Tâm tình Lại Sơ Tuyết bây giờ không tốt chút nào. Cô không nhịn được liếc mắt nhìn vị ba ba anh tuấn tiêu sái trước mắt. Ai, nhìn được không ăn được đã đủ đau lòng rồi, chẳng lẽ còn trơ mắt nhìn hắn cưới mẹ kế về cho mình sao? Hazz, chuyện này thật không thể chấp nhận nổi.
"Ọc...ọc...ọc"
Lại Sơ Cuồng nghiêng đầu nhìn Lại Sơ Tuyết, trong mắt tràn ngập sự ấm áp. Hắn cúi người ôm cô lên, một tay nhẹ nhàng xoa chiếc bụng ọt ẹt của cô.
"Bảo bối, ba con mình đi ăn tối thôi."
Lại Sơ Tuyết rũ mắt, ba ba à, ngài đừng cười dịu dàng như vậy có được không? Ta không phải con gái của ngài đâu, vậy nên sẽ bị ngài quyến rũ rồi sinh ra những ý nghĩ không an phận đấy.
Lại Sơ Cuồng không để ý đến động tác nhỏ này của Lại Sơ Tuyết, hắn ôm cô rồi để mặt cô áp lên phần ngực cứng rắn của mình.
Lại Sơ Tuyết cảm nhận thấy sự ấm nóng tỏa ra từ Lại Sơ Cuồng, trong lòng đau buồn không thôi. Ai, thôi vậy, dù sao bây giờ cô cũng đạt được tâm nguyện được mỹ nam ôm trong lòng của mình rồi, hơn nữa dù sao cô cũng là người cướp thân phận của người khác, phúc lợi này...
“Bảo bối”
Lại Sơ Cuồng nhíu mi, giọng nói trầm ấm nhanh chóng đánh tan ý nghĩ của Lại Sơ Tuyết. Nhìn vẻ mặt nghi hoặc của hắn, Lại Sơ Tuyết mới hiểu ra là từ nãy tới giờ Lại Sơ Cuồng gắp con tôm vàng ươm đang giơ ra trước mắt cô.
“Ba, con xin lỗi.”
Lại Sơ Tuyết áy náy nói. Cô mở to miệng ra rồi cắn mạnh vào con tôm, bàn tay bên kia của Lại Sơ Cuồng đã chuẩn bị trước chiếc khăn, nhẹ nhàng lau khuôn miệng dính đầy dầu mỡ của cô. Động tác chậm rãi mà không kém phần tỉ mỉ của hắn đã rơi vào trong mắt tất cả những người ở đây. Hôm nay là ngày quái gì vậy? Ông chủ đột nhiên thật dịu dàng, tỉ mỉ. Ôi, tại sao các cô lại cảm thấy không khí xung quanh tràn đầy sắc xuân phơi phới thế này cơ chứ? Tình cảnh trước mắt thật ấm áp và hài hòa khiến các cô không nỡ rời mắt.
“Ngoan, ăn nào.”
Lại Sơ Cuồng thỏa mãn nở nụ cười, hiếm khi hắn thấy bảo bối ngoãn ngoãn như vậy, bình thường hắn thấy nó không tìm cớ này thì lại viện cớ nọ để trốn ăn, nay gắp gì ăn đấy. Thật sự là rất lạ, nhưng không sao, hắn thấy bé con như thế này càng đáng yêu đến kì lạ.
Lại Sơ Tuyết không biết ý nghĩ trong đầu hắn, chưa bao giờ cô được ăn những thứ ngon như vậy, hôm nay đúng là ngày toàn món ăn mĩ vị chui vào trong miệng cô.
“Chụp”
Bởi vì Lại Sơ Tuyết đột nhiên sững người lại, nên cô chưa kịp mở miệng ra chiếc đũa bạc đã không nhanh không chậm chọc thẳng vào miệng cô.
“Ông,...ông chủ”
Vũ Trương sợ hãi kêu lên, Lại Sơ Cuồng ngây người, hắn cúi đầu xuống, bàn tay vứt luôn chiếc đũa đi, ôm thẳng Lại Sở Tuyết vào phòng. Lại Sơ Tuyết đột nhiên bị vật lành lạnh chọc vào, đau đến nhíu mày, cô dụi đầu vào khuôn ngực ấm áp của Lại Sơ Cuồng.
“Bảo bối, là ba không tốt, ngoan, mau quay mặt ra đây để ba bôi thuốc nào.”
Lại Sơ Tuyết không nói gì, không những không chịu chui ra từ ngực hắn, mà cô còn dang hai tay ôm chặt thắt lưng hắn, nhưng tất nhiên vết thương ở lòng bàn tay bởi vì dí mạnh nên mặt mày Lại Sơ Tuyết trắng bệch. Thân thể này đúng là tiểu công chúa “yếu ớt nhiều bệnh” mà.
“Bảo bối, ngoan nào”
Lại Sơ Cuồng không hề cảm thấy tức giận trước thái độ này của cô, hắn ôn nhu đặt cô xuống giường, tay kia cầm lấy thuốc cùng bông nhẹ nhàng đặt vào khóe miệng ửng hồng của cô.
Lại Sơ Cuồng đau lòng nhìn bé con của mình, lúc ấy tại vì hắn đang suy nghĩ miên man mà không để ý đến Lại Sơ Tuyết, cánh tay đang đút đồ ăn cứ như thế mà chọc đúng miệng cô. Lần này là hắn sơ ý, lần sau nhất định hắn sẽ không để bé con tiếp tục xảy ra chuyện.
Vú Trương đang định lên tiếng nói để mình làm cho thì đã thấy Lại Sơ Cuồng dịu dàng xoa thuốc cho tiểu thư “nhà mình”, bà thở dài nhìn vết thuốc ươn ướt vì tiểu thư ngọ nguậy mà quẹt hết lên chiếc áo sơ mi trắng của ông chủ, lòng cảm thấy ấm áp lạ thường.
Lại Sơ Cuồng nghiêng người đặt bé con của mình xuống giường, bàn tay luồn ra phía sau nắm lấy bàn tay mũm mĩm không an phận của cô rồi gỡ nó ra.