Cầu Được Kiếp Này

Chương 16



Mười tám năm trước, Sử Văn Trăn là con hát ở Lê Viên, tuổi trẻ Sử Văn Trăn anh tuấn phong độ, tuy là con hát lại vẫn được các cô nương Kim Lăng hoan nghênh.
Hồng ma ma là thiên kim nhà giàu y quán ở Lân Châu, tên Nguyễn Kim Thanh, Sử Văn Trăn một khúc kinh hồng, được thiên kim coi trọng, hai người tư định chung thân, sau đó bị người nhà phản đối, hai người bỏ trốn đến Kim Lăng. Không lâu sau Nguyễn Kim Thanh có thai, sinh một đứa con gái. Nhưng lúc này, hai người vẫn chưa đính hôn, Nguyễn Kim Thanh vẫn luôn không danh không phận đi theo hắn.
Lại không lâu sau đó lão viên chủ gả nữ nhi cho Sử Văn Trăn, Sử Văn Trăn vứt bỏ Nguyễn Kim Thanh, cưới con gái của lão viên chủ. Lúc ấy con gái của lão viên chủ đã có con với người khác, vì không tổn hại trong sạch của con gái, lão viên chủ mới làm quyết định này, mà đứa bé kia đúng là Sử Hàm Chi.
Nguyễn Kim Thanh thương tâm buông bỏ con gái, một thân một mình trở về Lân Châu, không nghĩ tới cha mẹ vì nàng rời nhà, đã thương tâm khổ sở mà chết.
Nguyễn Kim Thanh lần nữa trở lại Kim Lăng, nghe được Sử Văn Trăn kết hôn còn có hài tử. Giận dữ muốn đi báo thù, lại bị phát hiện, bị phu nhân của Sử Văn Trăn đuổi ra ngoài. Nàng cùng đường, gặp một thương hộ nghèo túng, gả cho hắn. Thương hộ vốn định mở hoa lâu, hai người làm lại nghề cũ, cuộc sống dần dần rực rỡ lên. Sau đó không lâu, thương hộ bệnh chết, chỉ còn một mình Nguyễn Kim Thanh chống đỡ đến hiện tại.
“Sau đó, ta không hỏi thăm đến nàng, nhưng Kim Lăng lớn như vậy, chuyện của Xuân Lan Uyển tùy ý hỏi là có thể nghe được.” Sử Văn Trăn nói đến đây, sâu kín thở dài một hơi. Xưng hô thảo dân cũng đã quên, nghĩ đến chuyện xưa, ánh mắt bi thương, chung quy vẫn là bản thân ông phụ bạc bà. Ông cong eo, yếm trên người có vẻ buồn cười, lúc này ông đã quên mất cảm giác thẹn.
Sử Văn Trăn bị bắt giữ ở trong tù. Xuân Lan Uyển bị niêm phong, khi nha môn dẫn người đi Xuân Lan Uyển bắt người, Hồng ma ma tĩnh tọa ở trước gương, gã sai vặt thấy nha môn động tĩnh lớn, cũng không dám cản trở, mặc người đi vào.
Có người xông vào, Hồng ma ma không chút kinh hoảng. Lột mặt nạ da ra, lộ ra khuôn mặt ban đầu, “Người tới cũng nhanh.”
Đối với việc này Hồng ma ma thú nhận bộc trực. Ba năm trước, Ân Xu trốn đi bị mang đến Giang phủ, lai lịch Ân Xu ra sao Hồng ma ma là người thông minh, bà sẽ không hỏi nhiều. Trong mấy ngày kia, Xuân Lan Uyển bị cháy, dập lửa xong, bà phát hiện một cái khung bí mật dưới ván giường trong phòng Ân Xu, bên trong đặt một cái rương gỗ lớn, bên ngoài cái rương bao phủ bởi thứ gì đó, lửa đốt không cháy.
Sau đó, Lê Viên từ Thượng Kinh trở về, mà Tiêu Mạn vĩnh viễn lưu lại ở nơi đó.
Ân Xu xinh đẹp như vậy, ánh mắt đầu tiên Hồng ma ma nhìn thấy nàng tựa như nhìn thấy nữ nhi trổ mã cao vút. Sau đó biết được Tiêu Mạn chết, bà gặp lại Ân Xu, nghĩ đến con gái mình xinh đẹp như vậy, Ân Xu hẳn là nên đi chết thay cho con gái mình, người nên chết phải là nàng. Suy nghĩ ác độc tích lũy tháng ngày, như ngọn lửa càng cháy càng lớn, cho đến khi không thể dập tắt.
Ân Xu nghe nói việc này khi đang nghĩ ngợi trộm thả mèo ra lồng sắt, bị Sầm Duẫn bắt được.
Ân Xu ngượng ngùng rút tay về, ánh mắt xin lỗi nhìn về phía A Li, A Li u oán meo một tiếng, như là oán phụ độc thủ khuê các.
Ân Xu xoay người, bước nhanh ra cửa nghênh đón hắn, cười nói: “Sao hôm nay công tử rảnh rỗi tới đây?”
Sầm Duẫn phất tay áo, y phục màu đen chỉ bạc dệt họa tiết mây bay tinh tế, càng hiện sắc tự phụ. Hắn ngồi trên ghế, ngước mắt nhìn nàng, hừ nhẹ một tiếng, “Ngươi ở đây nhàn nhã quá nhỉ.”
Cuộc sống ở ngoại ô, Ân Xu không cần ứng phó bất luận kẻ nào, quá tự tại, không có việc gì thì chọc A Li, nằm ở trên giường ngủ một giấc, lại không có việc gì làm.
Ân Xu ngậm miệng một lát, sau đó cười tươi nói: “Ân Xu còn không phải cẩn tuân theo lệnh của công tử sao!”
Sầm Duẫn nghẹn một phen, nói cũng không sai, xác thật là mình bảo nàng ngoan ngoãn chờ ở đây. Hắn giơ tay ho nhẹ một tiếng, đổi đề tài, kể lại chuyện ở Xuân Lan Uyển cho nàng nghe.
Ân Xu nghe xong thổn thức một trận, không thể tưởng được chân tướng lại là như vậy.
Lông mi dài rũ xuống che một nửa con ngươi của nàng. Trong đó ai đúng ai sai không nói được, Sử Văn Trăn phụ Nguyễn Kim Thanh, con gái bà chết ở Thượng Kinh, Nguyễn Kim Thanh liền lợi dụng con của ông, lấy phương thức này trả thù ông.
Nhớ tới lúc mới gặp Hồng ma ma, ánh mắt bà đánh giá nàng từ trên xuống dưới, cặp mắt kia lộ ra tang thương tiêu tịch.
Khi nhìn đến mặt của nàng còn toát ra một loại kinh diễm, Ân Xu cho rằng bà cũng giống người thường, kinh diễm vẻ ngoài của nàng, bây giờ mới biết lúc đó là bà nghĩ tới con gái. Mà nhiều năm như vậy, bên cạnh luôn có một người muốn nàng chết, Ân Xu không khỏi rùng mình.
Trách không được nàng cảm thấy Tiêu Mạn quen mắt, hóa ra là con gái của Hồng ma ma.
“Còn một chuyện,” Sầm Duẫn ngừng lại, giơ tay phủi phủi ống tay áo vốn không có bụi đất, cầm lấy cái ly, xốc nắm bình trà lên bên trong trà đã lạnh, mấy lá trà khô cằn trôi nổi, hắn nhíu mày.
Ân Xu vội vàng cầm bình trà đi phía sau đổi nước, đưa đến trước mặt Sầm Duẫn, tự nhiên rót vào cái ly trong tay hắn, tay áo dài như cố ý vô tình dính ở mu bàn tay hắn, lại rất nhanh rút trở về, cười khanh khách đặt bình trà xuống: “Công tử, mời.”
Nước trà trước mặt bốc lên hơi nóng lượn lờ, xuyên thấu qua hơi nóng mờ nhạt nhìn thấy gương mặt nữ tử giãn ra, như hoa đào nở rộ.
Nỗi lòng cũng bay theo sợi khí nóng này, tay Sầm Duẫn cọ xát mép ly không nhúc nhích, làm như không giác ra độ nóng ly sứ truyền đến, hắn từ từ nói: “Y thuật của Sử Hàm Chi không phải do Nguyễn Kim Thanh dạy, chỉ là bị Giang Hoài Sơn và Nguyễn Kim Thanh lừa gạt, sư phụ của hắn là một người khác.”
Dù hắn chưa nói rõ nhưng trong lòng Ân Xu hiểu, y thuật của Sử Hàm Chi tinh hơn nàng, gần giống với ngoại tổ phụ, rất có khả năng, sư phụ của hắn là ngoại tổ phụ của nàng.
Chuyện ba năm trước rối như một màng sương mù, khiến người nhìn không thấu.
“Giang Hoài Sơn làm người quỷ kế đa đoan, trong án tử ngăn cách bản thân rõ ràng rành mạch, muốn điều tra rõ còn cần phải đợi thời cơ.” Sầm Duẫn nâng ly uống một ngụm, giảm bớt khô khốc trong miệng.
Giang Hoài Sơn làm người thế nào Ân Xu hiểu rõ, nhưng Sầm Duẫn từ Thượng Kinh đến Kim Lăng, chắc chắn không tới du sơn ngoạn thủy, làm những án tử ngoài lề đó.
Ân Xu khẽ nhìn sắc mặt của hắn, châm chước hỏi: “Đại nhân, khi nào Ân Xu mới có thể ra ngoài?”
Sầm Duẫn không mặn không nhạt mà mở miệng: “Muốn đi ra ngoài tìm chết?”
Ân Xu không nói chuyện, khóe miệng giơ lên cứng đờ, gương mặt tươi đẹp bỗng như đóa hoa bị héo. Ngơ ngác nhìn, đã vô tội còn đáng thương, mang theo chút ngây thơ hồn nhiên.
Sầm Duẫn bưng ly lên, ống tay áo to rộng che giấu khóe môi đang cười, ly buông xuống, hắn lại khôi phục lạnh nhạt: “Mấy ngày nữa ngươi theo ta đi Nhạc Bình, tìm một vị cố nhân, hắn từng bái ngoại tổ phụ ngươi làm thầy một tháng.”
———
Trời xanh mây trắng, gió bắt đầu trở nên mát lạnh, thổi lên làn da vô cùng thích ý.
Một chiếc xe ngựa rời thành Kim Lăng, Ân Xu vén lên mành cửa sổ xe, chống cằm nhìn phong cảnh nơi xa. Nàng cũng không cảm thấy Sầm Duẫn sẽ thiện tâm quá độ, chủ động giúp nàng điều tra rõ chân tướng chết của ngoại tổ phụ.
Sự thật cũng là như thế.
Sầm Duẫn đến Nhạc Bình là có việc phải làm, hắn không rõ nói, Ân Xu cũng không hỏi. Nàng cũng không có tư cách hỏi đến.
Lần này đi ra ngoài, Sầm Duẫn lấy thân phận thương hộ, Ân Xu là thiếp thất hắn sủng ái nhất. Nàng phồng má, thổi thổi mái tóc rơi xuống, giơ tay sờ mặt, hơi bật cười, dựa vào dung mạo này của nàng, quả thật đảm đương nổi chức trách yêu cơ hại nước hại dân.
Đi được một đoạn đường, Sầm Duẫn giơ tay ra lệnh người dừng lại, tạm nghỉ.
Lọt vào trong tầm mắt là một cánh rừng xanh tươi, lá cây to lớn. Ân Xu hái một lá, thưởng thức ở trong tay, gấp thành hình con bướm.
Sầm Duẫn ngồi trên đồi núi, dựa lưng vào một tảng đá cao lớn, trong tay cầm kiếm màu tím.
Ánh mắt xa xăm, không biết suy tư cái gì.
Ân Xu bước chân nhẹ nhàng, lặng lẽ trốn phía sau tảng đá, một con bướm màu xanh được gấp từ lá cây bay đến đỉnh đầu Sầm Duẫn.
Chỉ một kiếm ra khỏi vỏ, trong chớp nhoáng, con bướm bay nhẹ nhàng hóa thành một đống mảnh vụn, bay lả tả rơi trên mặt đất.
“Ra đây.”
Sầm Duẫn đứng lên, dáng người cao lớn, gió trên đồi núi thổi phần phật vào quần áo của hắn. Hắn rũ mắt nhìn bóng người cuộn thành một cục, mày kiếm nhăn lại.
Ân Xu đi ra, tự nhiên nhìn nhìn bốn phía, quay đầu, nhìn người trước mặt, cười nói “Công tử, ngài cũng ở đây, thật trùng hợp!”
Sầm Duẫn không thèm để ý nàng, bước chân rộng dài, lướt qua nàng, đi mất.
“Công tử.” Ân Xu xoay người cầm ống tay áo của hắn, Sầm Duẫn dừng lại, cúi đầu nhìn góc áo bị nàng túm chặt, ánh mắt nặng nề.
Ân Xu là nữ tử điển hình vùng sông nước, dáng người nhỏ xinh, khó khăn lắm chỉ đứng tới ngực hắn, không thể không ngẩng đầu nhìn hắn, lông mi như cánh bướm chớp chớp: “Công tử có biết làm mấy món đồ chơi như vậy không?”
Một đôi mắt của Sầm Duẫn phảng phất xuyên thủng hết thảy, nhìn đến Ân Xu chột dạ, hắn từng bước tới gần, Ân Xu bị bắt thối lui đến trên tảng đá, dựa lưng vào tảng đá, phía sau lưng lạnh lẽo.
Sầm Duẫn mở miệng, mang theo lạnh lẽo cùng uy hiếp, cặp mắt phượng yên lặng nhìn nàng, tay trái nâng lên, sờ lên cái cổ trắng tuyết của nàng. Lòng bàn tay lạnh lẽo du tẩu ở xương cổ của nàng. Hắn dán bên tai nàng, thanh âm lạnh băng, giống như rắn độc, “Ngoan ngoãn chút, có lẽ ngươi còn có thể sống đến khi trở về Thượng Kinh.”
Giờ phút này, gió tĩnh, mây trôi.
Lực ép trên cổ khiến Ân Xu không thở nổi.
Sầm Duẫn liếc nàng một cái, buông tay ra, xoay người đi xa.
Mèo mập lười nhác nửa ngày cuối cùng cũng bước ra từ trong xe ngựa, nhìn chủ nhân một thân khí lạnh trở về, mèo mập đảm nhận chức trách làm nũng.
Nó im lặng ngẩng đầu nhỏ cọ cọ chân Sầm Duẫn.
“Meo!” Nó trừng mắt to sáng nhìn hắn.
Sầm Duẫn khom lưng ôm nó vào trong lòng ngực, khí lạnh quanh thân tiêu tán một ít.
Mèo mập ở trong lòng ngực hắn lười biếng duỗi eo.
Sầm Duẫn trêu đùa nó, bỗng nhiên nói “Đã nhiều ngày để ngươi quá mức làm càn, nên giáo huấn.”
Mèo mập “Meo meo!” kêu hai tiếng, cũng không biết lời này có phải nói với nó hay không.
Ân Xu còn đứng trước tảng đá định thần, đã nhiều ngày vốn là bình tĩnh không gợn sóng, hết thảy đều như nàng dự đoán. Nàng bắt đầu chậm rãi tiếp cận Sầm Duẫn, mà hắn vẫn chưa bài xích nàng, đang êm đẹp sao hôm nay phản ứng lớn như vậy.
Ân Xu kinh hồn chưa định đứng tại chỗ, sắc mặt của hắn thật sự đã dọa đến nàng.
“Đứng lại!”
Nơi xa trong rừng, một đội người ngựa đuổi theo hai người phía trước.
Ân Xu nghe được tiếng giương mắt nhìn lên, chờ người chạy đến gần, Ân Xu mới thấy rõ hai người này tóc nửa trắng, bước đi tập tễnh, một đường nghiêng ngả lảo đảo, đội người ngựa ở phía sau đã đuổi tới.
Thế đạo ngày nay, những việc này cũng không hiếm thấy. Ân Xu hờ hững mà nhìn, xoay người đi, việc không liên quan đến mình, nàng sẽ không nhúng tay vào.
Đội người ngựa đã vây quanh hai người ở giữa, nữ nhân tuổi già nói: “Nói như thế nào chúng ta cũng là cha mẹ của ngươi, dù không có công nuôi dưỡng, nhưng cũng có công sinh thành, ngươi sao có thể nhẫn tâm muốn giết chúng ta.”
“Công sinh thành?” Một nữ tử cưỡi ngựa cầm roi, tiếng vó ngựa lộc cộc vang lên, vòng quanh hai người một vòng, xuống ngựa, trào phúng nói: “Các ngươi sinh ta là vì nuôi ta, hay là vì thêm chút bạc cho chính các ngươi sống, các ngươi biết rõ ràng!”
“Nếu không phải các ngươi, tỷ tỷ làm sao chết được! Ta cũng suýt nữa không còn mạng, ta tồn tại chính là muốn tới tìm các ngươi, để các ngươi đền mạng cho tỷ tỷ của ta!”
“Hoang đường!” Nam nhân già đột nhiên lên tiếng, “Chúng ta là cha mẹ ruột của ngươi, ngươi dám nói chuyện như vậy với chúng ta, nghiệp chướng!”
Nam nhân đứng lên, đi về phía trước hai bước, giơ tay muốn tát nữ tử kia.
Nữ tử vung roi dài quấn lấy tay ông ta, kéo xuống đất.
Nam nhân kêu thảm thiết một tiếng ngã xuống trên mặt đất.
Nữ nhân bên cạnh vội vàng đỡ nam nhân ngã xuống đất, gạt lệ nói: “Quyên Nhi, làm sao ngươi mới có thể buông tha hai vợ chồng già chúng ta hả. Ta ở đây dập đầu lạy ngươi, chúng ta sai rồi, ngươi bỏ qua cho chúng ta đi!”
“Buông tha?” Nữ tử hừ lạnh một tiếng, “Các ngươi có khi nào nghĩ tới buông tha cho tỷ tỷ và ta chưa?!”
Nàng giơ roi lên, hai người trên mặt đất sợ hãi nhắm mắt che đầu, chờ đợi đau đớn.
“Dừng tay.”
Nữ tử vung roi ở giữa không trung, bị hòn đá đột kích, lực tay vốn không lớn lập tức mềm xuống, nàng ấy rút tay lại, nhìn về phía người tới.
Ân Xu ném hòn đá trong tay, vỗ vỗ tay, chậm rãi đi đến, “Nếu không đành lòng xuống tay, cần gì phải bức bách chính mình.”
Người xung quanh lui ra nhường đường, An Lăng Thấm cầm roi, đi ra từ bên trong nhướn mày cao giọng nói: “Ngươi là ai, dựa vào cái gì quản chuyện của ta.”
Ân Xu nhìn lướt qua hai người trên mặt đất, cười “Vốn không muốn quản, nhưng cô nương lừa mình dối người, người khác đau, chính mình cũng đau đúng không? Cần gì phải mất công như thế.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.