chiêu sinh, nếu như không gì bất ngờ xảy ra, Trần công tử hẳn có thể thuận lợi tiến vào nội viện.” Dương Linh Nguyệt cười, hướng chủ đề câu chuyện đến Thái Linh học viện.


“Nội viện?” Trần Nguyên nghe vậy thì có chút bất ngờ.

Hắn biết đến Thái Linh học viện, đa số thông tin đều qua lời kể của Tần Xuyên ba sư huynh muội. Sau đó lại là một trận bế quan, vốn định xuất quan thì tìm hiểu cặn kẽ một phen, chỉ là thời gian chưa cho phép.

Mấy đệ tử trẻ tuổi Dương gia thấy hắn sửng sốt thì cũng là giật mình không kém.

Kẻ này còn không biết đến Thái Linh học viện nội viện uy danh? Tại Nam Hoàng vực còn có tồn tại như vậy sao?

“Trần công tử, ngươi… thật sự không biết đến Thái Linh học viện?” Dương Minh Thiết cẩn thận hỏi lại. Hắn cảm thấy điều này quá khó tin.

Đối mặt mới ánh mắt chất vấn của hắn, Trần Nguyên chỉ biết cười khổ:

“Cũng là ta bế quan nơi núi sâu, gần đây mới xuất thế, cho nên cô lậu quả văn. Để các vị chê cười.”

Hắn nói thế, Dương Minh Thiết chỉ có thể nghĩ rằng, đối phương hẳn được thế lực sau lưng bồi dưỡng quá mức kỹ lưỡng, đến thế giới bên ngoài ra làm sao cũng không biết. Cái này đối với hắn không quá khó hiểu. Thế giới trước của hắn cũng không thiếu loại thiếu niên như thế, chỉ chuyên tập học tập, rèn luyện một mảng mà gần như quên đi phần còn lại của xã hội.

Dương Minh Thiết tò mò hỏi:

“Vậy vì cái gì Trần công tử lại quyết định tham gia Thái Linh học viện đâu?”Quảng Cáo

Trần Nguyên nói:

“Là vì đáp ứng lời hứa của một vị bằng hữu. Năm ngoái, nàng hẹn với Trần mỗ gặp lại tại Thái Linh học viện. Lại nghe nói Thái Linh học viện truyền thừa lâu đời, thiên kiêu nhiều như nấm sau mưa, nội tình càng là sâu không lường được, Trần mỗ muốn kiến thức một phen. Linh Nguyệt cô nương đề cập đến nội viện lại là như thế nào?”

Nhóm đệ tử Dương gia không có suy nghĩ nhiều. Dương Minh Thiết trả lời:

“Trần công tử hẳn là biết Thái Linh học viện lực ảnh hưởng rộng khắp Nam Hoàng vực?”

“Ừm, đúng thế.”

“Cũng là bởi vì sức ảnh hưởng như thế, quy mô Thái Linh học viện không thể nào là nhỏ được. Mỗi mười năm chiêu thu học viên trên toàn bộ Nam Hoàng vực, số lượng lớn đến không thể tưởng tượng nổi. Chẳng nói đâu xa, chỉ tính riêng tại Đại Ngu vương triều, mỗi lần Thái Linh học viện chiêu sinh, ít nhiều đều sẽ có vài trăm danh đệ tử thiên tài trúng tuyển. Lại nói lớn hơn nữa, Thiên Nam quận có không dưới mười cái Vương triều, chưa tính hàng trăm những thành trì độc lập khác. Vậy còn Tô Châu, còn Nam Hoàng vực đâu?”

Trần Nguyên gật gù. Ấn theo lời đối phương nói, mỗi lần chiêu sinh, Thái Linh học viện nạp vào số lượng học viên chỉ sợ đến hàng chục vạn, thậm chí đạt đến trăm vạn không chừng.

“Lớn như thế con số học viên, tập trung tại một nơi chính là không thể nào quản lý nổi.” Dương Minh Thiết nói.

Đừng nói là công nghệ quản lý nhân sự thô sơ như thế này. Cho dù sử dụng hệ thống quản lý điện tử cũng khó mà làm nổi.

Dương Minh Thiết không khỏi nghĩ thầm. Bất quá, lời này hắn không dám nói ra miệng.

Hắn tiếp tục:

“Bởi vậy, Thái Linh học viện chia ra nhiều cơ sở học viện nhỏ. Tại mỗi Châu, Thái Linh học viện đều mở một chi nhánh học viện, thực hiện đào tạo cho học viên chiêu nạp tại chính học Châu đó. Như vậy, chẳng những giảm bớt gánh nặng di chuyển xa xôi, mà còn tăng cường hiệu suất quản lý.”

“Ồ, thì ra là thế.” Trần Nguyên ra vẻ đã hiểu.

Không có gì nha. Nói theo ngôn ngữ hiện đại thì đó chính là chia để trị. Không có gì đặc biệt. Nghĩ đến đây, hắn không khỏi hỏi:

“Nói như vậy, phải chăng mỗi chi nhánh học viện tại các Châu đều được xưng là ngoại viện? Nội viện lại là một nơi khác?”

Dương Minh Thiết theo thói quen nhấc ngón tay cái:

“Trần công tử đoán đúng. Thế nhân chỉ biết, tại mỗi lần chiêu sinh, học viên vượt qua được khảo hạch chỉ tính là có tư cách tham dự ngoại viện. Chân chính để đặt chân vào nội viện, bọn họ còn phải vượt qua thêm một vòng khảo hạch nữa. Nội viện mới chân chính là nơi thiên kiêu toàn bộ Nam Hoàng vực tập trung tranh tài.”

Nói đến, hắn cũng không khỏi lộ ra ánh mắt ước ao cùng hâm mộ.


“Trần công tử, vị bằng hữu kia của công tử có nói, nàng đợi công tử tại chi nhánh học viện nào? Nếu như không đến cùng một nơi, các ngươi chỉ e rằng mấy chục năm đều không có cơ hội gặp lại.”

Trần Nguyên nhất thời sửng sốt. Lữ Như Yên cũng không nói gì với hắn về nội viện, ngoại viện a. Mặc dù có nhiều khả năng, nàng cũng sẽ tham dự chiêu sinh tại Tô Châu, nhưng vạn nhất không phải đâu? Không có ai nói cho hắn biết, vị trí chính xác Kinh Nguyệt hồ tại đâu. Nghĩ đến đây, hắn lại là một trận đau đầu.

“Kỳ thực… nàng không đề cập với ta chuyện này.” Trần Nguyên khổ sở nói.

Vừa lúc này, Dương Linh Nguyệt lại cười:

“Tam ca, ngươi lo lắng thừa thãi. Nếu đã là bằng hữu của Trần công tử, vị tiểu thư kia chỉ e thiên phú trác tuyệt. Nói không chừng, người ta hẹn ước lại là nội viện đâu.”Quảng Cáo

Dương Minh Thiết không có phản bác, ngược lại đồng ý:

“Nói như vậy cũng có đạo lý. Nội viện mặc dù ngưỡng cửa cao khó chạm, nhưng đối với Trần công tử, hẳn không phải là điều đáng suy nghĩ.”

Dương Linh Nguyệt hiếu kỳ:

“Không biết, vị bằng hữu kia của công tử thiên phú như thế nào?”

Trần Nguyên trầm tư trong chốc lát, đáp:

“Nàng niên kỷ so với ta không khác biệt. Về phần tu vi nha… tại mười tháng trước, nàng đã là Nhị phẩm tầng chín trung kỳ. Hiện tại hẳn có thể là tầng chín hậu kỳ đi. Không ra một năm, có lẽ có thể nếm thử xung kích Tam phẩm.”

Cả bàn tiệc lặng ngắt như tờ. Dương Linh Nguyệt cũng có chút hối hận vì hỏi câu này.

Mặc dù bọn họ đã chuẩn bị tâm lý, nhưng biết đến kết quả vẫn là quá chấn động.

Nếu không nhầm, Trần công tử hẳn là mười chín tuổi?

Nói như vậy, vị bằng hữu kia cũng trong vòng hai mươi tuổi xung kích Tam phẩm?

Hai mươi tuổi thành tựu Tam phẩm?

Đừng nói là bọn hắn một cái Tinh Hà huyện cỏn con, cho dù Đệ nhất Thiên tài của toàn bộ Đại Ngu Vương triều cũng kém đến quá xa.

Nhận ra bầu không khí không ổn, Trần Nguyên vội vã nói sang chuyện khác:

“Minh Thiết gia chủ dường như đối với Thái Linh học viện tổ chức rất rõ ràng?”

Cái này rõ ràng là không bình thường. Một cái Nhị phẩm thế gia nhỏ bé, thế lực bao trùm cũng chỉ vẻn vẹn trong một tòa thành trấn mấy vạn dân, như thế nào lại đối với một cái thế lực đỉnh cấp biết nhiều như vây?

Dương Minh Thiết không có giấu diếm, thành thật nói:

“Cũng chẳng có gì bí mật. Đây đều là lão tổ tông tại lúc chỉ điểm con cháu tiết lộ ra tin tức.”

Hắn nói đến lão tổ tông hẳn chính là vị Dương Ly Tình, một đời thiên kiêu lừng lẫy. Nhắc đến người này, ngay cả Dương Minh Thiết kẻ xuyên việt này trong ánh mắt cũng tràn đầy cảm xúc: có hâm mộ, có kính ngưỡng, cũng có chút áy náy lại càng nhiều hơn là nể phục và tự hào.

Không riêng gì hắn, toàn bộ tộc nhân Dương gia đều có chung cảm xúc này. Dương gia thiếu nợ vị lão tổ tông này quá nhiều.

Trần Nguyên trong lúc giao tiếp với Dương Minh Thiết liền biết đến sơ lược lịch sử Thanh Trúc trấn cùng Dương gia. Trước không nhắc tới các âm mưu cùng tính toán trong đó, chỉ riêng vị Vương Ly Tình đã đủ để hắn nể trọng. Đồng thời, hắn càng muốn gặp gỡ một phen phong thái nhân vật bực này.

Nếu như hắn đoán không lầm, cỗ khí tức mục nát tỏa ra từ sâu bên trong hậu viện Dương gia chính là của nàng. Chỉ là, hắn đoán đùng thì nàng e rằng không còn đến năm năm thọ nguyên.

Bầu không khí bàn tiệc nhất thời trầm mặc.


Qua mấy hơi thở, Dương Minh Thiết đánh vỡ lúng túng:Quảng Cáo

“Cũng là, gia tộc chúng ta vừa có mấy nha đầu tử chất không tệ. Chúng ta muốn để các nàng tham gia khảo thí Thái Linh học viện, coi như là cơ hội tốt để mở mang tầm mắt. Như là may mắn vượt qua khảo hạch, vậy thì càng có thể làm rạng danh liệt tổ liệt tông Dương gia.”

Nói rồi, Dương Minh Thiết chỉ vào hai thiếu nữ xinh xắn ngồi đối diện. Từ đầu tới cuối, các nàng khá là kiệm lời. Các nàng là nữ hài tử, tại thế gia chú trọng gia giáo, các nàng sẽ không dễ dàng cởi mở với nam tử xa lạ.

Có lẽ, Dương Linh Nguyệt là trường hợp hiếm hoi.

“Vậy còn Minh Thiết gia chủ thì sao? Ngươi không có ý định gác lại vị trí gia chủ, tranh một chuyến Thái Linh học viện chiêu sinh? Từ Trần mỗ xem ra, gia chủ tư chất chỉ e không dưới hai vị tiểu thư.” So sánh với hai vị thiếu nữ, Trần Nguyên càng tò mò về vị xuyên việt giả.

Ai biết, hắn trả lời:

“Trần công tử nói đùa. Minh Thiết thân là gia chủ, làm sao có thể rời bỏ gia tộc? Mấy trăm miệng ăn còn đang chờ Minh Thiết đây. Nếu như vì truy cầu cá nhân mà buông rơi tộc nhân, há chẳng phải quá ích kỷ?”

Trần Nguyên không trả lời. Xác thực, đối phương ngồi vào vị trí gia chủ thích hợp hơn bất cứ ai khác. Kiến thức và kinh nghiệm hai đời, lại cộng thêm tư duy từ thế giới khác, hắn trấn thủ gia tộc mang đến lợi ích cho tộc nhân nhiều hơn rất nhiều so với vị trí một học viên tại Thái Linh học viện.

Bất quá, đối với cá nhân hắn đến là thật sự tốt sao?

Không ai biết được. Chỉ có thời gian mới có thể trả lời hết thảy.

Lúc này, Dương Minh Thiết chợt nhớ đến cái gì, sắc mặt có chút không dễ nhìn. Hắn nói:

“Kỳ thật, cho dù Minh Thiết muốn đến học viện cũng là không thể nào. Hiện nay, Thanh Giao sơn không yên ổn, Minh Thiết cũng không thể nào an tâm mà đi.”

“Ồ, lời ấy giải thích như thế nào?” Trần Nguyên quan tâm

“Không dám giấu diếm Trần công tử. Khoảng thời gian mấy tháng gần đây, Thanh Giao sơm mạch bỗng nhiên xảy ra biến động. Chẳng biết vì sao lũ hung thú đột nhiên hoạt động tấp nập hẳn lên, tần suất xuất hiện vượt xa quá khứ. Tính cả con Thiết Bối Man Trư công tử tiểu diệt, đây là lần thứ năm trong tháng này có hung thú tấn công vào nơi ở phàm nhân. Ấy là chỉ tính riêng khu vực xung quanh Thanh Trúc trấn. Dĩ vãng, chừng hai, ba tháng mới ghi nhận đến một lần sự kiện hung thú chủ động công kích con người. Chính bởi điều này, các thế gia và dân chúng đều đang rất hoang mang. Minh Triết lại càng không thể rời khỏi gia tộc trong thời gian ngắn.”

Trần Nguyên nghe đến đây thì trong lòng lộp bộp một cái.

Sẽ không phải nguyên do đầu nguồn là hắn chứ?

Hắn bế quan tu luyện mười tháng, hung thú tăng cường hoạt động cũng trong mấy tháng gần đây.

Hắn biết, hắn tu luyện có thể phản hồi lại linh khí cho thiên địa, cải tạo môi trường xung quanh trở nên giàu dinh dưỡng, uẩn dưỡng thiên địa linh dược.

Lũ hung thú sẽ không vì thế mà kéo đến Thanh Giao sơn mạch đi?

Có thể lắm chứ.

Quá nhiều hung thú tụ tập một nơi, ắt sẽ phải có một phần không cạnh tranh được liền bị đẩy ra bên ngoài rìa.

Trần Nguyên cảm thấy một trận đau đầu bất ngờ ập tới.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.