Cầu Duyên

Chương 4



Bắc Đường Mẫn Khiêm vận khăn tắm đi ra, nhưng không có nhìn thấy bóng dáng Tô Viễn Hằng. Tại phòng bếp truyền đến tiếng vang, y đi vào, thấy Tô Viễn Hằng đang bận rộn.

“Làm gì đó?”

Bắc Đường Mẫn Khiêm đi tới, từ phía sau ôm lấy hắn. Tay Tô Viễn Hằng run lên, cái thìa trong tay thiếu chút nữa rớt xuống.

“Đừng nháo, ta đang nấu cơm. . . . . .”

“Đây là câu đầu tiên ngươi nói cùng ta sau nửa năm không gặp mặt, ân?”

Tô Viễn Hằng run rẩy, có chút thở không xong, cúi đầu nói: “Vậy ngươi muốn ta nói cái gì với ngươi. . . . . . ?”

“Ngươi biết rõ mà.”

Bắc Đường Mẫn Khiêm tắt bếp ga, dùng sức đem Tô Viễn Hằng áp đến trên tường, thô lỗ hôn lên đôi môi hắn.

Cái thìa trong tay Tô Viễn Hằng rơi xuống đất, phát ra tiếng vang thanh thuý.

Cánh tay hắn cử cử, rồi lại chậm rãi thuỳ xuống, cuối cùng chần chờ phóng tới trên lưng trần trụi của Bắc Đường Mẫn Khiêm.

“. . . . . . Mẫn Khiêm. . . . . .”

Tô Viễn Hằng há miệng thở dốc, hơi hơi dựa vào trong ngực Bắc Đường Mẫn Khiêm.

Đã lâu chưa thân mật làm cho hắn cảm thấy vô thố cùng khủng hoảng, thế nhưng Bắc Đường Mẫn Khiêm cũng không để ý đến ý tưởng của hắn. Y cởi áo sơmi Tô Viễn Hằng, hai tay không chút khách khí ở trên người hắn công thành đoạt đất.

“Đừng. . . . . .” Tô Viễn Hằng tránh tránh.

Bắc Đường Mẫn Khiêm hôn lên ngực hắn, không kiên nhẫn nói: “Đừng nói với ta là ngươi không muốn.” Nói xong bàn tay to đã cầm lấy phân thân cứng rắn của Tô Viễn Hằng.

“. . . . . . Nhưng cũng đừng ở trong này. . . . . .” Hắn không muốn ở trên sàn nhà phòng bếp lạnh như băng làm tình. Dù sao hắn đã gần ba mươi tuổi, không có cái loại tình cảm mãnh liệt của người trẻ tuổi.

Nói cứ như hắn đã già rồi vậy. . . . . .

Tô Viễn Hằng sâu kín thở dài, ngoảnh mặt làm ngơ khi bị Bắc Đường Mẫn Khiêm áp đảo trên mặt đất, quần áo trên người bị lột xuống, quần dài dưới thân cũng bị thô lỗ bác đến tất cái.

“Ngô. . . . . .”

Tô Viễn Hằng nhíu nhíu mày, cực lực phối hợp động tác của Bắc Đường Mẫn Khiêm, mở ra hai chân thật lớn, cố gắng thả lỏng hậu huyệt.

Nếu nhất định phải làm, liền cố gắng làm cho tất cả mọi người khoái hoạt một chút. Dù sao hắn cũng thật lâu không có làm, nói không nghĩ đến là giả.

Bắc Đường Mẫn Khiêm cơ hồ không có trải qua bôi trơn, chỉ là thô thô vì hắn khuếch trương  vài cái, liền xông đi vào. Tô Viễn Hằng một cái chớp mắt đau đến mặt nhăn mày nhíu, nhưng lập tức liền theo đuổi khoái cảm mà y gây nên.

Bắc Đường Mẫn Khiêm vẫn rất kỳ quái, nơi đó của Tô Viễn Hằng, tựa hồ cho tới bây giờ cũng không cần hoàn toàn chuẩn bị, cũng có thể thừa nhận y tiến vào. Là hắn trời sinh như thế? Hay là. . . .

Bắc Đường Mẫn Khiêm nghĩ đến khả năng sau, trong lòng liền cực không thoải mái. Động tác càng ngày càng thô lỗ, một chút lại thêm một chút, mãnh lực trừu sáp.

“Ân. . . . . . A ——”

Tại phòng bếp bị ngọn lửa *** làm cho nóng rực, nam nhân dưới thân mặt nhăn mày nhíu, cái mông cơ hồ bị nâng đến giữa không trung, điều này làm cho hắn không thể không chiết khởi lưng áo. Sàn nhà bóng loáng không thể mượn lực, hai tay của hắn chỉ có thể bất lực ở bốn phía loạn trảo, hy vọng tìm kiếm được một điểm tựa có thể chống đỡ.

Hai tay Bắc Đường Mẫn Khiêm hữu lực siết chặt thắt lưng hắn, lưu loát ra vào. Nhìn đã biết dạng công kích mãnh liệt, người nọ dưới thân vẫn thừa nhận hết thảy mặc dù không có tình huống tiền diễn, trong lòng lại không khỏi hờn giận.

“A —— chậm, chậm một chút. . . . . . Khiêm. . . . . . Mẫn Khiêm. . . . . . Ta không được. . . . . . Chậm một chút. . . . . . Cầu ngươi. . . . . .”

Ba mươi phút sau, Bắc Đường Mẫn Khiêm tựa hồ vẫn không có dừng lại dục vọng, nhưng kịch liệt va chạm đã bắt đầu làm cho Tô Viễn Hằng cảm thấy cố hết sức, không khỏi nói ra lời xin khoan dung.

Bỗng nhiên thân thể nhẹ hẫng. Tô Viễn Hằng hoảng sợ mở mắt ra, phát hiện Bắc Đường Mẫn Khiêm lại đem hắn kéo đứng lên, làm cho hắn bán ngồi ở trên người chính mình.

Tư thế này khiến cho y mỗi một lần đều càng sâu nhét vật cứng rắn kia vào trong cơ thể hắn. Tô Viễn Hằng cảm thấy một tia nan kham, thế nhưng Bắc Đường Mẫn Khiêm gắt gao giữ chặt thắt lưng hắn, làm cho hắn không chỗ nào trốn thoát.

“Ôm ta.” Bắc Đường Mẫn Khiêm khàn khàn mệnh lệnh.

Tô Viễn Hằng theo bản năng vâng theo lời y nói, hai tay phàn đến trên vai y. Tuỳ ý y mỗi một lần mạnh mẽ xâm nhập, hô hấp trở nên gấp gáp mà dồn dập. Bỗng nhiên, Bắc Đường Mẫn Khiêm ngăn chặn đầu của hắn, mạnh mẽ hôn lên môi hắn.

“Ngô. . . . . .”

Kịch liệt va chạm cùng nhiệt tình kích hôn, làm cho cả người Tô Viễn Hằng không khả năng ức chế bắt đầu co rút lên. Hắn gắt gao leo lên trên người Bắc Đường Mẫn Khiêm, bắt đầu vô ý thức phối hợp động tác của y. Loại hành động này, đưa tới càng điên cuồng luật động, ở cao trào kia trong nháy mắt, Tô Viễn Hằng cảm thấy toàn thân chính mình từ tóc cho đến ngón chân, đều không ngừng thiêu đốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.