Ngoại trừ cái mông như muốn bể, mắt cá chân của cô cũng bị trật.
Haizzzzzz hôm nay nhất định là ngày xui xẻo, làm mọi chuyện đều không tốt, mới sáng sớm liền đụng anh_ tên Đại Sát Tinh, bây giờ còn bị té suýt thành tàn tật.
"Tôi đỡ cô". Trên mặt anh ngạc ngươc đột nhiên biến mất thay vào đó là vẻ mặt lo lắng.
" Ai cần anh giúp chứ, đi ra".
Đáng ghét, đúng là giả mù sa mưa ( ý là giả bộ ak)
Nếu không phải tại anh, làm sao cô có thể té.
Cô tức giận gạt tay anh, muốn đứng lên nhưng mà bất lực, mắt cá chân của cô vô cùng đau nha.
Nhìn cô giống như một con côn trùng trên mặt đất giãy giụa, anh không khỏi cảm thấy vừa tức giận vừa buồn cười.
"Đi lên" anh xoay người, chỉ vào lưng mình
" Cái gì?" cô nhìn tấm lưng rộng rãi của anh.
" Tôi cõng cô."
" Không cần". Cô hiện tại đang rất tức giận, căn bản không muốn dựa vào anh.
" Không được tùy hứng". Anh trầm giọng nói" Chân của cô bị trật rồi, nếu như không kịp thời xử lí vết thương sẽ sưng lên, cô bây giờ lập tức bò lên( nguyên văn nha)
Hừ người đàn ông này ngay cả giúp đỡ cũng bá đạo như vậy.
Hết lần này tới lần khác, giọng nói của anh giống như thôi miên, khiến người khác không thể nào không nghe theo, giống như không nghe theo lời anh chính là đứa trẻ làm sai, chính là cá tính bất đồng như đứa trẻ.
Cũng biết là anh nói có lý, bị khí phách của anh khiến cô ngoan ngoãn leo lên, cho an cõng cô xuống núi.
Trở lại tiệm cơm, Diêm Trọng Uy lập tức hướng phục vụ mua đá, anh dùng khăn lông bọc đá chườm cho cô.
" Như thế nào? Có thoải mái chút nào hay không?" nắm mắt cá chân mảnh khảnh của cô, anh dùng khăn lông nhẹ nhàng thoa vết thương của cô.
" Được, tốt hơn rất nhiều". Mặc dù hai người đã có quan hệ thân mật, nhưng khi anh chạm tay vào mắt cá chân cô khiến cô không nhịn được mà đỏ mặt.
Kể từ khi cô bắt đầu tự tắm rửa, cũng chưa từng có người sờ vuốt mắt cá chân cô, nhưng bây giờ,mắt cá chân cô lại được một người đàn ông cầm trong tay xoa bóp.
Vì thế cô không được tự nhiên mà vặn vẹo thân thể, bàn tay anh vuốt ve qua lòng bàn chân thì không nhịn được một trận run rẩy.
Nhất thời, khuôn mặt cô trở nên đỏ hơn.
" Chân cô sưng rất to, tạm thời không thể mang giày cao gót". Anh hoàn toàn không chú ý đến phản ứng của cô, chuyên tâm vào xem xét vết thương cô.
" Đúng không?" Cô xấu hổ không biết phải nói như thế nào.
Haizzzzzzzz, người đàn ông này
Anh bá đạo có bá đạo, nhưng lại hết sức trưởng thành, về việc này lại cùng vị hôn phủ của cô hoàn toàn bất đồng.
Diêm Trọng Uy cũng không có vẻ mặt cợt nhả, trên khuôn mặt đều là biểu hiện nghiêm túc, chính vì như vậy khiến người khác tin tưởng anh.
Nếu như vị hôn phu của cô có một phần chững chạc như vậy, có lẽ sẽ khiến cô chấp nhận cuộc hôn nhân kia.
Trời! Cái quái gì vậy?
Cô lại đem hai người ra so sánh.
Anh cho rằng cô đang tức giận, khi nào anh hết giận, anh sẽ........buông cô đi.
Nếu như cô thích anh thì sao? Cùng lắm thì, anh chỉ là một người khách qua đường trong cuộc đời cô, tương lai hai người căn bản là sẽ không có bất kì quan hệ nào.
" Ừ, có thể". Anh thay cô dán lên thuốc trị sưng, giúp cô lau lau, cẩn thận không để cô bị đau.
" Đi bộ phải cẩn thận, nếu không sẽ bị trật nữa."
Anh vỗ tay đứng lên, bộ dạng đại công cáo thành ( Việc lớn đã xong), sau đó đối với cô dạy bảo.
Cô ngây ngốc nhìn nhất cử nhất động của anh, phát hiện ra anh cũng có vẻ mặt ôn nhu như vậy.
Người đàn ông này không phải coi cô là nơi trút giận sao? Nếu là như vậy, sao anh ta lại chăm sóc cô như vậy?
Nghi ngờ trong lòng cô càng ngày càng nhiều.
Nếu như anh ta chán ghét cô, chắc chắn sẽ vất cô ở trên núi, đó mới là sự trừng phạt, tại sao lại mất công cõng cô xuống núi, thậm chí thay cô băng bó.
Cô không thể nào quên hình dáng anh ướt đẫm mồ hôi khi cõng cô xuống núi, mặc dù cô rất nhẹ chỉ có hơn 40 kí nhưng mà cõng đi trên một đoạn đường núi dài đó cả là một vấn đề.
Anh.............có một chút nào thích cô hay không?
Nghĩ đến việc này khiến cho khuôn mặt cô đỏ ửng
Trời, rốt cuộc là cô suy nghĩ cái gì vậy.
Chẳng qua là nhìn thấy anh chăm sóc cô như vậy, cô sinh ra cảm giác mong đợi với anh
Cho dù hai người có tình cảm thì sao chứ, cả hai đều đã có vị hôn phu, những thứ ảo tưởng lãng mạng kia sẽ biến mất thôi, cô đừng tự tìm phiền não nữa.
" Đang suy nghĩ gì vậy?" thấy cô ngơ ngác nhìn anh, anh không nhịn được hỏi.
" Không, không có gì". Giờ phút này mặt của cô đã đỏ như trái cà chua chín.
Cảm tạ ông trời đã không cho anh thuật đọc tâm, nếu để cho anh biết cô đang suy nghĩ gì, cô tình nguyện đâm đầu chết.
" Bây giờ đem thu thập một chút đồ, tôi đi thanh toán tiền sau đó chúng ta quay về nhà." Anh đã tính toán xong.
" Trở về, về nhà"? Cô hôm qua mới tới mà bây giờ đã phải về.
" Chân cô bị thương nên về nhà nghỉ ngơi, chẳng lẽ còn muốn ở lại chơi sao?"
" Nhưng mà..........."
Mặc dù lời nói của anh đúng nhưng cô không muốn nghe theo sự sắp xếp của anh? Ba cô cũng chưa bao giờ ra lệnh cho cô như vậy
" Nhưng mà cái gì, tôi nói về nhà thì về nhà". Ánh mắt anh bắn ra tia đáng sợ " người bị thương thì không có quyền lợi, bất kể cô có đồng ý hay không tôi cũng đưa cô về nhà."
Anh lại bắt đầu bày ra bản tính bá đạo, không cho phép cô mở miệng phản bác.
Anh đem hai chữ tùy hứng dọa cô.
Nhưng mà bây giờ cô không tức giận.
Phát hiện ra anh quan tâm tới cô, một cảm giác ngọt ngào từ trước tới nay dâng lên.