Cầu Được Kiếp Này

Chương 47



Giang Mục Chi bị nhốt mấy ngày, chúng triều thần bắt đầu ngo ngoe rục rịch, thượng thư Giang Mục Chi không phải là một đảng với Thục Vương, khẩn cầu thả ra lao ngục.
Văn Uyên Đế khó xử, Sầm Duẫn lại thống khoái thả người. Được đáp án mình muốn, đương nhiên có thể thả người.
Đảo mắt đã đến tiệc mừng thọ của Hòa Hương trưởng công chúa, Sầm Duẫn phải chuẩn bị quà cho tốt, bằng không dựa vào tính tình của mẫu thân lại quở trách hắn một trận.
Sầm Duẫn đã lâu không về phủ, cũng thuận đường ném A Li vào ngõ nhỏ Phương Nguyệt. Ân Xu phối thuốc không có tiến triển, mặt ủ mày ê ngồi giữa một đống thảo dược, A Li ghé vào bên cạnh nàng, cái đầu nhỏ gác lên chân nàng. Sầm Duẫn cảm thấy bộ dáng không biết làm sao này của nàng thật là thú vị, kéo nàng vào trong lòng ngực. A Li bị hắt hủi một bên “Meo!” Không ai để ý nó.
Sầm Duẫn ôm nàng vào trong lòng ngực, cũng không biết tâm tư từ đâu ra, giữa mày vừa động, buột miệng thốt, “Buồn chán nhiều ngày, hay là đi ra ngoài với ta một lát?”
Ở trong ngõ nhỏ Phương Nguyệt đã lâu, Ân Xu đã sớm phiền muộn, nghe hắn nói đôi mắt sáng lên, hai chân kẹp trên đùi hắn, đầu nhỏ cọ cọ trên cổ hắn, “Chụt” Một tiếng hôn lên sườn má hắn, nói “Được!”
Ân Xu dịch dung, giả dạng thành gã sai vặt, đi theo bên cạnh Sầm Duẫn, dùng thuật dịch dung dễ nhất.
Ra cửa lên xe ngựa, khởi hành đi Chùa Vân Tế.
Chùa Vân Tế khác Chùa Trần Âm ở Nhạc Bình, Đại Yến Phật giáo hưng thịnh, Chùa Vân Tế nằm ở vùng ngoại ô kinh thành, bởi vậy hương khói càng cường thịnh.
Một chiếc xe ngựa vòng qua một đường mòn hoang vắng, có tiếng bánh xe lộc cộc, gần cuối mùa thu, cỏ cây xung quanh dần chuyển màu, chim bay lá rụng cành khô héo, có gió thổi tới hiu quạnh.
Ân Xu xốc lên màn xe, trông thấy cảnh tượng này, hơi giật mình, không khỏi cảm khái.
Bên ngoài gió lớn, Sầm Duẫn kéo tay nàng ôm nàng vào trong lòng ngực, tay đặt trên gương mặt lạnh lẽo của nàng, đỉnh mày nhăn lại “Nóng lên mới mấy ngày, lại tham lạnh!”
Ân Xu si ngốc mà cười, “Không phải còn có ngài ở đây sao.”
Những lời này làm như lấy lòng hắn, hắn rất là hưởng thụ, tay bên hông buộc chặt, hắn cong khóe môi mỉm cười nhìn nàng.
Ân Xu rất tự giác giơ mặt lên, hôn môi hắn, giống như mèo, chậm rãi ma sát.
Bên trong xe ngựa không có tiếng người, chỉ còn lại tiếng thở dốc.
Sau nửa canh giờ tới Chùa Vân Tế.
Xe ngựa ngừng, sắc mặt Ân Xu đỏ ửng dựa vào trong lòng ngực Sầm Duẫn, toàn thân nhũn ra, xiêm y rối loạn. Mà nhìn Sầm Duẫn, ngoại trừ trên môi đỏ bừng dính màu son môi, vẫn là bộ dáng trầm ổn nội liễm. Ân Xu hừ lạnh, cắn lên cổ hắn một cái mới hả giận.
Sầm Duẫn đột nhiên không kịp phòng ngừa, bị nàng cắn được, hít một hơi, sờ sờ vết đỏ trên cổ, liếm liếm môi, nguy hiểm nhìn nàng.
Ân Xu rụt cổ cười ngượng, ngay sau đó nhảy xuống xe ngựa.
Sầm Duẫn giận cười, hừ lạnh một tiếng: “Tiểu hồ ly!”
Bởi vì tránh đi người khác, Sầm Duẫn dẫn nàng đi cửa sau vào Chùa Vân Tế.
Cửa sau nhỏ, không ầm ĩ bằng cửa lớn, không thấy một bóng người.
Ân Xu cúi đầu đi theo thân ảnh cao lớn kia, đi vài bước, người trước mặt ngừng lại. Ân Xu không kịp dừng lại đâm vào lưng hắn.
Một cánh tay kéo nàng đứng vững, Ân Xu mới không đến nỗi ngã trên mặt đất. Nàng xoa xoa cái trán, muốn trừng hắn một cái. Lập tức nghe thấy phía trước truyền đến giọng nói ôn nhu, “Thế tử gia.”
Ân Xu “???”
Ân Xu cho rằng lại là nữ tử nào ái mộ hắn, vốn không nghĩ nhiều, cho rằng Sầm Duẫn còn lạnh mặt quay đầu giống như trước, nào biết hắn chỉ lạnh mặt, nhưng ngừng lại.
“Trần tam tiểu thư.” Hắn nói.
Âm thanh của Trần Tích Nhi mềm nhẹ, mang theo ý cười nhợt nhạt, như tắm mình trong gió xuân nghe xong khiến người không tự giác bình tĩnh trở lại: “Thần nữ may mắn, được Thế tử gia nhớ rõ.”
Sầm Duẫn liếc nhìn nàng ấy một cái, không trả lời.
Trần Tích Nhi rũ mi, lộ ra một đoạn cổ, càng dịu dàng, “Hôm nay Thế tử gia tới đây chắc chắn có chuyện quan trọng, thần nữ không quấy rầy.”
Cái này làm Ân Xu không thể không liếc về phía nàng ấy, quý nữ nhà này rất có mắt nhìn. Không biết vì sao Sầm Duẫn phải lưu ý nàng ấy, còn muốn dừng ở đây trong chốc lát.
Sầm Duẫn gật gật đầu, phất tay áo đi vào trong viện.
Ân Xu đi theo sau Sầm Duẫn, làm người hầu, tất nhiên cũng nhún người hành lễ rồi mới rời đi.
Khi nàng cúi đầu phát giác ánh mắt Trần tam tiểu thư dừng ở trên người nàng, chỉ một chút, lập tức nhàn nhạt dời đi.
Ân Xu xấu hổ, nàng biết thuật dịch dung là không có sơ hở, chỉ là không biết có bị người ta nhìn ra thân phận nữ nhi hay không, đều tại Thế tư gia khốn nạn hôn đến sắc mặt nàng đỏ lên, bây giờ còn chưa hết.
Sầm Duẫn vào một miếu đường, bên trong tượng Phật vàng đứng ở chính giữa, chắp tay trước ngực, gương mặt hiền từ, lại có hương khói lượn lờ, xác thật là nơi tu tâm dưỡng tính.
Bên trong một tiểu hòa thượng đi ra, giống như đã đợi hồi lâu, cầm một cái hộp gỗ đàn hương tới, cung kính nói: “Đây là sư phụ bảo tiểu tăng giao cho thí chủ, thỉnh thí chủ nhận lấy.”
Ân Xu tò mò bên trong là thứ gì, sườn mắt nhìn xem, đối diện ánh mắt Sầm Duẫn nhìn qua, không có ngượng ngùng khi bị bắt gặp, thoải mái mà liếc nhìn. Sầm Duẫn lúc này không cho nàng nhìn, thu hộp gỗ vào trong tay áo.
Sầm Duẫn không tin Phật, nhưng Hòa Hương trưởng công chúa lại tin, thường quyên tặng hương khói, tu sửa chùa miếu.
Tiểu hòa thượng giao hộp gỗ xong, lại nói “Chủ trì mong có thể gặp thí chủ một lần, thí chủ mời theo tiểu tăng.”
Trước đây Sầm Duẫn chỉ phái người cầu lấy xá lợi, chưa từng nghe nói trụ trì còn muốn gặp hắn, nghe vậy nhướn mày.
Ân Xu tự nhiên không biết nguyên do trong đó, nàng cũng muốn đi theo đi vào, bị tiểu hòa thượng ngăn lại, “Vị thí chủ này ở đây chờ là được.”
Nàng ngẩn ra, lại nhìn về phía Sầm Duẫn. Sầm Duẫn cũng không nhìn nàng, đi vào phòng trong.
Ân Xu bị ném ở trong viện, dạo một vòng người bên trong còn chưa ra. Nàng lại đi ra ngoài.
Không thể đi xa, chỉ tùy ý đi dạo xung quanh, có chùa tháp cao, hoa viên rộng lớn, xác thật tốt hơn chùa ở Nhạc Bình nhiều.
“Vị tiểu công tử này.”
Nàng đang ngắm hoa, bị người gọi lại.
Mới đầu, Ân Xu cũng không ý thức được âm thanh kia là gọi nàng. Sau đó, một tiểu tỳ nữ chạy đến trước mặt nàng, “Tiểu thư nhà ta kêu ngươi, sao ngươi dám vô lễ?”

Ân Xu xoay người, người nọ đúng là Trần tam tiểu thư mới vừa gặp.
Xoay bước chân, Ân Xu khom người, làm lễ nam tử, giọng thô thiển nói: “Phó gặp qua tam tiểu thư, là phó ngu dốt, thỉnh tam tiểu thư thứ tội.”
“Không sao.” Trần Tích Nhi cười, “Tiểu nha đầu này của ta sợ là dọa đến ngươi, mau đứng lên đi.”
Ân Xu thoái thác không dám, đứng tại chỗ, lại luôn rũ đầu.
Trần Tích Nhi tinh tế đánh giá nàng “Ở hoa yến Quận vương phủ, sao ta không gặp qua ngươi trong phủ?”
Hoa yến Quận vương phủ?
Ân Xu sáng tỏ, đây là chính thê tương lai của Sầm Duẫn, trách không được hắn muốn nói mấy câu với nàng ấy.
Nàng đầu rũ càng thấp, hận không thể chui vào khe đất, “Tướng mạo phó xưa nay không tuyệt sắc bằng tiểu thư, thật sự khó lọt vào trong mắt người.”
Lời này chọc cười Trần Tích Nhi, nàng ấy chậm rãi cười, giơ tay nhấc chân đều là khí độ ưu nhã, phong thái đại gia, “Ngẩng đầu lên, để ta nhìn xem. Nếu là tới cùng Thế tử gia, tất nhiên là được Thế tử gia tín nhiệm.”
Lời nói này, đúng là lời nữ chủ tử mới có thể nói. Trong lòng Ân Xu không vui, nghĩ đến ngày sau nàng ấy là chủ tử của mình, sau khi nhập phủ còn phải cúi đầu với người, trong lòng càng thêm bực, chỉ hận xuất thân của bản thân không bằng người ta.
Nàng cắn cắn môi, để nàng ấy thấy khuôn mặt này cũng không phải không thể, dù sao cũng là dịch dung. Nhưng trong lòng nàng giống như có lửa giận, không muốn ngẩng đầu. Lúc do dự, khóe mắt Ân Xu liếc về phía trước, khóe miệng nhếch lên, tựa như không nghe thấy lời nàng ấy nói, chỉ cúi đầu.
“Tiểu thư nhà ta kêu ngươi ngẩng đầu lên, ngươi bị điếc sao!” Tiểu tỳ nữ ngang ngược nói.
Mà Trần Tích Nhi cũng không ngăn cản, mỉm cười nhìn nàng, như việc không liên quan đến mình.
Ân Xu làm như không tình nguyện chậm rãi ngẩng đầu lên, trước người đột nhiên có một cái bóng che phủ, “Bổn thế tử mới rời đi không bao lâu, Trần tam tiểu thư đã bắt đầu khi dễ người của ta!”
Chóp mũi quanh quẩn hơi thở quen thuộc, giọng nói trầm thấp mang theo tức giận rất nhỏ, khiến lòng người run lên.
Đầu quả tim Ân Xu cũng run run, mi mắt cong lên, tay nhỏ ở nơi người khác không nhìn thấy khẽ kéo góc áo hắn, bị một bàn tay to chế trụ.
Trần Tích Nhi khẩn trương thi lễ, “Thế tử bớt giận, thần nữ chỉ là nói chuyện vài câu với tiểu công tử, không phải khi dễ.”
“Đúng không?” Lời này không biết là hỏi ai.
Ân Xu tức giận trong lòng, không để ý đến hắn. Móng tay nhòn nhọn đâm vào lòng bàn tay hắn.
Tiểu tỳ nữ cũng hoảng loạn quỳ xuống, “Đúng đó, Thế tử gia, tiểu thư, tiểu thư xưa nay rất dịu dàng, chưa bao giờ biết khi dễ người ta!”
“Trần tam tiểu thư.” Sầm Duẫn rũ mắt, âm thanh uy nghiêm, chân thật đáng tin, “Ngươi hẳn là hiểu rõ vì sao bổn thế tử chọn ngươi, hy vọng ngươi đừng làm bổn thế tử thất vọng, nếu lại có lần sau, ngày sau ngươi sẽ không bao giờ có thiệp mời của quận vương phủ nữa.”
Sầm Duẫn nắm chặt tay Ân Xu một chút, lại buông ra, đi nhanh ra cửa chùa. Ân Xu theo ở phía sau, lần này nàng không hành lễ cáo lui.

Trần Tích Nhi nhìn hai bóng người một trước một sau kia, trong lòng cay chát, trong chùa khi mới gặp hắn, nàng ấy lơ đãng nhìn thoáng qua, lập tức thấy được vết đỏ trên cổ hắn. Cũng nghe nói quận vương phủ có một con mèo rất được sủng ái. Nhưng nàng ấy cũng từng nuôi mèo, vết đỏ đó tuyệt đối không phải mèo gây ra, chỉ có thể là người.
Là người bên người hắn sao. Nhưng có thể là ai? Lúc này nàng ấy mới chú ý tới người hầu chưa bao giờ gặp qua bên người hắn, khuôn mặt thanh tú, cần cổ trắng nõn, độ cong tuyệt đẹp, người nam tướng nữ, càng khiến người liên tưởng, Thế tử gia nhiều năm chưa cưới… Nàng ấy kinh ngạc, chẳng lẽ là vì hắn đoạn tụ(đồng tính)? Muốn lấy nàng ấy che mắt người khác?
“Công tử, ngài đây có tính là sủng thiếp diệt thê không!”
Ân Xu lên xe ngựa, quỳ gối trên nệm, đôi tay xoa cái trán hắn, bàn tay trắng mềm mại không xương, dùng vài phần lực đạo, Sầm Duẫn cực kỳ hưởng thụ.
Hắn nằm ở giữa hai chân Ân Xu, cười ra tiếng: “Thê?”
Ân Xu buông tay ra, cách hắn xa chút: “Ngài đừng cho là ta không nhìn ra, Trần tam tiểu thư chính là Thế tử phi ngài muốn chọn.”
“Trần Tích Nhi cũng không phải đối thủ của ngươi, gia tự mình chọn, ngươi không thích?” Sầm Duẫn dựa vào trên bàn, nhướn mày nhìn nàng.
Sắc mặt Ân Xu đỏ lên, cái gì mà không phải đối thủ của nàng, mắt đẹp trừng hắn, bị hắn kéo một phen vào trong lòng ngực, hai ngón tay nâng cằm nàng, rũ mắt nhìn nàng, “Ngày sau vào quận vương phủ phải ngoan ngoãn, gia có thể che chở ngươi.” Trong mắt hắn có tình cảm, khóe miệng thậm chí còn mỉm cười, ngữ khí lại nghiêm túc mang theo uy hiếp.
Lông mi Ân Xu run rẩy, lại rũ xuống che giấu thần sắc trong mắt, rất nhanh lại nhấc mắt nhìn hắn, “Đây là tất nhiên, công tử nói gì Ân Xu cũng nghe!”
“Ha!” Sầm Duẫn cười lạnh.
Ân Xu mỉm cười, đầu ngón tay vuốt vết cắn trên cổ Sầm Duẫn, nói “Công tử, ngài nói xem Trần tam tiểu thư có phải nhìn ra cái gì không?”
Đầu ngón tay lành lạnh sờ đến Sầm Duẫn phát ngứa, u hương như có như không vẫn luôn quanh quẩn trên chóp mũi hắn. Hắn bắt lấy ngón tay không thành thật của nàng, hỏi lại nàng “Ngươi nói xem?”
Đương nhiên là nhìn ra cái gì, bằng không vì sao bắt lấy nàng không bỏ. Tay Ân Xu bị hắn nắm chặt, muốn rút ra cũng rút không được, dứt khoát bất động, nghẹn miệng, “Ân Xu không biết.”
Sầm Duẫn cười buông lỏng tay nàng, làn da trắng nõn tức khắc đỏ hồng, chọc người thương tiếc, Sầm Duẫn liếc vệt đỏ kia, nhấp môi, nhướn mày, mềm mại vậy?
“Ngài xem vừa rồi ngài làm Trần tam tiểu thư không thoải mái, ngày sau Ân Xu vào phủ, không phải sẽ bị làm khó.” Nàng nói lời hờn giận, thanh âm lại mang theo nghịch ngợm, đôi mắt không nhìn hắn, ngồi ngay ngắn ở một bên.
Sầm Duẫn lười nhác dựa vào bàn, nói: “Mới vừa rồi không phải ngươi cố ý để nàng ta bắt lấy ngươi không bỏ? Còn không phải là chờ ta ra mặt? Tâm tư của ngươi ta còn nhìn không ra?”
Hắn nói không sai, Ân Xu thật sự đã sớm thấy hắn, chỉ chờ hắn che chở mình. Nàng không nói lời nào, Sầm Duẫn nói tiếp: “Mẫu thân ta không thích nhất là người tâm cơ thủ đoạn, cho nên ta mới kêu ngươi ngoan ngoãn, ta sẽ che chở ngươi, Trần Tích Nhi không phải đối thủ của ngươi, ngươi chỉ cần hầu hạ ta là đủ rồi. Còn lại có ta giải quyết cho ngươi.”
Ân Xu không nghĩ tới hắn sẽ nói ra những lời này, nàng ngẩn người, hắn không phải trêu đùa mà là nghiêm túc. Hắn nói chính là thật sự, một thiếp ngoại thất có thể được chủ mẫu nào thích, ngày sau vào quận vương phủ, người nàng có thể dựa vào chỉ có Sầm Duẫn. Nàng dựa vào, cũng đúng là một phần yêu thương hiện tại của hắn đối với nàng.
Nàng gật đầu, không nói gì.
Đường về Ân Xu mệt nhọc, dựa vào xe ngựa lảo đảo lắc lư ngủ thiếp đi, đầu đột nhiên rũ xuống, sắp sửa nện ở trên vách xe, bị một bàn tay to ngăn lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.