Cái mông nõn nà của Giang Lê ngay lập tức chạm và nơi yếu ớt nhất của Ninh Trăn, hắn không nhịn được liền rên lên một tiếng.
Bàn tay vốn đang chạm vào Tiểu Lê Lê cũng lập tức chuyển sang ôm lấy eo nhỏ của Giang Lê.
Cả người Giang Lê lập tức run lên, giọng nhanh chóng trở nên nghẹn ngào: “Đừng……”
Sợ đau thì đã là phản xạ có điều kiện rồi.
Ninh Trăn lui về phía sau một bước, hít sâu một hơi, thẹn quá hóa giận, vươn tay đánh một cái lên mông của Giang Lê.
Giang Lê lập tức nhón chân, mông thịt liền run lên, chân đứng không vững phải dựa vào cửa tủ, quay đầu lắp bắp hỏi: “Không phải nói không đánh sao?”
“Chỉ vỗ nhẹ một cái thôi, không có đánh.” Ninh Trăn mặt không đỏ tâm không nhảy, nói, “Nhanh mặc đồ vào, sắp trễ rồi.”
“À.” Giang Lê rầu rĩ nói, từ trong tủ đồ của Ninh Trăn lấy ra một bộ đồng phục và cái áo hoodie màu lam nhạt.
Đồ của Ninh Trăn mặc trên người cậu có hơi lớn, quần vừa rộng vừa dài, áo hoodie có thể che mông lại luôn.
Giang Lê bất lực ngẩng đầu nhìn về phía Ninh Trăn đang thay đồ ở đối diện, hỏi: “Anh còn đồ khác không?”
“Không có, chỉ có con gái mới mặc áo hở bụng thôi.” Thẳng nam sắc thép Ninh Trăn nói.
Giang Lê thở dài một hơi, nhất định hôm nay anh Giang không hề có khí phách, mặc đồng phục mà giống như là mặc váy đi hát tuồng vậy, cho dù nhìn như thế nào cũng thấy giống như kiểu con nít mặc đồ của người lớn.
Ninh Trăn mang giày xong, liền đi đến trước mặt Giang Lê khuỵu một chân xuống, giúp cậu xoắn ống quần lên, nói: “Hôm nay đừng chạy nữa, trưa ăn cơm xong rồi về nhà đổi đồ lại.”
Giang Lê mặc áo khoác đồng phục của Ninh Trăn vào rồi đứng lên, cầm lấy đồ rửa mặt đi ra ban công.
Mới vừa ra đến ban công, Giang Lê đã ngây ngẩn cả người.
Quần áo của cậu còn có cả quần lót tất cả đều đã được giặt sạch, đang phơi trên sào.
Tối qua lúc cậu đang làm đề thi tiếng Anh, ngoài ban công truyền ra tiếng nước, thì ra là do Ninh Trăn giặt đồ cho cậu.wattpadtien161099
Ninh Trăn nhìn thấy được ánh mắt kinh ngạc của Giang Lê, cầm lấy bàn chải đánh răng của cậu vừa nặn kem vừa nói: “Tối hôm qua giặt đồ, sẵn giặt luôn cho em.”
“A.” Giang Lê mất mát rũ đầu, thì ra không phải cố tình giặt cho cậu.
Cầm lấy bàn chải đánh răng Ninh Trăn đưa qua, Giang Lê y như con rối mà chậm rì rì đánh răng, lâu lâu lại liếc nhìn Ninh Trăn một cái.
Chờ hai người chuẩn bị xong đã mất hết nữa giờ, Giang Lê đeo balo đi xuống lầu với Ninh Trăn, hỏi: “Đến nhà ăn ăn sáng hả?”
“Đi ra cửa Tây đi, không phải là em rất muốn ăn mì ở đó sao?” Ninh Trăn đi phía trước nói.
Ký túc xá của bọn họ cách cửa Tây rất gần, khi đi gần đến, đã có thể nghe được tiếng rao mì của ông chủ, Giang Lê đương nhiên là không có ý kiến, vui vẻ nhanh chân chạy theo Ninh Trăn.
Ra khỏi cửa Tây, Ninh Trăn vừa trả tiền vừa nói với ông chủ: “Cho cháu hai phần, trong đó có một phần cay, ít dấm, nhiều hành, không rau thơm.
Phần còn lại làm vừa ăn là được.”
Giang Lê đi phía sau Ninh Trăn nói: “Ngày mai chúng ta đến đây ăn nữa đi.”
“Không thể ăn nhiều đồ bên ngoài, không vệ sinh.” Ninh Trăn nhíu mày nói.
“Nhưng mà em rất muốn ăn bánh bột nướng, có thêm chút tương nữa, ô ô ô.” Giang Lê mắt trông mong mà nhìn Ninh Trăn, “Có được không?”
Ninh Trăn nhìn Giang Lê làm nũng giống như lúc nhỏ, hơi trầm mặc nói: “Mỗi tuần chỉ có thể ăn sáng 2 lần ở bên ngoài.”
“Được!” Giang Lê gật đầu như gà con mổ thóc.
Hai người cầm mì đi về phòng học, phần mì kén chọn kia đương nhiên là của Ninh Trăn, Giang Lê đó giờ đâu có kén ăn.
Thân là một người đầu bếp đủ tư cách, Giang Lê đối xử với thức ăn đều bình đẳng như nhau.
Bởi vì mì khô mùi có hơi nồng, hai người cất balo xong, liền cầm mì đi ra cầu thang ngồi ăn.
Lát sau, Chu Kính Sơn đeo balo chạy đến, la lên: “Ba Giang, cho con ăn một ngụm với!”
Chưa đợi Giang Lê lên tiếng, Ninh Trăn đã đứng dậy đưa phần mì của mình ra, nói: “Em ấy ăn không đủ, ăn của tôi đi.”
Chu Kính Sơn đang vui vẻ liền dừng chân lại, ngơ ngác mà nhìn mì của Ninh học thần! Hắn làm sao mà dám ăn!
“Không không không, hay là thôi đi, tôi ăn ở nhà rồi, hiện tại không có đói bụng.” Chu Kính Sơn ha ha cười từ chối mì của Ninh học thần, sau đó nhanh chóng đeo balo chạy vào lớp.
Toàn bộ quá trình Giang Lê đều ngơ ngác ngồi dưới đất, ngửa đầu nhìn Ninh Trăn, ậm ờ nói: “Tôi đủ ăn……”
“Vậy em chia một chút cho anh đi.” Ninh Trăn lạnh nhạt nói.
“Được rồi, tôi không đủ ăn.” Giang Tiểu Lê quay đầu tiếp tục ăn.
Ninh Trăn ngồi xuống bên cạnh Giang Lê, nói: “Lát nữa ăn cơm lấy máy nghe nhạc đưa cho anh, hôm nay chưa đọc đề nghe cho em.”
“Vâng.”
Ăn xong liền quay về lớp, mấy thằng con trai trong lớp đều ngạc nhiên nhìn Giang Lê.
“Anh Giang, sau mới có một đêm mà anh nhỏ lại rồi?”
Giang Lê: “…… Tại quần áo này lớn thôi.”
“Em còn nghĩ sao anh lại nhỏ lại được chứ, vẫn còn cao hơn em mà?”
“Thật là đau lòng.”
Đùa giỡn một hồi tiếng chuông vào học liền vang lên, sau đó Giang Lê lại được thầy chủ nhiệm hỏi thăm, an ủi đến năm phút xoay quanh nội xung “Có phải là bị bệnh hay không, sao lại gầy như thế.”
Giang Lê cảm thấy mệt tâm, cậu chỉ là mặc đồ có hơi lớn thôi mà.
Giữa trưa, Giang Lê liền quyết định về nhà thay quần áo.
Ninh Trăn phải đi ghi âm, không thể về nhà với cậu được, liền quay về ký túc xá để ghi âm đề nghe tiếng Anh cho cậu.
Tiết đầu buổi chiều là tiết thực hành hóa, mọi người phải cầm theo tập sách đến phòng thực hành.
Giang Lê ngủ trưa ở nhà, quên đặt báo thức, nên đến muộn vài phút, lúc cậu chạy đến phòng học, bên trong đã không còn ai.
Giang Lê quên luôn giờ thực hành, nhìn phòng học trống không, không lẽ mọi người đi học thể dục rồi hả.
Nhưng mà sân thể dục ngay bên cạnh nhà xe, lúc cậu đậu xe cũng đâu có thấy ai ở sân thể dục đâu.
Giang Lê run lên lấy điện thoại ra nhắn tin cho Ninh Trăn.
Giang túng túng: 【 Ninh Trăn, mọi người đang ở đâu vậy? 】
Giang túng túng: 【 Mọi người không phải là xuyên qua thế giới song song hết rồi chứ? 】
Ninh Trăn bất đắc dĩ nhìn tin nhắn trên WeChat, giơ tay ý bảo mọi người chờ một chút, liền đi đến bàn của giáo viên nói: “Giang Lê đi lạc, em đến đưa em ấy đến đây.”
Thầy hóa thở dài một hơi, vẫy tay ý bảo hắn đi nhanh đi.
Ninh Trăn vừa trả lời tin nhắn vừa đi ra ngoài.
Ninh thông minh: 【 Đứng yên ở lớp chờ anh, đừng đi lung tung.
】
Nhìn thấy tin nhắn của Ninh Trăn, Giang Lê thở dài nhẹ nhõm một hơi, còn tốt, mọi người vẫn còn ở chung một thế giới.
Nhưng mà mọi người đi đâu hết rồi?
Giang Lê nhìn biệt danh của mình đặt cho Ninh Trăn mà ngây ngốc, lần trước nhìn thấy mấy dòng trong quyển nhật ký, cậu sợ Ninh Trăn sẽ bị ngốc luôn, nên cậu liền đổi biệt danh của Ninh Trăn thành Ninh thông minh.
Không biết Ninh Trăn có càng ngày càng thông minh hay không.
Lát sau, Giang Lê nghe được tiếng động, đứng trong lớp nhìn ra bên ngoài từ cửa sổ, thấy Ninh Trăn đang chạy đến đây.
“Sao anh lại đi từ hướng bên đó?” Giang Lê mê man hỏi.
“Hôm nay có tiết thực hành hóa, thứ sáu tuần trước đã có thông báo rồi.” Ninh Trăn vừa nói vừa cầm lấy tập sách của Giang Lê, còn chọn bút giúp cậu, nói, “Đi thôi.”
Giang Lê mờ mịt chạy theo Ninh Trăn đi đến phòng thực hành: “Sao tôi không có ấn tượng gì hết vậy?”
“Bữa thứ sáu, vừa tan học là em đã chạy ra khỏi lớp, thì còn nghe cái gì nữa?” Ninh Trăn không chút khách khí nói.wattpadtien161099
Hai người vào từ cửa sau phòng thực hành, Giang Lê lúc đầu còn đang lo không còn chỗ để mình thực hành, không nghĩ đến Ninh Trăn dẫn cậu đến bàn thí nghiệm của hắn.
Ồ....!Làm thí nghiệm chung với Ninh Trăn luôn.
Trong lòng Giang Lê có hơi vui vẻ.
Bàn thí nghiệm của Ninh Trăn là bàn thứ hai từ dưới đếm lên, lần nào hai người cũng chọn khu vực này, không sợ ai đến làm phiền.
Thầy hóa rất hiền, cũng không có làm khó cậu.
May mắn là không có ai dám chung nhóm với Ninh học thần, nên Giang Lê mới còn cơ hội.
Mọi người đều đến đủ, thầy hóa cũng bắt đầu giảng các bước để tiến hành thí nghiệm, sau đó ngồi xuống để cho mọi người tự nghiêng cứu.
Giang Lê không biết nên làm cái nào đầu tiên, ngây ngốc hỏi: “Muốn tôi làm cái gì?”
“Làm theo lời anh.” Ninh Trăn bình tĩnh nói, “Không cần hoảng hốt.”
Lần này thực nghiệm là quan sát phản ứng của Đồng sunfat với Natri hydroxit, thí nghiệm rất đơn giản, Ninh Trăn lấy ống nghiêm đổ một lượng dung dịch Natri hydroxit vào trong, cầm trong tay đem nó hướng về phía Giang Lê:
“Dùng ống nhỏ hút lên vài giọt dung dịch Đồng sunfat, sau đó đặt ống nghiệm nằm nghiêng, nhỏ từng giọt dung dịch vào ống nghiệm.”
Giang Lê khẩn trương xoa tay, nói: “Không được, tôi không dám, lỡ nhỏ trúng tay anh thì làm sao?”
“Vậy em cầm ống nghiệm đi.” Ninh Trăn đem ống nghiệm đưa qua.
“Vậy lỡ nhỏ trúng tay tôi thì làm sao?” Giang Lê rất thành thật mà bài ra bộ dáng của một đứa học tra dốt hóa.
Ninh Trăn thở dài một hơi: “Vậy em ngồi xuống, quan sát ống nghiệm là được rồi.”
Sau đó, Ninh Trăn lấy ống nhỏ hút lên một lượng dung dịch, từng chút từng chút nhỏ vào trong ống nghiệm: “Quan sát được gì rồi?”
Giang Lê quay đầu đọc sách giáo khoa, sau đó nói: “Màu lam hình như kết tủa lại.”
“Không nhìn sách, em nhìn không ra sao?” Ninh Trăn nhướng mày hỏi.
“Sẽ không a.” Giang Lê nhỏ giọng nói, “Nhìn rất đẹp.”
“Còn ở đó mà nhìn đẹp.” Ninh Trăn lấy ống nghiệm về phía mình, đổ dung dịch ở bên trong ra, rửa sạch sau đó dựa sát vào Ninh Trăn nói, “Gọi một tiếng anh Trăn, anh cho em xem một thứ còn đẹp hơn.”
Giang Lê cắn môi, nhỏ giọng nói: “Không thèm tin anh đâu.”
“Thật đó, còn ánh sáng vàng lấp lánh rất đẹp nữa.” Ninh Trăn dụ dỗ nói.
Ninh Trăn vì cậu mà tạo ra ánh sáng vàng lấp lánh, cái này thật sự rất dụ người a!
Giang Lê cẩn thận liếc nhìn xung quanh, mọi người hình như đang bận nên không ai để ý đến bên này.
Nhưng mà đối mặt gọi anh Trăn, cũng hơi khó mở miệng.
“Không gọi thì không có.” Ninh Trăn ra vẻ lạnh nhạt ngồi xuống.
Khoảng cách hai người được kéo dài ra, mùi hương thoải mái trên người Ninh Trăn cũng biến mất, Giang Lê theo bản năng vươn tay nắm lấy vạt áo của Ninh Trăn, giống như lưu manh dựa sát vào Ninh Trăn, nhỏ giọng nhanh chóng gọi: “Anh Trăn, em muốn nhìn.”.