Câu Hồn Tình Nhân

Chương 5



Nếu sự ấm áp nơi da thịt tiếp xúc có thể đong đầy mọi thứ, thì trên thế gian này sẽ không có nhiều chuyện phiền lòng như vậy. Tề Thúc Hạo trách cứ ở trên giường.

Thật lâu sau cũng không dậy nổi, nó không thể đối mặt Hình Vệ, càng không thể đối mặt với chính mình.

Thật muốn đâm đầu vào tường chết quách cho xong! Nó tại sao lại cho phép Hình Vệ làm loại chuyện này với nó chứ? Trong khi lần này nó lại không hề bị xuân dược kích thích a?

Đêm qua nó và Hình Vệ quyến luyến dây dưa cho đến tận bình minh, bộ dạng si mê quay cuồng trong dục vọng đều bị Hình Vệ thu hết vào mắt, ngoài ra nó còn nhiều lần ôm chặt lấy Hình Vệ không buông.

Nghĩ đến bộ dạng của mình lúc đó, Tề Thúc Hạo không khỏi đỏ bừng mặt.

Đúng lúc đó, cửa phòng bị mở ra, cả người Tề Thúc Hạo lập tức cứng ngắc.

Hình Vệ tiêu sái* đi đến ngồi xuống bên giường, không chút khách khí hôn lên môi Tề Thúc Hạo một cái thật kêu, vẻ mặt sảng khoái, giống hệt như tân lang mới vừa động phòng xong.

(tiêu sái: phóng khoáng, thanh cao, thảnh thơi không vướng bận sự đời)

Tề Thúc Hạo tức tối trừng to mắt nhìn y, như thể muốn đem vẻ mặt tươi cười khó ưa của y xé nát.

“Ta biết thân thể của ngươi vẫn còn khó chịu, ta đã gọi tiểu nhị bưng thức ăn lên phòng.”

“Ta không ăn!” Tề Thúc Hạo giận dỗi nói, nó hiện tại làm sao có tâm tình để ý tới chuyện ăn cơm.

“Không ăn không được. Đã gần đến giờ ngọ* rồi, nếu ngươi không chịu ăn cái gì hết, cơ thể nhất định sẽ không chịu nổi.”

(giờ ngọ: khoảng thời gian từ 11 giờ sáng đến 1 giờ chiều, tức là gần giữa trưa)

“Ngươi mới là người chịu không nổi thì có! Ngươi cứ ăn đi, ta không đói bụng.”

Lời nói lạnh lùng của Tề Thúc Hạo, khiến Hình Vệ đang tươi cười nhất thời có chút thất vọng. “Ngươi vì chuyện tối hôm qua mà tức giận sao?”

“Không có! Chuyện này cũng không phải là lần đầu tiên, ta cần gì phải tức giận.” Tề Thúc Hạo mạnh miệng nói dối.

“Vậy rốt cuộc là vì chuyện gì? Chúng ta thật vất vả mới có thể thân thiết, ngươi cũng không còn cự tuyệt ta nữa, vậy vì sao ngươi vẫn còn rầu rĩ không vui như vậy?”

Nghe thấy vậy, Tề Thúc Hạo bỗng nhiên từ trên giường ngồi dậy, vô cùng tức giận. “Đừng luôn tự cho mình là đúng! Ai thân thiết với ngươi? Đừng đem suy nghĩ cùng thân thể của ta nhập một mà nói.”

Tề Thúc Hạo không ngừng trách móc, khiến Hình Vệ nhanh chóng nhíu mày. Tối hôm qua y cảm nhận được, không phải chỉ có thân thể kết hợp, mà cả tâm hồn cũng đã hòa làm một, vì sao nó lại muốn phủ nhận điều này?

“Tránh ra! Ta phải mặc lại y phục.” Tề Thúc Hạo ra lệnh cho Hình Vệ đang áp sát vào người nó.

Hình Vệ không nhúc nhích, vẫn như cũ dùng thân thể to lớn chắn trước mặt Tề Thúc Hạo, vẻ mặt khó hiểu.

“Thúc Hạo, có thể đem suy nghĩ cùng thân thể phân chia rõ ràng ra làm hai phần sao?”

Tề Thúc Hạo sửng sốt một chút, phát hiện bản thân dường như đã tự đào hố chôn mình, nói ra chuyện không nên nói.

“Không cần ngươi quan tâm!” Tề Thúc Hạo đưa tay đẩy Hình Vệ sang bên cạnh.

“Không được! Ta ngay cả suy nghĩ của ngươi cũng muốn có!” Hình Vệ từ phía sau cường ngạnh ôm lấy Tề Thúc Hạo.

“Đừng có được một tấc lại muốn tiến một thước, nếu như ngay cả suy nghĩ cũng cho ngươi, vậy ta còn lại cái gì nữa?”

“Còn ta a!” Hình Vệ trả lời không chút do dự. ”Từ đầu đến chân, tất cả mọi thứ thuộc về ta. Bất luận là thân thể, hay là trái tim cùng suy nghĩ, đều hoàn toàn thuộc về ngươi.”

“Nói khoác mà không biết ngượng!” Tề Thúc Hạo mặc dù bên ngoài không ngừng trừng to mắt trách móc, nhưng trong lòng tránh không khỏi có chút rung động.

Kể từ sau khi mất đi người thân, nó cũng chưa từng nghĩ tới chuyện sẽ có được ai đó thuộc về riêng nó, nó dần trở nên trầm tĩnh mà kiên cường; khi còn ở Vô Danh sơn trang, nó về mặt tình cảm cũng chưa từng quá lệ thuộc vào sư phụ hay các sư huynh đệ.

Nó trong suốt thời gian qua đều sống rất tự lập, không muốn có ai thuộc về mình, cũng không muốn mình thuộc về bất cứ ai. Bởi vì… Nó không muốn trải qua cái cảm giác thống khổ khi mất đi những người mà nó yêu thương lần nữa.

Nếu như trải qua chuyện đó một lần nữa, nó nhất định sẽ chịu đủ mọi thống khổ hành hạ cho đến chết. Nó thật sự không muốn!

“Ta không có nói khoác! Mỗi một lời ta nói đều là thật lòng.” Hình Vệ cực lực phản đối, càng dùng sức ôm chặt Tề Thúc Hạo hơn nữa.

“Cứ coi là vậy đi!” Tề Thúc Hạo tức giận hô to: “Nhưng bất luận là thân thể hay là suy nghĩ của ngươi, ta tất cả đều không muốn có, không muốn có.”

Tề Thúc Hạo mạnh mẽ tuyên bố, tựa như một thanh lợi kiếm*, tàn nhẫn đâm thẳng vào lồng ngực của Hình Vệ. Cảm giác nội tâm đang đau đớn kịch liệt, khiến cả người y cứng ngắc, máu trong phút chốc cũng đông lại.

(lợi kiếm: thanh kiếm sắc bén, lợi hại)

Cả căn phòng rơi vào yên tĩnh, Tề Thúc Hạo căng thẳng đến mức tim đập thình thịch như muốn nhảy thẳng ra ngoài, lo lắng chờ Hình Vệ phản ứng.

Đúng lúc đó, đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa, thiếu chút nữa khiến Tề Thúc Hạo hoảng sợ đến mức nhảy dựng lên.

“Khách quan! Thức ăn ngươi gọi đã đưa tới.”

Tiểu nhị thế nhưng lại chọn đến vào ngay lúc này! Không tránh khỏi có chút lúng túng.

“Mau buông tay! Sẽ bị nhìn thấy.” Tề Thúc Hạo muốn thoát khỏi cái ôm của Hình Vệ.

Hình Vệ ngược lại càng liều mạng ôm lấy nó, lại còn trong tư thế đang ôm lấy nhau, ra lệnh cho tiểu nhị đứng ở ngoài cửa bước vào.

“Vào đi!”

Tiểu nhị vừa bước vào phòng, nhìn thấy tình trạng của hai người bọn họ, lập tức cảm thấy bối rối, đây rõ ràng không phải là lỗi của hắn! Nhưng hắn lại hành động giống như đã làm chuyện xấu, vội vàng đặt thức ăn xuống bàn rồi chạy trối chết, ngay cả việc chào hỏi cơ bản cũng quên mất.

“Ngươi cố tình làm vậy?”

“Không sai! Ai kêu ngươi nói ra những lời khiến người khác tức chết làm chi. Ngươi càng nói ngươi không cần ta, ta lại càng muốn để nhiều người biết ngươi thuộc về ta hơn.”

Tề Thúc Hạo cứng đầu, nhưng Hình Vệ cũng bá đạo không kém, Tề Thúc Hạo càng chống đối mãnh liệt, lại càng kích thích ham muốn chinh phục của Hình Vệ.

Tề Thúc Hạo đột nhiên lại có cảm giác bi ai, nó lầm bầm như đang nói một mình. “Chẳng lẽ ta lại không được phép nói không, cũng không có quyền được lựa chọn sao?”

“Đúng vậy!” Hình Vệ không chút do dự chặt đứt tia hy vọng cuối cùng của Tề Thúc Hạo.

Vì sao nó lại đụng phải tên sát tinh* này chứ? Tề Thúc Hạo cảm thấy không biết làm thế nào cho phải.

(sát tinh: sát là hung thần, là điều không tốt, còn tinh là ngôi sao, đại loại là mắng Hình Vệ giống như sao chổi, một điều xúi quẩy không may)

“Không cần phải làm vẻ mặt như bị phán tội chết như vậy. Có lẽ hiện tại ngươi cảm thấy không cần ta, nhưng nhất định sẽ có một ngày, ngươi phát hiện ra có ta ở bên cạnh thật là tốt.”

Hình Vệ bế Tề Thúc Hạo lên, đi về phía bàn ăn rồi ngồi xuống, ngay cả cơ hội để nó mở miệng phản đối cũng không cho, liền kéo một chén cơm lớn đến trước mặt nó. “Ngươi cần bổ sung thể lực, không cho phép ngươi không ăn.”

Tề Thúc Hạo trừng mắt nhìn đống thức ăn trước mặt một lúc lâu, sau đó mới miễn cưỡng nâng chén cơm lên, một đũa lại một đũa lùa cơm vào miệng.

Hình Vệ ngồi ở bên cạnh không ngừng dùng ánh mắt tán dương vui vẻ nhìn nó, ngay cả khi bị nó trừng mắt nhìn mấy lần, cũng không chịu quay đi chỗ khác.

Cuối cùng, Tề Thúc Hạo đành phải mặc kệ y, coi như cái con người chướng mắt kia không có mặt ở đây, cúi đầu không nói một câu tiếp tục ăn cơm.

Nó thật sự rất nhớ cuộc sống tự do tự tại trước kia! Nó nhất định phải mau chóng ném cái con người này ra chỗ khác mới được.

Nếu như đi đến Vô Danh sơn trang, có lẽ có thể xin các sư huynh giúp đỡ, hợp sức bắt lấy y. Khi đó, nó có thể đến Giang Nam tìm kẻ thù rồi.

Tốt, quyết định vậy đi! Cứ như thế mà thực hiện!

“Này! Ngươi làm gì mà cười quỷ dị vậy chứ, có phải là đang tính toán quỷ kế gì hay không a?”

Tề Thúc Hạo bị câu nói của y làm bừng tỉnh, chợt ngẩng đầu lên, ánh mắt hoài nghi của Hình Vệ, như đang gây sự mà bắn thẳng vào người nó.

“Không có chuyện gì! Đâu có tính toán chuyện gì đâu.” Tề Thúc Hạo vội vàng cúi đầu lùa cơm.

“Thật không đó?” Ánh mắt nghi ngờ của Hình Vệ, cũng sắp khiến Tề Thúc Hạo lộ hết chân tướng.

“Ta chỉ là có chút lo lắng, khi ngươi đến Vô Danh sơn trang, không biết có thể thích ứng được hay không thôi.” Tề Thúc Hạo cứng ngắc cười.

“Chỉ cần nơi đó có ngươi! Ta nhất định sẽ thích ứng được.”

Lời nói của Hình Vệ thật kiêu ngạo, nhưng lại khiến ngực Tề Thúc Hạo nóng lên, ngạc nhiên đến nói không nên lời.

Bỗng dưng, gương mặt của Hình Vệ xuất kỳ bất ý* sáp lại gần, trong lúc Tề Thúc Hạo chưa kịp khép miệng lại liền hôn một cái, mặt mày hớn hở nói: “Như thế nào? Rất cảm động chứ gì! Nếu như ngươi thích, ta mỗi ngày đều có thể nói với ngươi những lời âu yếm cảm động như vậy.”

(xuất kỳ bất ý: hành động khi người ta không đề phòng)

“Xin thứ lỗi cho kẻ hèn không có phúc đó!” Sắc mặt Tề Thúc Hạo tối sầm lại, lạnh lùng cự tuyệt Hình Vệ, trong lòng lại thầm mắng bản thân mình ngu ngốc, mới có thể động tâm với cái đồ ngốc quái lạ như y.

Nhưng mặc kệ thái độ Tề Thúc Hạo lãnh đạm như thế nào, Hình Vệ vẫn cứ quấn lấy nó, đông lôi tây kéo nói một đống những lời tâm tình khiến người khác buồn nôn, hại nó thật vất vả mới ăn được một chút cơm, thiếu chút nữa đã nôn ra hết những thứ vừa ăn.

Hai người rời khỏi khách điếm, liền theo kế hoạch lúc sáng của Tề Thúc Hạo, trở về núi Vô Danh hùng vĩ. Hình Vệ chỉ cần có thể đi cùng với Tề Thúc Hạo, mặc kệ là đến nơi nào đi nữa thì y cũng giơ hai tay tán thành.

*************

Tuy rằng đã gấp rút lên đường, nhưng khi hai người đến được Vô Danh sơn trang, cũng đã qua giờ dậu*.

(giờ dậu: từ 5 giờ đến 7 giờ chiều)

Tề Thúc Hạo không nói trước một tiếng với các sư huynh đệ, liền tự trở về nơi ở của mình – Hành Vũ Cứ.

Hành Vũ Cứ nằm ở sườn đông của núi Vô Danh hùng vĩ, được xây dựng trên một cái đầm xanh biếc, là một chiếc thuyền ốc* được buộc vào chân cầu. Khóa cửa của thuyền ốc được làm bằng ngọc khéo léo, chạm trổ cẩn thận, lầu một dùng để tiếp khách, đồng thời cũng là nơi đọc sách, lầu hai mới là phòng ngủ.

(thuyền ốc: nhà trên thuyền, chắc cũng giống như kiểu du thuyền bây giờ á, nếu không thì chắc là kiểu nhà nổi được trên mặt nước á, nếu ai không tưởng tượng ra được thì thử xem qua ảnh ở cuối chương)

Nhìn lại nơi ở đã xa cách lâu ngày, Tề Thúc Hạo đột nhiên cảm thấy sầu não. Cảnh vật như cũ, như tâm tình của nó so với khi ly khai thì đúng là khác nhau một trời một vực.

“Thì ra đây chính là nơi ngươi đã sinh sống a!” Hình Vệ đánh giá xung quanh, hai tay do không có quen với sự đong đưa của thân thuyền, vẫn luôn bám chặt vào người Tề Thúc Hạo không buông.

“Nếu ngươi còn bám vào ta như vậy nữa, ta sẽ không cho ngươi vào trong.”

Hình Vệ nghe vậy vội vàng buông tay, ai ngờ thuyền lại đột nhiên đong đưa, khiến chân y đứng không vững, cuống quýt ôm lấy Tề Thúc Hạo, mới có thể đứng vững được.

Tề Thúc Hạo nhìn thấy bộ dáng thảm hại của y, không nhịn được phì cười.

“A! Ta còn tưởng là ai nữa chứ? Nguyên lai là tam sư huynh a!” Tề Quý Thanh đứng dựa người vào cửa! Tràn đầy thích thú nhìn chằm chằm vào hai đại nam nhân đang ôm lấy nhau. “Bộ có chuyện gì thú vị sao, có thể khiến Tề Thúc Hạo sư huynh vốn rất có nề nếp lại cười tươi như hoa thế kia?”

“Quý Thanh, là ngươi a!” Tề Thúc Hạo vội vàng gỡ cánh tay của Hình Vệ xuống, vừa thấp giọng càu nhàu rằng mình thật xui xẻo, mới gặp phải tên sư đệ nhanh mồm nhanh miệng này, là người xấu miệng nhất trong bốn sư huynh đệ.

“Ngươi chính là sư đệ của Tề Thúc Hạo a! Tề Thúc Hạo trước giờ đều nhờ ngươi chiếu cố, nhưng từ hôm nay trở đi, ta sẽ thay ngươi gánh vác trách nhiệm này.”

Tề Quý Thanh đầu tiên là sửng sốt, rồi sau đó bật cười, cười đến ngã trái ngã phải.

“Ha ha, ha ha! A ha ha!” Y ôm lấy bụng, cười đến không thở nổi.”Tam sư huynh… Ngươi đến chỗ nào mà tìm được một người thú vị vậy? Ha ha ha~”

Tề Thúc Hạo thẹn quá hóa giận, không vui trừng mắt nhìn Tề Quý Thanh. “Này, ngươi đừng cười đến khoa trương như vậy có được hay không?”

“Được, được rồi! Ta không cười nữa là được chứ gì.” Sợ Tề Thúc Hạo thật sự nổi giận, Tề Quý Thanh lúc này mới từ từ ngưng cười, nhưng vừa nhìn đến Hình Vệ, vẫn là lộ ra bộ dáng cố nén cười không được tự nhiên.

“Ngươi còn có việc gì sao?” Giọng điệu Tề Thúc Hạo không được tốt cho lắm, rõ ràng là đang hạ lệnh tiễn khách.

Nhưng Tề Quý Thanh lại giả vờ không hiểu. Gương mặt khả ái, làm ra vẻ ngây thơ nói: “Ngươi tên là gì, lại dám to gan tiếp cận tam sư huynh của ta, huynh ấy không phải là loại người cần người khác chiếu cố à nha!”

Hình Vệ muốn trả lời câu hỏi của Tề Quý Thanh, ai ngờ Tề Thúc Hạo lại đẩy y ra phía sau lưng, cướp lời: “Y tên Hình Vệ, chỉ là tới nơi này ở tạm! Ta với y một chút quan hệ cũng không có, ngươi đừng nghe y nói bậy nói bạ.”

“A! Tam sư huynh vì cái gì mà đột nhiên trở nên ân cần vậy chứ, lại còn để cho người không có quan hệ đến ở tại Hành Vũ Cứ?”

“Ờ thì…” Tề Thúc Hạo nghẹn lời.

Hình Vệ thấy thế, vội vàng giải vây cho Tề Thúc Hạo: “Ta không còn nơi để đi, cho nên liền mặt dày đeo bám Tề Thúc Hạo khiến y đành phải dẫn ta tới đây. Làm phiền rồi, xin thứ lỗi.”

“Có gì mà phiền chứ!” Tề Quý Thanh khua khua tay, vẻ mặt cảm động không khác gì chính mình đang chịu ơn. “Chỉ cần tam sư huynh đồng ý cho ngươi ở lại, chúng ta tuyệt đối sẽ không có ý kiến, chỉ là không ngờ tam sư huynh luôn luôn lạnh lùng với người khác, lại có ngày mang theo một nam nhân trở về.”

Tề Quý Thanh trò chuyện cùng Hình Vệ, khiến sắc mặt Tề Thúc Hạo càng lúc càng xấu, gân xanh trên trán không ngừng co giật.

Lúc này, một đạo ánh mắt sắc bén đến mức có thể giết người hướng về phía Tề Quý Thanh bắn tới.

“Ngươi hẳn là còn có việc phải làm ha!”

Ám thị rõ ràng như vậy, vẫn không thể khiến Tề Quý Thanh một vừa hai phải*, Tề Thúc Hạo thật đúng là muốn phát điên.

(một vừa hai phải: có chừng có mực, dừng lại đúng lúc, theo kiểu “dân dã” hơn chính là biết điều làm  câm mồm lại á)

“Không cần phải hối vậy đâu! Ta đi liền bây giờ, không thèm quấy rầy thời khắc thân mật của hai người đâu.”

“Quý Thanh!” Tề Thúc Hạo nổi trận lôi đình lớn tiếng quát.

Nhìn thấy Tề Thúc Hạo thật sự đã nổi giận, Tề Quý Thanh le lưỡi, nhanh như gió chuồn mất.

“Thiệt là! Không biết trong đầu nó nghĩ cái gì nữa.” Tề Thúc Hạo hai tay nắm chặt thành đấm, run nhè nhẹ.

“Không lẽ ngươi sợ các sư huynh đệ biết quan hệ của chúng ta sao?” Hình Vệ lại vòng tay ôm lấy nó.

Tề Thúc Hạo lạnh lung nghiêm mặt, không chút lưu tình dùng khuỷu tay thúc vào ngực y.

Hình Vệ tránh không kịp, xoa xoa lồng ngực kêu đau: “Đau! Vì sao lại đánh ta?”

“Đáng đời ngươi! Ai dạy ngươi ở trước mặt sư đệ của ta hồ ngôn loạn ngữ*. Nếu như ngươi còn tiếp tục ăn nói linh tinh nữa, ta liền mặc kệ thân thể của ngươi đã hoàn toàn bình phục hay chưa, ta cũng sẽ đuổi ngươi đi.”

(hồ ngôn loạn ngữ: ăn nói lung tung, xằng bậy)

Mặc dù bị mắng nhiếc, Hình Vệ lại cười đến mi phi sắc vũ*, thân thể mới vừa bị đánh lại áp sát vào nó, chưa từ bỏ ý định mà dùng một tay ôm lấy Tề Thúc Hạo vào lòng. “Thì ra ngươi rất quan tâm đến ta nha!”

(mi phi sắc vũ: mặt mày hớn hở, mặt tươi như hoa, không liên quan nhưng Lợi Anh thấy có vẻ anh Vệ thích nghe bé Hạo chửi ghê, kiểu như nghe riết rồi ghiền hay sao á trời =]])

“Ai thèm quan tâm ngươi a! Ta…”

Hình Vệ phút chốc cúi đầu, cắn lên cổ Tề Thúc Hạo.

Như có dòng điện khiến người khác run rẩy nhanh chóng chạy khắp toàn thân Tề Thúc Hạo, thiếu chút nữa khiến chân nó đứng cũng không vững.

“Nếu như ngươi không thèm quan tâm tới ta, thì tại sao thân thể ngươi lại có phản ứng vậy ta?”

“Ta…” Tề Thúc Hạo đang tìm lời để ngụy biện, liền bị đôi môi của y chặn lại. “Ân…”

Hình Vệ cuồng mãnh* cướp đoạt, đem lời phản kháng của Tề Thúc Hạo từng cái từng cái nuốt vào trong miệng.

(cuồng mãnh: điên cuồng và mạnh mẽ)

“Đừng mà! A…” Tề Thúc Hạo vì phản ứng của thân thể mình mà cảm thấy trong lòng run sợ.

Thân thể đã hưởng qua ái dục, giống như ngựa hoang mất dây cương, chỉ cần một chút trêu chọc liền nóng lên như bị thiêu đốt, cho dù nó ra sức kiềm chế, vẫn là hoa mắt thần mê* đến mức chân đứng không vững.

(hoa mắt thần mê: đại loại là hoa mắt, thần trí không được tỉnh táo)

Phản ứng thành thật của thân thể Tề Thúc Hạo, đối với  Hình Vệ mà nói, không khác gì một liều xuân dược, khiến y say mê đến mất hết lý trí.

Y ôm Tề Thúc Hạo vào lòng, trèo lên thang gác (cầu thang), đi vào phòng ngủ ở lầu hai.

Phòng ngủ này khi còn ở tại Âm phủ, không biết đã nhìn lén qua bao nhiêu lần. Y không nghĩ tới giấc mộng đẹp tựa như hy vọng xa vời kia lại có thể trở thành sự thật.

Lướt qua bức màn màu xanh biếc, Hình Vệ đẩy Tề Thúc Hạo ngã lên nhuyễn tháp*, ngay cả y phục cũng không kịp cởi bỏ, liền vội vàng tiến vào cơ thể Tề Thúc Hạo.

(nhuyễn tháp: nhuyễn là mềm mại, êm ái; tháp là giường nhỏ)

Y muốn Tề Thúc Hạo thừa nhận nó đã là của y. Y muốn dùng cái ôm thật chặt để đuổi đi sợ hãi trong thể xác và cả tinh thần của nó.

Y ở trước mặt nó trưng ra vẻ mặt tươi cười, nhưng trong lòng lại cực kỳ sợ hãi.

Y sợ Nhạc Khải lại đến truy bắt y; y sợ sau khi nó biết được thân phận thật sự của y, sẽ rời xa y; càng sợ nó sẽ phát hiện y chính là tên đầu sỏ đã hại chết người nhà của nó.

Y không thể mất nó!

“A!” Tề Thúc Hạo rên rỉ, thân thể tựa như sắp bị y thô bạo xâm chiếm đến rời thành từng khúc.

Đau quá! Tề Thúc Hạo cảm thấy bi thương, nhưng lại vô lực ngăn cản thân thể bị xâm phạm.

Kỳ lạ chính là, thân thể mặc dù bị chà đạp đến phát đau, nhưng Hình Vệ mãnh liệt đòi hỏi rõ ràng là đang khát khao nó, lại khiến trong lòng nó dâng lên một cỗ tình cảm tràn đầy.

Y đang mãnh liệt cần nó! Mặc dù thứ Hình Vệ cần có lẽ chỉ là thân thể của nó, nhưng nó hiểu rõ y là thật sự cần nó.

Phát hiện này khiến Tề Thúc Hạo cảm thấy mừng rỡ.

Chưa từng có người nào khát cầu nó đến mức này, cũng chưa từng có người nào dám lôi thôi với nó như y.

Mặc dù sư phụ cùng các sư huynh đệ đối xử với nó cũng rất tốt, nhưng mỗi người đều tự có một bầu trời của riêng mình, không ai thuộc về ai.

Dĩ nhiên cũng sẽ không có ai mở miệng nói rất cần nó.

“Đúng là không thể tha thứ được! Cùng ta ở chung một chỗ lại dám lộ ra vẻ mặt hoảng hốt!” Hình Vệ tức giận đến sôi máu, không hề thương tiếc tiến thẳng vào trong cơ thể cực nóng của Tề Thúc Hạo.

Tề Thúc Hạo phát tiếng thở gấp, khóe miệng chảy ra một chút nước bọt như có như không lộ ra ý cười, khiến đôi môi luôn luôn đỏ thắm mê người, tăng thêm mấy phần phong tình*.

(phong tình: có vẻ lẳng lơ, tình tứ)

“Ngươi vì cái gì lại chọc người trìu mến đến vậy? Khiến cho ta bắt đầu từ khi nhìn thấy ngươi lần đầu tiên, một khắc cũng không thể dời mắt khỏi ngươi.

Hình Vệ mặc dù dùng giọng điệu oán trách để nói, nhưng đôi môi nóng rực lại hôn lên đôi môi của Tề Thúc Hạo, đôi môi tham lam đòi hỏi gần gũi không ngừng cướp lấy vị ngọt trong miệng nó, cái lưỡi liền nhao nhao đuổi sát không tha.

Tề Thúc Hạo ngay cả hô hấp cũng bị cướp đi, lồng ngực phập phồng ẩn ẩn đau. Thân thể bị xỏ xuyên run rẩy kịch liệt.

Bên ngoài thuyền ốc tuy rằng vô cùng mát mẻ, nhưng bên trong thuyền ốc lại tràn ngập một cỗ nhiệt khí nhu mĩ.

Hình Vệ thở hổn hển, ánh mắt nóng bỏng nhìn người đã khiến y điên cuồng như dã thú. Mồ hôi ấm áp, dọc theo gương mặt, chảy xuống xương quai hàm.

Rồi sau đó rơi lên gương mặt vẫn còn đỏ ửng của Tề Thúc Hạo, cùng nước mắt bởi vì kích tình mà chảy ra của Tề Thúc Hạo hòa thành một thể.

Hình Vệ một ngực sợ hãi, hai cánh tay khẩn trương, đem Tề Thúc Hạo ôm thật chặt ở trong lòng. “Đừng rời bỏ ta! Đáp ứng với ta! Vĩnh viễn sẽ không rời bỏ ta.”

Kích tình vừa mới qua đi, Hình Vệ lại giống như đứa nhỏ đang sợ hãi, túm chặt lấy Tề Thúc Hạo không buông.

Tề Thúc Hạo không khỏi sinh lòng hoài nghi. Cũng chính vì hoài nghi này, nó mới đột nhiên phát hiện bản thân mình cơ hồ không biết gì về Hình Vệ cả.

Là bởi vì cực lực muốn tránh xa y, không muốn dây dưa cùng y, mới có thể cố ý xem nhẹ những chuyện của y a!

Tề Thúc Hạo bỗng nhiên cảm thấy cổ họng dâng lên một cỗ hương vị chua xót, lục phủ ngũ tạng quay cuồng như có ai khuấy lên. Nó đẩy mạnh Hình Vệ ra, xoay người vọt sang bên cạnh, đẩy cửa sổ nhỏ ra, thống khổ nôn khan.

“Sao vậy? Ta vừa rồi làm ngươi bị thương sao?” Hình Vệ tay chân luống cuống giúp Tề Thúc Hạo vuốt dọc lưng.

Vỗ về  thân thể run rẩy trong tay, khiến Hình Vệ tâm hoảng ý loạn, lúc y muốn nhìn rõ sắc mặt của Tề Thúc Hạo thì có hai trận gió lạnh thổi tới, đem ánh nến thổi tắt.

Hình Vệ nhìn không rõ vẻ mặt của Tề Thúc Hạo, chỉ thấy thân thể trắng nõn trần như nhộng của Tề Thúc Hạo, tỏa sáng dưới ánh trăng trong suốt.

“A!” Hình Vệ buộc miệng tán thưởng, ngẩn ngơ nói không ra lời.

Thật vất vả ngừng trận co rút trong dạ dày lại, Tề Thúc Hạo dùng mu bàn tay lau lau khóe miệng, chậm rãi quay đầu lại. Ánh mắt tán thưởng không chút che dấu của Hình Vệ, khiến nó lộ ra vẻ cười khổ.

“Làm cái gì mà lại trừng mắt nhìn ta đến chảy nước miếng vậy hả? Thật không ra gì!”

“Đó là bởi vì ngươi thật đẹp.” Hình Vệ đưa tay ôn nhu vỗ về gương mặt của nó.

“Nhưng ta chính là nam nhân đó! Dùng từ “xinh đẹp” để khen ngợi, một chút cũng không được tính là khen tặng.

“Ta cũng không phải nói ngươi xinh đẹp bình thường, mà là xinh đẹp độc nhất vô nhị.”

Tề Thúc Hạo kia bởi vì gió đêm mà da thịt trở nên lành lạnh, đụng phải da thịt vẫn ấm áp của Hình Vệ, nhịn không được run rẩy một chút.

“Lạnh không?” Hình Vệ một tay đem Tề Thúc Hạo ôm chặt hơn, một tay kéo cửa sổ lại, trong phòng nhất thời rơi vào bóng tối. “Ta đi thắp chút nến!”

Hình Vệ muốn đi thắp nến, lại bị Tề Thúc Hạo dễ dàng ôm lấy. “Không cần, như vậy là được rồi.”

Nó không muốn mất đi hơi ấm của Hình Vệ, thà rằng cứ bị ôm như vậy.

Vì nó yêu cầu, Hình Vệ tựu này yêu lẳng lặng nhẹ ôm lấy.

Lồng ngực dâng lên cảm giác ngũ vị tạp trần, khiến Tề Thúc Hạo bối rối không thôi.

Vừa rồi, nó nôn khan như vậy, nguyên nhân chính là vì phát hiện chính mình không hề biết chút gì về lai lịch của Hình Vệ, liền chấp nhận để y ôm đến rung động.

Mặc dù rõ ràng là Hình Vệ cần nó, nhưng nó vẫn là kẻ thua cuộc. Bởi vì, nó trong lúc bất tri bất giác* đã bị Hình Vệ ràng buộc, hoàn toàn phối hợp với nhu cầu của y.

(bất tri bất giác: vô tình, không ý thức, không có ý định)

Rốt cuộc là ai cần ai? Đáp án thật sự khiến Tề Thúc Hạo lạnh cả sống lưng.

“Ngươi rốt cuộc là ai? Vì cái gì lại muốn xông vào cuộc sống của ta vậy hả?”

“Là người ngươi thích nhất.”

Tề Thúc Hạo dùng sức đánh một cái vào ngực Hình Vệ, mắng: “Lại trả lời cho có lệ! Chung quy cha mẹ của ngươi cùng sư phụ dạy võ công cho ngươi là ai? Cái người ngày đó truy đuổi ngươi là ai? Còn lão đầu* xuất quỷ nhập thần kia nữa?”

(lão đầu: cụ già, cách xưng hô tôn kính)

Chuyện khiến Hình Vệ sợ hãi rốt cuộc cũng xảy ra. Lúc trước, Tề Thúc Hạo không hề hỏi đến quá khứ của y, đó là lý do mà y tạm thời có thể tránh thoát. Nhưng hiện tai y đã trấn định lại tâm trạng, đem lý do y đã bịa ra thật tốt nói cho Tề Thúc Hạo nghe.

“Ta đã sớm không có song thân (cha mẹ), sư phụ dạy ta công phu cũng đã qua đời. Ta từng là thuộc hạ làm việc cho một kẻ rất có quyền thế, về sau ta lại tự ý bỏ đi, chủ nhân người mới phái người truy đuổi ta như vậy; còn lão đầu cũng là người quen cũ của ta khi còn ở chỗ đó! Bởi vì lão từng nợ ta ân tình, nên mới giúp ta như vậy.”

“Không phải là ngươi đã trộm trân bảo quý hiếm của người ta nên mới bỏ trốn đó chứ?”

“Không có! Ta không còn lấy cái gì hết.” Hình Vệ liên tục lắc đầu.

“Ngươi thật sự không nghĩ đến chuyện trở về sao?”Tề Thúc Hạo lại chất vấn y lần nữa.

“Sẽ không! Ta sẽ không bao giờ trở về nữa.”

Tề Thúc Hạo cúi đầu trầm tư một lát, mới quyết định nói: “Được rồi! Ta tạm thời cho ngươi ở lại Vô Danh sơn trang, cho đến khi ngươi tìm được chỗ để đi. Nhưng mà, ngươi cũng không thể làm ra loại chuyện phiền toái, nếu ngươi dám gây chuyện, ta liền đuổi ngươi đuổi đi.”

“Tiểu nhân xin tuân lệnh! Chỉ cần cho ta ở lại, ngươi nói cái gì ta cũng nghe theo.”

Hình Vệ mặt mày hớn hở ôm lấy Tề Thúc Hạo, cảm thấy mình may mắn ngoài sức tưởng tượng.

“Chờ một chút! Đừng vui mừng quá sớm.”

Thanh âm của Tề Thúc Hạo vô cùng lãnh đạm khiến Hình Vệ nảy sinh dự cảm bất hảo đánh tan sự vui sướng của y. “Còn có yêu cầu khác sao?”

“Không sai! Nếu như không có lệnh của ta, ngươi tuyệt đối không thể chạm vào ta, hôn ta, hay ôm ta lên giường.”

“Sao có thể như vậy được!” Hình Vệ lớn tiếng kháng nghị.

“Nếu như ngươi không làm được, vậy thì mời ngươi rời đi!”

“Đây chính là uy hiếp nha!”

“Vậy rốt cuộc ngươi có đáp ứng hay không?”

Tề Thúc Hạo chuẩn bị đứng dậy rời đi, Hình Vệ vội vàng ôm lấy nó, vội vàng nói không ngừng: “Ta đáp ứng! Ta đáp ứng là được chứ gì?”

Nhìn thấy bộ dáng hoảng hốt lo sợ của y, Tề Thúc Hạo nhịn không được mà bật cười.

“Ngươi đúng là một tiểu ác ma!” Hình Vệ bất mãn oán trách, nhưng kế tiếp lại bất ngờ hỏi: “Ta có thể hôn ngươi không?”

Tề Thúc Hạo không trả lời, đôi môi mỉm cười, dán lên đôi môi của Hình Vệ.

“A!” Hình Vệ kinh ngạc đến mục trừng khẩu ngốc.

(mục trừng khẩu ngốc: trợn mắt há hốc mồm, giương mắt đờ đẫn nói không ra lời)

“Đừng lên tiếng!” Tề Thúc Hạo lạng quạng dùng đôi môi của mình, hôn nhẹ dọc theo bờ môi Hình Vệ, đầu lưỡi phấn hồng chốc chốc lại đùa dai liếm láp môi của y.

Hình Vệ cố nén dục vọng đang rung động, tùy ý để Tề Thúc Hạo dùng môi lưỡi thăm dò môi cùng thân thể của y. Chẳng qua là không biết đối mặt với loại tra tấn này, y có thể chịu được bao lâu.

“Nơi này của ngươi nếm qua có vị mặn mặn…” Tề Thúc Hạo hôn khắp lồng ngực của Hình Vệ, đưa ra kết luận như vậy. “Bất quá cơ bắp rắn chắc lại co dãn tốt, sờ lên mang lại cảm giác rất tuyệt.”

Tựa hồ muốn chứng minh lời nói của mình, bàn tay của Tề Thúc Hạo liền mơn trớn lồng ngực rộng lớn kia.

Hình Vệ theo động tác của nó mà hơi thở hỗn loạn.

“Có thể tha cho ta không?” Thanh âm Hình Vệ khàn khàn cầu xin tha thứ.

“Không được! Ngươi không được phép cử động!” Tề Thúc Hạo giống như tìm được món đồ chơi thú vị, cười đến thật vui vẻ. “Lúc trước ngươi luôn khiến ta khó chịu, hiện tại sao có thể dễ dàng bỏ qua cho ngươi chứ…”

Thân thể Tề Thúc Hạo trượt xuống phía dưới, đôi môi cũng theo đó di chuyển xuống dưới.

“A~” Hình Vệ mạnh mẽ kêu ra tiếng, sau đó lại phát ra tiếng nức nở khe khẽ. “Thúc Hạo…”

Nghe được Hình Vệ thấp giọng gọi tên của mình, Tề Thúc Hạo chơi đùa một hồi, lúc này mới giật mình phát hiện bản thân đang đùa với lửa, vội vàng cách xa người y.

“Ta…” Tề Thúc Hạo sợ hãi nói không ra lời, nó có phải hay không bị quỷ mê hoặc tinh thần, mới có thể làm ra loại chuyện như vậy với  Hình Vệ?

Nhưng mà Hình vệ bị khơi mào dục vọng, bất chấp Tề Thúc Hạo nửa đường bỏ cuộc, vẫn như ngạ lang (sói đói) bổ nhào lên người nó.

Tề Thúc Hạo tâm hoảng ý loạn nghĩ thầm muốn bỏ trốn, nhưng Hình Vệ đã chế trụ nó thật chặt. Mà dưới sức mạnh cường thế của Hình Vệ, Tề Thúc Hạo lại triệt để bị thương yêu một hồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.