“Tiểu thư, người mau dậy đi, mau dậy đi, Tề Tiệp Dư đang đứng chờ người ở ngoài cửa kìa”
Tiểu Châu lao nhanh vào giường ngủ cố gắng lôi Hàn Ngọc dậy, bất chợt cô lạnh run người khi nhìn thấy ánh mắt bốc lửa của Hàn Ngọc
“Tiểu, tiểu thư, người.. người mau... mau dậy”
giờ phút này Tiểu Châu không dám nói bất cứ một câu nào nữa, nếu cô còn lắm lời chắc bị mãnh thú trước mặt cô cho cô tan xương nát thịt quá
“Ngươi có biết đêm qua tên hoàng đế kia phê duyệt tấu chương đến tận gần sáng, ta giờ đây cho dù có thái hậu đến ta cũng không tiếp, bảo nàng về đi”
Hàn Ngọc lại vùi đầu vào giường ngủ tiếp, Tiểu Châu lúng túng không biết làm gì, liền lại gần thỏ thẻ:
“Chủ tử, hôm nay Tề Tiệp Dư đến còn mang đến một món quà muốn tặng người, nếu người làm thế thì thất lễ quá”
Hàn Ngọc vẫn lầm bầm: “Thất thất cái gì, ai bảo nàng ta đến không đúng lúc”
“Tiểu thư, cố gắng đi mà, sau khi nhận quà xong ngủ tiếp cũng không sao, nghe nói Tề Tiệp Dư là cháu cưng của Thái Hậu nên người không thể thất lễ được đâu”
Cuối cùng khi nghe thấy cái danh từ Thái Hậu thì Hàn Ngọc cũng nhanh chóng chịu xuống giường vệ sinh cá nhân và thay y phục. Sau đó Tề tiệp dư bước vào, ngay khi một bước chân của nàng đi qua đến cửa đã để lại một mùi hương vô cùng thơm, không phải dạng nước hoa của nàng mà là mùi xông phòng, như trầm, vừa dịu ngọt vừa mát. Tề tiệp dư đi vào, giọng nói nhẹ nhàng cất lên
“Tề muội muội xin ra mắt Hàn tỉ tỉ, thật có lỗi khi sớm như thế này lại đến thăm tỉ”
Nếu ngươi cảm thấy có lỗi thì sao không cút về để ta nghỉ ngơi đi, còn cái gì mà có lỗi với chẵng không, bổn cô nương không chấp ngươi, Hàn Ngọc suy nghĩ như thế nhưng vẫn thể hiện một nụ cười tươi trên mặt: “Không có gì, nhưng tại sao sớm thế này Tề muội muội lại muốn đến thăm ta”
Tề muội muội nghe thấy thế liền mỉm cười: “Không có gì, muội vừa mới cầu phước cho hoàng thượng và thái hậu, khi đi ra nghe nói Hàn tỉ mới nhập cung đã gây ra nhiều sóng gió, muội hâm mộ nên mới đến diện kiến”
Hàn Ngọc đang uống một ngụm nước xém chút đã phun thẳng ra ngoài, cái gì là sóng gió thị phi, thì ra trong cung bây giờ đồn nàng như thế sao, ta mà gây sóng gió thì bọn ngươi khó mà có thể sống sót “Làm gì có thể tạo ra sóng gió trong cung, muội nói quá lời rồi, ta cũng nghe danh Tề muội muội đã lâu, muội rất yêu thương mọi người, thích hướng thiện, thích đi chùa, giờ đây gặp mặt, thấy muội còn dịu dàng hơn cả lời đồn, thật sự mở rộng tầm mắt”
“Tỉ quá lời rồi, muội có mang đến đây một chuỗi hạt trân châu làm quà cho tỉ tỉ, không những vậy, hôm nay ở Tây Lầu có một đoàn diễn kịch được mời về, không biết tỉ tỉ có nhã hứng đi xem không”
Nghe thấy kịch, Hàn Ngọc mắt sáng rỡ lên, dù gì trong cung cũng chán, có thể xem kịch hài hước thì cũng đỡ phần nào căng thẳng, Hàn Ngọc nghĩ thế liền cao hứng soạn đồ nhanh và lên đường, nhưng thất vọng, thất vọng tràn trề a, kịch ở thời cổ đại này thì chỉ là những người mang những mặt nạ múa qua múa lại, chẵng có tấu hài hay cũng chẵng làm gây cười khiến cho nàng suốt cả buổi đó gục lên gục xuống
“Tiểu thư, hết kịch rồi, hết kịch rồi” - Tiểu Châu kế bên nhắc nhẹ, khiến cho đôi mắt đang ngáy ngủ của Hàn Ngọc bỗng chốc cử động, mắt nàng mở nhỏ, miệng nàng mở to “Xong, xong rồi sao, mốt ai rủ ta xem kịch chắc ta phanh thây đứa đó quá”. Nàng mệt mỏi đứng dậy chào Tề Tiệp dư và mọi người sau đó nhanh chóng trở về cung của mình
“giỏi cho một con nha hoàn, dám làm rách y phục của ta, đánh, đánh cho ta”
“mong tiệp dư tha mạng, mong tiệp dư tha mạng”
Tiếng gào thét của nha hoàn làm Hàn Ngọc nhanh chóng chú ý, nàng bước gần lại thì thấy tên nô tì đang quỳ dưới đất, nước mắt, nước mũi chảy ra, nàng vừa khóc vừa đau đớn, mười đầu ngón tay đã bị rỉ máu như đang chịu cực hình
“Có gì từ từ nói, tại sao lại có thể đối xử với nha hoàn của mình như vậy chứ”
Âm thanh đó không ai ngoài Hàn Ngọc, nàng nhanh chóng bước đến ra tay ngăn cản, phía trước mặt nàng là Lê Tiệp Dư, muội muội của Hiền Phi, không biết vì lí do gì mà trên mặt ả đang hầm hầm sát khí, như muốn ăn tươi nuốt sống người khác. Một đôi mắt sắt lạnh nhìn về phía Hàn Ngọc
“Không ngờ Hàn tiệp dư của chúng ta cũng thích lo chuyện bao đồng nhĩ, nhưng đây là nô tì của ta, ta muốn làm sao thì làm, liên quan gì đến Hàn Tiệp Dư đây”
giọng nói châm biếm cùng ánh mắt sắc bén của nàng nhìn Hàn Ngọc tựa như muốn ăn tươi nuốt sống nàng, Hàn Ngọc cười to xem mọi chuyện không có gì
“Ta nói này Lê Tiệp Dư, có gì cũng là người trong cung với nhau, ngươi cũng không nên bạc đãi người khác như vậy, nha đầu này ta thấy cũng ổn, xem như ta xin Lê Tiệp Dư một nha hoàn”
Vội lục lục túi, Hàn Ngọc vớ phải chuỗi ngọc trai hồi sáng Tề Tiệp Dư mới tặng, cô nàng liền đem nó ra
“Ta đây có chuỗi ngọc trai, cũng đẹp, xem như đền tội, tha được cứ tha”
Lê Tiệp Dư thấy thế gật đầu, nhận chuỗi ngọc trai rồi cười nhẹ:
‘May cho nhà ngươi hôm nay có Hàn Tiệp Dư ra mặt giúp đỡ, không thì hôm nay ngươi khó sống rời khỏi đây, ta mệt rồi, người đâu hồi cung”
Ả ta đi mà không thèm chào hỏi ai một tiếng nào, Hàn Ngọc hừ lạnh rồi quay lại nâng tiểu cô nương này lên
“Ngươi tên là gì”
Hàn Ngọc vừa nói vừa đỡ nha hoàng dậy, nha đầu vội lau đi giọt nước mặt rối rít cảm tạ:
“Cảm ơn Hàn Tiệp Dư, cảm ơn Hàn Tiệp Dư, nô tì tên Đường Bích Linh”