Cầu Đạo

Chương 66: Ba tháng





Chớp mắt một cái, ba tháng qua đi

Ba tháng này đối với Trần Nguyên mà nói có thể tính là yên bình.

Quãng thời gian ở Tinh Hà huyện, hắn dành phần lớn thời giờ đầu nhập vào cam ngộ bốn mươi quyển Phật kinh thu được từ Hoàng gia. Hiệu quả chậm chạp làm hắn phát bực.

Mặc dù hắn đã có chuẩn bị tâm lý, chúng không thể nào huyền diệu như Bồ Đề kinh, nhưng làm sao cũng không nghĩ đến khoảng cách lại xa đến vậy. Ba tháng không ngừng cảm ngộ bốn mươi quyển kinh thư, chỉ để hắn đi từ Đệ Ngũ trọng sơ kỳ đến Đệ Ngũ trọng trung kỳ.

Trước đó, hắn từng đốn ngộ qua một lần, tại Đệ Ngũ trọng sơ kỳ đã đi được không ngắn.

Nếu đổi lại là Bồ Đề kinh, đoán chừng hắn đã sớm đi vào Đệ Ngũ trọng hậu kỳ, sớm chuẩn bị xung kích đại viên mãn. Mà lại, Bồ Đề kinh đây chỉ là bản tàn khuyết.

Mặt khác, hắn ý thức được một vấn đề lớn: Bồ Đề kinh phi phàm, so với hắn tưởng tượng trước đó còn kinh khủng hơn quá nhiều.

Nghĩ đến đây, hắn không khỏi mong chờ có ngày mò được đến bản hoàn chỉnh Bồ Đề kinh.

“Đệ Ngũ trọng trung kỳ thì Đệ Ngũ trọng trung kỳ đi.”

Trần Nguyên lẩm bẩm tự nói.

Cũng không phải là hắn không biết tự thỏa mãn mình. Trên thực tế, tiến bộ này đã vô cùng tốt.

Hắn ước tính, nếu chỉ dựa vào quan tưởng thiên địa, muốn đi qua Đệ Ngũ trọng thì cần tám đến chín năm. Có trợ giúp của Ngộ Đạo Châu thì nhanh gấp đôi. Bây giờ kết hợp giữa Ngộ Đạo Châu và phật kinh phổ thông, thời gian chỉ còn một năm hai, ba tháng.

Thay phật kinh phổ thông bằng Bồ Đề kinh, hắn có tự tin nắm chắc trong bảy tháng đột phá đến Đệ Lục trọng. Đáng tiếc, Bồ Đề kinh không phải cỏ dại, tiện tay thò ra ngoài đều có thể vớt.

Trần Nguyên đứng dậy, vươn người, sảng khoái đón tia nắng sớm đọng lại trên mặt. Hắn khoan khoái đi ra ngoài sân nhỏ, thong thả pha cho chính mình một chén trà nhỏ, thích thú ngắm nhìn hoa cỏ.

Trạch viện này hoa thơm cỏ ngát, chim hót líu lo, cảnh đẹp ý vui làm tâm tình hắn cũng theo đó mà dễ chịu rất nhiều. Chỉ là, nơi đây linh khí so với trước đó mỏng manh đi rất nhiều.

Đúng thế, không phải dày đặc đến độ ngưng tụ thành thể lỏng mà loãng hơn trước kia rất nhiều.

Ba tháng trước, Trần Nguyên ý thức được vấn đề xảy ra khi hắn tu luyện tại Dương gia. Nếu hắn không ngăn chặn điều này, rất có thể Tinh Hà huyện thành sẽ bị dọa sợ một hồi.


Bởi vậy, Trần Nguyên thông qua Vân Nam Sơn mua một bộ Ngũ phẩm Tụ Linh trận.

Tụ Linh trận không chỉ có tác dụng hội tụ linh khí trong thiên địa vèo một khu vực nhất định mà còn cầm cố linh khí ấy trong phạm vi nội bộ.

Cái Trần Nguyên cần là tác dụng thứ hai.

Đối với số linh khí dư thừa, Trần Nguyên nhìn đến cũng đáng tiếc. Hơn nữa, hắn không có ý định dọa cho Trần Nam Sơn một trận sau khi rời đi. Thế là hắn lại mua thêm mười viên Tứ phẩm Ngưng Linh Hồ lồ.

Loại này hồ lô có tác dụng hấp thu linh khí môi trường xung quanh, cô đặc thành dạng lỏng, Linh Thủy, ẩn chứa hàm lượng linh khí bức người. Một chén Linh Thủy uống vào đủ thắng qua tu sĩ một tháng khổ tu.

Bởi vậy, Ngưng Linh Hồ lô đối với tu sĩ cũng là bảo vật trân quý.

Đối với Trần Nguyên cần những bảo vật này, Vân Nam Sơn không thấy lạ. Chỉ lạ ở chỗ, hắn xuất thủ quá hào phóng. Lại nói, Tinh Hà huyện có cái linh mạch nào chịu đựng nổi mười cái Tứ phẩm Ngưng Linh Hồ lô?

Cái này chí ít cũng cần Ngũ phẩm Linh mạch đi. Đây cũng là đủ nuôi sống mấy tên Ngũ phẩm Chân nhân nha.

Vân Nam Sơn thức thời không có hỏi nhiều, Trần Nguyên lại càng không thể tiết lộ bí mật.

Quả nhiên, mười Ngưng Linh hồ lô là có chút quá sức đối với căn trạch viện nhỏ này.

Ngũ phẩm Tụ Linh trận là rất hiệu quả, nhưng nền linh khí cơ bản của huyện thành quá yếu. Linh khí Trần Nguyên trả lại cho thiên địa cũng chỉ là hiệu quả phụ của quá trình tu luyện, không phải là hắn toàn lực dùng thể nội năng lượng diễn hóa ra, số lượng không thể nào so sánh với một đầu chân chính Ngũ phẩm Linh mạch.

Bởi vậy, Linh khí nơi này mới bị mười cái Ngưng Linh Hồ lô rút hầu như không còn.

Ba tháng này có một điều khác để cho Trần Nguyên buồn bực.

Ngộ Đạo trà, Ngộ Đạo đan dược,... các loại đồ vật hắn mua từ Vân Nam Sơn đều vô dụng đối với hắn. Thay vì nói vô dụng, chẳng bằng nói hiệu quả đối với hắn nhỏ bé chẳng đáng kể.

Trần Nguyên ban đầu nghi ngờ rằng, bởi vì Ngộ Đạo Châu tồn tại, áp chế hiệu quả của những đồ vật này. Trên thế giới, đâu chỉ có một cộng một bằng hai, hay một cộng một lớn hơn hai hiệu quả như vậy. Có những lúc, hai món đồ vật cùng sử dụng một lúc, hiệu quả không được như mong đợi.

Sự thật, hắn nghĩ lầm.

Ngay cả khỉ cất đi Ngộ Đạo Châu, chỉ sử dụng riêng Ngộ Đạo trà, Ngộ Đạo đan,... các loại, hiệu quả vẫn thấp kém đến thảm thương, so với lúc trước chẳng hề thay đổi.

Trần Nguyên sâu sắc hoài nghi, Vân Nam Sơn chơi sỏ hắn.

Sự thật, hắn lần nữa nghĩ lầm.

Hắn mang cho Dương Minh Tâm một bình ngộ đạo trà, để cậu thiếu niên này uống. Ba ngày sau, đối phương trực tiếp đột phá đến Nhất phẩm tầng chín, khiến cho thiếu niên ngay tại chỗ mừng đến phát khóc, nước mắt, nước mũi tèm lem, thề sống thề chết báo ơn hắn.

Được rồi.

Nghĩ đến một nam nhân ôm bám lấy mình không buông, Trần Nguyên nổi cả da gà.

Mấy ngày sau đó, hắn tìm đến Dương Minh Thiết, lừa người sau ăn một viên Ngộ Đạo đan.

Một tháng sau đó, đối phương trực tiếp đột phá đến Nhị phẩm tầng bốn. Mặc dù trước đó, Dương Minh Thiết đã tu luyện đến Nhị phẩm tầng ba một năm có hơn, thế những tác dụng của Ngộ Đạo đan là không thể phủ nhận. Trực tiếp rút ngắn ít nhất hai năm khổ tu.

Vì để chắc chắn, hắn muốn thử nghiệm tiếp một lần.

Lần này, hắn tìm đến Dương Ly Tình. Tại Tinh Hà huyện, nàng là Tam phẩm tu sĩ duy nhất hắn quen biết. Nửa đêm hắn tiến vào gặp Tĩnh Cư các dọa cho nàng giật nảy cả mình, suýt chút nữ trực tiếp rút kiếm ra chém hắn.

Không có cách, là Dương Minh Thiết yêu cầu hắn không thể ngoài sáng có quan hệ với Dương gia. Lỗi này đều phải trách hắn.

Quay trở lại vấn đề chính, Trần Nguyên mang cho Dương Ly Tình phục dụng Ngộ Đạo Đan.

Không đến một tháng, đối phương trực tiếp tăng hai năm tu vi. Nếu lại đến một, hai viên nữa, chỉ e đột phá đến Tam phẩm tầng năm.

“Như vậy, Ngộ Đạo trà, Ngộ Đạo đan là không có vấn đề. Vấn đề chẳng lẽ là nằm tại ta sao?” Trần Nguyên không khỏi nhức đầu.

Rất có thể lắm chứ.

Cảnh giới của hắn quá cao. Cảnh giới thứ tư trong hệ thống tu luyện của hắn lại không phải là Tứ phẩm tu sĩ thông thường có thể sánh bằng. Thực lực của hắn chỉ e có thể cùng Lục phẩm Chân quân trong truyền thuyết vật tay đi.

Hắn không biết, cũng không có cơ hội thử.

Mặt khác, thế giới không phải không có Ngộ Đạo trà, Ngộ Đạo đan cấp bậc cao hơn.


Phẩm cấp Ngộ Đạo trà, Ngộ Đạo đan hắn phục dụng cũng chỉ tính hàng phổ thông trong số mặt hàng này thôi.

Phẩm cấp cao hơn, Vân Lý thương hội sẽ không dễ dàng lấy ra, Vân Nam Sơn tiếp xúc không đến. Hơn nữa, dù có tiếp xúc đến, chỉ bằng mấy trăm vạn linh thạch của hắn cũng khó mà mua nổi.

Hoàng gia suy cho cùng chỉ là Tứ phẩm thế gia, nuôi sao nổi Lục phẩm tu sĩ?

Gác qua các vấn đề cá nhân sang một bên, có một chuyện khiến hắn không mấy cao hứng.

Từ tháng thứ hai, không biết rằng từ đâu để lộ ra tin tức, hắn ở lại tại gian trạch viện này. Thế là, mỗi ngày đều có hàng dài gia chủ thế gia, khách nhân muốn đến bái phỏng hắn.

Trần Nguyên bất đắc dĩ, tiếp đón huyện trưởng đại nhân cùng mấy tôn Tam phẩm, Nhị phẩm thế gia gia chủ. Dẫu sao, hắn là đến ở nhờ trên địa bàn nhà người ta, không thể không biết điều, đến mặt mũi cũng không cho chứ.

Bất quá, Trần Nguyên biểu hiện hờ hững, biểu thị rõ ràng, hắn chỉ ở lại cho đến khi Thái Linh học viện chiêu sinh, càng không giúp đỡ, hay nhúng tay vào can dự tranh đấu nội bộ của Tinh Hà huyện.

Đối với điều này, huyện trưởng đại nhân thở phào nhẹ nhõm. Hắn thật rất sợ đối phương đến quấy phá. Đánh thì đánh không lại, đến lúc đó sẽ rất đau đầu.

Mà những gia tộc không có quan hệ hảo hữu với Dương gia, trước đó còn thấp thỏm lo âu, hiện giờ thì cười ha hả, biểu thị rõ ràng sẵn sàng giúp đỡ hắn bất cứ lúc nào.

Trần Nguyên không từ chối, cũng không đồng ý.

Ngược lại là Dương gia, đối với Trần Nguyên từ lần đầu xuất hiện chung, người ta cũng không thấy bọn hắn đi cùng nhau nữa. Có người nói rằng, rất thường xuyên thấy người Dương gia đứng đợi ngoài cửa trạch viện, bất quá Trần Nguyên kiên quyết cự tuyệt không gặp.

Rất nhiều kẻ cười trên nỗi đau của người khác, cho rằng Dương Minh Thiết không có mắt, đắc tội vị Tam phẩm đại nhân này rồi, đáp không lên quan hệ.

Chỉ có Trần Nguyên và số ít người biết được, Dương Minh Thiết đây đang làm kẻ thù hạ thấp cảnh giác. Hắn, chuẩn bị tung ra đại động tác.

Hết thảy những chuyện đã qua, đối với Trần Nguyên tác động không lớn. Một cái Tinh Hà huyện nơi hẻo lánh, đe dọa không đến hắn. Hắn vẫn như cũ, ngộ đạo thì ngộ đạo, vui chơi thì vui chơi, đạo hạnh từng bước một tăng trưởng.

Một ngày này, Dương Minh Thiết tìm đến hắn. Người sau ngụy trang cực kỳ tỉ mỉ, nếu không phải Trần Nguyên có khởi nguyên nhãn, đoán chừng là còn nhận ra không được đối phương.

Vừa gặp mặt, hai lời hàn huyên, Dương Minh Thiết đã ngay lập tức vào đề:

“Trần công tử, sắp tới, Thanh Trúc trấn chúng ta muốn tiến đành vào Thanh Giao sơn mạch. Ngoại trừ trấn trưởng đại nhân cùng lực lượng vệ binh, cả ba thế gia đều sẽ mang theo tộc nhân tiến công, tiêu diệt hung thú.”

Trần Nguyên giật mình:

“Chuyện gì xảy ra? Làm sao gấp gáp như vậy?”

Dương gia dẫu cho đang trên đà phát triển, nhưng vây quét hung thú không phải là điều đơn giản. Thanh Giao sơn mạch rộng lớn là thế, cho dù linh khí khô cằn, mặt bằng chung thú thú không mạnh, nhưng cũng không phải vài cái Nhị phẩm, Tam phẩm thế gia có thể xử lý. Nếu không, Tinh Hà huyện đã sớm từ lâu phát động tổng công kích rồi.

Dương Minh Thiết sắc mặt nghiêm túc nói:

“Gần nhất, Thanh Giap sơn mạch hung thú hoạt động càng lúc càng tấp nập. Các làng mạc, thị trấn bị tập kích số lượng ngày càng nhiều. Không chỉ có thế, nửa tháng trước, huyện trưởng đại nhân mật phái một đội trinh sát thăm dò, phát giác ra hung thú đang tập kết thành từng bầy. Rất nhiều bầy, số lượng mỗi bầy không quá lớn, đoán chừng chúng có lẽ chưa kịp hội họp lại với nhau. Vì vậy, huyện trưởng đại nhân cấp tốc ra lệnh, hạ đạt đến từng trấn, từng thế gia, yêu cầu chúng ta ra sức, tiến công đánh tan những bầy hung thú này trước khi chúng trở nên lớn mạnh.”

Trần Nguyên gật đầu, sự kiện này xác thực không tầm thường.

Mặt khác, hắn có thể xác định qua, Thanh Giao sơn mạch lần này biến động không liên quan gì đến hắn. Ba tháng này, hắn đã hai lần kiểm tra lại địa điểm hắn bế quan lần trước. Mặc dù số lượng hung thú bị thu hút không ít, nhưng còn xa xa chưa đến mức độ gây nên biến động quy mô lớn đến như thế.

Mặt khác, huyện trưởng đại nhân đối với việc này cũng rất chú tâm. Từ sớm liền phái người đi điều tra. Có kết quả ngay lập tức điều động nhân lực đối phó.

Không như Viên Minh thành, Thanh Trúc trấn dù được Dương gia khai khẩn, nhưng trên danh nghĩa nó vẫn thuộc về Đại ngu Vương triều, nằm dưới sự cai quản và bảo hộ của Vương triều. Bởi vậy, không có gì lạ khi Dương gia cần nghe huyện trưởng đại nhân điều động.

Muốn độc lập, muốn tự lập môn hộ?

Có thực lực rồi hãy nói.

Nếu không có thực lực, thành lập chưa đầy một tháng liền sẽ biến mất khỏi bản đồ.

Dương Minh Thiết lúc này lại nói:

“Thanh Trúc trấn chúng ta lần này xuất chinh, quan chia làm bốn nhóm. Trấn trưởng đại nhân mang theo vệ binh đi một đường. Ba thế gia đi theo ba đường khác nhau, cùng tiến đánh Thanh Giao sơn mạch.”

Trần Nguyên cau mày:

“Đây là Dương gia các người muốn xuống tay động thủ với Tôn, Lư hai nhà rồi?”

Dương Minh Thiết giang tay, một bộ vô tội:


“Trần công tử nói đùa. Chúng ta đây là chấp hành mệnh lệnh của huyện trưởng đại nhân, chia binh hiệu suất càng cao.”

Trần Nguyên biểu đạt, ta tin ngươi cái quỷ. Tiến đánh Thanh Giao sơn mạch hung thú còn chia nhỏ như thế, muốn chờ bị đoàn diệt?

Không có lời giải thích nào hợp lý hơn, đây là các bên ăn ý với nhau, muốn quyết một trận sống mái tại nội bộ Thanh Giao sơn.

“Tốt a.” Dương Minh Thiết nói: “Ta ngả bài. Lần này, ta đích thực là muốn ra tay với hai nhà. Bọn chúng chèn ép Dương gia mấy chục năm nay, không phải là không muốn diệt trừ Dương gia mà là bởi vì kiêng kỵ lão tổ tông còn đó, quyết liều chết hơi cuối cùng. Chẳng qua hiện nay Dương gia quật khởi quá nhanh, hai nhà đã sớm đứng ngồi không yên.”

“Cho nên, gần đây, Dương gia chủ ngươi mặt ngoài làm ra vẻ bị ta xa lánh, lại một mực tỏ ra yếu thế ở nhiều mặt. Đây là muốn dụ bọn chúng ra tay để chờ phản sát?”

Dương Minh Thiết nghiêm nghị:

“Trần công tử nói không sai. Bị động đón chờ, chẳng bằng chủ động dứt khoát một phen, như vậy phần thắng lại càng nhiều hơn một bậc.”

Trần Nguyên không cho ý kiến, hỏi vấn đề tối quan trọng:

“Trấn trưởng, huyện trưởng đại nhân lại không phải kẻ ngu. Bọn hắn biết các ngươi sẽ động thủ. Bọn hắn cho phép sao?’

Dương Minh Thiết cười:

“Thế gia tranh đấu vốn là điều bình thường. Huống chi, Dương, Tôn, Lư ba nhà xưa nay không hợp nhau, minh tranh ám đấu cũng không phải ngày một ngày hai. Mấy năm gần đây, tình huống ngày càng quyết liệt, một trận chiến dứt khoát là điều chắc chắn phải xảy ra. Quan trên đều nắm điều đó rõ như lòng bàn tay. Như vậy, chẳng bằng để qua bom ấp ủ nguy hiểm, giải quyết một lần dứt khoát nơi núi sâu, thiệt hại có thể giảm thiểu đến mức thấp nhất. Bọn hắn đồng ý để mỗi thế gia dẫn đội đi một hướng riêng biệt là bằng chứng rõ ràng nhất. Đây là bọn hắn tại ngầm đồng ý chúng ta cách làm.”

Trần Nguyên lại hỏi:

“Nói là vậy, nhưng hiện giờ hung thú tập kích, nguy cơ trùng trùng, huyện trưởng dám để các ngươi nội đấu, không e sợ họa loạn Tinh Hà huyện? Mặt khác, các ngươi tranh đấu, không sợ cuối cùng đều táng thân trong miệng hung thú? Cả ba nhà cùng đoàn diệt?”

Dương Minh Thiết lắc đầu:

“Về điều này, Trần công tử xin yên tâm. Huyện trưởng đại nhân trước đó từng điều tra qua: hung thú mặc dù nhiều, nhưng thực lực không mạnh, hơn nữa lại phân tán không tập trung. Bọn chúng chỉ đe dọa được đến làng mạc phàm nhân. Một cái Nhị phẩm thế gia liền có thể nhẹ nhõm diệt sát một đàn nhỏ. Tính nguy hiểm không cao.

Tuy nhiên, bởi vì chúng phân tán quá rộng. Chỉ vệ binh của Đại Ngu Vương triều càn quét thì quá mất thời gian, sự tình làm phức tạp, cho nên huyện trưởng mới yêu cầu các thế gia tham dự, muốn tranh thủ thời gian ngắn nhất, giải quyết vấn đề này. Mục tiêu của huyện trưởng là, trước khi đạo sư Thái Linh học viện tới chiêu sinh, hung thú đã được giải quyết.

Huyện trưởng không muốn, tại trong mắt Đạo sư Thái Linh học viện, địa bàn của mình chịu đến hung thú càn quấy. Như vậy, đối với danh tiếng và sự nghiệp của hắn sau này cực kỳ bất lợi.”

Như vậy, đối với tình hình cụ thể, Trần Nguyên xem như hiểu rõ. Hắn hỏi vấn đề cuối cùng:

“Như thế, Dương gia chủ có ý muốn mượn sức của ta, đối phó hai nhà Tôn, Lư?”

Để hắn xuống tay với một đám Nhị phẩm, Nhất phẩm tu sĩ, hắn không nguyện ý. Hơn nữa, lại còn đồ diệt nhà người ta, hắn thấy thế nào cũng không ổn.

May mắn, Dương Minh Thiết lời nói để hắn yên tâm:

“Trần công tử nói đùa. Giết gà sao cần đến dao mổ trâu? Việc này làm sao phiền đến Trần công tử? Thế gia ở giữa tranh đấu, vốn là không thể mượn đến người ngoài, nhiều nhất chỉ có thể yêu cầu viện trợ từ các thế gia liên hôn đồng minh. Đây là quy củ ngầm giữa các thế gia. Kẻ nào phá hủy, kẻ đó không còn tư cách đứng trong hàng ngũ thế gia, chịu đến các thế gia khác ác hàn, xa lánh.”

Nói đến đây, Dương Minh Thiết ngừng tạm:

“Bất quá, tại hạ nghi ngờ, Tôn, Lư hai nhà vì e ngại lão tổ liều chết phản kích, cho nên cố tình phá hư quy củ. Vì vậy, tại hạ muốn nhờ công tử giúp đỡ, nếu đối phương mời đến ngoại viện, công tử chỉ cần giúp ta ngăn cản một tên Tam phẩm sơ kỳ tu sĩ là đủ.

Về phần hậu tạ...”

Không thể không nói, Dương Minh Thiết người này thực biết làm người. Trần Nguyên nghe hắn đề nghị mà không tìm được lý do từ chối.

Lại qua một canh giờ thảo luận, cả hai rốt cuộc thống nhất kế hoạch hành động.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.