Cầu Được Kiếp Này

Chương 48



Tay Sầm Duẫn lót dưới đầu nàng, nhẹ nhàng kéo nàng vào trong lòng ngực, để nàng dựa vào người mình. Ân Xu mơ mơ màng màng duỗi tay ôm eo hắn, cọ cọ trong lòng ngực hắn, ngủ ngon lành, không có một chút không thích ứng.
Hắn cười khẽ, đầu ngón tay vén tóc mái bên má nàng, giữa mày chứa nhu tình.
Thận Thường cưỡi ngựa ở phía trước, trong lúc lơ đễnh xuyên qua khe hở bước mành bị gió thổi nhìn thấy hai người bên trong, cảnh tượng bình yên đến lạ, rồi lại nhanh chóng dời đi tầm mắt như không có chuyện gì. 
Trong Chùa Vân Tế người muốn gặp hắn không phải chủ trì mà là Bình Hiện pháp sư.
Bình Hiện pháp sư chắp tay, ngồi ở trong thiện phòng, thấy hắn tiến vào, mở miệng nói “Thí chủ ngày gần đây là có việc vui.”
“Pháp sư sao lại nói lời này?” Sầm Duẫn hỏi.
Bình Hiện pháp sư cười, “Ước nguyện trong lòng thí chủ đã xong, được người mình cầu thì sao không vui vẻ?”
Sầm Duẫn không lên tiếng.
Bình Hiện nói tiếp “Hy vọng tâm nguyện kiếp trước của thí chủ thành sự thật.”
Sầm Duẫn giật mình, lại nói “Pháp sư đạo hạnh cao thâm, ta có một chuyện muốn hỏi pháp sư.”
“Việc thí chủ chứng kiến trong mộng đều là kiếp trước, ngày sau sẽ biết, không cần hỏi lão nạp.” Bình Hiện làm như không muốn nói tiếp, chuyển động Phật châu trong tay.
Sầm Duẫn trầm tư, không biết suy nghĩ cái gì. Đầu ngón tay hắn gõ gõ bàn.
Đột nhiên nói: “Những việc này còn ai biết?” Hắn không phải tín nhiệm Bình Hiện, có lẽ thay lời khác mà nói thì hắn không tin Phật, chỉ tin việc thành do người. Nhưng chuyện trong mộng hắn cũng không biết giải thích như thế nào. Trong lòng còn nghi vấn, chuyện trong mộng thật sự không thể để nhiều người biết được.
“Thí chủ yên tâm, chỉ một mình lão nạp biết. Lão nạp được thí chủ phó thác, lại nhận ân của thí chủ, tất sẽ trợ gúp thí chủ.”
Lại ngồi một hồi, Bình Hiện mới kêu tiểu hòa thượng dẫn hắn đi ra ngoài.
.
Đảo mắt đã tới tiệc mừng thọ của Hòa Hương trưởng công chúa, Sầm Duẫn lại thoái thác, cũng muốn đi chúc thọ cho mẫu thân trước.
Từ trước đến nay Quận vương phủ phô trương lớn, Văn Uyên Đế còn tự mình phái người tặng một đôi ngọc như ý, chúc thọ Hòa Hương trưởng công chúa. Chỉ riêng hạ lễ đã chất đầy kho trong phủ.
Sầm Duẫn gọi người bưng một hộp gỗ đàn hương tiến vào, trình đến trước mặt Hòa Hương trưởng công chúa, hắn mở nắp hộp ra, “Đây là nhi tử tự mình đi Chùa Vân Tế cầu xá lợi cho mẫu thân, chúc mừng sinh nhật mẫu thân.”
Xá lợi Chùa Vân Tế chỉ có ba châu, là pháp sư mở chùa luyện thành, giá trị không thể đo lường. Nghe đồn chỉ tặng cho người có duyên. Hòa Hương trưởng công chúa tin phật, nhận được món quà này tức khắc mừng rỡ, bảo người mang đi cất, tức giận mấy ngày hắn không về phủ cũng tan thành mây khói.
Sảnh ngoài chúc thọ xong, Hòa Hương trưởng công chúa nhanh chóng sắp xếp người cho Trần Tích Nhi và Ngôn Chi gặp mặt ở phía sau đình.
Đình có gió lạnh phơ phất, nước trong ao nhộn nhạo tầng tầng gợn sóng.
Trần Tích Nhi vào đình, hơi uốn gối, âm thanh dịu dàng, chỉ là sắc mặt mất tự nhiên, “Thế tử gia.”
Sầm Duẫn giơ tay bảo nàng ấy ngồi.
Trần Tích Nhi không dám, “Thần nữ đứng là được.”
Sầm Duẫn đi thẳng vào vấn đề, hỏi nàng ấy: “Ngươi biết, vì sao ta sẽ chọn ngươi làm thế tử phi không?”
Trần Tích Nhi lắc đầu “Thần nữ không biết.”
“Biết tiến thối, thức thời, tính tình dịu dàng, biết quản gia. Chuyện quan trọng nhất là giữ hậu viện trong phủ an bình.” Sầm Duẫn giương mắt nhìn nàng ấy.
Trần Tích Nhi trước sau rũ đầu, nghe hắn nói “Giữ hậu viện trong phủ an bình.” Trong lòng lộp bộp một chút, tiếp theo lại nghe hắn nói, “Sau khi ngươi vào cửa, qua mấy tháng trong phủ sẽ có người mới.”
Nàng ấy bỗng nhiên ngẩng đầu, nhớ tới người hầu gặp ở Chùa Vân Tế, khuôn mặt thanh tú, chẳng lẽ, thật sự như nàng ấy tưởng tượng, hắn cưới nàng ấy chỉ vì che giấu tai mắt người ngoài.
Sầm Duẫn làm như đã dự đoán được phản ứng của nàng ấy, “Nếu ngươi không muốn, sẽ tự có người nguyện ý.”
“Ta cho ngươi cũng đủ thể diện, ngươi chỉ cần làm tốt vị trí chủ mẫu của mình.”
Sầm Duẫn nhìn trúng Trần Tích Nhi không chỉ là tính tình dịu dàng, còn có xuất thân của nàng ấy. Đích nữ trong nhà, mẫu thân mất sớm, sau khi mẹ kế nhập phủ, ở trong phủ không được sủng ái, nếu gả vào quận vương phủ, có thể bảo hộ nàng ấy đến tuổi già, cho nàng ấy đủ thể diện. Trần Tích Nhi thông minh, cái nào nặng cái nào nhẹ tất nhiên là biết.
Yết hầu Trần Tích Nhi như bị bóp nghẹt, nàng ấy hơi há miệng, lại nói không nên lời. Nàng ấy sớm nên nghĩ đến, chỉ dựa vào thêu nghệ của mình, làm sao được Thế tử gia coi trọng. Chỉ là bởi vì nàng ấy không tranh với đời thôi. Ngay cả gả cho lang quân cũng muốn bắt nàng ấy làm lá chắn.
Nàng ấy thử hỏi “Xin hỏi Thế tử gia, người nọ là người hầu bên cạnh ngài ở Chùa Vân Tế?”
Sầm Duẫn nghe người nọ, trong mắt có ý cười, chỉ một cái chớp mắt, lại khôi phục lạnh nhạt, “Ngươi chỉ cần biết làm tốt bổn phận chủ mẫu là được.”
“Còn nữa, nô tỳ kia của ngươi không được nhập phủ.”
Hôm nay Hòa Hương trưởng công chúa vui mừng, ban đêm không buông tha Sầm Duẫn. Liên tục hỏi hắn Trần tam tiểu thư như thế nào. Sầm Duẫn nói hai câu qua loa có lệ. Hòa Hương trưởng công chúa tất nhiên nhìn ra hắn không muốn nói, cũng không hỏi nữa.
Chờ thêm mấy canh giờ, Sầm Duẫn nói Cẩm Y Vệ có việc, lại muốn rời phủ, bị Hòa Hương trưởng công chúa ngăn lại, “Hôm nay là tiệc mừng thọ của mẫu thân, bên ngoài còn có chuyện gì quan trọng, làm con mất hồn mất vía như thế.”
Sầm Duẫn vừa định mở miệng, bị Hòa Hương trưởng công chúa cắt ngang, “Con đừng tưởng rằng vết thương trên cổ mấy ngày trước ta không nhìn thấy.”
“Con cho rằng lấy cớ là A Li làm thì ta sẽ không nhìn ra?”
Lần này Hòa Hương trưởng công chúa khó thở, tuy rằng xá lợi khiến lòng bà vui mừng trong chốc lát, nhưng hắn sắp phải thành gia cưới thê tử, cả ngày lại chạy ra bên ngoài. Lúc trước khi Cẩm Y Vệ không có việc gì, ở trong phủ cũng không mất hồn mất vía như bây giờ. Lại nghĩ đến vết thương trên cổ hắn, Hòa Hương trưởng công chúa càng giận, nhất định là có nữ nhân bên ngoài.
Ban đầu Hòa Hương trưởng công chúa vẫn chưa hoài nghi, rốt cuộc nhi tử mình có tiếng không gần nữ sắc. Thậm chí bà còn cho rằng hắn đoạn tụ thích nam nhân, cho đến khi hắn nói muốn cưới thê tử, bà mới yên tâm. Nhưng vết thương trên cổ hắn, hắn nói là A Li làm, Hòa Hương trưởng công chúa nhập trạch hơn hai mươi năm, cái gì chưa gặp qua. Trước kia bên ngoài cũng có nữ nhân muốn câu dẫn trượng phu của bà, còn không phải đều bị bà thu thập hết. Bà không thích nhất là nam nhân có nữ nhân bên ngoài.
Thấy hắn không nói, Hòa Hương trưởng công chúa trực tiếp hỏi, “Ngôn Chi, ngươi nói thật cho mẫu thân, có phải ngươi nuôi nữ nhân bên ngoài!”
Hồi lâu, Sầm Duẫn mới ngẩng đầu nhìn thẳng bà, đáp “Đúng vậy.”
Một tiếng đúng vậy, nói được chém đinh chặt sắt, không chút che giấu, “Nhưng thân phận nàng thấp kém, nhi tử sợ mẫu thân không vui, cho nên muốn chờ thành thân xong rồi nạp nàng vào phủ làm thiếp.”
“Ngươi, ngươi, ngươi…” Hòa Hương trưởng công chúa tức giận đến không nói nên lời, qua một lát lại nói “Ngươi thật biết suy nghĩ cho ta.”
“Nhi tử không dám.” Sầm Duẫn đáp.
Hòa Hương trưởng công chúa đau đầu đến đỡ trán, hỏi tiếp “Nàng có thân phận gì?”
Sầm Duẫn đứng cúi đầu, “Trước kia là con gái của tội thần bị lưu đày, biểu cô nương Lý phủ, hoa nương Xuân Lan Uyển Kim Lăng.”
Phía trước còn tốt đợi đến nghe câu phía sau, “Hoa nương Xuân Lan Uyển Kim Lăng.” Phút chốc đôi mắt Hòa Hương trưởng công chúa trợn tròn, “Khốn nạn!” Ném xuống chung trà trong tay, trực tiếp nện ở trên trán Sầm Duẫn, đồ sứ vỡ vụn, Sầm Duẫn đứng đó, như là không cảm nhận được đau, vẫn không nhúc nhích.
Hắn biết, việc này cần thiết phải nói rõ, thân phận của Lý Ân Xu sau này sẽ bị người biết được, lừa không được bao lâu. Nếu như hiện tại không nói rõ ràng, ngày sau mẫu thân nhất định sẽ điều tra ra, đến lúc đó càng thêm khó làm.
“Ngươi là thân phận gì, nàng là thân phận gì! Ngươi muốn dạng nữ nhân gì không được, cố tình nhìn trúng một hoa nương thanh lâu. Thể diện của Quận vương phủ đều bị ngươi làm mất sạch!”
Hòa Hương trưởng công chúa mắng xong, vỗ ngực ngồi trên ghế.
Lông mày Sầm Duẫn cũng không nhăn một chút, không tự ti không kiêu ngạo mà nói: “Mẫu thân xin nghe nhi tử nói một lời.”
“Thứ nhất Lý Ân Xu tuy là hoa nương thanh lâu, nhưng cũng là biểu cô nương Lý phủ, với thân phận này, vào quận vương phủ có nhi tử chống lưng không ai dám nói gì.”
“Thứ hai, lúc ở Kim Lăng, Lý Ân Xu có ân cứu mạng con, ân này, nhi tử không thể không báo.”
“Thứ ba, ngoại tổ phụ của Lý Ân Xu là Cố Bình Châu, y thuật của nàng có ích với quận vương phủ.”
“Tóm lại chỉ là một danh phận thiếp thất thôi, mẫu thân không cần lo lắng.”
Khiến Hòa Hương trưởng công chúa chân chính lo lắng không phải thân phận Lý Ân Xu vào quận vương phủ sẽ làm vương phủ tổn thất mặt mũi, mà là bà chưa bao giờ thấy nhi tử vì để một nữ tử vào phủ mà đi một vòng lớn như vậy. Đầu tiên là đồng ý cưới thê tử, lại dùng xá lợi chúc thọ cho bà, hiện tại lại liệt ra rất nhiều cớ chỉ vì muốn bà gật đầu.
Bà không khỏi âm thầm lo lắng, nhi tử của mình có thật sự bị nữ nhân bên ngoài mê mắt hay không. Hiện nay quý tử thế gia chưa cưới thê tử đã nạp thiếp trước không phải ít, đều là hạng người phong lưu thích những thứ mới mẻ dễ tụ dễ tan, như viên gạch ngói. Không thể tưởng được, nhi tử của mình hiện tại cũng bắt đầu thích những nữ tử phong trần đó, Hòa Hương trưởng công chúa âm thầm thở dài, thôi, thôi, thả một bước sau đó chờ xem sao.
Trầm ngâm sau một lúc lâu, Hòa Hương trưởng công chúa mở miệng, “Nếu ngươi đã nghĩ kỹ rồi, ta còn lý do gì không đồng ý.”
Thần sắc Sầm Duẫn khẽ nhúc nhích, lại chưa ngẩng đầu, hắn biết, mẫu thân còn chưa nói xong.
Quả nhiên, Hòa Hương trưởng công chúa lại nói: “Hậu viện trong phủ quan trọng nhất chính là hòa thuận an bình, mới có thể để ngươi ở bên ngoài không lo lắng. Trần Tích Nhi ta tất nhiên là tin được, chờ người của ngươi vào phủ, không cần tới bái kiến ta, cho nàng một cái sân, cách nhà chính xa một chút, miễn cho chướng mắt. Ngươi cũng phải đối xử tốt với Trần Tích Nhi, rốt cuộc nàng ấy mới là phu nhân ngươi cưới hỏi đàng hoàng.”
Sầm Duẫn kính cẩn nghe, nói “Nhi tử ghi nhớ.”
Hòa Hương trưởng công chúa nhắm mắt, xua xua tay ý bảo hắn lui ra. Sầm Duẫn vừa đi tới cửa, lại nghe bà nói, “Nàng chưa vào cửa, ngươi không được đi nơi đó tìm nàng!”
Sầm Duẫn dừng lại, mím môi, nói “Được.”
Thường ma ma là ma ma từ nhỏ theo bên người Hòa Hương trưởng công chúa, được bà tín nhiệm, nhưng vào lúc này, sự tình liên quan đến mặt mũi quận vương phủ, Hòa Hương trưởng công chúa cũng chưa để bà ấy đi ra ngoài.
Trong đầu một trận choáng váng, Hòa Hương trưởng công chúa đỡ trán dựa vào ghế, Thường ma ma đứng ở phía sau bà, giơ tay xoa huyệt thái dương cho bà, nói “Công chúa yên tâm, trong lòng Thế tử gia hiểu rõ, tất nhiên sẽ sắp xếp tốt!”
Hòa Hương trưởng công chúa hừ lạnh nói “Nó hiểu rõ? Ngươi xem nó, hành vi vài ngày trước của nó quả thực là hành vi phóng đãng, không biết liêm sỉ. Cho dù ta nói những lời này, tối nay không chừng nhớ thương quá độ đi tìm nàng cho mà xem!”
Sầm Duẫn ra chính sảnh, về thư phòng trước.
Cho đến nửa đêm, cửa thư phòng líu lo mở ra, “Thận Thường, chuẩn bị ngựa.”
Thận Thường canh giữ ở ngoài thư phòng đến nửa đêm, cuối cùng cũng thấy công tử đi ra, lập tức khom người nói “Vâng.”
Ngõ nhỏ Phương Nguyệt.
Ân Xu chờ ở mép giường trong chốc lát, không chịu nổi buồn ngủ, đã ngủ rồi.
Giữa lúc mơ màng cảm thấy có người xốc mành lên giường, duỗi tay kéo nàng vào trong lòng ngực, Ân Xu mê mang mở mắt ra, bóng đêm tối, cho dù không thấy rõ người trước mặt, mắt cũng an tâm nhắm lại, giơ tay ôm hắn, “Công tử, sao ngài đến muộn vậy.”
Sầm Duẫn cười nhẹ, “Người còn chưa thấy rõ, sao ngươi biết là ta?”
Ân Xu buồn ngủ, không đáp lại hắn, tay hắn lại lộn xộn. Ân Xu nhăn mặt, giấc ngủ bị quấy nhiễu, thanh âm giống như mèo kêu, không kiên nhẫn mang theo chút tức giận, “Không phải công tử, còn ai có lá gan này!”
Nói cũng đúng, nếu thay đổi người khác dám làm như vậy với nàng, hắn còn không trực tiếp giết người đó ném vào trong núi cho sói ăn, chết không toàn thây.
Lần này Sầm Duẫn không có làm gì, chỉ ôm nàng nặng nề ngủ.
Hôm sau khi Ân Xu tỉnh lại, bên gối đã không còn người, giường lạnh thấu, đêm qua tựa như giấc mộng.
Sầm Duẫn chỉ ngủ ở ngõ nhỏ Phương Nguyệt hai canh giờ, trời còn tối đã đứng lên.
Người trong lòng ngực ngủ không yên ổn, đầu gác lên cánh tay hắn, hai tay ôm chặt eo hắn. Sầm Duẫn cười, nhẹ nhàng nâng nàng dậy, ôm người nằm ngay ngắn trên giường, lại chỉnh góc chăn cho nàng. Nhìn nàng ngủ yên mới đi ra ngoài.
Nhìn sao sáng trên bầu trời, Sầm Duẫn không khỏi mỉm cười, thật không hiểu bản thân đến đây là vì cái gì.
Tới Cẩm Y Vệ, mới vừa ngồi xuống, Thận Thường tới báo “Đại nhân, An Lăng công tử vào kinh.”
“Ngôn Chi huynh.” An Lăng Viễn đẩy cửa tiến vào, phía sau đi theo một người. Một thân áo gấm màu nâu, tướng mạo bình thường, thân hình thấp bé, khom người nói: “Đại nhân.”
Sầm Duẫn giương mắt nhìn hắn, An Lăng Viễn xoay người ngồi lên trên ghế: “Lần này Tử Nghi có thể bình an trở lại Thượng Kinh vẫn là nhờ công lao của Hạ Liêu!”
Chuyến đi này An Lăng Viễn cũng không thuận lợi, lúc trước y ngẫu nhiên phát hiện một quyển y thư trong di vật của sư phụ, không thể xưng là y thư, chỉ là mấy tờ giấy rách nối lại với nhau, mà trong đó ghi lại dược vật gần giống với dược vật khiến Xu Nhi muội muội phát bệnh. Y lập tức phái người đi biên quan mua thuốc, mấy đêm không ngủ không nghỉ nghiên cứu mấy tờ giấy này, nhưng kết quả… An Lăng Viễn thu liễm thần sắc.
Trên đường hồi Kinh lại gặp người muốn giết y, trên đường ngẫu nhiên gặp được Hạ Liêu hồi Kinh phục mệnh. Liên tiếp hai lần đều như thế, An Lăng Viễn thầm nghĩ mình đúng là mạng lớn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.