Lực lượng trụ cột hai thế gia tại cuộc săn giết hung thú bị đoàn diệt khiến cho toàn bộ Tinh Hà huyện chấn động, lòng người bàng hoàng. Đối với đại đa số phàm nhân Tinh Hà huyện, không có bao nhiêu người thật sự quan tâm Tôn Lư hai nhà tộc nhân ạn nguy. Đối với bọn hắn mà nói, hai nhà có hay không tồn tại nhiều lắm chỉ là câu chuyện trà dư tửu lâu làm đời sống tinh thần điểm thêm một chút màu mè mà thôi.
Cái để bọn hắn chân chính bàng hoàng là hung thú nguy hiểm đến mức, diệt đi toàn bộ tộc nhân hai nhà. Đó là hơn một trăm mạng người. Tại trong mắt phàm nhân, Nhất phẩm tu sĩ đã là cao cao tại thượng, nắm trong tay uy năng cường đại không thể nghi ngờ. Để diệt đi bọn hắn, hung thú cần nguy hiểm cỡ nào? Nhiều người nghĩ đến đây dần sinh ra tâm lý lo lắng hoảng hốt.
Ngược lại, các thế gia trong phạm vi Tinh Hà huyện, tin tức tình báo so với phàm nhân biết rõ hơn nhiều lắm. Kẻ thông minh đều có thể nhìn ra, là ai có động cơ hành động nhất, cũng là ai có năng lực hành động. Không có một thế gia nào vội vã bày tỏ thái độ. Bọn hắn đang chờ động thái từ Huyện trưởng đại nhân cùng ba cái Tam phẩm thế gia duy nhất trong huyện. Trước khi có bất kỳ dấu hiệu nào, không một thế gia nào dám liều lĩnh đứng đội. Cái giá của đứng sai vị trí có thể sẽ rất đắt.
Thế rồi, để cho tất cả các thế gia kinh ngạc là, Huyện trưởng đại nhân không bày tỏ ra bất cứ ý định nào là sẽ truy cứu chuyện này. Tôn, Lư hai nhà cứ như thế biến mất khỏi dòng chảy lịch sử tựa như bụi bặm không lưu lại chút nào dấu vết. Ba cái Tam phẩm thế gia cũng úp úp mở mở thể hiện công nhận vị trí độc tôn của Dương gia tại Thanh Trúc trấn.
Tiếp đó không đầy nửa tháng, một tin tức nữa như sóng thần quét ngang Tinh Hà huyện. Dương gia truyền kỳ, Dương Ly Tình thuận lợi khôi phục thương thế, tu vi chẳng những không thụt lùi mà còn tiến thêm một bước, thuận lợi tiến vào Tam phẩm trung kỳ, chính thức trở thành Tinh Hà huyện đệ nhất tu sĩ. Cho đến tận đây, hết thảy mọi người mới bừng tỉnh đại ngộ. Có Dương Ly Tình cây đại thụ này che chở, Dương gia có mấy trăm năm không suy suyển.
Thế là kế đến mười ngày, đại môn Dương gia tấp nập gia chủ, lão tổ các thế gia phạm vi Tình Hà huyện mang theo không ít lễ vật đến thăm, bày tỏ thành ý. Chưa đầy một tháng, Dương gia thanh danh đại thịnh, danh vọng như mặt trời giữa ban trưa tại Tinh Hà huyện.
Đối với Tinh Hà huyện gió nổi mây phun, Trần Nguyên cơ hồ không có chút nào để ý. Có lẽ bởi vì thái độ lạnh nhạt của hắn cùng với sự kiện Dương Ly Tình trở thành Tam phẩm Trung kỳ Đại tu sĩ dẫn dắt sự chú ý cho nên thời gian này đại môn của hắn vắng vẻ hơn hẳn. Không còn có nhiều người tìm mọi cách tiếp xúc đến hắn nữa.
Đối với thay đổi này, Trần Nguyên vừa lòng thỏa ý tiếp nhận. Hắn ưa thích yên tĩnh, có thời gian rảnh rỗi liền dành ra để cảm ngộ kinh thư, gia tăng đạo hạnh, như vậy không hay sao?
Phật kinh thu được từ Hoàng gia Trần Nguyên đã cảm ngộ không sai biệt lắm. Trong gần hai tháng tiếp theo, hắn chuyển tầm mắt đến Nho gia kinh thư.
Đối với Nho gia kinh thư, hắn tiếp xúc không lâu, kiến thức và cảm ngộ không thể sánh bằng Phật môn kinh thư được. Bởi vậy, gần hai tháng hắn chỉ tiêu hóa qua mười hai bản kinh thư. Nhìn như nhiều, bất quá, phẩm cấp đều là Nhị phẩm, độ huyền diệu không cao, đạo hạnh tăng trưởng mặc dù nhiều nhưng vẫn còn xa chưa đạt tới điểm đột phá Đệ Ngũ trọng hậu kỳ.
Không có cách, đối với những kinh thư này, Trần Nguyên chỉ nhằm mục đích đánh xuống nền tảng để cảm ngộ Nho gia kinh thư cho giai đoạn tiếp theo. Để Trần Nguyên vui vẻ chính là, hắn ngoài ý muốn ngộ ra một môn Nho gia pháp thuật.
Hạo Nhiên Nguyên kiếm.
Đáng nhắc tới là, Hạo Nhiên Nguyên kiếm lại không phải là một môn kiếm thuật, mà chân chân chính chính là Nho gia pháp thuật. Lấy chỉ ngưng tụ, lấy hạo nhiên chính khí điều động, từ đó hình thành nên kiếm khí trong không trung. Đáng nói là, kiếm khí này có thể tự do điều động, có thể đâm, có thể chém, có thể bổ, tự do điều khiển, linh hoạt như Tam phẩm tu sĩ ngự kiếm lấy thủ cấp địch ngoài ngàn dặm như trong truyền thuyết vậy. Hơn nữa, chỉ cần hạo nhiên chính khí đủ mạnh, tinh thần lực đủ cường đại, số lượng kiếm khí ngưng tụ là không có giới hạn.
Bất quá, Hạo Nhiên Nguyên kiếm vẫn là có điểm yếu. Uy lực của mỗi kiếm không mạnh. Đây có thể là do ảnh hưởng từ kinh thư hắn lĩnh ngộ không huyền diệu là bao, dẫn đến pháp thuật cũng không thể nào coi là xuất sắc được. Dựa vào số lượng để bù đắp chất lượng cũng là một cách để giải quyết điểm yếu này. Một kiếm không được thì mười kiếm, mười kiếm chém không nổi thì trăm kiếm, nghìn kiếm, vạn kiếm cho đến khi thành công thì thôi. Tất nhiên, điều kiện tiên quyết là có đầy đủ Hạo nhiên chính khí cùng tinh thần lực chèo chống.
Một đặc điểm khác của Hạo Nhiên Nguyên kiếm là nó đặc biệt hữu dụng khi chống lại ác niệm, tà niệm hay bất cứ thực thể nào lấy những loại năng lượng này làm chất dẫn. Đối với điểm này, Trần Nguyên không có chút nào ngạc nhiên. Hạo Nhiên Nguyên kiếm lấy hạo nhiên chính khí là năng lượng. Mà hạo nhiên chính khí chính là trời sinh khắc chế tà niệm, ác niệm.
Có Hạo Nhiên Nguyên kiếm môn pháp thuật này, thủ đoạn công kích của Trần Nguyên lại thêm một dạng phong phú. Như thế nói đến, hắn trong gần hai tháng thu hoạch không phải là không có.
- ------------
Một ngày này, mặt trời vừa lên, Trần Nguyên rốt cuộc đình chỉ cảm ngộ kinh thư. Đôi mắt mở ra, hai con ngươi sâu như tinh không, chốc chốc lóe lên tinh quang tựa như sao băng phát sáng rồi vụt tắt, hắn hài lòng cảm nhận thể nội năng lượng hùng hậu tưởng chừng như vô biên vô tận cùng uy năng kinh khủng mà bản thân nắm giữ. Mặc dù cảnh giới của hắn vẫn chỉ là Đệ Ngũ trọng trung kỳ, nhưng lực lượng hắn nắm giữ so với thời điểm rời đi Thanh Hoàng sơn mạch lớn hơn nhiều lắm, nhiều đến mức hắn khó có thể tin.
Này mới bao lâu trôi qua? Một năm rưỡi không đến đi.
“Tiên Thần trong thần thoại cũng chỉ đến thế là cùng đi.” Trần Nguyên khẽ lẩm bẩm.
Này cũng không phải là hắn thật coi bản thân có đầy đủ sức mạnh để vật lộn với Tiên nhân thế giới này. Chỉ là lực lượng hắn nắm giữ hiện tại lớn lắm, phàm nhân có thể hình dung ra lực lượng của tiên thần cũng không hơn gì hắn hiện tại đi. Đây là giới hạn về sức mạnh và năng lực khiến cho sức tưởng tượng chịu hạn chế theo.
Ngày hôm nay, Trần Nguyên phá lệ cao hứng. Hắn cao hứng không chỉ bởi bản thân tu vi tăng trưởng nhanh chóng mà càng là vì hắn chf đợi tại Tinh Hà huyện năm tháng, rốt cuộc chờ đợi được đến ngày Thái Linh học viện chiêu sinh.
Thái Linh học viện mở ra, đồng nghĩa với việc hắn có cơ hội tiếp xúc với nhiều hơn kinh thư, đại đạo áo nghĩa. Này không khác gì một trận thiên đại cơ duyên. Nếu như nắm bắt lấy, đạo hạnh của hắn có thể nghênh đón một đợt tăng trưởng mạnh mẽ.
“Chít. Chít. Chít…”
“Xì. Xì. Xì…”
“Chiếc. Chiếc. Chiếc…”
...
Tựa hồ như cảm nhận được tâm tình hắn vui vẻ, ba con Linh thú đều cao hứng bừng bừng, chạy vờn quanh người hắn như để chung vui.
Bất quá, khi thấy hắn lấy ra túi Linh thú, cả ba tựa như bị dội gáo nước lạnh, hai mí mắt rủ xuống, gương mặt ỉu xìu. Bọn chúng rõ ràng đều không thích chui đầu vào túi linh thú. So sánh với thế giới bên ngoài sặc sỡ nhiều màu sắc, nội bộ không gian túi linh thú ảm đạm chẳng có gì là hấp dẫn.
Trần Nguyên thấy thế không khỏi cười an ủi:
“Tốt. Lần này ủy khuất các ngươi. Ta hứa, sớm nhất có thể liền mang các ngươi ra ngoài, bồi tiếp các ngươi chơi vui.”
Chỉ có như vậy, ba con Linh thú mới miễn cưỡng tiếp nhận. Linh trí của chúng hiện tại chẳng kém gì một người trưởng thành. Nếu chỉ có hứa suông không thôi không đủ để thuyết phục chúng, chí ít thì phải có đền bù. Ngược lại, không có gì để chúng vui vẻ hơn là hắn mang bọn chúng đi chơi.
Điểm này để cho Trần Nguyên hết sức cao hứng. Hắn và ba con Linh thú gắn bó mật thiết đã có thể so sánh với thân nhân bằng hữu. Đâu cần khế ước linh hồn ước thúc. Sự thật chứng minh, chỉ cần bản chất của đối phương không ác, như thế chỉ cần đối đãi đầy đủ chân thành cũng đủ để vượt xa một bản khế ước tàn bạo.
Chỉnh lý lại trang phục, thu dọn hết thảy vật phẩm tùy thân, Trần Nguyên rốt cuộc an tâm tiến về địa điểm Thái Linh học viện chiêu sinh.
Có điều Trần Nguyên vừa ra đường lớn liền sợ ngây người.
Đông. Quả thực là quá đông.
Trục đường chính Bắc Nam của Tinh Hà huyện thành chí it cũng có nhiều dặm dài, rộng bốn, năm trượng, lát đá xanh mài nhẵn nhụn. Thế mà giờ đây, cả con đường lớn ấy đứng chật ních là người. Không phân biệt già trẻ, lớn bé, nam nữ, giàu sang nghèo hèn, đệ tử thế gia hay tán tu trong vùng, sơ lượng ước chừng dễ có đến hàng chục vạn con người đang chen chúc tại chỗ này và con số còn đang không ngừng gia tăng.
Vị trí tổ chức khảo thí là trung tâm huyện thành, ngay chính giữa con đường lớn, tại quảng trường phía trước phủ huyện trưởng. Trần Nguyên khó khăn lắm mới len lỏi đến phạm vi trăm trượng quanh đó.
Lúc này, hắn chỉ thấy nơi vốn là khoảng không trống rỗng rộng chừng trăm trượng vốn dùng để cho bình dân và tu sĩ tụ họp nay đã bị rào kín lại. Từng tốp, từng tốp vệ binh, thân mang giáp trụ, tay cầm trường thương, bên hông đeo bội kiếm long hành hổ bộ từng bước tuần hành, ngang cảm đám người lộn xộn phá rối trật tự.
Tại trung tâm quảng trường, một đài cao được dựng lên, nổi bật với mặt đất ba trượng, rộng ba mươi trượng, để người trong phạm vi vài dặm đều có thể nhìn thấy rõ ràng. Tại trên đài cao có một hàng ghế gỗ, đứng đó những nhân vật tai to mặt lớn của Tinh Hà huyện.
Huyện trưởng đại nhân, tu vi Tam phẩm tầng ba ngồi tại trung tâm. Kế đến là bốn vị gia chủ của bốn cái Tam phẩm thế gia duy nhất trong phạm vi Tinh Hà huyện. Dương Minh Thiết cũng là vững vàng ngồi tại trong đó. Từ Dương Ly Tình thương thế khôi phục, Dương gia chính thức trở thành Tam phẩm gia tộc hàng thật giá thật, dẫu cho nội tình của bọn hắn thua xa những Tam phẩm gia tộc khác. Phía sau nữa mới đến một hàng dài, mười mấy Nhị phẩm gia tộc gia chủ. Nhất phẩm đê giai thế gia là không có tư cách ngồi tại trên này.
Trần Nguyên để ý một chút thì nhận ra rằng, hầu hết các gia tộc đều có nhân vật cấp bậc lão tổ xuất hiện. Ngay cả bọn người Hồng gia lão tổ, Tống gia lão tổ cũng đến góp mặt. Bọn hắn có lẽ không hy vọng xa vời đáp lên quan hệ với Thái Linh học viện, bất quá hỗn cái có mặt là được. Nếu như may mắn nhận lấy chỉ điểm, tu vi cảnh giới thoáng có buông lỏng, từ đó có chỗ tăng tiến thì chính là cơ duyên lớn lao.
Ba cái Tam phẩm thế gia lão tổ cũng đều đến góp mặt. Bọn hắn tuổi đã cao, vẻ ngoài trung niên thành thục, tu vi lại không thể nào coi là xuất chúng, đều chỉ là Tam phẩm một tầng, hai tầng. Ngược lại, chỉ có Dương Ly Tình là không có mặt. Bất quá, khí thế của Dương gia không chút nào rơi xuống hạ phong so với các gia tộc còn lại.
Canh giờ đã đến. Đúng lúc này, một cái bóng đen lớn đột ngột xuất hiện, sải cánh che khuất mấy con phố. Theo một tiếng hạc kêu vọng khắp mấy chục dặm không gian, người người sợ hãi nhận ra trên đầu họ từ lúc nào xuất hiện một chỉ hung thú, không, là Linh thú, khí tức khủng bố đè ép hết thảy bọn hắn đám này tu sĩ.
“Tam… tam giai Linh Thú, Bạch Nguyệt hạc.” Có người kiến thức rộng rãi, miệng há lớn, không nhìn được hưng phấn kêu lên.
Huyện trưởng đại nhân không nhìn mấy chục vạn người bên dưới hưng phấn đến nhảy dựng. Hắn dẫn đầu đám gia chủ, lão tổ các thế gia đứng lên hành lễ ngay cả trước khi Bạch Nguyệt hạc tìm được vị trí ổn thỏa đáp xuống:
“Tinh Hà huyện cung nghênh các vị đạo hữu Thái Linh học viện.” Thanh âm của bọn hắn hùng hồn, hữu lực, ẩn chứa linh lực cuồn cuộn. Chỉ là vài chục người nhưng lại có thể đè ép mấy chục vạn con người kích động bên dưới.