Ông trời quả nhiên không phụ người có tâm, Mạc Lãnh cũng nhận ra rồi. Mạc Lãnh gọi điện đến hỏi tôi:
- Lâm Sảng, cậu định nói gì?
- Cái gì mà tớ định nói cái gì?
- Tớ xem Trái tim dũng cảm rồi, tình tiết đâu phải như cậu kể.
- Ờ... - Tôi ngập ngừng. - Chắc là tớ nhớ nhầm, thì thôi nhân tiện cậu cứ nghĩ về những gì tớ nói đi!
- Lâm Sảng! - Mạc Lãnh sốt ruột.
- Tớ cúp máy đây! - Tôi không dám nói tiếp, chỉ sợ sẽ nhỡ miệng nói ra bí mật của Bầu Trời.
Đi chợ một chuyến, thả sức mặc cả cùng với mấy bà bán hàng rồi xách một đống chiến lợi phẩm về nhà. Vừa mở cửa ra đã thấy mẹ Lâm Diệu và mẹ tôi đang ngồi trên ghế ngoài phòng khách bàn bạc chuyện gì đó. Nhìn thấy tôi về, hai người liền ngẩng đầu lên nhìn rồi lại cúi đầu xuống, thì thầm cái gì đó. Chuyện gì thế này? Không làm gì được tôi nên đến gây khó dễ cho mẹ tôi hả? Nể mặt Lâm Diệu, tôi đã nhịn bà vài phần, nhưng nếu bà định đến để gây khó dễ với mẹ tôi, tôi quyết không nhường nhìn nữa! Tôi hít thở thật sâu, chuẩn bị sẵn sàng tâm lý để chửi bới.
- Con đứng đó làm gì? Không nhìn thấy trong nhà có khách sao, chẳng có tí phép tắc nào thế! - Mẹ tôi lườm, tôi. Hả? Mẹ, chẳng phải mẹ từng nói rất oai sao, tại sao hôm nay lại mềm nhũn đi thế? Rốt cuộc bà ấy đã ném bao nhiêu tiền cho mẹ để mẹ quỳ gối xuống thế?
- Em về lúc nào vậy, sắc mặt khó coi quá! Sao thế? - Tôi đang định đi về phía mẹ thì đột ngột Lâm Diệu từ nhà bếp đi ra.
Tôi chỉ vào anh, lắp bắp mãi không nói ra được. Ôi mẹ ơi, anh cũng đang làm phản như mẹ anh hả? Thật không ngờ, còn dám chui cả vào bếp nhà người ta nữa chứ. Tôi lấy điện thoại ra, nhắn tin cho bố: “Bố về ngay, có người đến phá nhà!”
Bố tôi nhắn lại: “Đã nhận!”
Tôi ngồi xuống bên cạnh mẹ, bộ dạng như một trung thần sẵn sàng hộ giá bất cứ lúc nào. Lâm Diệu ngồi xuống bên mẹ anh, bộ dạng như một đứa con ngoan. Không khí nói chuyện hình như rất hiền hòa. Tôi lắng tai nghe, càng nghe càng mơ hồ, bọn họ đang nói chuyện gì thế nhỉ? Cái gì là lễ cưới? Cái gì mà tiệc cưới? Tôi không nén được tò mò nữa, ngóc cổ lên hỏi:
- Chuyện mọi người đang nói có liên quan đến con không ạ?
Cả ba người cũng lúc ngây ra, mẹ tôi là người phản ứng nhanh nhất, đưa tay gõ cho tôi một cái vào đầu:
- Con ranh con, không liên quan đến con thì mẹ để con ngồi đây làm gì?
Mẹ Lâm Diệu bật cười, tiếng cười nghe rất vui tai, mấy nếp nhăn nơi khóe mặt hiện lên rõ rệt. Bà ấy nói với mẹ tôi:
- Con bé Lâm Sảng này thật là đáng yêu!
Hả? Mẹ Lâm Sảng gọi tôi là “Con bé này”? Chẳng phải bà ấy thường gọi tôi là “Cô Lâm” sao? Tôi thừ ra, thay đổi nhanh thế nhỉ?
- Con bé này, lúc nào nói chuyện cũng không ra đầu ra đuôi gì sất, thỉnh thoảng tôi cũng không chịu nổi nó nữa? - Mặt mẹ tôi hiện lên vẻ hiền từ hiếm có.
- Đúng thế, mấy bữa trước đến nhà tôi ăn cơm, nó lúc nào cũng làm cho ông nhà tôi cười ha ha, gần đây không thấy nó đến, thật là nhớ nó quá! Vì vậy tôi nghĩ cho Lâm Diệu hỏi cưới nó về luôn, sau này thành ngươi một nhà rồi, nếu chúng nó thích có thể chuyển về ở chung với chúng tôi, đỡ phải chạy qua chạy lại! - Mẹ Lâm Diệu hôm nay nói nhiều thật.
- Chuyện này, bác Lâm... - Tôi còn chưa kịp hỏi Lâm Diệu đã trừng mắt.
Tôi lập tức đổi cách xưng hô:
- Thưa bác gái, về chuyện này... à bác và mẹ cháu đã định ngày rồi ạ?
- Định ngày rồi, chính là ngày mùng một tháng sau đấy! - Mẹ tôi nói.
Mùng một tháng sau ư? Ừm, cũng không gấp lắm, hôm nay là ngày bao nhiêu rồi? Ngẩng đầu nhìn lên lịch treo tường, tôi la lên - Cái gì, hôm nay là ngày ba mươi rồi ư?
- Còn ngày ba mốt nữa mà! - Lâm Diệu nói.
- Ý của anh là vẫn còn một ngày để chuẩn bị ư? - Tôi hỏi Lâm Diệu.
- Đều chuẩn bị xong cả rồi! - Mẹ Lâm Diệu nói.
Tôi đứng ngây ra đó, đột nhiên nghe thấy có tiếng cửa mở. Bố tôi cầm quang gánh xông vào hỏi:
- Ai đến phá nhà? Kẻ nào phá nhà hả?
Tôi vội vàng giả vờ ngất xỉu, ngã vào người Lâm Diệu, làm cho mẹ Lâm Diệu hết vía, trong khi mẹ tôi vô cùng bình thản. Con gái mẹ hai mấy năm nay rốt cuộc cũng chỉ có mấy trò ngất đi tỉnh lại thôi mà.
- Chắc là nhất thời vui mừng quá nên vậy, để con đưa cô ấy vào giường nằm nghỉ một lát!
Hả? Tôi vui mừng quá ư? Láo toét, anh dám nói em vậy à?
Lâm Diệu đã cảm thấy tôi đang nghiến răng bẹo eo anh. Anh có nhịn cười, bế bồng tôi vào phòng ngủ.
- Tại sao đến giờ em mới được biết? Nói ngay! - Vừa vào phòng là tôi đã “tỉnh” ngay lập tức.
- Anh cũng mới biết đấy chứ! - Lâm Diệu tỏ vẻ vô tội. Hừ, em sẽ không bao giờ tin anh nữa!
- Lâm Diệu này, thế này đâu phải chúng ta lấy nhau? Chúng ta chẳng biết cái gì cả, bọn họ đã chuẩn bị xong hết rồi, thật chẳng ra làm sao cả! - Tôi bẹo má Lâm Diệu, nghiêm túc nói.
- Đúng là chẳng ra làm sao hết! - Lâm Diệu cũng nghiêm túc trả lời. - Làm sao bây giờ? Hay là em không muốn lấy anh?
- Chuyện này... - Tôi ấp úng. - Cũng không phải thế...
Khóe môi Lâm Diệu khẽ nhếch lên. Chỉ một giây sau, đôi môi anh đã đè chặt lên môi tôi rồi.
Ngày hôm sau, tôi bận rộn thông báo cho bạn bè, điện thoại không rời khỏi tay. Lâm Diệu ngồi bên cạnh thích thú đọc báo, bộ dạng rất an nhàn.
Tôi vung tay gõ cho anh một cái, gào lên:
- Anh rảnh gớm nhỉ, còn không mau gọi điện thoại giúp em?
- Em nói xem, anh quen được bao nhiêu người bạn của em? Từ khi quen nhau cho đến bây giờ, anh chỉ được gặp có Mạc Lãnh, Tiểu Phụng, còn cả Lưu Hi Hoa. Những người ấy em thông báo hết rồi. Giờ em bảo anh thông báo cho ai? Chẳng nhẽ anh nói với người ta là: “Này, tôi và Lâm Sảng sắp cưới nhau đấy!” Chắc chắn bọn họ sẽ cho rằng anh bị điên! - Lâm Diệu bị tôi đánh nhiều nên thành thói quen rồi, chẳng buồn xoa đầu như trước nữa, nhưng giờ thì đến lượt tôi xoa đầu.
- Anh đang trách em không dẫn anh đi giới thiệu với bạn bè chứ gì? - Tôi trừng mắt dọa.
- Đâu, anh đâu dám trách em! - Lâm Diệu cười ha ha.
- Hừ, bạn của anh em cũng đã gặp được ai đâu? Có phải anh sợ mất mặt không? - Tôi phản công. Nói đến vấn đề này mới nhớ đúng là tôi chưa gặp người bạn nào của anh cả.
- Không phải anh sợ em làm mất mặt, anh sợ nhỡ em không để ý lại vung tay gõ vào đầu bạn anh. Em nghĩ xem em đánh được mấy người? Em tưởng ai cũng biết kiên nhẫn nhịn như anh đấy à?
Tôi ngớ ra, cười như một con ngốc, tay xoa xoa đầu anh nịnh bợ rồi tiếp túc gọi điện. Tôi thầm hứa trong lòng, sau này sẽ không bao giờ gõ vào đầu anh nữa.
Bận rộn cả ngày trời, cổ họng như đang bốc hỏa. Nhưng thật kỳ lạ, tôi luôn cảm thấy vẫn còn một chuyện quan trọng nhất vẫn chưa làm. Rốt cuộc là chuyện gì nhỉ?
Chỉ một giây sau, tôi mới ngớ ra, hốt hoảng la lên:
- Lâm Diệu, chúng ta còn chưa đi đăng ký kết hôn!
Lâm Diệu gập tờ báo lại, dịu dàng nói:
- Cuối cùng thì em cũng nhớ ra rồi đấy! Không lo, đợi mai làm đám cưới xong sẽ đi đăng ký! Dù sao em cũng chẳng chạy thoát đâu!
Hôm cưới, tôi dậy từ sớm, kéo Lâm Diệu đi xem khách sạn bày trí ra sao. Đến khách sạn, thứ nhất đầu tiên đập vào mắt tôi là bức ảnh cưới to dùng ở trước cổng, đúng là bắt mắt. Một bức ảnh nam thanh nữ tú, một sự kết hợp hoàn hảo. Tôi thầm mường tưởng ra khuôn mặt của con trai mình sau này.
Bên cạnh tôi có một đôi nam nữa đang đứng xem aảnh, vừa xem vừa gật đầu, lại còn thì thầm bàn tán, chắc chắn là đang khen tôi xinh đây mà. Tôi sướng rơn lên.
Tôi cố ý đi đến gần họ, bắt chuyện:
- Hai người xem, cô dâu xinh thật đấy!
Hai người đó nhìn nhau, vẻ mặt có hơi kỳ quái, cuối cũng anh chàng kia nói:
- Đây chẳng phải là chị sao?
Hả? Bị nhận ra rồi sao? Tiếp theo đó, tôi nghe thấy tiếng cười của Lâm Diệu.
- Lâm Diệu, vợ anh hài hước thật đấy! - Cô gái kia mỉm cười nói với Lâm Diệu.
- Cô ấy là vậy đấy, ban nãy vẫn chỉ thường thôi!
Nói rồi ba người họ bật cười, chỉ có mình tôi là nhăn nhỏ, kéo áo Lâm Diệu:
- Bọn anh quen nhau à?
- Em ngốc thật, ngoài phù dâu phù rể thì ai đến đây sớm thế?
Hả? Sao tôi không biết nhỉ? Phù rể anh tìm còn được nhưng anh làm gì có quyền tìm phù dâu? Chỉ có điều hình như tôi cũng không nhớ phải tìm phù dâu đấy! Thôi được rồi, lần này tha cho anh đấy!
Sau đó chúng tôi lái xe đến chỗ spa của Tiểu Phụng để thay quần áo và trang điểm. Tiểu Phụng bận tới toát mồ hôi. Vừa chỉ đạo vừa không quên vòi tiền của Lâm Diệu:
- Lì xì đâu, lì xì đâu? - Tiểu Phụng chìa tay ra. - Không có thì cẩn thận cái chân của anh đấy!
Lâm Diệu đã chuẩn bị trước, liền đặt cái phong bao đỏ vào tay Tiểu Phụng. Tiểu Phụng cầm lấy, gật gật đầu, tôi lại lắc đầu:
- Vậy không đủ!
Lâm Diệu đang định móc tiếp thì tôi la lên, đứng chắn giữa hai người, đe dọa:
- Biến ngay! Tiền của anh ấy cũng là tiền của tớ, cậu vòi tiền của anh ấy cũng là vòi tiền của tớ, dám vòi tiền của Lâm Sảng này hả? Không biết cậu của tớ làm gì à?
Tiểu Phụng bị tôi dọa cho ngây ra, cố gắng nghĩ xem cậu tôi làm chức gì.
- Cậu của cô ấy làm Cục trưởng Cục Công an đấy! - Lâm Diệu cố nhịn cười, bổ sung giúp tôi.
- Cậu của cậu làm cục trưởng lúc nào thế, rõ ràng là nhân viên đã về hưu mà? - Tiểu Phụng cuối cùng đã nhớ ra. - Hừm, tớ chẳng hơi đâu đôi co với hai kẻ ngốc các người!
Tiểu Phụng thấy tôi dán mắt vào cái phong bao trên tay mình liền vội vàng giữ chặt tay lấy, sợ tôi cướp mất.
Lúc cử hành hôn lễ, tôi ngây ra như một con rối, để mặc cho họ sắp đặt, họ chỉ đâu thì tôi đánh đó,
Tên MC thật vớ vẩn, chẳng chuyên nghiệp tẹo nào. Điên nhất là biết rõ chúng tôi chưa kịp đăng ký, thế mà lại bảo chúng tôi giơ tờ đăng ký ra cho mọi người cùng nhìn.
Tôi và Lâm Diệu chỉ biết nhìn nhau, cuối cùng trợn mắt nhìn MC, lát nữa tôi sẽ biết tay!
Tôi cười nhạt với MC rồi quay sang cởi áo vest trắng của Lâm Diệu ra, Mặt Lâm Diệu đỏ bừng lên, khách khứa ngồi bên dưới nhộn nhạo không hiểu chuyện gì. Tôi quay người lại bảo phù dâu cho mượn một thỏi son đỏ, rồi rải cái áo vest ra đất, viết lên đó ba chữ “Đã kết hôn”, lần lượt ký tên tôi và Lâm Diệu ở bên dưới.
Tôi chỉ vào dòng chữ trên áo vest của Lâm Diệu và nói:
- Mọi người nhìn đi, đây chính là giấy chứng nhận kết hôn của chúng tôi!
Khách khứa bật cười vỗ tay ầm ĩ.
Lâm Diệu tự hào hôn lên má tôi, thì thầm nói:
- Vợ anh thật tuyệt! Thế mà cũng nghĩ ra được!
- Hứ! - Tôi vênh mặt, cười đắc chí.
Tôi nhìn về phía mẹ Lâm Diệu, bà đang mỉm cười gật đầu với tôi, tôi biết bà ấy đã thực sự chấp nhận tôi rồi. Người mẹ mạnh mẽ của tôi đang lén lau nước mắt. Tự nhiên mắt tôi cũng thấy cay xè. Mẹ ơi, con gái mẹ nuôi dưỡng hơn hai mươi năm trời cuối cùng cũng lấy được tấm chồng tử tế.
Cuối cùng, anh chàng MC bảo chúng tôi kể lại ngắn gọn quá trình yêu nhau của chúng tôi, Tôi cướp lời của Lâm Diệu:
- Lần đầu tiên gặp mặt, anh ấy đã phun một sợ mì vào bát của tôi, vì vậy bây giờ anh ấy vẫn có biệt danh là “Anh mỳ”.
Khách khứa dưới sân khấu cười rần rần, mặt Lâm Diệu đỏ bừng lên, ái ngại nhìn tôi.
Đến lượt Lâm Diệu nói, anh hắng giọng mấy cái rồi lên tiếng:
- Thực ra cô ấy rất hung dữ, luôn luôn mắng mỏ tôi, cứ không vui là đánh tôi, vì vậy tôi đã lén đặt cho cô ấy một biệt danh là “Người đàn bà hung bạo”, nhưng tôi chưa bao giờ gọi cô ấy như vậy cả!
Tôi trừng mắt nhìn Lâm Diệu, anh dám chê bai em à?
- Chỉ có điều tôi đã yêu cô ấy như vậy rồi, có bị đánh bị mắng như thế nào, tôi cũng cam tâm tình nguyện! - Lâm Diệu cười hi hi nhìn sang tôi. Dưới sân khấu vang lên một tràng pháo tay ầm ĩ.
Sau một hồi bị MC hành hạ, chúng tôi đi thay quần áo. Tôi và Lâm Diệu đi từng bàn chúc rượu. Lâm Diệu sợ tôi không chịu nổi nên đã lén đổi sang nước ngọt cho tôi.
Các đồng nghiệp đều đến tham dự, ngồi một bàn không hết. Sếp cũng có mặt, mặc vest rất lịch sự, còn dùng gel chải mấy sợ tóc lơ thơ trên đầu ra sau, trông rất buồn cười. Điều bất ngờ là Dương Lệ Lệ cũng có mặt. Dương Lệ Lệ không nghỉ việc, hơn nữa tôi đã hỏi dò chỗ sếp, được biết cô ta đã chủ động khai báo với sếp và sẵn sàng đợi lệnh đuổi việc của sếp. Nhưng tôi biết sếp sẽ không làm như vậy.
Lần này tôi đổi nước ngọt thành rượu trắng, đặc biệt mời Dương Lệ Lệ một ly. Hai chúng tôi nhìn nhau cười, coi như gột sạch thù hận.
Trương Hạo đi công tác nên bỏ lỡ mất đám cưới của tôi. Vợ anh ấy dẫn theo con đến tham dự. Ánh mắt của thằng bé sáng lấp lánh thật đáng yêu. Vợ anh ta chỉ nói với tôi sáu chữ: “Xin lỗi chị, cảm ơn chị!”. Nhớ lại tất cả những chuyện trước đây, tôi lại không tự chủ mời cô ấy một ly.
Đến bàn của Mạc Lãnh, Mạc Lãnh nâng ly chúc mừng hạnh phúc của tôi. Tôi không nhìn thấy Bầu Trời. Tôi có gửi thiếp mời cho Bầu Trời, nhưng anh ta không đến. Tôi thở dài, không tránh khỏi thoáng buồn.
- Xin lỗi nhé, tôi đến muộn! - Ngoảnh đầu lại nhìn, Bầu Trời đột nhiên xuất hiện bên cạnh tôi.
- Hai người... - Tôi kinh ngạc há hốc mồm.
- Đúng như những gì mà cô nhìn thấy đấy! - Bầu Trời vòng tay ôm Mạc Lãnh, hai người hạnh phúc mỉm cười với tôi.
Tôi vô cùng cảm động, đến nỗi hai mắt như mờ đi. Cuối cùng hai người bọn họ đã trở lại bên nhau. Mạc Lãnh, chúng ta là chị em tốt, nhất định phải cùng nhau hạnh phúc mới được! Tôi đổi nước ngọt thành rượu trắng, một hơi uống cạn, ngẩng đầu lên thấy mắt Mạc Lãnh đỏ hoe vì xúc động.
Đến bên bàn của Doctor Hoàng, anh tặng tôi một tấm chi phiếu. Tôi cầm lên xem, là mười nghìn tệ, lại là kéo dài thời hạn. Tôi bảo anh là keo kiệt, vốn dĩ là khoản đó anh nợ tôi. Doctor Hoàng cười cười: “Anh sẽ nợ em cả đời”. Tôi cảm động quá, lại uống.
Kết quả là tôi uống rất nhiều. Lâm Diệu đi đến bàn nào cũng phải uống, nhưng anh không hề say. Tôi không thể không nghi ngờ dạo cưới Mạc Lãnh, hôm đấy thực ra anh không hề say.
Cuối cùng, người say mèm là tôi được Lâm Diệu bế về phòng. Nằm xuống giường một cái là tôi ngủ như chết chẳng biết trời đất. Lâm Diệu ra sức lay gọi tôi nhưng tôi không tỉnh.
Đêm xuân đáng giá nghìn vàng, thế là đêm này tôi đã lãng phí “ngàn vàng” rồi.
Tôi muốn có một người đàn ông yêu thương tôi, anh ấy không cần bắt mắt, chỉ cần yêu tôi là đủ.
Tôi muốn có một đứa con trai đáng yêu, mặc dù lúc này chỉ là kỳ vọng, nhưng tôi sẽ cố gắng.
Nếu tôi có thể mỉm cười hạnh phúc mỗi khi thức dậy vậy thì cuộc đời tôi thật may mắn. Giờ tôi đang sở hữu niềm may mắn và hạnh phúc này.
Cuối cùng thì Mạc Lãnh và Bầu Trời đã quay lại với nhau. Nghe Doctor Hoàng nói, bệnh tình của Bầu Trời đã có chuyển biến tốt.
Chị dâu tôi đã có bầu, anh họ ngày càng chăm chỉ làm việc.
Còn về Trần Thi Huy, tôi không còn gặp lại nữa, cũng chẳng muốn gặp lại.
Còn Doctor Hoàng, người đàn ông có mối quan hệ đặt biệt với tôi, chưa đến được tình yêu nhưng sâu đậm hơn tình bạn. Đột nhiên tôi nhớ ra anh ấy và Lâm Diệu có một bí mật là gì nhỉ?
- Giữa anh và Doctor Hoàng có bí mật gì? - Một hôm tôi không nén được tò mò, liền hỏi Lâm Diệu.
- Em muốn biết thật à? - Lâm Diệu khẽ hỏi.
- Ừ!
- Thực ra anh ta cũng thích em! - Lâm Diệu thì thầm nói.
- Thật không? - Tôi có hơi ngạc nhiên, mặc dù đã có Lâm Diệu rồi, nhưng khi nghe có nghe có một người đàn ông tuyệt vời như vậy thích mình, tôi lại không nén được niềm vui trong lòng.
- Này, này Lâm Sảng, sao em cười dê thế? - Lâm Diệu trợn mắt uy hiếp tôi...