Câu Điểm

Chương 4: Ngày 20 tháng 8



Sau khi từ vịnh Hoàng Bạc trở về, phi cơ của anh trai Hà Thiên Tỉ vừa đáp lập tức bị đưa đến bệnh viện kiểm tra, lỗ tai không có vấn đề gì, thính lực của Hà Thiên Tỉ cũng bình thường, hắn không nói lỗ tai đau linh tinh nữa, anh trai hắn chỉ nói qua loa với hai vị phụ huynh về chuyện này, đưa em trai về nhà rồi vội vàng rời đi.

Mẹ Hà Thiên Tỉ thời còn trẻ cũng coi là một nhà nghệ thuật, sinh Hà Thiên Tỉ xong, do con trai thân thể không tốt, mẹ hắn lo chăm sóc cho con nhỏ vì thế kết thúc kiếp sống nghệ thuật, con trai nay đã lớn, năm năm trước dọn ra ngoài sống riêng, tự mình mua nhà trong thành phố, bình thường cách nửa tháng sẽ về nhà ăn một bữa cơm.

Tháng trước về ăn cơm, thấy tâm trạng con trai không tốt lắm, ăn cơm cũng ít, hỏi lý do thì chỉ nói không có gì, mẹ hắn ngồi bên kia bàn lại gần con trai hỏi: “Sao vậy con, cãi nhau với bạn gái hả?”

Con trai không ngờ bị hỏi như thế, mờ mịt một lúc mới phản bác lại: “Mẹ, mẹ nói cái gì vậy! Con có yêu ai đâu!”

Mẹ hắn đưa tay chỉ vào mấy đốm nhỏ trên xương quai xanh: “Không yêu thương người ta thì đừng đùa điên đùa khùng, nhớ phải sử dụng biện pháp an toàn.”

Hà Thiên Tỉ cúi đầu liếc nhìn dấu hôn trên xương quai xanh của mình, sắc mặt đổi hai ba bận, cuối cùng cài lại nút áo cao nhất của mình, miệng thầm oán: “Mẹ đừng có tinh mắt như thế được không, cái này con bị muỗi cắn đó.”

Trong nhà có hai đứa con, đứa lớn chín chắn, con nhỏ lại nói nhiều, làm mẹ biết rằng không thể thiên vị nhưng lại không tránh được yêu thương con nhỏ nhiều hơn, nghe vậy cười đáp: “Mẹ còn không biết sao, mang dấu vết lộ liễu như thế về nhà, may mà ba con không ở nhà nếu không lại dạy dỗ con một trận.”

Hà Thiên Tỉ nghe vậy trợn trừng mắt.

Buổi tối một nhà bốn người cùng ăn tối, sau khi ăn xong hắn và anh trai đồng thời về nhà mình, xe chạy một đường về nhà, hắn lập tức hùng hổ xông vào phòng sách hỏi tội Hình Từ Cảnh.

Trước kia hắn và Hình Từ Cảnh sẽ vì rất nhiều chuyện linh tinh mà cãi nhau ỏm tỏi, hai người ở cùng một mái nhà, hắn không phản ứng với Hình Từ Cảnh thì Hình Từ Cảnh cũng không nói chuyện với hắn, ban đêm hắn đi ngủ Hình Từ Cảnh cũng không khách sáo gì, vào phòng tắt đèn, lăn lên giường, không nói câu nào đã lột quần áo hắn làm.

Hà Thiên Tỉ chửi rửa ầm ĩ, Hình Từ Cảnh vẫn vững như Thái Sơn, làm xong còn nói: “Anh đi tắm.”

Cho đến khi hắn về bị mẹ ruột nhìn thấy dấu hôn, Hà Thiên Tỉ tức tới nghiến răng ken két, nổi giận đùng đùng về nhà, đá văng cửa phòng sách, chỉ vào áo mình: “Chửi anh là súc sinh có phải là khen anh hay không, biết tôi về nhà mẹ còn muốn làm tôi?!”

Hình Từ Cảnh lúc này vẫn rất biết làm bộ, nhìn thấy hắn vào phòng còn làm ra hành động ngăn cản: “Đừng, phòng sách, chỗ làm việc, không muốn làm chuyện đó, em muốn thì tự mình vào phòng tắm.”

Hà Thiên Tỉ đẩy cửa, đập hết toàn bộ đồ trang trí trong thư phòng, đập sạch sẽ, Hình Từ Cảnh ngồi trước máy tính nhìn hắn: “Đã chưa?”

Hà Thiên Tỉ đứng trong phòng sách lộn xộn, thở hồng hộc muốn chửi: “Con mẹ nó anh đi chết đi được không?”

Hình Từ Cảnh nói chuyện cũng không khách sáo: “Anh chết rồi em nghĩ mình có thể sống thanh thản?”



Đó là lần cãi nhau cuối cùng của Hà Thiên Tỉ và Hình Từ Cảnh vào khoảng giữa tháng 7, Hà Thiên Tỉ muốn Hình Từ Cảnh cút đi thật xa, nguyền rủa Hình Từ Cảnh quên sạch đi, chết quách đi cho xong.

Chân hắn dẫm trên sàn nhà, không cẩn thật đạp phải mảnh đồ sứ bị vỡ, lòng bàn chân bị cắt một lỗ to, máu chảy xuống sàn, hắn không quan tâm, quay về phòng khách gọi điện thoại cho Dương Nhĩ Dữ, rủ hắn ta đi nghỉ phép, tên Dương Nhĩ Dữ không nên thân nói rằng vừa mua một căn biệt thự ở vịnh Hoàng Bạc, còn nói sẽ rủ rất nhiều chị gái em gái gì đó nằm úp sấp cho hắn.

Dương Nhĩ Dữ ở đầu bên kia điện thoại cười với hắn, nói: “Aigu, thằng Hình nhà mày bận rộn công việc không rảnh chơi với mày nên mày ngứa ngáy rồi phải không?”

Hà Thiên Tỉ nhướng mày mắng: “Ngứa mẹ mày, tao với hắn không có tí quan hệ nào, hai ngày nữa tao sẽ đuổi cổ hắn ra khỏi nhà tao.”

Lúc ấy Hình Từ Cảnh từ trong phòng sách đi ra, nhìn thấy hắn không nói thêm gì, tự mình đi vào phòng rửa mặt.

Hà Thiên Tỉ ngồi trên ghế sô pha nói với Dương Nhĩ Dữ: “Mua vé máy bay đi, gọi chị Giai Lâm luôn, coi xem có ai muốn đi cùng không, càng nhiều người càng tốt, bà mẹ nó tao phiền muốn điên rồi.”

Dương Nhĩ Dữ ham chơi, những buổi lêu lổng không thể nào thiếu mặt hắn ta, nghe vậy vui cười hớn hở mà đồng ý, nói rằng sẽ tổ chức hoạt động.

Hình Từ Cảnh trong phòng rửa mặt đi ra, vừa lau tay vừa đi tới cái tủ cạnh giá treo quần áo lấy một hộp y tế gia đình, tới bên cạnh Hà Thiên Tỉ.

Hà Thiên Tỉ vênh chân, hoàn toàn không để ý tới Hình Từ Cảnh, tư thế cực kỳ cao ngạo tiếp tục nói nói cười cười với Dương Nhĩ Dữ bên kia điện thoại.

Hình Từ Cảnh ngồi bên cạnh hắn, mở hòm y tế ra, lấy băng gạc với thuốc mỡ để rửa sạch miệng vết thương, ngoài miệng không để ý hỏi: “Dương Nhĩ Dữ?”

Hà Thiên Tỉ dựa vào sô pha, không phản ứng, tiếp tục nói ba láp ba xàm với Dương Nhĩ Dữ.

Hình Từ Cảnh nắm lấy mắt cá chân của Hà Thiên Tỉ, đặt lên đùi mình, chuẩn bị bôi thuốc lên miệng vết thương, ngoài miệng không quên uy hiếp: “Em tốt nhất biết giới hạn chơi bời bên ngoài của mình, cuối cùng hậu quả trên người ai, trừ khi cả đời này em không gặp anh.”

Động tác cầm điện thoại của Hà Thiên Tỉ hơi dừng một chút: “Sao hả, vậy anh đi chết nhanh một tí được không, quả thật cả đời này tôi không muốn gặp lại anh nữa, yêu thương cái quần què gì, con mẹ nó anh uy hiếp ai thế, giả bộ cho ai coi?”

Hình Từ Cảnh vẫn đang khử trùng vết thương cho hắn: “Đừng lo, nếu chết anh sẽ mang em theo, hũ tro cốt sẽ được đặt cùng một chỗ.”

Dương Nhĩ Dữ bên kia điện thoại hỏi Hà Thiên Tỉ đang nói chuyện với ai, hắn cắn răng, nghiến lợi đáp: “Đồ chó chết.”

Khi tăm bông chạm vào miệng vết thương, Hà Thiên Tỉ vung chân đá một cú, bởi vì không khống chế được sức lực, Hình Từ Cảnh thiếu chút nữa bị đạp rớt xuống ghế sô pha.

Sau khi đá xong Hà Thiên Tỉ còn mắng: “Cút.”

Trên ghế sô pha, Hình Từ Cảnh đứng lên, nghiêm mặt cởi bỏ chiếc áo bị Hà Thiên Tỉ làm bẩn, trần nửa thân trên trở về phòng ngủ, thay quần áo sạch sẽ đi ra, lại vào phòng sách, vài phút sau anh mang theo laptop làm việc, không nhìn Hà Thiên Tỉ một cái, mở cửa đi mất.

Hà Thiên Tỉ ngồi trên ghế sô pha trơ mắt nhìn Hình Từ Cảnh nghiêm mặt không nói năng gì rời đi, vốn đang trò chuyện vui vẻ với Dương Nhĩ Dữ bên đầu bên kia hiện tại cuộc trò chuyện cũng ngưng bặt.

Dương Nhĩ Dữ hỏi nhiều lần, thấy Hà Thiên Tỉ không thèm trả lời, lại nói: “Thằng Hình nhà mày đang ở bên cạnh à?”

Hà Thiên Tỉ từ xoang mũi hừ ra một tiếng ‘Ừ’:”Mới ra ngoài.”

Dương Nhĩ Dữ: “Đi đâu vậy? Công tác?”

Hà Thiên Tỉ: “Bị tao đạp một phát đi rồi.”

“……” Dương Nhĩ Dữ “Lại sao nữa vậy?”

Hà Thiên Tỉ: “Thích đi thì đi đi, cuối cùng cũng chịu đi rồi.”

“……” Dương Nhĩ Dữ “Mày đá nó làm gì, mày có thể yên ổn sống hai ngày không hả, bỏ cái miệng thúi của mày đi, cả người tật xấu nào cũng phải sửa, nếu không trừ thằng Hình nhà mày ra còn ai chịu được mày?”

Hà Thiên Tỉ: “Người khác không chịu được tao, liên quan gì tao?”

“……” Dương Nhĩ Dữ “Bái phục, ông nội.”

“……”

“……”

“Chân tao bị thương, hắn sứt thuốc cho tao, bị tao đá một cái đi rồi.” Cách một hồi lâu, Hà Thiên Tỉ nhắc lại chuyện này, bổ sung thêm chút.

“…..” Dương Nhĩ Dữ bên kia hình như bị hắn dọa sợ “Mày điên rồi hả? Muốn chia tay thì nói thẳng đi, thằng Hình cũng đâu phải là thằng đàn ông cầm được không buông được, không bám lấy mày không tha đâu.”

Ánh mắt Hà Thiên Tỉ dữ dằn nhìn cánh cửa đóng chặt: “Mẹ nó, hắn đúng là quấn quít lấy tao không tha đó, như keo con chó dính chặt, tháo cũng tháo không được.”

Dương Nhĩ Dữ im lặng suy nghĩ một lát, cẩn thận nói: “Có phải mày nghĩ nhiều rồi không? Tuy rằng ổng đối xử với mày không tệ nhưng cũng không phải không có mày là không được đâu em trai à.”

Hà Thiên Tỉ lập tức cúp điện thoại của Dương Nhĩ Dữ, ngồi xếp bằng trên sô pha, giơ cái chân có vết thương còn đang đau râm rang đứng lên.

Hai ngày sau, hắn và Dương Nhĩ Dữ, chị Giai Lâm và Tôn Tích tới vịnh Hoàng Bạc, trước khi đi hắn đừng nói là tạm biệt, một cái liếc mắt hắn cũng thèm cho Hình Từ Cảnh, ngay cả một câu cũng không để lại.



Hà Thiên Tỉ về nhà, mẹ hắn vẫn không yên lòng chuyện tai hắn, cố tình mời thêm vài chuyên gia tiến hành kiểm tra tỉ mỉ, bởi vì không xuất hiện lại triệu chứng đột ngột có cảm giác đau đớn, chuyên gia kiểm tra không thấy có vấn đề gì, bèn phải đổ nguyên nhân cho bình thường Hà Thiên Tỉ làm việc và nghỉ ngơi không điều độ, khiến cho thân thể bị tổn thương.

Mẹ hắn nhất quyết muốn Hà Thiên Tỉ ở nhà tĩnh dưỡng vài ngày, mỗi ngày đều đổi phương pháp bồi bổ thân thể cho hắn, muốn dưỡng cho đứa con trai đã một tháng không gặp trở nên trắng trẻo mập mạp mới vừa lòng.

Về nhà tầm mười ngày, con trai lại trở về với vẻ trắng trẻo, mềm mại nhưng vẫn không thích ra khỏi nhà, nói chuyện cũng không được mấy câu, tối ngày trong phòng ôm máy tính, hắn không phải chơi game thì nói chuyện nhảm nhí, người làm mẹ này nhìn không vô, kêu hắn về căn hộ của mình đi.

Hà Thiên Tỉ nói không về.

Mẹ hắn thở dài nói, ba con mà về gặp con như vậy lại muốn chửi.

Hà Thiên Tỉ không nói lời nào, mẹ hắn lại không có cách gì, con trai cả ngày không ra khỏi cửa nên tìm chuyện gì nói đại: “Con tìm chị Giai Lâm đi ra ngoài chơi chút đi, nó sao vậy, đang yêu đương hả?”

Hà Thiên Tỉ nói: “Không biết.”

Mẹ hắn lại nói: “Thời gian trước tiểu Hình gặp chuyện không may, tang lễ nó còn tới mà, đúng rồi…”

Biểu tình của Hà Thiên Tỉ cứng đờ, lập tức đuổi khách: “Mẹ ra ngoài đi, con bận lắm mẹ đừng tới làm phiền con.”

Mẹ hắn bị hắn đẩy ra ngoài phòng, Hà Thiên Tỉ đưa tay bịt lỗ tai mình lại, hắn cảm thấy lỗ tai lại bắt đầu đau đớn, so với bất kỳ cơn đau nào hắn từng trải qua đều đau hơn, đau tới mắt hắn đỏ ngầu, đâu tới mức hận không thể tự tay cắt đứt lỗ tai mình mới tốt.



Nhà bọn họ sẽ có buổi cơm gia đình cố định theo thời gian, anh trai và chị dâu với mấy đứa nhỏ về nhà, ba hắn trên bàn cơm chỉ trỏ Hà Thiên Tỉ không ngừng, hy vọng hắn có thể hiểu được bản thân đã là người đàn ông trưởng thành, phải có trách nhiệm của một người đàn ông trưởng thành, nói hắn không nhìn xem tiểu Hình bằng tuổi, người ta đã như thế này như thế nọ…

Câu nói tiếp theo Hà Thiên Tỉ không nghe rõ, hắn nện đôi đũa xuống bàn.

Ba hắn tức giận, bị mẹ ngăn lại, cái gì hắn cũng không nghe vào, đi tới ngồi xuống sô pha trong phòng khách, TV trong phòng khách chiếu lại tin tức mấy ngày trước.

Hắn thấy ba mẹ mình xuất hiện trên TV, thấy tang lễ của người kia, mẹ hắn mặc lễ phục màu đen đối diện với màn ảnh đài truyền hình, gương mặt xinh đẹp hoàn hảo ăn ảnh trên đó mở miệng nói chuyện.

“Đúng vậy… Hơn mười tuổi chúng ta đã nhận nuôi…”

Âm thanh Hà Thiên Tỉ nghe vào có chút đứt quãng, âm lượng khi lớn khi nhỏ, lúc thì vặn vẹo lúc thì trôi chảy, khi thì khoa trương như các nhân vật trong phim hoạt hình chảy vào tai hắn.

“Từ nhỏ nó đã là đứa trẻ rất ngoan ngoãn…”

“Nhà tôi luôn cảm thấy tự hào vì nó.”

Trong tầm nhìn của hắn, ống kính bóp méo, hình ảnh lộn xộn muôn hồng nghìn tía còn kỳ lạ hơn kính vạn hoa, màn ảnh không ngừng chớp nháy khiến đầu hắn choáng váng, mắt hoa lên, đến khi màu sắc rực rỡ của màn hình xuất hiện một tấm ảnh.

Hình Từ Cảnh mặc áo sơ mi trong bức hình đen trắng lọt vào đáy mắt hắn khiến tất cả màu sắc xung quanh đều biến mất không tung tích.

Hà Thiên Tỉ kéo thùng rác bên cạnh, thức ăn vừa mới nuốt vào khi nãy ói ra tất cả.

Hắn cảm thấy ghê tởm.



Buổi tối Hà Thiên Tỉ bị người nhà đưa vào bệnh viện, sau khi kiểm tra toàn thân xong xuôi đã là ngày hôm sau.

Mùi thuốc khử trùng ở bệnh viện cực kỳ gay mũi, lao công dọn dẹp giường chiếu ngủ gật trên ghế sô pha, cả đêm Hà Thiên Tỉ đều nằm mơ thấy những giấc mộng kỳ quái, trong mơ hắn đang ở nhà mình, lát lại thành phòng bệnh, mơ mình và Hình Từ Cảnh đánh nhau từ nhà tới bệnh viện, nghe mình lớn tiếng mắng: “Hình Từ Cảnh, anh đi chết đi —“

Sau đó hắn thấy Hình Từ Cảnh ngồi bên bệ cửa sổ trong bệnh viện nửa sáng nửa tối, tấm lưng trần không che đậy, đưa lưng của anh về phía hắn, miệng nói: “Em yên tâm, anh chết chắc chắn sẽ mang em theo.”



Khi Hà Thiên Tỉ mở to mắt ra nhìn, trời mới tờ mờ sáng.

Lúc này hắn mới thật sự cảm nhận được, ồ, thì ra Hình Từ Cảnh chết thật rồi.

Thì ra từ ‘chết’ này, đôi khi không thể nói lung tung được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.