Sinh nhật mẹ Hà, nhà hắn mời không ít người, trong sảnh lớn người qua người lại, trên mặt là nụ cười khéo léo đoan trang.
Hà Thiên Tỉ ngồi trên sô pha trong góc nhà, hai chân dẫm lên ghế, gần như bất lực cắn móng tay, đến khi cổ họng nếm được mùi máu tươi cũng không dừng động tác.
Hạ Giai Lâm cầm bình champagne tới, ngồi bên cạnh rót cho hắn: “Bình tĩnh một chút, uống đi.”
Ánh mắt Hình Từ Cảnh lẳng lặng nhìn về phía trước không chớp: “Chị.”
Hạ Giai Lâm nhét vào lòng bàn tay hắn: “Uống một chút, thả lỏng đi, hôm nay là sinh nhật của mẹ cậu.”
Hà Thiên Tỉ thả lỏng tay, rượu champagne trong tay đổ xuống quần áo và sô pha, vẻ mặt có chút dại ra, lắc đầu lia lịa: “Không, không uống. Anh ấy không thích tôi uống rượu.”
Hạ Giai Lâm ngừng một lát, chị ta cầm ly rượu, im lặng tự rót cho mình, ngửa đầu uống một ngụm cạn đáy.
Hà Thiên Tỉ mím môi, trên mặt như vừa khóc vừa cười: “Anh ấy không phải không thích tôi uống rượu, mà con người tôi anh ấy cũng không thích.”
20:03
Có một người cô gái mặc lễ phục đi tới bên cạnh, nụ cười tươi tắn trên môi: “Giai Lâm, Thiên Tỉ, hai người các người lén ở đây nói chuyện gì thế?”
Hạ Giai Lâm miễn cưỡng ngẩng đầu nhìn người mới tới, chuẩn bị khéo léo đuổi người: “Chúng tôi có chút chuyện cần phải…”
Hà Thiên Tỉ ngẩng đầu hung hăng nhìn người trước mặt, mắt trợn trừng nói: “Cút!”
Sắc mặt người mới tới lập tức thay đổi: “Cậu….”
Hạ Giai Lâm đặt ly rượu xuống đi giải thích với người nọ, cũng kéo người đó đang sửng sốt rời đi.
20:11
Lát sau Dương Nhĩ Dữ cũng bưng một ly rượu tới, nhấc chân nhẹ đá ghế sô pha Hà Thiên Tỉ đang ngồi: “Uống rượu không?”
Mắt Hà Thiên Tỉ đỏ ngầu, mạnh mẽ quay lại nhìn hắn ta.
Dương Nhĩ Dữ bị ánh mắt như hung thần ác sát của hắn dọa lui về sau vài bước, trong lòng còn mang theo sợ hãi than thở một câu: “Cai rượu, không uống?”
Ánh mắt Hà Thiên Tỉ vẫn thẳng tắp nhìn chằm chằm Dương Nhĩ Dữ: “Mày nói xem sao Hình Từ Cảnh lại ghét tao như vậy?”
Dương Nhĩ Dữ có chút ngây người, mặc dù Hà Thiên Tỉ rõ ràng nói câu này với hắn ta, nhưng không biết sao hắn ta vẫn nghĩ không phải, ngây người một lát: “Cái gì, thằng Hình sao mà ghét mày được?”
Hà Thiên Tỉ thu hồi ánh mắt, tiếp tục cắn ngón tay, cắn cả móng và da thịt kéo xuống, trong cổ họng toàn mùi máu.
Hà Thiên Tỉ hồi lâu mới tự nói với mình: “Mày có biết Hình Từ Cảnh nhóm máu gì không, máu của anh ấy cũng là máu hiếm.”
Một lát sau, đôi mắt đỏ như ác quỷ của hắn mới trừng sang Dương Nhĩ Dữ: “Con mẹ nó, máu của anh ấy và tao là cùng loại.”
“……” Dương Nhĩ Dữ bị biểu tình của Hà Thiên Tỉ dọa sợ, sau đó mới cứng ngắc hỏi “Thế thì sao, trùng hợp dị ha ha.” Ý đồ muốn xoa dịu bầu không khí.
Hà Thiên Tỉ nghiêng đầu nhìn hắn ta: “Trùng hợp sao?”
Dương Nhĩ Dữ yên lặng lui về sau từng bước, ngửa đầu uống cạn ly rượu vang đỏ của mình.
20:13
Sau khi Hạ Giai Lâm an ủi người ta xong, lập tức nhớ tới Hà Thiên Tỉ, khi chị ta đi tới thấy Dương Nhĩ Dữ đứng ngây người bên cạnh, sau khi phục hồi lại tinh thần, hắn ta dùng vẻ mặt đau khổ nhìn chị, dường như không biết đang xảy ra chuyện gì.
Hạ Giai Lâm thoải mái đi tới bên cạnh Hà Thiên Tỉ, chị ngồi xuống cười cười, muốn xoa dịu bầu không khí: “Hai người đang nói gì thế, không phải nói xấu sau lưng chị chứ, tôi tới thì im họng.”
Nói xong nhìn thấy Hà Thiên Tỉ không biết đau mà cắn nát ngón tay mình, nhướng mày, kéo ngón tay ra: “Mẹ nó đừng cắn nữa.”
Hà Thiên Tỉ bị kéo tay xuống, ngồi xổm trên sô pha nghẹo đầu, chống tay lên thành ghế, ngón tay cào mặt da, máu trên ngón tay vây ra sô pha.
Hà Thiên Tỉ nhìn Hạ Giai Lâm bằng đôi mắt tràn đầy lo sợ: “Trước mấy ngày khi tôi tròn mười tám, tôi bảo Hình Từ Cảnh tới nhà tìm tôi.”
Hạ Giai Lâm muốn kéo ý thức hắn về, nhẹ nhàng cầm tay hắn: “Là chuyện quá khứ cả rồi, Thiên Tỉ, buông tay được không?”
Hà Thiên Tỉ nghiêm mặt, hắn nói: “Buông được sao?”
“……”
Hắn tiếp tục: “Tôi nhớ rất rõ, có đoạn thời gian tôi thường xuyên nằm mơ, mơ thấy khi đó, cho nên tôi nhớ rất rõ, cực kỳ rõ ràng.”
Mỗi một biểu cảm của Hình Từ Cảnh, mỗi khi lên giọng, mỗi một động tác, hắn đều khắc sâu trong não.
“Anh ấy hỏi tôi có biết vì sao ba mẹ tôi tìm tới anh ấy không, tôi hỏi anh ấy vì sao….”
Hà Thiên Tỉ dừng một lát, cảm thấy thấy hình như biểu cảm của Hình Từ Cảnh lại xuất hiện trước mắt mình.
“Anh ấy nhìn tôi không nói gì, sau một lát mới vòng vo trở về nói chuyện gia đình anh ấy gặp sự cố không may.”
20:15
“Chị Giai Lâm, chị có biết lúc đó anh ấy thật sự muốn nói cái gì không?”
“Hình Từ Cảnh chắc chắn muốn nói với tôi rằng — ba mẹ của cậu đưa tôi về từ cái nơi đó đến nhà cậu, bởi vì tôi cùng nhóm máu với con trai bảo bối mà họ nâng niu trong lòng bàn tay.”
“Là bởi vì bọn họ có một đứa con trai ngu xuẩn có thể mắc bệnh di truyền, con mẹ nó cần một túi máu.”
20:16
Vậy Hình Từ Cảnh của hắn lại là cái gì chứ.
20:20
Hạ Giai Lâm lại rót hai ly rượu, một hơi uống cạn, cuối cùng chỉ có thể nói: “Quên đi, tất cả đều là quá khứ rồi.”
Hà Thiên Tỉ mở bừng hai mắt: “Không có gì sao?” Hắn nuốt một ngụm nước bọt, nuốt mùi vị rỉ sắt trong miệng “Qua rồi phải không?”
Động lực mười một năm qua để tôi chống đỡ chính là — Tôi hận Hình Từ Cảnh, anh ấy có lỗi với tôi, anh ấy phải xin lỗi tôi.
Vậy trên thế giới này, ai xin lỗi Hình Từ Cảnh đây?
20:23
Tôn Tích mặc đồ vest lững thững tới muộn, cậu ta tặng quà sinh nhật cho mẹ hắn, mẹ Hà Thiên Tỉ cười hì hì nói bọn họ ngồi bên này tám chuyện, kêu cậu ta tới đó đi.
Khi cậu ta tới, bầu không khí bên này có chút quái dị.
Cậu ta nhìn Hà Thiên Tỉ ngồi trên ghế sô pha, không nói lời nào, ăn chút trái cây trên bàn.
20:29
Sau khi bốn người đồng thời im lặng, Dương Nhĩ Dữ hỏi Tôn Tích ngồi bên cạnh: “Nói cái gì đi?”
Tôn Tích hỏi hắn ta: “Nói gì giờ?”
Dương Nhĩ Dữ có chút rầu rĩ: “Cậu không phải nhiều đạo lý lắm sao, biết mấy người bác sĩ tâm lý gì đó cũng nhiều mà?”
Tôn Tích bình tĩnh nói: “Ờ, tất cả đều là Hình Từ Cảnh khi còn sống đề cử cho tôi đó.”
Hà Thiên Tỉ quay phắt sang nhìn cậu ta.
Tôn Tích nói: “Trạng thái tinh thần của cậu ta vẫn luôn không tốt lắm, nhưng chưa từng nói với chúng ta, có vài lần tôi mất ngủ nên tùy tiện nói nhảm với cậu ta vài câu, cậu ta đưa cho tôi cách liên lạc đó.”
Hà Thiên Tỉ cắn môi, trong âm thanh có tiếng khóc nức nở: “Cậu đừng nói anh ấy ‘khi còn sống’ nữa…”
Tôn Tích im lặng một lát, lại hỏi: “Tôi đưa cho cậu không ít cách liên hệ với bác sĩ tâm lý, người lần trước không ổn sao?”
Hà Thiên Tỉ kiên trì hồi lâu, cuối cùng không ngừng lại, hắng giọng nói: “Tôi không muốn gặp bác sĩ tâm lý, tôi muốn anh ấy trở về.”
20:32
“Cầu xin các người, có thể cho tôi nhìn thấy anh ấy không, anh ấy có thể trở về không, tôi chết có thể nhìn thấy anh ấy phải không?”
“Tôi thật sự không hiểu, tại sao anh ấy không nói với tôi, anh ấy muốn tôi hận ảnh đúng không, anh ấy đúng là muốn tôi hận ảnh, ảnh không muốn thấy tôi, chỉ muốn tôi hận anh ấy.”
“Anh ấy biết tôi thích ảnh, anh ấy không cần, không cần sự yêu thích của tôi, ảnh muốn tôi hận ảnh, đúng không?”
20:33
Hà Thiên Tỉ bắt đầu nói năng lộn xộn.
Hình Từ Cảnh mười mấy tuổi tự cho là giấu diếm tâm tư cẩn thận, thật ra anh không cần giấu, anh không muốn tình yêu của Hà Thiên Tỉ.
Cho tới bây giờ Hình Từ Cảnh cũng không muốn hắn, anh tránh hắn như rắn rết.
Thậm chí ngay cả áy náy của hắn, anh cũng không muốn, đúng không?
20:53
Hà Thiên Tập và mẹ hắn đi tới chỗ đám bọn họ, bên này im lặng như không người.
Hà Thiên Tập nháy mắt với em trai, muốn trong ngày vui vẻ Hà Thiên Tỉ đừng vì những chuyện trước đây mà làm cho không vui, tóm lại đã là chuyện quá khứ rồi.
Người đã mất, hắn có thể nhớ một hai ngày, một hai tháng cũng không thể nhớ cả đời.
Cho dù hắn đối xử với người thân như ngọn đèn đã tắt thì đèn của những người khác vẫn sáng.
Hà Thiên Tập không nói chuyện Hà Thiên Tỉ thích ai cho mẹ mình biết, nghĩ rằng Hà Thiên Tỉ và đứa nhỏ không hơn không kém nhưng hôm nay là sinh nhật của mẹ, anh ta không muốn mẹ không vui, giả vờ ho một cái, há mồm hỏi: “Mấy người ở đây ngồi ngốc gì đó?”
Mấy người kia vội vàng chào hỏi, Hà Thiên Tỉ ngồi chồm hổm trên sô pha, đột nhiên liếc mắt thấy mẹ mình, lên tiếng: “Mẹ.”
Mẹ Hà cười đáp: “Gì thế con?”
Hà Thiên Tỉ lẳng lặng nhìn mẹ mình trong chốc lát.
Mẹ hắn đi tới nhẹ vỗ lưng hắn: “Đừng ngồi xổm trên sô pha, còn giống cái gì nữa, con cho rằng con còn nhỏ lắm sao?”
20:55
Hà Thiên Tỉ vẫn quan sát mẹ hắn, một lúc sau, hắn nhỏ giọng hỏi: “Mẹ, sao lúc trước mẹ lại đón Hình Từ Cảnh đến nhà chúng ta vậy?”
Mẹ hắn nghe cái tên kia hơi sửng sốt, hồi lâu mới đáp: “Không phải trước đây sức khỏe con không tốt, nhóm máu nó giống con sao?”
Mắt Hà Thiên Tỉ nhanh chóng đỏ lên.
Mẹ hắn sửng sốt: “Làm sao thế?”
Hà Thiên Tỉ gằn từng tiếng: “Sự cố căn nhà mới mua của gia đình anh ấy, tất cả người trong nhà anh ấy đều qua đời, công ty nhà chúng ta là người bán.”
Mẹ hắn dừng một lát, mày nhíu lại hỏi: “Bây giờ con nói cái này làm gì?”
Hà Thiên Tỉ tiếp tục gằn giọng: “Năm mười hai tuổi anh ấy ở nhà của họ hàng xa, không ai chăm sóc.”
Mẹ hắn cau mày: “Thế nên mẹ mới đưa nó về nhà chúng ta nuôi.”
Hà Thiên Tỉ nở nụ cười: “Đúng, mẹ đưa anh ấy về nuôi, là nuôi kho máu di động cho con mẹ.”
Mẹ hắn nói: “Hiện tại con không tỉnh táo, mẹ không nói chuyện này với con.”
Hai mắt Hà Thiên Tỉ đỏ sậm, phần tủi thân này của Hình Từ Cảnh liên quan tới hắn, nghẹn ngào nói: “Các người coi anh ấy là cái gì, anh ấy là con người có cảm xúc. Anh ấy ở nhà chúng ta, không phải vật phụ thuộc, anh ấy nợ chúng ta sao, không phải chúng ta nợ anh ấy sao, mẹ à?”
Mẹ Hà im lặng nhìn Hà Thiên Tỉ một lát, cố gắng giữ bình tĩnh: “Nếu không có chúng ta, nó có thể có được cuộc sống đầy đủ thế sao, nó có thể sống hưởng thụ tới bây giờ sao, con nghĩ dựa vào cái gì mà nó có thể thi đậu nhân viên công chức mà còn lên chức nhanh như thế, không có gia đình chúng ta trợ giúp nó có thể làm được không?”
Hà Thiên Tỉ có chút tuyệt vọng: “Tự anh ấy sẽ có ba mẹ, ông bà anh ấy yêu thương, đau lòng cho ảnh, mẹ à.”
“……”
“Sau khi Hình Từ Cảnh mười hai tuổi, anh ấy chưa bao giờ được nhận sự ấm áp của gia đình, anh ấy không xứng sao, dựa vào cái gì mà anh ấy không có hả? Mẹ còn giúp anh ấy thi đỗ nhân viên công chức, lên chức làm gì? Mẹ lại muốn anh ấy làm gì cho nhà chúng ta, hút hết máu anh ấy sao, còn chưa đủ sao, hiện tại ảnh chết rồi! Ảnh đã chết rồi!”
“……”
Âm thanh của Hình Từ Cảnh thoáng cái lớn lên, cái vài người lại gần nắm tay hắn lại, hắn hất ra, tủi nhục hơn mười năm của Hình Từ Cảnh tất cả đều cuộn trào trong người hắn, bởi vì loại tủi nhục này mà cả người hắn không kìm được run rẩy: “Các người con mẹ nó có bao giờ coi anh ấy là đứa nhỏ mà đối xử không. Anh ấy đáng thương như thế, từ nhỏ đến lớn không ai thật sự quan tâm, không ai thật sự yêu thương anh ấy cả, con mẹ nó tất cả những việc tôi không thích làm mấy người đều bắt anh ấy làm, các người muốn anh ấy thế nào, anh ấy rất đáng thương, hiện tại anh ấy chết rồi, các người còn dám trong tang lễ anh ấy mà tuyên dương công ơn giáo dục của chính mình nữa.”
“……”
“Tôi cảm thấy thật ghê tởm.”
“Bốp —“
Mẹ Hà chưa bao giờ ra tay đánh con trai mình, tiến lên cho hắn một cái tát, bà tức giận tới run cả người.
21:00
Hà Thiên Tỉ dùng tay lau nước mắt: “Chẳng lẽ lý do anh ấy không cha không mẹ ăn nhờ ở đậu các người không biết sao, các người dám nói rằng không có chút quan hệ nào với mình không?”
“Mẹ có thể đánh tôi, tôi cũng hiểu được mẹ muốn đánh tôi, nhưng tôi vẫn muốn nói.”
Tôi đương nhiên muốn nói.
Bằng không Hình Từ Cảnh sẽ tủi thân lắm.
Hình Từ Cảnh có bao nhiêu là tủi thân.
“Các người không có ai đau lòng anh ấy, tôi đau lòng, các người cảm thấy mạng anh ấy chỉ có thế mà thôi, không có gì phải tủi thân, tôi thay anh ấy tủi thân. Từ nhỏ tới lớn, qua bao nhiêu ngày, anh ấy cũng từng là đứa nhỏ của ba mẹ ảnh mà, cũng từng là báu vật được nâng niu trong lòng bàn tay của người khác mà, không phải là cái túi máu để cho người khác dùng, không phải công cụ để giúp đỡ công việc, cũng không phải là người ngay cả khi anh ấy chết cũng không có bất cứ người nào thật lòng thật dạ đau lòng cho anh ấy.”
“Tôi đau lòng cho anh ấy, mẹ à.”
“Tôi con mẹ nó đau lòng muốn chết.”
“Các người có biết sinh nhật anh ấy không, là hôm trước, cách sinh nhật mẹ hai ngày, có trùng hợp không.”
“Năm nay anh ấy chưa được ba mươi, tuổi còn chưa tròn ba mươi! Cả đời phải chịu nhiều khổ cực như thế, không ai thương anh ấy không ai quan tâm anh ấy, không ai đau lòng cho anh ấy, cả ngày anh ấy đều vì người khác vội tới vội lui, anh ấy còn chưa tới ba mươi tuổi, chưa từng được sống vì chính mình, ông trời dựa vào cái gì mà đối xử với anh ấy như vậy, dựa vào cái gì mà đối xử với anh ấy như vậy, dựa vào cái gì.”
“Tôi cũng không đau lòng cho anh ấy, tôi cũng không thương ảnh, tôi còn luôn hung hắn mắng anh, tôi dựa vào cái gì mà làm như vậy, tôi có tư cách gì mà đối xử với anh ấy như vậy?”
Không ai có thể dựa vào cái gì mà đối xử với anh ấy như vậy.
21:02
Cả đời Hình Từ Cảnh có bao nhiêu khổ.
Chưa từng được đối xử tử tế, chưa từng nhận được lòng tốt.
Tại sao tất cả mọi người đều bạc bẽo với anh ấy, toàn bộ thế giới đều bạc bẽo với Hình Từ Cảnh.
Con người trên đời này không phải là bảo toàn sao, vậy thì phần bảo toàn còn lại của Hình Từ Cảnh ở đâu.
Tủi thân anh có thể nói với ai, yêu hận có thể gửi vào ai?
Cả đời này của anh, chưa từng có được một ngày vui vẻ, trong cuộc sống tối tăm này có thể có ai cho anh ấy một chút ấm áp được không?