Cầu Đạo

Chương 78: Tiến về thái linh học viện





Thái Linh học viện chiêu sinh kéo dài trọn vẹn năm ngày mới kết thúc. Để Trần Nguyên mở mang tầm mắt là số lượng tu sĩ tham gia khảo hạch đâu chỉ là hai vạn. Những ngày tiếp sau đó, còn có không ít kẻ đuổi đến Tinh Hà huyện thành từ các vùng lân cận. Sơ bộ tính toán, tổng số lượt tham gia khảo hạch chỉ e không ít hơn năm vạn.

Trần Nguyên nghi ngờ rằng, cả Như Tích tỉnh chỉ có một Tinh Hà huyện được chọn là địa điểm chiêu sinh, nếu không, vì sao có thể có nhiều người như thế kéo đến? Một cái huyện Tinh Hà, nhiều lắm ra hai, ba nghìn người có thể tham gia khảo thí là hết cỡ.

Bất quá, huyện trưởng đại nhân vui thấy điều này. Nhiều người tham dự khảo thí, tương đương với nhiều khách vãng lai vào huyện thành. Không nói phí tổn mỗi người nhập thành, chỉ nói đến ăn, ở, đi lại, đây cũng là một khoản tiền khổng lồ đổ vào Tinh Hà huyện. Mấy ngày nay, huyện trưởng đại nhân cười không ngậm được miệng.

Huyện trưởng đại nhân thì vui vẻ rồi. Ngược lại, Ngụy Linh Bân cùng hai mươi tên học viên thì mệt không thở ra hơi. Năm ngày khảo thí năm vạn tu sĩ đã vắt kiệt bọn họ đến giọt thể lực cuối cùng. Dẫu là các học viên làm việc hết công suất, bọn họ cơ hồ là không theo kịp tốc độ dòng người đổ về. Đến nỗi, ngày thứ ba, Ngụy Linh Bân phải xin nhân thủ viện trợ từ quan lại địa phương, phân phát cho họ pháp khí và hướng dẫn họ hỗ trợ làm kiểm tra ở các bước đơn giản.

Huyện trưởng đại nhân không hề do dự, đáp ứng ngay lập tức.

Bảy ngày kỳ hạn nhóm người Ngụy Linh Bân ở lại tại Tinh hà huyện qua đi nhanh chóng. Trong bảy ngày này, Trần Nguyên ban ngày có rảnh thì đi dạo một chút quanh huyện, có lúc ghé thăm Vân Nam Sơn rồi lại tạt qua quảng trường cập nhật tin tức Thái Linh học viện chiêu sinh. Để cho hắn kinh ngạc là tỷ lệ thông qua khảo hạch thấp đến thê thảm, so với ngày thứ nhất còn thấp hơn.

Nghìn người chưa chắc chọn được một.


“Không trách năm đó, Dương đạo hữu tiến vào Thái Linh học viện gây nên ảnh hưởng lớn đến như vậy.” Trần Nguyên khẽ nói thầm.

Thời gian còn lại, Trần Nguyên đều vúi đầu vào cảm ngộ Nho gia kinh thư.Có nền tảng quen thuộc, bảy ngày này hắn tiêu hóa thêm ba cuốn kinh thư nữa, đạo hạnh tăng trưởng một tia. Tiếp tục như vậy, hắn có tự tin, không ra hai tháng, hắn sẽ tiến vào Đệ Ngũ trọng hậu kỳ.

Một buổi sáng này, Trần Nguyên theo hẹn mà đến quảng trường trước phủ huyện trưởng đại nhân, nơi mà hai ngày trước còn diễn ra khảo thí. So với thời điểm đông vui náo nhiệt ấy, buổi sáng này, người trên đường lộ ra thưa thớt rất nhiều.

Ngoại trừ người của Thái Linh học viện, chỉ có mười bảy tên tu sĩ trẻ tuổi, có nam có nữ, trong ánh mắt có phấn khích, có lo lắng, có vui vẻ, có kiêu ngạo đồng thời lại có chút bất an. Dựa theo tình huống thì mười bảy thiếu nam, thiếu nữ này hẳn là tu sĩ thông qua được khảo hach. Tuổi tác của họ đều không đến ba mươi, tu vi cũng không cao đi đằng nào, rải rác từ Nhị phẩm tầng hai cho đến tầng sáu.

Huyện trưởng đại nhân cùng một nhóm thế gia gia chủ cũng ở. Ngày hôm trước kết thúc chiêu sinh, bọn hắn đã chiêu đãi tốt Ngụy Linh Bân cùng các học viên. Ngày hôm nay người của Thái Linh học viện muốn rời đi, bọn hắn tất nhiên phải chuẩn bị đầy đủ cáo từ.

Trần Nguyên vừa đến nơi thì mọi ánh mắt đều đổ dồn vào hắn. Không có cách. Hắn quá nổi bật.

“Huyện trưởng đại nhân, Ngụy đạo sư, các vị, sớm.” Trần Nguyên chắp tay đối với mọi người nói. Hắn còn trẻ, nhưng biểu hiện ra là Tam phẩm đại tu sĩ. Ở đây không có Tứ phẩm Chân nhân, cho nên hắn chào hỏi như vậy không có vấn đề gì.

“Trần công tử, sớm.” Huyện trưởng cùng các thế gia gia chủ chắp tay đáp lại. Ngụy Linh Bân thì tùy ý hơn. Hắn là đạo sư, Trần Nguyên là học sinh, hai bên thân phận là có chênh lệch.

Trần Nguyên đi đến trước vị nữ học sinh trước đó làm khảo thí cho hắn, đưa ra lệnh bài xác nhận thân phận rồi được xếp vào đội ngũ học sinh mới thông qua khảo hạch. Trên thực tế, hắn có thể không cần lệnh bài này, người ta vẫn có thể nhận ra hắn. Cả Tinh Hà huyện, không, cả Tô Châu có lẽ không còn cái thứ hai mười chín tuổi Tam phẩm tầng hai. Bất quá, thủ tục vẫn là thủ tục. Tự tiện nhảy qua thủ tục là điều không nên.

“Trần công tử, bên này.” Bên tai Trần Nguyên bỗng vang lên thanh âm thanh thúy, dễ nghe.

Hắn nhìn lại thì phát hiện hai gương mặt quen thuộc. Hai vị tiểu thư nhà họ Dương. Dương Linh Nguyệt gọi hai nàng là Lục muội và Thất muội, tại trong nhà, hàng chữ lót Linh đứng hàng thứ sáu và thứ bảy, người ngoài vẫn thường xưng là Lục tiểu thư và Thất tiểu thư. Nếu hắn nhớ không lầm thì hai nàng là Dương Linh Điệp và Dương Linh Y.

“Nguyên lai là Dương Lục tiểu thư và Thất tiểu thư. Chúc mừng hai vị tiểu thư thông qua khảo hạch.” Trần Nguyên chắp tay cười nói. Gần hai mươi người thông qua khảo hạch, hắn chỉ quen biết hai nàng, tự nhiên là đối với hai nàng thân thiết một chút.

Trên thực tế, đối với hai nàng trở thành tân sinh Thái Linh học viện, Trần Nguyên cảm thấy khá ngạc nhiên. Tu vi của hai nàng không cao, Nhị phẩm tầng hai, chỉ vừa vặn đạt tới tiêu chuẩn vòng khảo hạch thứ nhất. Càng quan trọng hơn, cả Tinh Hà huyện nhân khẩu chỉ có bốn người thông qua, Dương gia chiếm đến hai danh ngạch, điều này gây nên oanh động không nhỏ.


Dương gia Lục tiểu thư Dương Linh Điệp cười nói:

“Trần công tử quá khen, tỷ muội chúng ta so ra còn kém Trần công tử xa lắm đâu.”

Trần Nguyên chỉ quen thuộc mỗi hai người các nàng, các nàng lại có khác gì? Bởi vậy, không giống lần đầu gặp mặt, hiện tại các nàng đối với hắn cũng lộ gần gũi hơn rất nhiều.

Có chào hỏi qua lại, ba người rất nhanh chóng trở nên thân thiết. Những tân sinh khác thấy thế thì không khỏi ghen tỵ. Bọn hắn đối với Trần Nguyên là hâm mộ có thừa, người nào không muốn cùng hắn kéo lên quan hệ? Chỉ là khoảng cách giữa hai bên quá xa, bọn hắn không có dũng khí đó.

Trần Nguyên và nhóm người Thái Linh học viện chờ đợi chừng một khắc đồng hồ thì lục tục có thêm hai tân sinh nữa đến gia nhập. Một nam, một nữ, đều không phải người Tinh Hà huyện. Ngụy Linh Bân kiểm tra nhân số, xác định tân sinh đã đến đông đủ liềm đối với huyện trưởng đại nhân cùng các thế gia gia chủ chắp tay nói:

“Người đã đến đông đủ, Ngụy mỗ cũng nên trở về báo cáo công tác. Huyện trưởng đại nhân, các vị, những ngày qua, đa tạ các vị tương trợ Ngụy mỗ hoàn thành nhiệm vụ.” Nói rồi, hắn chắp tay: “Có duyên gặp lại.”

“Ngụy đạo sư khách khí.” Huyện trưởng đại nhân đám người nhao nhao mở miệng: “Ngụy đạo sư đi thong thả.”

“Đi thôi. Trở về học viện.” Ngụy Linh Bân đối với đám tân sinh Trần Nguyên và Thái Linh học sinh nói. Ông tay áo của hắn khẽ phất, cỗ lực nhu hòa cuốn lấy mấy chục tên tân sinh, nhẹ nhàng đưa bọn họ lên lưng Bạch Nguyệt Hạc.

Bạch Nguyệt Hạc là Tam phẩm Linh cầm, trưởng thành tương đương với Tam phẩm hậu kỳ tu sĩ. bạch Nguyệt Hạc là phi hành Linh thú, không thiện chiến đấu, nhưng dùng thay đi đường thì quả thực là thượng giai. Không nói đâu xa, tựa như chỉ Bạch Nguyệt Hạc của Ngụy Linh Bân, khi hình thể giải phóng toàn bộ, sải cánh có thể trải rộng đến gần trăm trượng, trên lưng gánh theo một khoang phòng ở, nội bộ khắc họa trận pháp không gian, rộng lớn không kém gì một tòa nhà trọ hạng sang.

“Đi thôi.” Ngụy Linh Bân quát khẽ. Tay hắn bấm pháp quyết, thể nội linh lực tuôn trào, thúc giục con Linh cầm khổng lồ. Theo tiếng hót vọng khắp trăm dặm Tinh Hà huyện, con Bạch Nguyệt Hạc rướn cái cổ cao ngất của nó, hai cánh xòe ra hết cỡ, che phủ khắp mấy con phố, hình thể như một ngọn núi nhỏ của nó chậm rãi hướng phía không trung, không ngừng cất cao lên. Điều kỳ diệu là, dẫu cho cặp cánh dài mấy chục trượng của con Liên Hạc không ngừng huy động, người phía dưới không cảm nhận được mảy may chút sức gió nào, tựa như có cỗ lực lượng vô hình triệt tiêu đây hết thảy.

Một bên quan sát màn này, huyện trưởng đại nhân cùng các thế gia gia chủ hâm mộ không thôi. Linh cầm, Linh thú phi hành bọn hắn không phải chưa từng thấy quá, chưa từng thử qua. Bất quá, Thượng đẳng Tam phẩm Linh cầm đối với bọn hắn tới nói là quá xa xỉ. Không nên luận nhiều, luận, tu vi con Linh cầm này còn cao hơn bọn hắn.

-------------

Đại Ngu Vương triều là Vương triều tu chân, cương thổ rộng lớn mấy vạn dặm, hoàn toàn không phải là quốc gia phong kiến thời cổ đại trên Trái Đất có thể so sánh. Tô Châu càng là lớn hơn, nội bộ bao hàm không chỉ mấy chục cái Vương triều Đại Ngu mà càng là bao la bát ngát hàng nghìn tòa sơn mạch lớn nhỏ, sông hồ thảo nguyên cùng hoang mạc cao nguyên. Những lãnh địa này đa phần không thuộc về Vương triều quản lý mà nằm trong tầm kiểm soát của tông môn, thánh địa, các thế lực tu chân hay Yêu Vương yêu tộc. Bởi vậy có thể thấy, địa giới Tô Châu to lớn đến nhường nào, nói đến bề ngang mấy chục, thậm chí trăm vạn dặm đều không phải trò đùa.

Bạch Nguyệt Linh Hạc, dưới sự điều khiển của Ngụy Linh Bân, phi hành không ngừng từ Tinh Hà huyện thành về đến Thái Linh học viện chi nhánh Tô Châu, hành trình chính là vắt ngang qua nửa cái Tô Châu như thế. Linh Hạc không phải là cực tốc phi câm, một chuyến đi này, chí ít cũng có hai mươi, hai lăm ngày.


Gần một tháng bay trên trời không phải là quãng thời gian ngắn. May mắn thay, trên lưng linh hạc cõng theo một tòa nhà trọ, nội bộ có trận pháp nới rộng không gian, đầy đủ để hơn bốn mươi người có cho mình phòng nghỉ riêng tư. Đây cũng là Ngụy Linh Bân các đạo sư học viện cân nhắc đến bọn học sinh lần đầu rời xa nhà, chưa quen thuộc với các tình huống đi đường dài.

Trần Nguyên ngược lại không gặp các vấn đề này. Hắn đã quen thuộc thời gian dài độc hành. Hắn trước đó còn tưởng tượng, chính mình cưỡi phi hạc là sẽ uống sương sớm, hít gió đêm, nào ngờ rằng, cảm giác tựa như ở khách sạn bay thế này.

Bất quá, như thế cũng tốt. Có không gian riêng tư, thời gian rảnh rỗi hắn có thể bày xuống trận pháp tiến hành cảm ngộ. Ngụy Linh Bần vị đạo sư này tu vi không quá cao, hắn không sợ đối phương nhìn ra bản thân có gì khác lạ.

Thời gian khác, Trần Nguyên có thể cùng nhóm tân sinh và học sinh cũ Thái Linh học viện giao lưu. Những học sinh cũ này là người từng trải, không chỉ có đời sống học viện nắm rõ mà còn tiếp xúc xã hội cũng nhiều, bọn họ lời nói rất thu hút đám tân sinh lắng nghe. Trần Nguyên cũng không ngoại lệ.

Để Trần Nguyên ngạc nhiên là bọn hắn phi hành thời gian dài như vậy, lại đi qua không ít sơn mạch vắng bóng người, thế nhưng chưa một lần gặp hung thú tấn công. Khi hỏi thì hắn được vị nữ học sinh từng kiểm tra qua hắn, Đường Lệ Tuyết, trả lời:

“Sư đệ có điều không biết, học viện có pháp khí đặc biệt cung cấp cho các đạo sư khi chiêu sinh tại nơi xa. Pháp khí này có khả năng xua đuổi hung thú trong phạm vi trăm dặm. Chỉ cần hung thú thực lực không đạt đến Tứ giai, ắt chịu ảnh hưởng từ pháp khí này. Đối với hung thú có thực lực tương đương Tứ phẩm Chân nhân trở lên, học viện đều có nhiều ít tình báo về chúng, tự nhiên, đạo sư điều khiển phi cầm sẽ tránh đi lãnh địa của chúng.”

Trần Nguyên bấy giờ mới bừng tỉnh đại ngộ. Không hổ là thế lực đỉnh tiêm Nam Hoàng vực, nội tình chính là thâm hậu như vậy

Một ngày này, linh hạc tiến vào phạm vi một tòa sơn mạch khổng lồ, trải dài mấy vạn dặm, linh khí bức người, tựa như cô đặc thành sương mù. Từng tòa, từng tòa núi non san sát, đỉnh cao vạn trượng xuyên thẳng qua biển mây trắng dày đặc. Linh thụ, linh thảo xanh mơn mởn trải khắp sườn núi, thung lũng cho đến ven sông. Khắp sơn mạch có thể nghe thấy tiếng linh cầm hít vang, có thể nhìn thấy hình ảnh thụy thú bay qua lượn lại. Nhân gian tiên cảnh cũng chỉ đến thế là cùng.

Đường lệ Tuyết thì tại một bên vui mừng hớn hở: “Rốt cuộc đã trở về.” Nói rồi, nàng hướng đám tân sinh, biểu hiện một bộ học tỷ thành thục, nói: “Chào mừng các sư đệ, sư muội đến với Thái Linh học viện.”







Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.