Khi y ý thức được Tô Viễn Hằng mang thai, trong nháy mắt, Bắc Đường Mẫn Khiêm bị loại tình cảm xa lạ lại kiêu ngạo này vây lấy.
Y không chút nghi ngờ cốt nhục trong bụng Tô Viễn Hằng là của y, chính là y chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày có thể có được đứa con cùng Tô Viễn Hằng. Không, hoặc là nói, y còn trẻ đến nỗi chưa kịp chuẩn bị tốt để làm một người cha, nhưng sau khi y ý thức được chính mình lập tức sắp lên cấp, lại ngoài ý muốn vì thế cảm thấy tự đáy lòng tràn đầy hưng phấn cùng vui sướng.
Mà lúc này, tất cả phản ứng của y đều bị Tô Viễn Hằng thu vào đáy mắt.
Tô Viễn Hằng tuy rằng hư thoát mệt mỏi nằm ở trên giường, nhưng vẫn âm thầm lưu ý phản ứng của Bắc Đường Mẫn Khiêm. Vốn lúc bác sĩ đến, hắn muốn cho Bắc Đường Mẫn Khiêm rời đi phòng ngủ, thế nhưng. . . . . . Chuyện này thuỷ chung không thể gạt được, nếu y đã tìm đến đây, nên cho y biết, xem như là đánh cuộc vậy. . . . . .
Cuối cùng, Tô Viễn Hằng không cho y rời đi. Hắn thấy sau khi Bắc Đường Mẫn Khiêm nghe xong bác sĩ Trương chẩn đoán bệnh, giật mình sửng sốt suốt ba mươi phút. Sau đó sắc mặt y đột nhiên biến, vừa mừng vừa sợ trừng mắt nhìn bụng hắn.
Trong lòng Tô Viễn Hằng không yên, hắn không biết chính xác thái độ của Bắc Đường Mẫn Khiêm. Bởi vì hai người kết giao dài đến sáu năm, nhưng hắn luôn cảm giác Bắc Đường Mẫn Khiêm như một con phi ưng, chỉ muốn một cuộc sống tự do tự tại, không muốn bị bất cứ việc gì trói buộc. Có khi hai người nói chuyện phiếm, đề cập đến vấn đề đứa nhỏ, Bắc Đường Mẫn Khiêm luôn nói: “Đứa nhỏ chính là một loại gánh nặng, nuôi dưỡng rất phiền toái.”
Khi đó Bắc Đường Mẫn Khiêm còn rất trẻ, Tô Viễn Hằng cũng không thấy ý tưởng của y kỳ quái. Sau đó y tham gia vào giới giải trí, tại nơi rắc rối phức tạp này, lòng dạ Bắc Đường Mẫn Khiêm trở nên càng không kềm chế được, đối hết thảy sự có một loại bàng quan, thái độ trêu tức, Tô Viễn Hằng càng thêm cảm thấy y sẽ không lo lắng chuyện đứa nhỏ. Cho nên nhiều năm qua như thế, hắn chưa bao giờ nhắc tới thể chất chính mình là người Ma Da.
Thế nhưng có đôi khi, cùng Bắc Đường Mẫn Khiêm tản bộ du lịch, gặp được những người cha mang theo đứa con, Bắc Đường Mẫn Khiêm lại luôn hưng trí bừng bừng cùng bọn nhỏ chơi đùa cười nói, làm cho hắn cảm thấy y cũng không phải phản cảm với trẻ con, có lẽ bởi vì xuất thân cùng hoàn cảnh sinh trưởng của y, làm cho y không muốn có đứa con của chính mình mà thôi.
Tô Viễn Hằng ở một bên yên lặng quan sát phản ứng của Bắc Đường Mẫn Khiêm trong chốc lát, thấy y hai mắt tinh lượng, khoé miệng giơ lên, hiển nhiên lúc ban đầu là kinh hỉ. Nhưng mà không biết sau khi y trấn định lại, chính là thái độ ra sao.
Tiễn bác sĩ Trương xong, Bắc Đường Mẫn Khiêm quả nhiên bắt đầu cẩn thận cân nhắc chuyện này. Y ở phòng khách đảo quanh hai vòng, chậm rãi phân tích tình hình.
Hiển nhiên Tô Viễn Hằng che giấu chính mình chuyện hắn là người Ma Da, cho dù ngày đó chị cả đã hỏi hắn cũng chưa nói. Hơn nữa. . . . . . Nếu không phải hôm nay có chuyện ngoài ý muốn, gọi bác sĩ Trương tới, y có thể cam đoan Tô Viễn Hằng sẽ không thẳng thắn nói với y chuyện này.
Bắc Đường Mẫn Khiêm nhíu nhíu mày, y tôn trọng ý của Tô Viễn Hằng, nhưng không thích thái độ giấu giếm này của hắn.
Y nghĩ nghĩ, đem chuyện này đặt ở đáy lòng, làm như không có việc gì trở lại trên lầu, hướng Tô Viễn Hằng cười cười, đi qua hôn hắn một chút.
“Bảo bối, ngươi giấu giếm thật tốt.”
Tô Viễn Hằng nghe tim đập nhanh , nhưng Bắc Đường Mẫn Khiêm sau khi nói xong câu này, không còn đề cập đến đề tài này nữa, chỉ hưng phấn mà sờ sờ bụng hắn, vui vẻ ra mặt.
“Ha ha, ta sắp có con trai!”
“. . . . . . Sao ngươi biết nó là con trai?”
“Con gái cũng được. Ngươi sinh ta đều thích.” Bắc Đường Mẫn Khiêm mỉm cười, chồm người tới lại ôn nhu hôn hắn một ngụm.
Tô Viễn Hằng bị loại thái độ này của y biến thành mê mang. Y còn chưa đề cập đến chuyện chính mình giấu giiếm y về thể chất cùng mang thai, ngược lại làm cho Tô Viễn Hằng có chút bất an.
Nhưng mà hắn không có thời gian lo lắng ý tưởng của Bắc Đường Mẫn Khiêm nữa, hắn bức thiết muốn về nước.
Kỳ thật Tô Viễn Hằng huyết áp hơi cao, lấy trạng thái thân thể hắn lúc này, cũng không thích hợp ngồi máy bay, nhưng hắn lại khó khi nào cố chấp như vậy.
Người cha biến mất nhiều năm cuối cùng có được tin tức, làm cho hắn sao có thể an tâm ở lại Mĩ Quốc?
Bắc Đường Mẫn Khiêm tuy rằng ảo não khi chính mình nói cho hắn biết tin tức này, nhưng vẫn không quá quyết liệt phản đối với ý nguyện muốn về nước của hắn, cuối cùng vận dụng phi cơ tư nhân, mang hắn ngàn dậm xa xôi bay trở về.
Tô Viễn Hằng giật giật, tránh khai ôm ấp của Bắc Đường Mẫn Khiêm, cởi bỏ dây an toàn.
“Làm gì?”
“Đi toilet.” Tô Viễn Hằng nói xong muốn đứng dậy.
“Ta cùng ngươi đi.”
Tô Viễn Hằng nghe xong, cười nhìn y một cái: “Ngươi theo làm gì. Ta chính mình đi, ngươi cứ ngồi đi.”
Bắc Đường Mẫn Khiêm nghe xong, liền ngồi trở lại vị trí, lấy ra tạp chí không chút để ý nhìn.
Tô Viễn Hằng lập tức đã trở lại, Bắc Đường Mẫn Khiêm nhìn hắn mới vừa rửa sách tay, cúi đầu xắn lên cổ tay áo sơmi, chậm rãi đi về phía y.
Bắc Đường Mẫn Khiêm mỉm cười, đang muốn nói chuyện, bỗng nhiên thân máy bay một trận kịch liệt run rẩy.
Tô Viễn Hằng trở tay không kịp, phi cơ tư nhân không giống máy bay hành khách bình thường, hai dãy đều sắp xếp ghế ngồi, tuỳ tay có thể dựa vào. Trong cabin rộng lớn thoải mái, chỉ có mấy sô pha khoảng cách cực xa. Dưới chân Tô Viễn Hằng một cái lảo đảo, lập tức đứng thẳng không xong, tuỳ theo xóc nảy của phi cơ mà ngã về phía Bắc Đường Mẫn Khiêm.