Tô Viễn Hằng vốn tưởng rằng Tần Túc ở trong này nhiều ngày như thế, khẳng định sẽ phát hiện thân thể hắn dị thường, cho nên sớm chuẩn bị tâm lý thật tốt chờ nó hỏi.
Ai ngờ đứa nhỏ này thật đúng là ‘ đơn thuần ’không phải bình thường, nửa điểm cũng không hoài nghi, thậm chí cho đến khi kỳ nghỉ đông của nó sắp chấm dứt, thu thập tốt mọi thứ quay về cô nhi viện, đều một chút cũng không chú ý tới bụng của hắn ~~~
Ngay cả Bắc Đường Mẫn Khiêm đều nhịn không được nói một câu: “Đứa nhỏ này quá vô tư.”
Quả thật là rất vô tư! Sức quan sát kém như thế, không biết tương lai nó làm sao thành bác sĩ, bệnh nhân biến mất nó cũng chưa phát giác đi.
Tô Viễn Hằng bắt đầu vì tương lai của nó mà lo lắng.
Bất quá đồng chí tiểu thiếu niên Tần Túc của chúng ta nửa điểm cũng không vì tương lai mà lo lắng, đối chính mình tràn ngập tin tưởng, chí khí ngút trời đi trở về. Tuyên bố lần sau lại đến để báo tin vui thi đậu vào trường cao đẳng.
Thế nhưng lúc Tần Túc trở về được cái ngoại hiệu, cải danh thành ‘ tình cảm ’. Này còn có đoạn nhạc đệm nhỏ, là Siva đặt cho nó.
Nói đến Siva lần này trở về còn ‘ thê thảm ’ hơn. Nghe nói ở Âu Châu bị tên người mẫu mới xuất đạo quay cho mệt phờ người, đánh rắm không hiểu sẽ khoa tay múa chân, một chút không đem người đại diện như gã để vào mắt, sai bảo cứ như đầy tớ. Y giận dữ gọi điện thoại cho công ty yêu cầu thay đổi người, ai ngờ tiểu tử kia cùng lão bản công ty người mẫu không chỉ có một chút quan hệ thân thích, mà còn là tối thân thiết, mặt trên chết sống không đồng ý, nói Siva là người đại diện tốt nhất của công ty, nhiệm vụ này không phải gã là không được, nhất định làm cho gã tiếp tục ở lại bên cạnh tiểu tử kia.
Tính tình Siva cũng không phải dễ chọc, vốn nể mặt công ty mà ở lại, kết quả không quá vài ngày lại cùng tiểu tử kia gây một chập, một mực từ chức, chính mình cuốn gói chạy trở về.
Gã vừa về liền chạy thẳng đến chỗ của Bắc Đường Mẫn Khiêm, mở cửa chính là Tần Túc.
Tần Túc mở cửa nhìn gã một cái, liền phanh một tiếng mà đem cửa đóng lại.
Chuyện này là sao? Vào thời điểm nào nhà trọ này đổi chủ? Sao ngay cả hỏi cũng không hỏi một tiếng liền đóng cửa rồi?
Siva ở ngoài cửa kinh ngạc không thôi, gọi di động cho Tô Viễn Hằng.
Bên trong cửa Tần Túc hướng Tô Viễn Hằng gọi: “Tô đại ca, ngoài cửa có một tên kỳ quái, chúng ta có nên báo nguy hay không?”
Tô Viễn Hằng ở phòng ngủ mở máy tính đang sửa sang lại tư liệu, nghe vậy sửng sốt, còn không kịp nói chuyện đã nghe di động đổ chuông. Vừa bắt máy đã nghe Siva ở bên kia kêu: “Bác sĩ Tô, các ngươi không phải chuyển nhà đó chứ? Sao không ai nói cho ta biết một tiếng?”
“Không có a. Chúng ta vẫn hảo hảo ở trong này.” Tô Viễn Hằng kỳ quái.
“A? Chẳng lẽ ta đi nhầm tầng trệt? Từ từ ta xem xem. . . . . . Đúng rồi mà, T2 phòng 1802, là nhà các ngươi a. Vừa rồi là ai mở cửa?”
Lúc này Tần Túc đã chạy vào phòng ngủ đối Tô Viễn Hằng nói: “Tô đại ca, tên quái nhân kia còn ở ngoài cửa, chúng ta làm sao bây giờ?”
“Từ từ ta đi nhìn xem.” Tô Viễn Hằng cầm di động chạy đến cửa, mở cửa nhìn thấy Siva đang nhìn biển số nhà bọn họ nghiên cứu.
“Siva, mời vào.”
“A! Bác sĩ Tô! Ta đã nói ta không lầm mà.” Siva treo di động nói nhỏ rồi đi vào phòng, thấy Tần Túc đứng ở một bên, gõ đầu nó một cái.”Ai, tiểu tử, ngươi vừa rồi nói ai là quái nhân?!”
“A? Ta, ta, ta chưa nói. . . . . .”
Sao hắn lại biết? Tần Túc kinh ngạc, xấu hổ nói lắp.
“Hừ! Ta từ trong di động đều nghe thấy, giọng còn rất lớn.”
Tần Túc ngượng ngùng mặt đỏ, nhìn gã một cái, nhức đầu nói: “Ta, ta không nghĩ tới ngươi là bạn của Tô đại ca. . . . . .”
Siva hất hất kiểu tóc mới nhất của chính mình, lại hừ một tiếng, nhìn qua là biết không muốn cùng thiếu niên này so đo.
“Siva, đã lâu không gặp, mời ngồi.”
“Đã lâu không gặp. Bác sĩ Tô, ngươi sao lại béo nhiều như thế? Uống bia nhiều nên mập ra?”
Sức quan sát của Siva so với Tần Túc sâu sắc hơn nhiều, hơn nữa làm người đại diện, tuỳ thời chú ý thể trọng biến hoá của người mẫu là rất trọng yếu. Cho nên đầu tiên thấy Tô Viễn Hằng là gã đã kinh ngạc.
Tô Viễn Hằng có chút xấu hổ. Trong phòng có hệ thống sưởi hơi, cho nên hắn ăn mặc cũng không phải đặc biệt nhiều, nhưng quần áo phi thường rộng thùng thình, nếu không phải người quen vẫn là có thể che giấu. Tỷ như Tần Túc liền chưa từng chú ý qua. ( Điểm này quả thật rất thần kỳ = =)
Bất quá Siva không giống như vậy, hơn nữa thân sơ quan hệ cũng không đồng. Tô Viễn Hằng tuy rằng quen biết gã rất nhiều năm, nhưng mà liền giới hạn trong quan hệ gã là người đại diện của Bắc Đường Mẫn Khiêm. Mà quan hệ giữa Siva cùng Bắc Đường Mẫn Khiêm thân mật hơn, trong công việc hai người có thể nói là như hình với bóng, bất luận công hay tư, Siva đối với chuyện của Bắc Đường Mẫn Khiêm, ngoại trừ việc y che dấu thân phận gia tộc ra, mặt khác có thể nói rõ như lòng bàn tay.
“Cái gì mà mập ra. Tô đại ca gầy như thế, béo một chút mới thích hợp chứ.”
Tô Viễn Hằng không biết nên trả lời ra sao, Tần Túc cũng không cao hứng nhảy tới kêu lên, vừa lúc giúp hắn giải vây.
“Bác sĩ Tô, nó là ai vậy a?” Siva lúc này mới liếc mắt nhìn thiếu niên này.
“Nó là em trai, kêu Tần Túc.” Tô Viễn Hằng thật tự nhiên giới thiệu như thế.
Trong lòng Tần Túc lập tức nóng lên.
Em trai!
Không phải em họ, không phải em nuôi, cũng không phải bà con xa thân thích gì hết, chỉ là một câu ‘ em trai ’, bọn họ là anh em trong cô nhi viện.
Hốc mắt Tần Túc thiếu chút nữa đỏ lên. Lần đầu tiên nó cảm nhận rõ ràng tình cảm mà Tô Viễn Hằng đối với nó, đối với cô nhi viện, đối với Trần viện trưởng. Nhưng nó còn không kịp cảm động, lại bị một câu tiếp theo của Siva làm cho tức giận thiếu chút nữa hôn mê.
“A? Tình cảm? Ta còn tưởng là gì! Tên này sao lại quái như thế!”
“Cái lỗ tai ngươi bị gì a! Là Tần Túc! Tần có nghĩa là nhiều, còn túc trong nghiêm túc!” Tần Túc giơ chân!
Tiếng Trung của Siva không phải tốt lắm, thấy nó bạo rống, cảm giác có chút buồn cười. Thật đúng là nghiêm túc nghĩ nghĩ, mới bừng tỉnh đại ngộ: “A, nguyên lai là hai chữ này a. Ha ha ha, thật có lỗi, ta chỉ đùa một chút thôi, ngươi đừng kích động như thế chứ.” Nói xong vươn tay xoa đầu của nó một chút, nói: “Nhóc con, đừng nổi nóng lên như vậy!”
“Ngươi ——” Tần Túc tức giận đến mặt đều đỏ.
Nó cũng không biết tại sao lại tức giận như thế, kỳ thật tên của nó kêu lên là dễ dàng nghe thành nghĩa khác, bất quá Siva tà khí ngả ngớn lại có chút không đứng đắn làm cho nó phát điên.
Siva cũng không nhìn nó nữa, đối Tô Viễn Hằng nói: “Werner về nước rồi đúng không. Hiện tại y ra sao?”
Tô Viễn Hằng nói: “Y đi công ty, chắc là sắp trở lại, ngươi chờ một lát đi.”