#tien161099
Giang Lê nghẹn họng trân trối nhìn nội dung nhiệm vụ, trong lòng dâng lên sự hổ thẹn không thôi.
Quyển Nhật Ký Ước Nguyện này cũng quá là không biết xấu hổ rồi, không thấy hổ thẹn hả!
Nội dung nhiệm vụ lúc trước tuy rằng có hơi quá phận một chút, nhưng cũng đâu có nhục như bây giờ.
Mấy lần trước cậu chỉ cần xin Ninh Trăn đạp xe về chung, rồi đến tự hắn đọc đề nghe tiếng Anh cho cậu, nhưng mà hiện tại cậu làm sao là xin Ninh Trăn đi xoa mông cho cậu được chứ!
Kêu người khác làm chuyện đó cho mình, sau mà được!
Hơn nữa hình phạt cũng quá vô sỉ rồi, ngày mai phải đi học với cái mông sưng vù hả, đừng nói đến chuyện ngồi, chỉ đứng thôi cũng đủ mất mặt với cái mông rồi!
Còn có nội dung quyển nhật ký này, tại sao lại tả cậu thành bộ dáng không có liêm sỉ như vậy được.
Lâu lâu trong lòng cậu cũng sôi trào, nhưng làm gì mà mặt dày như thế chứ!
Giang Lê không nhịn được bắt đầu lo, trong tương lai nếu như quyển nhật ký này bị Ninh Trăn thấy được, cậu sẽ không đến mức xấu hổ mà đi tự sát đâu ha?
Ninh Trăn nếu như biết trong lòng cậu không biết thẹn như thế, thì sẽ nghĩ cậu ra sao đây? Nhất định là cảm thấy cậu rất ghê tởm, không thèm để ý đến cậu nữa?
Nhật Ký Ước Nguyện giống như là giục cậu mau đi làm nhiệm vụ, cậu có thể cảm giác được cái mông vốn dĩ hơi đau của mình hiện tại đã đau hơn rồi, hình như mông đã bắt đầu sưng lên rồi.
Giang Lê càng nghĩ càng buồn, mông cũng càng ngày càng đau, nghĩ đến chuyện không biết Nhật Ký Ước Nguyện không biết sẽ còn dày vò cậu đến bao lâu, càng nghĩ càng đau lòng.
Giang Lê nằm nghiêng trên giường đưa lưng về phía Ninh Trăn, nằm đối mặt với vách tường, nửa gương mặt giấu vào gối, nước mắt không nhịn được mà chảy ra, tất cả đều thấm vào trên gối.
Dần dần trên gối đã ướt một mảng nhỏ.
Giang Lê cảm thấy cuốn nhật ký trên tay ngày càng nặng, như là nhắc cậu sắp hết thời gian để thực hiện nhiệm vun rồi.
Nhưng mà cậu thật sự không có mở miệng được, bị Ninh Trăn đánh vào mông cũng đủ thấy thẹn rồi, bây giờ mà mở miệng kêu Ninh Trăn xoa mông, Ninh Trăn sẽ nghĩ cậu như thế nào chứ?wattpadtien161099
Nghĩ như thế, Giang Lê không nhịn được hít mũi một cái.
Ninh Trăn đang chuẩn bị đi ngủ, tay chuẩn bị kéo chăn hơi dừng lại, quay đầu nhìn về phía Giang Lê.
Giang Lê nằm nghiêng, đưa lưng về phía hắn, dáng người cậu gầy yếu lẻ loi, làm người khác không nhịn được cảm thấy đau lòng.
Ninh Trăn chần chờ hỏi: “Giang Lê?”
Cả người Giang Lê liền run lên một cái, chưa ngủ nhưng cũng không thèm lên tiếng.
Ninh Trăn cau mày ngồi dậy, trầm giọng nói: “Giang Lê, trả lời anh, em làm sao thế?”
Nghe được giọng nói nghiêm túc của Ninh Trăn, Giang Lê lập tức liền nhớ lại cái mông mới bị đánh của mình, cảm thấy sợ, liền cuộn tròn người lại còn run lên vài cái.
Cậu vội vàng kéo chăn che đầu mình lại, nghẹn ngào nói: “Không, không có gì hết, anh đi ngủ đi.”
Ninh Trăn nghe thấy rõ ràng tiếng khóc nghẹn ngào của cậu, trong mắt hơi nghi ngờ, liền đứng dậy đi về phía Giang Lê.
Giang Lê nghe thấy tiếng bước chân của hắn, càng sợ hơn, sợ mình không nhịn được đi cầu xin Ninh Trăn xoa mông cho mình, mẹ nó quá mất mặt.
Vì thế, Giang Lê đột nhiên cử động, kéo chăn che kín người mình lại.
Chỉ cần kiên nhẫn mười phút là xong, chỉ cần không hoàn thành nhiệm vụ trong thời gian quy định sẽ bị trừng phạt, bị phạt rồi cậu sẽ không còn tâm tư mà đi cầu xin Ninh Trăn nữa.
Giây tiếp theo, Giang Lê cảm giác được có người đang ngồi trên giường của mình, Ninh Trăn ngồi ở phía sau lưng cậu, đúng lúc ngay cái mông a.
“Có phải là đang khóc hay không? Hả?” Giọng Ninh Trăn vừa trầm thấp vừa ôn nhu, tay cũng đặt lên chăn của Ninh Trăn.
“Anh đừng có đụng vào tôi, tôi chính là quỷ thích khóc đó.” Giang Lê có nhịn không cho nước mắt rơi ra, nất nghẹn nói.
“Vậy thì không được, Giang Tiểu Lê đang khóc, anh làm sao mà không quan tâm được?” Ninh Trăn ôn nhu dỗ dành Giang Lê, tay cũng kéo chăn cậu ra, “Ngoan, để anh xem, mông có phải là đau hay không?”
Giọng điệu của Ninh Trăn quá ôn nhu, ngay lập tức Giang Lê liền cảm thấy rất ủy khuất, liền để cho Ninh Trăn kéo chăn ra.
Chăn bị xốc lên, lộ ra gương mặt vì khóc mà ửng hồng, còn có đôi mắt trợn to như là con thỏ con.
Ninh Trăn vừa nhìn thấy bộ dáng Giang Lê khóc, trong lòng liền đau như có ai cầm kim đâm vào, vội vàng khom lưng lau nước mắt cho cậu, gấp giọng hỏi: “Sao vậy, có chỗ nào không thoải mái hay không?”
“Đau……” Giang Lê bĩu môi, nức nở, ủy khuất mà nói, “Bị anh đánh đau.”
Ninh Trăn lập tức toát ra một tầng mồ hôi, duỗi tay đem chăn kéo ra hết, cũng không thèm hỏi ý của Giang Lê, liền kéo quần lót của cậu xuống.
“Sau lại đỏ như thế chứ?” Ninh Trăn nhìn cái mông vốn dĩ trắng nõn nay đã đỏ bừng lên, nhíu mày nói, “Anh đưa em đến phòng y tế nha.”
Nói xong liền kéo quần lót của Giang Lê lên, đang định khom lưng xuống đê ôm cậu lên.
“Không cần.” Giang Lê hai mắt lấp lánh ánh nước vươn tay nắm lấy cổ tay của Ninh Trăn, nói, “Chỉ là bị đánh nên đỏ thôi, nếu đến phòng y tế thì rất mất mặt đó.”
“Phải thoa thuốc.” Ninh Trăn gấp gáp nói.
“Thật ra thì, chỉ cần xoa xoa là được rồi.” Giang Lê nói chuyện càng ngày càng nhỏ, cuối cùng trực tiếp e lệ úp mặt vào gối.
Ninh Trăn kinh ngạc, trên mặt xuất hiện biểu cảm không ngờ đến, ngồi xuống, cởi quần lót của Giang Lê ra, đem tay mình đặt lên.
Cảm nhận được trên tay mình truyền đến cảm giác ấm áp, máu của Ninh Trăn lập tức sôi trào, máu không ngừng chạy nhanh lên não, cảm giác quá kích thích.wattpadtien161099
Hắn làm theo cảm xúc của mình, nhẹ nhàng xoa xoa cái mông mềm mại của Giang Lê, đột nhiên cong môi, hỏi: “Boss Giang, lực đạo như thế nào?”
Boss Giang lập tức chết tâm, nằm trên giường, vùi đầu vào gối, muộn thanh nói: “Cũng được.”
“Lỗ tai của Boss Giang rất đỏ nha, có phải là cảm thấy nóng hay không? Ngẩng đầu lên đi, đừng có buồn đến hỏng đầu đó.” Ninh Trăn nói.
Giang Lê duỗi tay nắm vành tai của mình, không cho lỗ tai mình đỏ nữa, nhẹ giọng nói: “Không đỏ.”
Ninh Trăn bị hành động của cậu làm cho mắc cười, duỗi tay nắm lấy tay trái của Giang Lê, cho lỗ tai cậu lộ ra, sau đó nhẹ giọng hỏi: “Giang Tiểu Lê, em có biết em như thế này đáng yêu lắm không?”
“Nhưng em có khí phách, em là giáo bá uy vũ của Thất trung.” Giang Lê không chịu ngẩng đầu, giọng điệu vẫn còn rầu rĩ, nhưng khí thế rất hung.
“Được được được, em uy vũ em hung dữ.” Ninh Trăn giấu đi khóe mắt đầy ý cười của mình, nhẹ nhàng xoa mông giúp giáo bá Thất trung.
“Còn đau không?”
“Không đau nữa, càng xoa càng bớt đau.”
Mấy lời này là thật đó, trong khoảnh khắc khi tay Ninh Trăn vừa chạm vào, thương tổn do Nhật Ký Ước Nguyện tạo ra giảm đi thấy rõ.
Ninh Trăn lúc đánh cậu cũng không có dùng sức, lúc bị đánh chỉ thấy nhục mà thôi, mông sở dĩ bị đỏ là do da cậu quá trắng và mềm mại, ngày thường chỉ véo nhẹ thôi, thì đã có thể đỏ cả nửa ngày rồi.
Hình phạt do Nhật Ký Ước Nguyện tạo ra đã giảm đi phần nào, cơn đau như cũng tan đi, chỉ cảm thấy hơi nhục thôi.
Xoa nhẹ được vài phút, Giang Lê liền vươn tay ra phái sau nắm lấy cổ tay của Ninh Trăn, giọng khàn khàn: “Được rồi, không cần xoa nữa.”
Ninh Trăn liền dừng tay lại, còn giúp Giang Lê kéo quần lót lên che mông lại.
Cũng không sợ người khác nhìn thấy cái eo nhỏ của mình, Ninh Trăn cũng làm bộ như không thấy.
Hiện tại mà nói ra, Giang Tiểu Lê nhất định sẽ cuộn mình lại trốn vào trong chăn, cả đời này cũng không chịu chui ra.
Ninh Trăn duỗi tay xoa xoa đầu của Giang Lê, nói: “Được rồi, sau này sẽ không đánh em nữa.”
“Thật hả?” Mắt Giang Lê liền sáng lên, ngẩng đầu nhìn về phía Ninh Trăn, “Sau này dù có làm bài bị sai, cũng sẽ không bị đánh?”
Tuy rằng không bị đánh thật sự rất vui, nhưng nghĩ đến cảnh kể từ bây giờ không còn cơ hội để tiếp xúc thân mật với Ninh Trăn nữa, lại cảm thấy trong lòng hơi tiếc nuối là sao?
Cậu có phải là bị đánh đến ngốc luôn rồi không? Đầu cậu lớn lên từ cái mông hả?
Cậu cũng đâu có đam mê chịu ngược chứ.
Ninh Trăn gật đầu, nói: “Không đánh nữa, mong manh như thế, chỉ đánh nhẹ một cái thôi mà đã đỏ lên rồi, còn rơi nước mắt nữa, sau này làm sao xuống tay được.”
Giang Lê yên lặng cúi đầu, vùi mặt vào gối, trong lòng thấy hơi mất mát.
Ninh Trăn đánh không hề đau, cảm giác có hơi giống như tình thú giữa hai người đang yêu, cho cậu có cảm giác hai người thân mật hơn.
Sau này, cậu với Ninh Trăn có khôi phục lại mối quan hệ như lúc trước không?
“Vậy anh còn kèm tôi học nữa không?” Giang Lê nhịn không được hỏi, dạy kèm cũng bồi dưỡng tình cảm được nha!
Không đợi Ninh Trăn trả lời, Giang Lê đã vội vàng nói thêm: “Anh đừng có quên mẹ tôi kêu anh kèm tôi học đó.”
Tuy rằng có hơi chột dạ, nhưng mà cậu vẫn muốn nói, để Ninh Trăn không có cơ hội từ chối cậu.
Ninh Trăn khẽ cười, nói: “Đương nhiên là còn, anh đã đồng ý với dì Ôn rồi.”
“Vậy sau này……” Giang Lê nhịn không được nhỏ giọng hỏi, “Nếu làm bài sai, anh có dùng cách khác để phạt tôi không?”
“Em nghĩ sao?” Ninh Trăn hỏi ngược lại.
Giang Lê lặng lẽ quay đầu liếc mắt nhìn Ninh Trăn, nhỏ giọng nói: “Thật ra thì...!Bị phạt cũng rất tốt, có thể giúp tôi cố gắng học hơn……”
Ninh Trăn nhìn bộ dáng rụt rè của cậu, nghĩ thầm Giang Lê có phải đang lo nếu mình không phạt em ấy nữa, thì có phải là mình không còn dạy kèm em ấy học nữa không, ngay lập tức liền cảm thấy đau lòng.
“Được rồi, ngủ thôi.” Ninh Trăn kéo chăn đắp lên người Giang Lê, nhẹ giọng nói, “Ngày mai rồi tính sau.”
Ninh Trăn dịch chăn cho Giang Lê, chỉ chừa lại gương mặt xinh đẹp của cậu, nhìn đến nước mắt trên mặt Giang Lê, liền đứng dậy ra ban công vắt khăn, đem vào lau mặt cho cậu.
“Được rồi, đi ngủ thôi.”
Giang Lê trợn mắt, nhìn Ninh Trăn đem khăn ra ban công phơi, nằm trên giường một lúc lâu mới nhắm mắt lại, trong mơ đều là sự ôn nhu của Ninh Trăn.
Mọi người đều cảm thấy Ninh học thần rất lạnh nhạt không quan tâm đến ai, nhưng thật ra thì hắn cũng rất ôn nhu mà.wattpadtien161099
*
Ngày hôm sau tỉnh lại, mông đã không còn đau nữa, nhưng đôi mắt vẫn còn sưng.
Giang Lê ngồi dậy nhìn về phía Ninh Trăn, nhỏ giọng hỏi: “Anh có đồng phục để mặc không?”
Ninh Trăn xốc chăn ngồi dậy, trên người chỉ mặc một cái quần lót, không thèm quan tâm đến việc dáng người hoàn mỹ của mình sẽ bị Giang Lê nhìn thấy, nhưng mà ánh mắt vừa “Muốn nhìn lại không dám nhìn” của Giang Lê, liền chuyển hướng về phía tủ quần áo.
“Có.” Ninh Trăn nhìn tủ quần áo, “Bên trong còn một cái áo hoodie, em thì sai?”
Giang Lê lắc đầu: “Cái gì cũng không có.”
“Vậy em lại đây chọn đi.” Ninh Trăn thở dài nói.
Giang Lê chần chờ một chút, nhìn nhìn Ninh Trăn, lại nhìn nhìn mình, dù sao thì tất cả đều là con trai, không cần phải ngại.
Suy nghĩ một hồi liền xốc chăn lên, chạy đến tủ quần áo của Ninh Trăn.
Trên người hai người đều chỉ mặc quần lót, để trần nữa người trên đứng trước tủ quần áo, giống như là một cặp chồng chồng buổi sánh cùng nhau chọn quần áo.
Ninh Trăn nhìn đỉnh đầu của Giang Lê đang đứng trước người mình, nhìn cái đầu giống như ổ chim của cậu, cảm thấy rất đáng yêu.
Nhìn theo cái lưng trắng nõn của cậu dài xuống dưới, có thể nhìn thấy rõ ràng vòng eo mê người của cậu, còn có khe mông bị quần lót che lại.
Ninh Trăn tay tiện duỗi ra chạm một cái vào tiêu Lê Lê đang ngủ trong quần lót của cậu: “Giang Tiểu Lê, mặc rất hợp nha?”
Giang Lê bị động tác của hắn làm cho hết hồn, chân mềm nhũn, liền ngã vào trên ngực của Ninh Trăn, ngay lập tức liền đem cái mông nõn nà của mình chạm vào người anh em của Ninh Trăn, cách hai tầng vải làm cho nó thức dậy vào buổi sáng rồi!
Tác giả có lời muốn nói:
- ----*----
Edit: Truyện được dịch bởi Tiểu Miêu Miêu..