Câu Được Người Đàn Ông Quyến Rũ

Chương 1: Lại Sơ Tuyết



Lại Sơ Tuyết cảm thấy mình mẩy đều đau ê ẩm, gắng gượng đẩy mình đứng dậy, Lại Sơ Tuyết hẫng tay đập mông xuống đất. Đôi mắt mở to ra, cô giật mình dơ bàn tay của mình lên, bàn tay đen dài gầy gò biến đâu mất thay thế vào đó là cánh tay mụ mẫm trắng trẻo. Bàn chân dài gầy cũng biến mất, giờ đây khi dơ bàn chân mũm mĩm ngắn tũn của mình lên Lại Sơ Tuyết có xúc cảm muốn đập nhà. Cái quái gì xảy ra với cô vậy chứ?

"Tiểu thư, tiểu thư, ngài ở đâu vậy?"

Vú Trương lo sợ kêu lên. Tiểu thư của các bà, con gái của ông chủ, chúng tôi mong người đừng xảy ra chuyện gì. Nếu như có mệnh hệ gì xảy đến, vậy các bà muốn sống tiếp cũng không thể.

"Ta...ở đây."

Dù đã kêu rất to, nhưng so với tiếng hét của mấy người kia, giọng của cô chỉ là tiếng con ruồi đập cánh, thật chẳng bằng ai.

Cố lê người leo lên trên, Lại Sơ Tuyết cảm thấy vô lực. Cánh tay ngắn tũn mũm mĩm này chỉ tì xuống nền cỏ một chút thôi đã đau điếng, vết xước to ở lòng bàn tay nhanh chóng loang ra.

"Híc"

Không kìm nổi nước mắt, Lại Sơ Tuyết yếu đuối khóc nấc lên. Xuyên vào ai không xuyên, cô lại xuyên vào "tiểu công chúa phấn điêu ngọc mài" nhỏ bé, làm gì cũng không được này cơ chứ?

Đưa mắt nhìn lên trên, cô cảm thấy mệt lử. Mấy người trên kia vẫn chưa tìm thấy cô sao? Thật là, thân thể đứa bé này sắp không chịu nổi rồi.

"Tiểu thư ở đây, tìm thấy tiểu thư rồi."

Mệt mỏi đến lả người Lại Sơ Tuyết mới nghe thấy loáng thoáng tiếng gọi của ai đó. Hàng tá người nhanh chóng chạy đến chỗ Lại Sơ Tuyết. Tất cả đều thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy cô vẫn bình an vô sự. Nhưng còn vết thương chảy máu ở bàn tay và đùi kia thì sao?

"Mau, mau gọi bác sĩ Diệp đến đây."

Vú Trương hốt hoảng kêu lên. Bà nhẹ nhàng ôm thân hình béo tròn của "Lại Sơ Tuyết" lên, không dám động đến vết thương của cô dù chỉ là một chút.

Ai mà không biết Lại tổng của S Thị có duy nhất một tiểu công chúa cơ chứ? Đối với cô công chúa nhỏ bé này, Lại tổng giám đốc "Nâng trong tay sợ rớt, ngậm trong miệng sợ tan", tóm lại là cưng chiều hết mực.

Càng nghĩ vú Trương càng toát mồ hôi, nhanh chân đi về phía phòng ngủ công chúa của Lại Sơ Tuyết. Nhẹ nhàng đặt thân hình mập mạp của cô xuống, vú Trương đứng một bên liếc mắt với Diệp Cẩn. Anh gật đầu

Mang đồ nghề để sang bên cạnh, Diệp Cẩn cẩn thận xoa thuốc lên miệng vết thương của Lại Sơ Tuyết. Mày của Lại Sơ Tuyết nhíu chặt, cả người run lên, cô dãy dụa trốn tránh cánh tay đang bôi thuốc của Diệp Cẩn.

"Bác sĩ Diệp, từ từ đã."

Vú Trương đột nhiên kêu lên. Như nghĩ ra cái gì đó, bà chạy nhanh ra ngoài cửa, một lúc sau cầm vào một hộp kẹo ngọt.

"Cái gì vậy?"

Diệp Cẩn hơi nhăn mi, bàn tay cầm lấy hộp kẹo, dơ lên nhìn. Ách, thảo nào anh thấy lọ kẹo này quen quen, thì ra lúc ấy Lại Sơ Cuồng hỏi anh về các loại kẹo ngọt nổi tiếng thế giới để đem về cho tiểu thư họ Lại - con gái yêu dấu của hắn uống. Càng nghĩ hắn càng cảm thấy Lại Sơ Cuồng thật cưng chiều đứa bé này.

Anh đưa vào miệng Lại Sơ Tuyết một viên kẹo, chỉ thấy miệng cô chóp chép một hồi rồi không run rẩy nữa, mày nhỏ nhíu chặt cũng dãn ra.

"Ông chủ thường xuyên mua các loại kẹo ngọt về để dỗ tiểu thư, và đây là hộp còn lại."

Hắn biết điều này chứ. Lại Sơ Cuồng rất là yêu thương đứa bé này.

Khi anh vừa băng bó vết thương cho Lại Sơ Tuyết xong, thì cùng lúc đó bóng dáng cao lớn của người đàn ông xuất hiện trước cửa. Quần áo hơi xộc xệch, đầu tóc rũ rượi, chứng tỏ hắn đã rất mải móng chạy về.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.