Cầu Được Kiếp Này

Chương 67



Sầm Duẫn bị nàng an ủi thư thái, đáp lại nụ hôn của nàng, “Không cần quản cũng được, có ta ở đây, không ai dám làm gì ngươi.”
Ân Xu không muốn, khăng khăng tự mình đi, lúc này Sầm Duẫn mới tách người, tạm thời thả nàng. Dựa ngồi ở đầu giường nhìn nàng mặc quần áo.
Ân Xu thắt đai lưng, trong lòng nói thầm, thật là một lang quân ấu trĩ.
Lý thị dẫn người hùng hổ đi tới sân Ân Xu, không hề che giấu ý đồ, các phòng khác và các di nương đều đang chờ xem náo nhiệt trong viện.
“Xu Nhi, cô mẫu đối đãi với ngươi không tệ, sao ngươi nhẫn tâm làm ra việc vô sỉ này?” Lý thị bị Lý Bách quở trách, mấy đêm không ngủ, trên mặt tiều tụy.
Ân Xu nhìn bà, cười lạnh, “Cô mẫu, ngài không thèm tính đến chuyện tính kế ta, ngược lại việc thất bại tìm ta hưng sư vấn tội. Nếu luận vô sỉ ta không bằng ngài đâu.”
“Xu Nhi, ngươi đừng quên, đây là phủ của ta, không phải Lý phủ của ngươi, không phải do ngươi làm càn!” Lý thị bị nàng chọc phá, tâm nổi oán khí, giận cực, “Trói biểu cô nương lại, bỏ thuốc, đưa đến nhà chính.”
Lý thị dẫn theo không ít người, một nửa chủ viện đều ở đây.
Người hầu cầm dây thừng trong tay vây quanh.
Ân Xu không sợ, lười nhác xoa xoa thái dương, cười nói: “Cô mẫu hẳn là biết ngoại tổ phụ của ta là thần y nổi danh, ta cũng từng học rất nhiều y thuật. Sáng sớm nay ta đã uống canh tuyệt tử, đời này sẽ không có hài tử.”
Lý thị lập tức gọi người ngừng tay, đẩy ra nô tỳ đỡ mình, tiến lên vài bước, “Không thể nào, ngươi không có khả năng uống canh tuyệt tử. Nữ nhân không thể có thai, ngày sau ở nhà chồng còn có thể có địa vị gì! Ngươi đang lừa ta.”
Ân Xu nắm thật chặt áo lông chồn bên ngoài, ngăn chặn gió lạnh thổi tới, “Cô mẫu cho rằng ta sẽ để ý những thứ đó sao? Nếu hiện tại ngài dám đem ta đưa đến trên giường Lý Bách, ngày sau ta sẽ khiến ngài không chỗ dung thân ở Lý phủ.”
Lý thị tiến lên giơ tay tát Ân Xu, Ân Xu không trốn, cứng rắn chịu đựng một cái tát.
Cái tát này dùng mười phần sức lực, đánh đến tàn nhẫn, trên mặt Ân Xu hiện lên năm dấu tay, khóe miệng còn để lại tơ máu. Lỗ tai ong ong, khí vị tanh ngọt chặn ở yết hầu, Ân Xu lấy khăn lau vết máu nơi khóe miệng, giọng nói lạnh băng, “Hành động gần đây của ngài cộng thêm một cái tát này, ân tình năm đó, ta trả hết. Xu Nhi không nợ ngài cái gì, chờ ngài có hài tử, cũng không cần nhắc lại tình thân buồn cười này.”
Nàng xoay người, gió lạnh thổi khô giọt nước ở khóe mắt, nàng nói: “Thu Lộ, tiễn khách.”
Một hồi khôi hài kết thúc, trong viện giấu đến kín mít, một chút động tĩnh cũng không lộ ra. Các viện khác chờ xem chê cười, cũng im lặng rời đi.
Lúc này Lý Bách đang nằm trên giường Dung Nương, Dung Nương lột quả quýt đút cho ông ta, nói, “Đại nhân, Lý Ân Xu thiết kế ngài như thế, nàng chỉ là một cô nương ăn nhờ ở đậu, sao ngài lại dễ dàng buông tha?”
Lý Bách ăn quýt, Dung Nương cẩn thận lau khóe miệng cho ông ta, nghe ông ta nói: “Ngươi biết cái gì, người ta kiêng kị không phải nàng, mà là người sau lưng nàng.”
Hôm qua ông ta đi đến sân Lý Ân Xu, không thể tưởng được lại nhìn thấy Thế tử gia quận vương phủ.
Nghĩ đến lời nói lúc đó của Sầm Duẫn, cả người ông ta rét run, “Lý đại nhân sợ là đi nhầm sân, nếu ngày sau lại đến, bản quan khó giữ được đao trong tay có thể giết người hay không.”
Ông ta biết Sầm Duẫn là cố ý để ông ta nhìn thấy. Thế lực của cuận vương phủ, quan viên ở Thượng Kinh không ai dám trêu chọc. Liên quan đến việc rơi đầu, ông ta không dám nói, cũng không nói được.
Lý Bách không nói hết, Dung Nương nhìn ra ông ta sợ hãi, trong lòng đồng tình với Lý thị, xuất đầu làm điều ngu xuẩn thay Lý Bách. Đại phu nhân nhìn như khôn khéo, lại bị dục vọng mê hoặc đầu óc, ngược lại bị phu quân mình lợi dụng một hồi, thực sự đáng buồn.
Ân Xu đứng bên ngoài định thần một hồi, mới trở về phòng. Vẫn bị Sầm Duẫn nhìn ra không thích hợp.
Sầm Duẫn cau mày kéo người ngồi trong lòng ngực, nương nhờ ánh nến mờ nhạt, Sầm Duẫn ẩn ẩn nhìn ra dấu tay trên mặt nàng.
Ân Xu quay đầu đi, trốn tránh hắn, nhỏ giọng nói: “Mọi người đều đi rồi, công tử chúng ta đi ngủ.”
Sầm Duẫn vặn mặt nàng qua, ánh mắt sâu kín dừng trên mặt nàng, mang theo tức giận, “Bà ta đánh ngươi?”
Ân Xu không phủ nhận, cằm bị hắn nâng lên, lòng bàn tay hắn đặt ở mảnh da thịt đỏ bừng.
Làn da nàng vốn mềm mịn, hơi chút dùng sức là có thể để lại dấu vết, huống chi Lý thị tát không nhẹ.
Bàn tay Sầm Duẫn nắm chặt, “Bà ta đánh ngươi, ngươi không biết trốn sao? Lý Ân Xu, bản lĩnh tính kế người trước kia của ngươi đâu rồi, ngoan ngoãn cho bà ta đánh thành như vậy?”
“Ngươi ngu ngốc!”
Ân Xu bị hắn xoa đến đau, muốn né tránh lại bị Sầm Duẫn ấn xuống, không cho nàng động đậy, gọi lớn với bên ngoài “Lấy nước ấm vào.”
Thu Lộ đã chờ ở bên ngoài, nghe được phân phó, lập tức bưng nước ấm vào.
Ân Xu ngồi ở trên đùi Sầm Duẫn, tư thế ái muội, Thu Lộ không dám nhìn nhiều, buông thau nước lập tức đi ra ngoài.
Sầm Duẫn ôm nàng đến trên giường, cởi xiêm y cho nàng, làm nàng nằm xuống.
Ân Xu muốn ngồi dậy, bị Sầm Duẫn ấn xuống, “Đừng nhúc nhích.”
Hắn vắt khô khăn, khăn ấm áp dán trên mặt Ân Xu, nóng rát đau đớn cũng tiêu tan một ít.
Ân Xu giương mắt nhìn hắn, nam nhân rũ mắt nghiêm túc nhìn chằm chằm dấu tay trên mặt nàng, thần sắc chăm chú. Ân Xu vươn ngón tay câu lấy cổ tay áo hắn, muốn nói cái gì, cuối cùng vẫn hạ tay xuống, không nói một chữ.

Mấy ngày gần đây Lý phủ không được yên ổn.
Sáng sớm nghe nói trong phòng tam di nương rớt đồ quý, tra tới tra lui, tra được một nô tỳ vẩy nước quét nhà. Không đợi truy vấn, nô tỳ này lập tức thành thật khai báo, thì ra là người đại phu nhân phái tới, ý đồ mưu hại hài tử trong bụng tam di nương.
Tam di nương không dám sơ ý, lập tức triệu thái y bắt mạch cho mình, phát hiện thai nhi trong bụng có biến. Cuối cùng tra được đồ ăn thường ngày, bên trong đồ ăn có một ít hoa hồng. Lang trung bình thường khám cho nàng thấy sự tình bại lộ, cuốn tay nải trốn khỏi Thượng Kinh. Tam di nương vác bụng to, đi chủ viện tìm đại phu nhân nói rõ lí lẽ.
Tuyết lớn đường trơn, tuyết trên mặt đất chưa sạch hoàn toàn, nô tỳ đi theo phía sau đỡ, cứ như vậy tam di nương cũng không biết có phải không cẩn thận hay không té ngã một cái, máu đỏ tươi nhuộm thấm nền tuyết, hài tử trong bụng tam di nương ngã mất.
Tam di nương nỗi đau mất con, gọi người đi mời Lý Bách tới khóc lóc kể lể, Dung Nương vốn xem Lý thị không vừa mắt, cũng muốn đến xem náo nhiệt. Khi đi đến đình viện giữa hồ, không đứng vững, hài tử trong lòng ngực sẩy tay rớt xuống nước.
Vào mùa đông giá rét, hài tử nào chịu được lạnh lẽo chừng này, Dung Nương lập tức choáng váng, không quan tâm tất cả nhảy xuống theo, một bên nô tỳ ngăn cản, kêu người hầu đi xuống, khi vớt lên hài tử đã tắt thở.
Dung Nương biết vậy chẳng làm, nhớ lại lúc ấy đi ngang qua đình giữa hồ cảm giác phía sau có người đẩy mình. Nàng ta giống như bị ma nhập bắt lấy nô tỳ phía sau không bỏ, ép hỏi có phải nô tỳ hại hài tử của nàng ta không. Vừa hỏi, trong đó thật đúng là được sắp xếp trước, thì ra lại là người của Lý thị.
Lý Bách nghe nói nổi trận lôi đình, tra rõ Lý thị, ở trong phòng riêng của bà phát hiện hình nhân của các di nương, Lý thị lành nghề chú thuật, đây là cấm kỵ ở Đại Yến.
Đến tận đây, Lý thị hoàn toàn bại, bị đưa đến nguyên quán Lý gia, vĩnh viễn không trở về kinh.
Ân Xu biết được việc này rất là kinh hãi.
Ban đêm Sầm Duẫn tới.
Ân Xu cởi áo cho hắn, hỏi “Việc Lý phủ là đại nhân làm?”
Sầm Duẫn cởi áo ngoài ôm nàng đến trên giường, trong mắt mang theo nhè nhẹ mệt mỏi, đã nhiều ngày hắn sắp xếp nhiều việc sau khi rời Kinh, không nghỉ ngơi đầy đủ. 
Hắn dựa vào ngực Ân Xu, nhắm mắt lại, cảm giác an ổn, nói “Chỉ một việc phía trước, kế tiếp tam di nương sẩy thai, hài tử của Dung Nương rớt xuống hồ và Lý thị dùng chú thuật đều là tự làm tự chịu.”
Ân Xu vuốt thái dương hắn, đôi mắt chuyển động, cho dù hắn tàn nhẫn, cũng sẽ không liên lụy người vô tội.
Sầm Duẫn bắt lấy bàn tay làm loạn trên đầu hắn, cởi đai lưng nàng, “Lý thị trừng phạt đúng tội, lúc trước bà ta tàn nhẫn hạ tâm thờ ơ lạnh nhạt với Lý gia, hiện tại lại muốn lợi dụng ngươi, ngươi cũng không thiếu bà ta cái gì. Ai biết trận lửa lớn nhiều năm trước có phải bà ta cố ý thiết kế hay không.”
Ân Xu giật mình, đúng rồi, lúc trước Lý thị vì dựa vào phụ thân nàng, có thể nào sẽ không sử dụng khổ nhục kế chứ?
Chờ Ân Xu hoàn hồn, quần áo trên người đã bị lột sạch, lộ ra da thịt mịn màng, Sầm Duẫn ngậm môi nàng, “Việc lúc trước như thế nào người không cần quản, sau này ngươi có ta.”
Đại phòng Lý gia suy tàn trong vòng mấy ngày, Ân Xu vẫn ở trong viện, cũng không ai nói gì nàng.
Trời đông giá rét, man di nhập cảnh, trên triều đình không ngừng tranh chấp việc phong ai làm chủ tướng biên quan.
Sau khi thị lang Giang Mục Chi góp lời, Cẩm Y Vệ đồng tri Sầm Duẫn trí dũng song toàn, có phong độ đại tướng, thống soái một quân.
Văn Uyên Đế không bác bỏ, ra lệnh một tiếng, phong Sầm Duẫn làm thống soái, lĩnh quân đi.
Hòa Hương trưởng công chúa biết được không muốn, Sầm Duẫn tự mình đến nói chuyện với Hòa Hương trưởng công một hồi, lúc này bà mới từ bỏ.
Một ngày trước khi đi, Sầm Duẫn đến Lý phủ.
Ân Xu không biết những việc ở ngoài, còn chưa biết ngày mai Sầm Duẫn phải rời kinh, Thu Lộ cũng sẽ không lắm miệng nói cho nàng.
Khi Sầm Duẫn tiến vào, nhìn thấy Ân Xu đang ngủ trong tay cầm khăn thêu. Hắn đi qua, Ân Xu cũng chưa phát hiện.
Khi cây kim rơi xuống Ân Xu mới phát hiện người trước mắt. Nàng giật giật cái cổ cứng đờ, buông khăn, tiến lên ôm hắn.
Sầm Duẫn hỏi “Đang làm gì?”
Ân Xu đáp lại, “Không phải ngài nói muốn một cái khăn, nhiều ngày nay ta thêu cho ngài.”
Sầm Duẫn buồn cười, câu lấy eo nàng, gục đầu xuống chống chóp mũi của nàng, nói “Ngoan như vậy?”
Ân Xu ngửi được mùi rượu trên người hắn, nhăn mũi, ghét bỏ nói: “Ngài uống rượu?”
Xuất chinh đánh giặc tất nhiên phải tiễn đưa, nào có đạo lý không uống rượu?
Sầm Duẫn nhắm hai mắt, hơi có men say, “Một chút.”
Ân Xu thấy dáng vẻ này của hắn, lập tức biết hắn đang lừa nàng. Nàng làm bộ muốn đẩy hắn, “Ta hầu hạ ngài đi tắm.”
Cánh tay Sầm Duẫn như đồng thiết không động đậy, hắn mở mắt lười biếng nói: “Ngày mai, ta phải xuất chinh.”
Ân Xu ngơ ngẩn, giương mắt nhìn hắn.
Sầm Duẫn không chút để ý mà giải thích, “Man di xâm nhập biên cảnh Đại Yến, Thánh Thượng phong ta làm thống soái, ngày mai rời kinh.”
Ân Xu giật giật bên môi, hỏi hắn “Bao lâu?”
Sầm Duẫn rũ mắt, trong mộng ở kiếp trước đã đi một chuyến, nắm chắc thắng lợi, muốn thắng cũng nhanh, ba tháng đủ rồi.
Nhưng cánh tay hắn bị nắm chặt, cảm nhận được thân thể của người trong lòng ngực cứng đờ, thần sắc khẩn trương, nàng là đang lo lắng sao? Lo lắng cho hắn.
Sầm Duẫn bỗng nhiên có tâm tư trêu đùa nàng, “Ngắn thì một hai năm, lâu thì có lẽ…” Dừng một chút, ngữ khí tăng thêm, “Có lẽ vĩnh viễn cũng không về…”
Lời này rơi xuống, một ngón tay thon dài trắng nõn chắn môi hắn. Trong lòng Ân Xu không hiểu sao có chút tức giận, “Ngài nói bậy bạ, nào có ai rủa mình như vậy!”
Nàng thở phì phì, trong mắt có lửa, giống như A Li xù lông.
Sầm Duẫn há mồm cắn lòng bàn tay nàng, đôi mắt nhìn nàng, “Không muốn ta chết?”
Ân Xu cũng không biết vì sao hốc mắt chảy ra nước mắt, nàng quay mặt đi, không nhìn hắn, âm thanh rầu rĩ, “Ngài chết ta làm sao bây giờ?”
Sầm Duẫn không nhận thấy được nàng bất thường, trong lòng nghĩ trong mộng kiếp trước một đêm trước khi hắn đi tìm nàng, nữ nhân không tim không phổi này thế nhưng đi trong phủ Giang Mục Chi, trắng đêm chưa về, lúc ấy hắn rất muốn giết người.
Hắn cười nhạo nói: “Ta chết, ngươi có thể song túc song phi cùng Giang Mục Chi.”
Ân Xu đột nhiên quay đầu nhìn hắn, nước ở hốc mắt rơi xuống như chuỗi hạt châu nối liền không dứt. Nàng hàm chứa nước mắt, lúc này đây là thật sự khóc.
Sầm Duẫn thấy nàng khóc, tay chân nhất thời luống cuống, vội lau nước mắt cho nàng, rất bất đắc dĩ nói “Ngươi khóc cái gì?”
Ân Xu ôm hắn, âm thanh nặng nề, “Khi nào rồi ngài còn nói bậy!”
Sầm Duẫn tự giễu cười, hắn không nói bậy. Ánh trăng đêm xẹt qua, chiếu ra thần sắc đáy mắt hắn, hắn không giải thích nhiều, tùy ý để nàng ôm.
“Thời điểm không còn sớm, việc nên làm không thể không làm!” Sầm Duẫn chặn ngang bế nàng lên, xốc lên mành thả người lên trên giường. Thân mình áp xuống, một tấc lại một tấc hôn mặt mày nàng, vô cùng mềm nhẹ, “Xu Nhi, đời này nàng nhất định phải chờ ta.”
Ân Xu bị hắn hôn đến mơ hồ, không nghe rõ hắn nói, lung tung gật đầu.
Nắng sớm chiếu qua cửa sổ, chim chóc líu lo đậu trên cành cây nghiêng đầu nhìn vào trong phòng, Sầm Duẫn đứng lên, chậm rãi xốc mành đi ra ngoài.
Chờ bên ngoài không có động tĩnh, Ân Xu mới mở mắt ra, nhìn bên gối vắng vẻ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.