Cầu Được Ước Thấy: Thái Giám Biến Hình

Chương 4: Hất nước bẩn



Trời vừa tờ mờ sáng, A Viên liền rời giường rửa mặt xong, cầm chổi ra cửa. Nàng dùng hết sức lực đẩy cánh cửa vừa dầy vừa nặng kia ra, bước đi ra ngoài, vừa cầm chổi lên chuẩn bị quét tuyết, đột nhiên phát hiện trên mặt đất sạch sẽ.

Vẻ mặt nàng mờ mịt nhìn mặt đất sạch sẽ, không có tí xíu bông tuyết kia, con ngươi đen nhánh ngơ ngác: Tối hôm qua lúc mình đi ra rõ ràng còn có tuyết đọng mà!

"Cả cái Thượng Thực Cục này người cần mẫn nhất chính là A Viên nha." Thôi Xảo sáng sớm muốn chuẩn bị bữa ăn sáng cho Quý phi, không nghĩ tới vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy hình ảnh này.

A Viên vội vàng quay lại hướng nàng hành lễ: "Thôi Chưởng thiện."

Thôi Xảo từ trước đến nay thích những người trẻ tuổi cần cù, nhưng cung nữ ở Thượng Thực Cục đúng lúc đều là người có xuất thân tốt hoặc tiểu thư nhà quan. một ít quan gia biết chuyện ở Thượng Thực Cục xem như nhẹ nhàng nhất ở trong cung, nên khi ở xuân tuyển chọn đều chuẩn bị đem nữ nhi đưa đến nơi này, vừa không phải chịu cực khổ quá mức còn có thể được thêm kiến thức, dần dà, người mới ở Thượng Thực Cục phần lớn đều là tiểu thư yếu ớt, chịu thật sự làm việc lác đác không có mấy người.

Nàng vẫy vẫy tay với A Viên: "Lại đây, ta dạy cho ngươi làm món ăn."

"thật ạ!" Đôi mắt tròn trịa của A Viên sáng ngời, cực kì hưng phấn chạy tới, đi theo Thôi Xảo đến phòng bếp.

"Chuẩn bị năm cái trứng gà, một chén nhỏ bột đậu đỏ nấu chín, một cái đĩa nhỏ bột mịn đến đây." Thôi Xảo vừa rửa tay vừa nói: "A Viên, đem lòng trắng trứng lòng đỏ trứng gà chia làm đôi, Lã Bội Bội, ngươi đi nhóm lửa đun dầu cho nóng."

"Chưởng thiện, ngài muốn làm bánh đậu y tuyết sao?" A Viên nhịn không được lên tiếng hỏi.

Thôi Xảo nhìn ánh mắt chiếu lấp lánh đó của A Viên gật gật đầu: "A Viên thật thông minh."

Lã Bội Bội không kiên nhẫn nhất đó chính là nhóm lửa nên tiến lên cười ngọt ngào lấy lòng nói: "Thôi Chưởng thiện, mấy ngày nay cổ họng của ta không quá thoải mái, có thể để cho A Viên nhóm lửa, ta đi làm trứng gà hay không?" nói xong liền nháy mắt với A Viên, ý bảo nàng tự nhận lấy công việc kia.

A Viên cúi đầu, vờ như không nghe không thấy, bộ dáng hết sức chuyên chú dùng thìa nhỏvớt lòng đỏ trứng, Chưởng thiện nói muốn dạy nàng nấu nướng, chuyện nhóm lửa tất nhiên là nàng sẽ không làm.

Lã Bội Bội thấy A Viên không để ý đên mình, sắc mặt lập tức có chút không quá đẹp mắt.

"Gọi ngươi làm cái gì thì làm cái đó, lề mề cái gì? Nếu làm muộn thức ăn sáng của Quý phi nương nương, ngươi gánh vác nổi sao?" Thôi Xảo rầy một tiếng.

Lã Bội Bội sợ tới mức toàn thân run rẩy, không dám lắm mồm nữa, hung hăng trừng mắt liếc A Viên, xoay người ngồi xổm người xuống nhóm lửa.

Thôi Xảo trong lúc A Viên chuẩn bị trứng gà đã đem bột đậu trong chén vo thành bảy quả cầu có kích thước như nhau, lăn thêm một lớp mỏng bột phấn. Thấy A Viên đã chia lòng trắng trứng và lòng đỏ trứng xong, đưa tay cầm chậu sứ chứa lòng trắng trứng lên nói: "A Viên, nhìn kỹ."

Thôi Xảo vừa nói, tay phải vừa cầm đũa lên, tách hai chiếc đũa ở khoảng cách nhất định rồi bắt đầu khuấy lòng trắng trứng.

Ước chừng khoảng nửa nén hương, lòng trắng trứng đã được đánh thành chất rắn sền sệt màu trắng, Thôi Xảo dùng đũa tách nhẹ, chỉ thấy lòng trắng trứng bị móc ra nhưng lớp xốp của lòng trắng không sụp xuống, nhân tiện nói: "Như thế này là được l."

Lúc này dầu đã được đun nóng, Thôi Xảo xốc một cái bánh đậu lên đặt vào giữa lòng trắng trứng đảo hai vòng, rồi đem bánh đã được lòng trắng trứng bao quanh 2 lớp bỏ vào trong chảo dầu, bánh đậu y tuyết lập tức phồng lên, như một quả cầu tuyết trắng tinh, vừa đẹp vừa đáng yêu. Nàng quay đầu nhìn về phía A Viên, nghiêm túc nói: "Biết làm không? Ngươi thử xem."

A Viên lập tức làm theo đủ mọi công thức, động tác liền mạch lưu loát, Thôi Xảo cao hứng cười cười, đem những cái bánh còn dư lại đều bỏ vào chảo dầu, thường thường múc mộtthìa dầu tưới lên trên bánh đậu y tuyết trắng trắng tròn tròn.

Đợi bánh đậu vừa chín tới, Thôi Xảo vớt sáu cái bánh còn lại ra, đặt vào mâm ngọc bên cạnh sau đó rải một lớp đường trắng mịn lên trên. Xoay người lại vớt cái bánh còn lại bỏ vào trong chén nhỏ cũng rải lớp đường lên: "A Viên, ngươi nếm thử."

A Viên tiếp nhận, nhẹ nhàng thổi thổi, há mồm cắn một cái, ánh mắt lập tức liền phát sáng lên. Bánh đậu y tuyết này có lớp ngoài mềm giong, mang theo mùi thơm ngòn ngọt của trứng, hoà với lớp đường trắng và đậu đỏ thơm mềm, hương vị cực kì tuyệt vời.

"Bánh đậu y tuyết này thoạt nhìn dễ dàng, kì thực làm khó nhất. Nếu dầu không đủ nóng thìlớp y tuyết bên ngoài vỏ đậu sẽ thấm đầy dầu, nếu quá nóng, thì sẽ cháy khét lớp trứng bọc ngoài, thành màu tối đi và mùi hương cũng không dễ chịu." Thôi Xảo xoa xoa tay, nói với A Viên: "Rất nhiều người lần đầu tiên làm sẽ không làm tốt được công đoạn bao quanh lòng trắng trứng, đa số đều làm bánh đậu lộ ra bên ngoài hoặc lòng trắng cháy khét, ngươi hôm nay làm đã rất tốt. Sau này tiếp tục luyện nhiều một chút là được."

A Viên được khích lệ, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy cao hứng: "Cám ơn Thôi Chưởng thiện."

"Trở về chuẩn bị đi, "

"Vâng."

A Viên cực kỳ cao hứng trở về phòng, đem Trình Tầm kéo dậy nhỏ giọng nói: "A Tầm, vừa rồi Thôi Chưởng thiện dạy ta làm bánh đậu y tuyết."

Trình Tầm vốn đang mơ hồ, vừa nghe thấy "Bánh đậu y tuyết.", lộn mèo bò dậy: "thật sự?"

"thật sự!" A Viên hết sức cao hứng, bánh đậu y tuyết là chuyên môn của Thôi Chưởng thiện, rất ít khi lấy ra dạy cho bất kì ai.

"Thôi Chưởng thiện ngày thường vốn quan tâm ngươi rất nhiều, hay là ngươi..." Trình Tầm trợn mắt nhìn.

"Hay là cái gì? Thôi Chưởng thiện quan tâm nàng ta cũng bất quá chỉ là thấy nàng ta đáng thương thôi!" Trong đôi mắt Diêu Uẩn An hiện lên vẻ không cam lòng cùng ghen tị, hừ lạnh một tiếng, mở miệng châm chọc: "Thượng Thực Cục nhiều tiểu cung nữ xuất thân tốt như thế, nàng ta lấy cái gì để tranh?"

"Ngươi xuất thân tốt, sao cũng không thấy Thôi Chưởng thiện đối đãi khác với ngươi." A Viên nhịn không được, đáp trả. Sáng sớm liền hắt nước lạnh vào người khác, dù tính nết của nàng có tốt cũng không khỏi có chút tức giận.

"Ngươi, ngươi, lá gan của ngươi càng lúc càng lớn!" Diêu Uẩn An đưa tay chỉ thẳng vào nàng, giận đến mức ngón tay cũng run rẩy: "Chẳng qua chỉ là được một Chưởng thiện nho nhỏ coi trọng, lại đắc ý như thế?"

"Diêu Uẩn An! Cái gì gọi là Chưởng thiện nho nhỏ? Ngươi không muốn sống, nhưng chúng ta muốn sống!" Trình Tầm vội vàng che miệng của nàng ta lại, cảnh cáo nhìn nàng ta.

Diêu Uẩn An chẳng qua chỉ nói lẫy, lúc này cũng có chút hối hận.

Trình Tầm thấy nàng an tĩnh lại, liền nới tay: "Tiến cung cũng đã vài năm, cái gì nên nói, cái gì không nên nói, thì trong lòng nên hiểu rõ! Phụ thân của Thôi Chưởng thiện chính là đại thiếu khanh Thôi Cảnh Hồng của Đại Lý tự, năm đó nếu không phải nàng ấy vì muốn tránh né kế mẫu gán ghép hôn sự cũng sẽ không tiến cung làm nô tỳ." Trình Tầm nhỏ giọng nói: "Trong lòng Thôi đại nhân có áy náy với trưởng nữ, thường nhờ người mang đồ tới tặng cho Chưởng thiện, các ngươi cũng không phải chưa từng thấy, sau này không được ăn nói quàng xiên như thế nữa."

Diêu Uẩn An đuối lý, im lặng không lên tiếng gục đầu nghe giáo huấn.

A Viên thấy nàng ấy chẳng khác nào là con nhím bị rút đi gai nhọn, cúi đầu bật cười thành tiếng.

Diêu Uẩn An thở phì phò liếc mắt trừng nàng một cái, trên mặt có chút không nhịn được, xoay người chạy ra khỏi phòng.

A Viên lắc lắc đầu, kỳ thật tính tình của Diêu Uẩn An cũng không xem là tệ lắm, chỉ hơi nghịch ngợm bày trò chỉnh người, so với việc bày kế vu hãm gài tang vật của người khác quả thực tốt hơn nhiều.

Nhoáng lên một cái đã đến buổi chiều, Liễu Chưởng thiện chọn tám tiểu cung nữ đi theo Trương nữ quan mang điểm tâm đến điện Thanh Loan cho Hiền quý phi, đúng dịp cả bốn người trong phòng của A Viên đều được gọi. Các nàng theo thứ tự đứng thành một hàng, cùng các người khác chia thành hai bên.

Đoàn người đến điện Thanh Loan, đồng thời chạm mặt với những người bên Thượng Phục cục cũng đang mang đồ đến cho Quý phi.

"Nương nương đã đến Ngự hoa viên, các ngươi đặt mọi thứ ở đây là được." một cung nữ mặc cung trang màu xanh cất giọng nói.

"Vâng."

Trương nữ quan cùng Dương nữ quan của Thượng Phục cục đều là người quen cũ, vừa vặn tiện đường hai người liền cùng nhau trò chuyện.

một tiểu cung nữ bên Thượng Phục cục đi ở phía sau thấy Dương nữ quan không có thời gian quản lí các nàng, liền vỗ vỗ tiểu cung nữ bên cạnh thấp giọng nói: "Quý phi nương nương sống đúng thật là thoải mái, mặc dù không được Hoàng Thượng thích, cũng khôngthấy lo, thật đáng tiếc cho gương mặt xinh đẹp kia nhỉ?"

"Dung mạo xinh đẹp thì có ích lợi gì? Hoàng Thượng không thích là không thích, nói khôngchừng còn có gì bệnh không tiện nói gì nữa ấy chứ!" Tiểu cung nữ kia sờ càm một cái, trong giọng nói có chút châm chọc.

A Viên nghiêm túc cúi đầu, ngay cả Diêu Uẩn An đi trước mặt A Viên cũng im lặng không lên tiếng chỉ nhìn xuống mũi giày mình.

"Hiền quý phi nương nương giá lâm!"

Thanh âm chói tai từ phía sau truyền đến, các cung nữ lập tức xoay người lại hành lễ.

"Bái kiến Quý phi nương nương." Các cung nữ đồng loạt quỳ xuống đất, hai tiểu cung nữ của Thượng Phục cục phục quỳ trên mặt đất run rẩy.

"Lớn mật, dám bàn tán về Quý phi nương nương?" Nhĩ Nhạc là nha hoàn hồi môn mà Bạch Thấm mang từ Bạch phủ tới, từ nhỏ nàng ta đã tập võ, tai thính mắt tinh, nên nghe được rất rõ ràng.

Hai vị nữ quan cả kinh, hoảng hốt vội nói: "Nhĩ Nhạc cô nương có nghe lầm hay không?"

Nhĩ Nhạc hừ lạnh một tiếng nói: "Nghe nghe lầm hay không các ngươi thử hỏi bọn họ liền biết." Nàng quét mắt qua một tiểu cung nữ quỳ gối trước mặt, kỳ thật nàng cũng chỉ là nghe thấy được có người đang nói nhảm, nhưng vừa rồi bọn họ là đưa lưng về phía các nàng nóinên cũng không biết là ai. Nàng nghĩ nghĩ, lạnh lùng nói: "Nếu còn không chịu nói thật thìđưa tất cả đến Thận hình tư!"

Các cung nữ đồng loạt run lẩy bẩy.

"Là nàng, là nàng nói!" Tiểu cung nữ của Thượng Phục cục đưa tay chỉ về hướng A Viên.

A Viên vẻ mặt mờ mịt nhìn về phía nàng ta: "Ngươi nói bậy, rõ ràng là các ngươi..."

"Ta nói bậy? Mọi người đều nghe rất rõ!" Cung nữ của Thượng Phục cục vừa lên tiếng tên là Cố Tư Dung, là cháu gái của Cố Thượng Phục, ở Thượng Phục cục không ai dám đắc tội với nàng ta, những người khác nghe nàng ta nói như vậy cũng đều rối rít gật gật đầu.

Thấy mọi người đều làm chứng cho mình Cố Tư Dung lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, trong đôi mắt hiện lên vẻ đắc ý, hoàn toàn không chú ý tới đôi mắt thâm trầm của hơi Nhĩ Nhạc.

"Đừng vội ỷ vào ngươi là cháu gái của Cố Thượng Phục liền ngậm máu phun người! rõ ràng là ngươi cùng cung nữ bên cạnh ngươi ở Thượng Phục cục nói bậy, liẻn quan gì đến A Viên!" Diêu Uẩn An cứng cổ vẻ mặt không phục nhìn về phía nàng ta: "rõ như ban ngày liền hất nước bẩn vào người khác, cho rằng người ở Thượng Thực Cục chúng ta không có người phải không?"

Trình Tầm không biết là tình huống gì, nôn nóng không ngừng dập đầu: "Quý phi nương nương minh giám, A Viên vốn nhát gan, tuyệt đối sẽ không bao giờ dám bất kính với nương nương!"

đang lúc bọn họ cãi nhau không ngừng, một thanh âm the thé vang lên, kéo dài âm cuối: "Hoàng Thượng giá lâm!"

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Tề Uyên: Đến bây giờ còn kịp không?

Muốn ăn bánh đậu tuyết y quá!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.