Tui xin đính chính lại là họ anh công là họ Đoàn [段:Duàn] chứ không phải Đoạn nha. Xin lỗi mọi người vì sự nhầm lẫn này.
🌼🍌
Trước đó, Đoàn Dịch Phong không có chút hảo cảm nào với con trai của La Kiêu.
Chương 13: Sinh nhật vui vẻ
- -
Ánh sáng nhu hòa chiếu rọi bao phủ cả phòng khách, ngoài cửa sổ mặt trăng đã nhô lên cao, gió nhẹ phất phơ xuyên qua cửa sổ thổi vào phòng, hương thơm béo ngậy của bánh kem phiêu tán trong không khí kích thích đầu lưỡi, bánh kem được đóng gói tinh xảo đặt ngay ngắn trên bàn cơm, Húc Húc nhón mũi chân thò lại gần ngửi ngửi, sau đó quay đầu nhìn về phòng bếp, thấp giọng hỏi.
“Ba ba, bánh kem của chú Du có khó ăn giống như cơm chú ấy nấu không?”
La Kiêu ngồi đối diện Húc Húc, đưa tay vỗ rớt móng vuốt của bé đang vói vào bánh kem, cố ý gật đầu.
“A?” Gương mặt chờ mong của Húc Húc lập tức biến thành mặt khổ qua, bé dựa vào bàn dùng tay chống đầu, ra vẻ mười phần buồn rầu.
La Kiêu không khỏi cười nhẹ, Du Ngô nấu cơm thật ra đã có tiến bộ, chỉ là miệng Húc Húc bị cậu nuôi hư nên đâm ra chướng mắt, đêm nay bé cũng không ăn nhiều, hiện tại chắc chỉ ngóng trông ăn bánh kem để lấp bụng.
Du Ngô rửa xong chén từ phòng bếp đi ra, tay còn chưa lau khô đã xoa đầu Húc Húc, Húc Húc thét chói tai nhảy dựng lên, “Chú Du, ba ba nói rửa tay xong nhất định phải lau khô!”
“Được! Chú lập tức lau khô!” Du Ngô cười dùng khăn lông lau tay, vừa nói với La Kiêu, “Lấy bánh kem cắt ra đi, nếu để Húc Húc đói lả em còn không liều mạng với anh à.”
La Kiêu gật đầu, xoay người lấy nến được đóng gói ra, từng cây từng cây cắm lên bánh kem, Du Ngô yên lặng nhìn La Kiêu cắm nến, nhẹ nhàng cười: “Trực tiếp ăn là được rồi, còn làm loại chuyện này nữa.”
“Không được, sinh nhật nhất định phải ăn bánh kem, đốt nến ước nguyện!” La Kiêu kiên trì.
Húc Húc chạy đi tắt đèn, trong phòng bỗng chốc yên lặng hẳn đi, ánh trăng nhu hòa đổ bóng xuống mặt đất, cũng chiếu ra một mảnh mông lung.
“Chú Du, có bật lửa không?” Húc Húc hưng phấn hơn cả sinh nhật của bé.
Du Ngô lấy ra hai cái bật lửa từ ngăn kéo, một cái cho Húc Húc, một để anh giữ, La Kiêu vừa cắm xong ba mươi cây nến trên bánh kem, Húc Húc liền tranh đốt nến, Du Ngô vừa đốt nến vừa nhìn La Kiêu, ánh lửa chiếu rọi làm khuôn mặt kia có cảm giác ấm áp, đường cong gương mặt nhu hòa, khóe môi tươi cười nhàn nhạt, những cái đó Du Ngô đều rất yêu rất yêu.
Tiếp xúc càng sâu, phần tình yêu kia càng thêm mãnh liệt, rất kỳ quái, chỉ là trong lúc lơ đãng sẽ nhìn người kia đến phát ngốc.
“Chúc anh sinh nhật vui vẻ! Chúc anh sinh nhật vui vẻ……” Bài hát sinh nhật vui vẻ do hai người hợp ca vang lên làm không khí nháy mắt trở nên nồng nhiệt hơn, La Kiêu vừa vỗ tay vừa hát, ánh mắt đặt trên bánh kem mang theo tràn ngập ý cười.
“Chú Du, ước nguyện nhanh lên nào, Húc Húc cùng thổi nến với chú!” Húc Húc ở bên cạnh nôn nóng kêu.
Du Ngô lấy lại tinh thần phát hiện La Kiêu cũng đang nhìn mình, anh cười cười, dưới ánh mắt chăm chú của hai người nhắm mắt lại yên lặng ước nguyện, sau đó cùng Húc Húc thổi nến.
“Chú Du ơi chú ước gì ạ?” La Kiêu mở đèn lên, Húc Húc tò mò hỏi.
“Húc Húc, ước nguyện sinh nhật nói ra sẽ không linh, sinh nhật con ba ba cũng không hỏi con có phải không?” La Kiêu đánh gãy lời Húc Húc.
Du Ngô không sao cả cười cười, “Ước nguyện mỗi năm đều như vậy, dù sao cũng không thực hiện được.”
La Kiêu dừng một chút, trầm mặc không nói gì.
Húc Húc cúi đầu nói thầm, “Nguyện vọng của con chưa nói ra, chỉ là cũng không thực hiện.”
Ước nguyện xong, thổi nến cũng xong, Du Ngô tự mình cắt bánh kem, Húc Húc do dự đẩy cái đĩa, nếu bánh kem của chú Du giống như cơm, kia vẫn là không ăn đi……
“Húc Húc, làm sao vậy? Con không phải thích ăn bánh kem nhất sao?” Du Ngô tò mò.
“Húc Húc, vừa nãy ba ba gạt con thôi, bánh kem của chú Du ăn rất ngon, mau lấy đĩa ăn đi.” La Kiêu bị Húc Húc nhìn chằm chằm có chút dựng tóc gáy, chỉ có thể tận lực đúng lý hợp tình nói.
Húc Húc kêu to: “Ba ba gạt người!”
Du Ngô cũng ồn ào theo, “Húc Húc, ba ba gạt người có nên phạt không?”
Không khí bị tô đậm đến náo nhiệt ấm áp, ba người ngồi trên bàn cơm ăn bánh kem, ánh mắt ngẫu nhiên chạm vào nhau cũng chỉ nhàn nhạt cười, Húc Húc ăn đầy miệng đều là bơ, vẫn không ngừng nói chuyện trong trường với La Kiêu, bé nhắc đến nhiều nhất đương nhiên là Tống Tung, La Kiêu yên lặng nghe, có khi cùng Du Ngô cùng nói vài câu, sau đó, Húc Húc đột nhiên lại nhắc tới một người.
“Ba ba, Tống Tung nói hôm nay là sinh nhật cậu của bạn ấy, bọn họ cũng sẽ ăn bánh kem ạ?”
Vấn đề ngây thơ của con nít làm người ta không thể nào trách cứ, nhưng cái đề tài mẫn cảm này lại khiến La Kiêu đột nhiên ngơ ngẩn.
—— Hôm nay là sinh nhật của tôi, em có thể tới tham gia không?”
“Sẽ! Mỗi người ăn sinh nhật đều sẽ ăn bánh kem, Húc Húc mỗi năm đều ăn không phải sao?” La Kiêu tạm dừng một hồi lâu, mới miễn cưỡng cười trả lời.
Húc Húc vẫn chưa dừng lại đề tài này như cậu mong muốn. “Vậy chú ấy cũng sẽ ước nguyện ạ? Tống Tung nói sinh nhật cậu của bạn ấy sẽ tổ chức thật lớn thật lớn, còn có rất nhiều rất nhiều người, vậy chắc sẽ rất vui vẻ rất náo nhiệt ha!”
—— Chỉ có hai người chúng ta, tôi hy vọng… em có thể tới tham gia.
Ý cười trên mặt La Kiêu biến mất, lãnh đạm nói, “Húc Húc, ăn bánh kem đừng nói nhiều như vậy!” Nhàn nhạt quát lớn làm Húc Húc cảm thấy có chút ủy khuất, hơi cúi đầu ăn bánh kem.
Du Ngô nhìn nhìn La Kiêu, lại là biểu cảm lạnh nhạt cự tuyệt người ngàn dặm này, anh rất muốn biết người kia rốt cuộc là ai!
Bóng đêm hơi lạnh, La Kiêu đứng ở ban công nhìn về phương xa, sóng lưng thẳng tắp, thân thể bọc trong áo khoác thật dày vẫn có vẻ thon gầy, Du Ngô ngồi trên sô pha ngẩng đầu nhìn cậu, La Kiêu như vậy làm anh cảm thấy đối phương rất tịch mịch, cho dù nhìn không thấy ánh mắt cậu, cũng có thể cảm giác được ý lạnh tản ra từ trên người cậu.
“Húc Húc, con ngoan ngoãn ở đây xem TV, chú ra ngoài một chút được không?”
Húc Húc xem phim hoạt hình xem đến mê mẩn, Du Ngô không chờ trả lời đã trực tiếp đứng lên đi về phía ban công.
“Suy nghĩ cái gì?” Dựa vào bên cạnh La Kiêu, Du Ngô cười hỏi, muốn đánh vỡ không khí áp lực quanh La Kiêu.
“Người kia……” La Kiêu gian nan mở miệng, ánh mắt lập loè mang theo sợ hãi, “Húc Húc gặp hắn phải không?”
“Ừ, hắn tới đón bạn học của Húc Húc, còn nói chuyện với Húc Húc một lúc, Húc Húc hình như rất có hảo cảm với hắn, nhưng mà…… Hắn thoạt nhìn rất ghét anh.” Du Ngô nói thẳng không cố kỵ, anh cảm thấy La Kiêu vẫn đang giấu diếm gì đó, anh hiện tại hoàn toàn không biết gì cả, còn không bằng đem mấy chuyện anh biết nói hết cho cậu.
La Kiêu dùng sức cầm ngón út tay phải, điều cậu sợ hãi nhất rốt cuộc đã xảy ra! Đoàn Dịch Phong gặp Húc Húc! Nhưng hiện tại xem ra, hắn hình như chưa biết quan hệ giữa Húc Húc và hắn! Đây là chuyện không thể tốt hơn, La Kiêu không cách nào tưởng tượng đến hình ảnh Đoạn Dịch Phong biết Húc Húc là con trai ruột của hắn, Húc Húc…… sẽ bị cướp đi sao?!
“Du đại ca…… em nghĩ…… Có lẽ em phải rời khỏi nơi này.” Hồi lâu, La Kiêu cúi đầu, nhẹ nhàng nói.
Du Ngô kinh hãi, hai tay dùng sức nắm lấy bả vai La Kiêu, nhìn vào hai mắt cậu, “Vì sao? Bởi vì người kia? La Kiêu, anh ít nhiều cũng đã đoán được, em nói thật cho anh biết, người kia…… Người kia có phải chính là 5 năm trước……”
“Du đại ca!” La Kiêu đánh gãy lời anh, hạ giọng, nghẹn ngào mở miệng, “Du đại ca anh nghe em nói, không cần đoán nữa, việc này không liên quan đến anh, em không muốn kéo anh vào!”
Du Ngô dùng sức vỗ lan can, từ trong lỗ mũi phát ra một tiếng hừ lạnh.
“Du đại ca! Việc này không liên quan đến anh! Em không muốn hại anh anh biết không? Hắn không phải đơn giản như anh tưởng tượng, đáp ứng em đừng làm gì cả! Em không muốn lại hại ai nữa, chỉ cần hắn không dây dưa em, em sẽ triệt triệt để để không có quan hệ gì với hắn, em sẽ cách hắn thật xa.”
Du Ngô nhìn La Kiêu không nhúc nhích, trong cặp mắt kia tràn ngập thấp thỏm bất mãn, cậu chờ mong mà cầu xin nhìn anh, chờ anh trả lời.
“Được.” Du Ngô gian nan gật đầu, “Chỉ cần hắn không dây dưa em.”
La Kiêu cười cười, xoay người lại lần nữa đem ánh mắt dung nhập vào bóng đêm thăm thẳm.
Khu Hải Hòa, trong biệt thự.
Yên tĩnh giống như toàn thế giới đều đã biến mất, yên tĩnh giống như chỉ mình hắn tồn tại, ánh đèn đem phòng khách chiếu rọi sáng rực giống như ban ngày, áp lực nặng nề làm người ta có chút không thở nổi.
Trên bàn trà đặt mấy bình rượu vang lâu năm, phần lớn đã mở nắp. Đoàn Dịch Phong dựa vào sô pha, đem chất lỏng trong ly rượu chân cao uống một hơi cạn sạch, hắn hơi hơi ngửa đầu, mày nhăn chặt biểu hiện chủ nhân không thoải mái.
“Đoàn tiên sinh, vẫn tiếp tục chờ sao?” Đầu bếp vừa được mời đến lại một lần nữa dò hỏi.
Ánh mắt Đoàn Dịch Phong hơi trầm xuống, lạnh lùng nhìn chằm chằm đầu bếp, giọng nói khàn khàn khó nén phẫn nộ, “Sao? Tiền tôi cho anh không đủ nhiều?”
Đầu bếp sợ hãi, liền giải thích: “Đoàn tiên sinh, tôi… Tôi không phải ý này, hiện tại đã hơn mười một giờ, ngài đã đợi bốn giờ rồi, muốn tới đã sớm……”
Đoạn sau bị chủ nhân nuốt vào trong bụng, ánh mắt Đoàn Dịch Phong lạnh băng mang theo sát khí, sắc mặt âm trầm phun ra một chữ: “Chờ!”
“Tôi đã biết!” Đầu bếp cung kính nói xong, lập tức nhanh nhẹn rời đi.
“Bang!” Đoàn Dịch Phong đặt ly rượu thật mạnh lên bàn trà, một tay lấy rượu vang đỏ rót đầy ly, chất lỏng đỏ thắm bị thô lỗ rót vào yết hầu, có chút rượu theo gương mặt chảy vào cổ, hắn giống như không phát hiện.
Rượu vang trên bàn bị uống sạch, Đoàn Dịch Phong đầu váng mắt hoa nằm trên sô pha, đèn treo thủy tinh trên đỉnh đầu lung lay như sắp đổ tùy thời sẽ rơi xuống, nhóm đầu bếp đã sớm bị hắn mắng đuổi đi, tòa biệt thự hoa lệ này hiện tại chỉ có một mình Đoàn Dịch Phong hắn.
Di động bị ném trên sô pha, Đoàn Dịch Phong mơ mơ màng màng sờ soạng cầm lấy, ngón tay dừng trên dãy số điện thoại thật lâu chưa gọi tới, hắn vẫn luôn nói với bản thân phải kiên nhẫn, chỉ cần chậm rãi chờ, đợi đến lúc thời cơ chín mùi hết thảy đều sẽ tốt, mà hiện tại, loại ý tưởng này như một cái châm chọc thật lớn.
Thừa dịp say rượu hắn gọi điện thoại, di động đặt bên tai thời gian chờ đợi bị vô hạn phóng đại.
“Alo.” Đầu khác di động truyền đến tiếng nói của trẻ con.
Đoàn Dịch Phong ngẩn ra một lúc mới nhớ tới đây là con trai La Kiêu, chiều nay có gặp qua, đứa bé này cũng không làm người khác chán ghét như trong tưởng tượng của hắn.
—— Trước đó, Đoàn Dịch Phong không có chút hảo cảm nào với con trai của La Kiêu.
“La Kiêu đâu?” Hắn đi thẳng vào vấn đề.
“Ba ba nói chuyện với Du thúc thúc, chú là cậu của Tống Tung ạ? Hôm nay chú cho con sô-cô-la ăn rất ngon, về sau có thể lại tặng cho con không?” Húc Húc nhẹ giọng nói, sợ sẽ bị La Kiêu phát hiện.
Đoàn Dịch Phong không khỏi nhíu mày, siết chặt ngón tay, giọng nói bình tĩnh che dấu phẫn nộ không thể ức chế, “Chú Du?” Hắn hỏi lại.
“Đúng vậy, hôm nay là sinh nhật chú Du, con với ba ba ở nhà chú Du, chúng con ăn bánh kem, hát chúc mừng sinh nhật, ba ba nói chú cũng sẽ ăn bánh kem, chú ơi chú ăn bánh kem chưa?” Húc Húc ngây thơ cười hỏi.
Đoàn Dịch Phong sắc mặt âm trầm, hắn quét mắt qua phòng khách trống rỗng, chỉ cảm thấy một ngọn lửa đốt từ đầu đốt tới chân, La Kiêu ăn sinh nhật người khác! Cậu biết rõ hắn đang đợi cậu còn đi ăn sinh nhật người khác, thậm chí…… thậm chí còn lừa con trai cậu!
Ăn bánh kem cái gì! Đáng chết! Đoàn Dịch Phong từ trên sô pha ngồi dậy, hắn híp mắt nhìn chằm chằm bàn trà, cầm bình rượu vang đỏ dùng sức nện xuống mặt đất, nát thành mảnh nhỏ.