Cậu Hotboy Trường Kia Thật Ngọt Ngào

Chương 2: Tự mình đa tình



Editor: Mèo

"Không có." Sầm Nhiên ngẩng đầu lên, trả lời.

Đúng là người bên ngoài trường, Sầm Nhiên nghĩ. Trước kia cậu từ chối mọi lời tỏ tình theo kiểu "Đừng có thích tôi, không có kết quả đâu", nên không có nữ sinh nào trong trường bắt chuyện với cậu.

Sầm Nhiên lại nhìn đôi mắt của cô, bạn học nhỏ cũng đang nhìn vào đôi mắt biết nói của cậu, nhưng hình như không tập trung. Cậu biết nữ sinh thường thích vẻ ngoài chứ không thích kết cấu bên trong, chẳng lẽ cô bị cận sao? Sầm Nhiên tự nhủ trong lòng, có điều không phải con gái bọn họ đều thích đeo kính áp trong sao?

Khi cô vừa mới bước vào tiệm, theo cái nhìn trực quan của cậu thì chỉ cảm thấy chân của cô dài, có lẽ cũng cao khoảng 1m65. Lúc này bạn học nhỏ đứng trước mặt cậu, cậu cảm thấy chiều cao này đoán chừng vừa đạt tiêu chuẩn chiều cao của giới nữ Trung Quốc: 160. Chỉ có điều là do chân dài nên nhìn cao mà thôi.

Nghe cậu trả lời không có, cô đặt túi bắp rang lên bàn, thản nhiên ngồi xuống.

Nhạc Vu nghe được mọi người trong quán bàn tán. Dù sao cũng không có ai, tại sao không được ngồi chứ?

Đối với người con trai đối diện đang nhìn cô chằm chằm, cô cũng chẳng để ý. Chỉ cảm thấy giọng cậu rất hay, là chất giọng trong trẻo của thiếu niên.

Về khuôn mặt thì... Cái gì chứ? Xem mặt người ta làm gì cơ? Bạn học nhỏ về khuôn diện này từ nhỏ đã không tốt rồi. Mẹ nó, cô không thể nhớ được đâu.

Nhạc Vu ngồi xuống, cuối cùng cũng có tâm trạng tốt ăn nốt viên kẹo cuối cùng, đem que xiên bỏ vào thùng rác bên dưới, bắt đầu vừa ăn bắp rang vừa ngồi đợi đồ ăn đem lên.

Mùi đồ ăn trong quán lan tỏa, đúng là đói bụng rồi. Nhạc Vu vừa lấy bắp rang ăn vừa nghĩ lát nữa đi sang tiệm trái cây bên cạnh mua một ít.

Sầm Nhiên: "..." Không phải chứ, cô gái bắt chuyện với cậu trước, bây giờ lại không nói chuyện ư, thản nhiên ngồi ăn như thế? Bây giờ bọn con gái đổi chiêu rồi sao? Đây là kiểu tán tỉnh nào mới à?

Đồ ăn của Sầm Nhiên được mang lên, Nhạc Vu mới ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào niêu cơm của cậu một lúc.

Sầm Nhiên nhìn cô, bạn học nhỏ đây là đang nhìn thức ăn của cậu đến ngẩn người luôn rồi. Giống như -- không nhịn được mà nuốt nước bọt.

Trong lòng Sầm thiếu thế mà lại cảm thấy mất mát, người này dường như, mẹ nó, là thực sự đến đây để ăn.

Nhạc Vu cũng cảm nhận được ánh mắt cậu đang nhìn cô, cô từ từ di chuyển tầm mắt từ thức ăn đến khuôn mặt người bạn học kia. Cũng không nhìn rõ, cô lại cảm giác ánh mắt của nam sinh này mang tia lửa giận vậy. Có phần giống bố cô là không biểu lộ cảm xúc ra bên ngoài.

Sầm Nhiên nhìn đôi mắt thỉnh thoảng nháy hai lần của cô, cảm thấy tức muốn nổ phổi, không thoải mái. Cậu khó chịu cầm đũa lên, lấy đầu đũa gõ hai tiếng lên mặt bàn, tiệm ăn đang yên tĩnh lại có tiếng động.

Mọi người trong tiệm: "..." Đại ca đang tức giận, em gái nhỏ à, mau chạy đi!

Nhạc Vu thấy cậu bắt đầu ăn, mũi cô ngửi thấy mùi thơm - là nước cốt dừa. Mùi này đối với bạn học Nhạc là cực kì nhạy cảm, cô nhịn không được liền nghiêng người về phía trước, ngửi thêm lần nữa.

Sầm Nhiên đang buồn bực ăn lại cảm thấy có bóng đen trên đầu. Cậu ngẩng đầu lên, đã thấy bạn học nhỏ kia không biết tốt xấu, giống như con mèo nhỏ đang ngửi đồ ăn.

Mẹ nó! Cái này ngon đến vậy sao? Không cho cô nhìn thì cô lại ngửi ư? Lão tử đây lại thua phần cơm niêu này sao?! Nội tâm Sầm Nhiên vô cùng phẫn nộ mà gào thét.

Nhạc Vu lại thấy sắc mặt người đối diện có vẻ không ổn. Trong lòng lại nghĩ có phải mình đã làm điều gì không phải rồi chứ...

"Này, bạn học à. Cậu có muốn ăn bắp rang không? Vừa mới ra lò, còn rất giòn." Nhạc Vu đưa túi bắp rang đến trước mặt cậu, không quên nở nụ cười, cả người lẫn vật đều vô hại. Nam nhân dù sắt thép đến mấy cũng phải nở nụ cười, cô lại tích cực mời: "Ăn ngọt thay mặn một chút thử xem?"

Sầm Nhiên: "..." Này.... Tại sao cười lên lại dễ thương đến như thế?

"Cảm ơn, không cần đâu." Sầm Nhiên khách khí nói, cười khẽ.

Sầm Nhiên biết khi mình cười lên thì mọi tính tình nóng nảy đều đi mất. Vì thế cậu kiềm chế, cố gắng không cười, giữ khuôn mặt nghiêm túc này. Có điều là nên xin lỗi những người không biết sự thật này, đã đặt cho cậu biệt danh "Đại ca trường học." Có đôi khi làm người, cần phải có địa vị với huynh đệ trong giới giang hồ á nha.

Mọi người trong tiệm:??? Con mẹ nó?! Mọi người có nghe thấy gì không?! Nhiên Ca nói cảm ơn?!

"Ồ." Nhạc Vu không mời nữa, thoải mái cầm túi bắp rang trở về ôm trong lòng.

Sầm Nhiên: "..." Mẹ nó, ăn nhanh rồi về chợp mắt ngủ bù một giấc là tốt nhất.

Niêu cơm của Nhạc Vu được đem lên, Sầm Nhiên không nhịn được, liếc nhìn. Cô từ từ đổ nước tương, giống như có người chờ cô ăn xong lập tức nhờ cô đưa ra nhận xét về món ăn, cực kỳ hưởng thụ bắt đầu ăn.

Sầm Nhiên cảm thấy rằng, mặc dù không phải ăn như hổ đói, thế mà lại cho người khác cảm giác là: thật ngon.

Cậu không phải là người ăn nhiều, bình thường đều để lại cơm thừa. Nhưng hôm nay cậu thấy cô ăn thì liền vét sạch cả hột cơm cuối cùng.

Cơm đã ăn xong, không có lý do để tiếp tục ngồi tiếp nữa. Sầm Nhiên chậm rãi uống hai ngụm canh, chờ bạn học đối diện mở lời.

Sau khi uống xong canh, bạn học Sầm thấy thực sự không còn lí do để không rời đi nữa, nghĩ đến việc bạn học nhỏ này đặc biệt mời mình túi bắp rang, có phải cậu nên khách sáo chào cô không nhỉ? Thế là cậu nói: "Tôi ăn xong rồi. Xin phép đi trước."

Sầm thiếu gia thầm nghĩ. Người bạn học này, cô hãy mau nắm bắt cơ hội cuối cùng để hỏi wechat của tôi đi, tôi thấy cô có sự chuẩn bị mời tôi ăn bắp rang, cần phải cố hơn nữa để kết bạn với tôi.

"Ừm?" Nhạc Vu đang ăn ngon lành, chợt nghe một câu như thế, khó chịu ngẩng đầu, trong lòng tự nhủ thường thì những người bạn trong trường cũ đâu có khách sáo như thế đâu? Đúng là trường trung học A tốt nhất thành phố C mà. Thế nên cô cũng cười với cậu, quơ quơ tay: "Bái bai."

Kể từ ngày hôm nay! Nếu Sầm Nhiên cậu tiếp tục tự mình đa tình, thì đem tên viết ngược lại! Sầm thiếu chậm chạp đứng lên, sắc mặt giống như vừa ăn xong cơm mới phát hiện bên dưới có một con gián toàn thân ướt sũng.

Con mẹ nó! Hôm nay Nhiên ca tức giận đến nỗi không nói một lời! Mọi người trong tiệm điên cuồng la hét.

Nhạc Vu thỏa mãn về niêu cơm, cầm túi bắp rang còn dư một nửa rời khỏi quán, đến tiệm trái cây bên cạnh.

Nhạc Mộ Xuân chỉ có duy nhất một đứa con gái, là con gái bảo bối của ông. Ký túc xá trường học A có phòng hai người, phòng bốn người và phòng sáu người. Ba loại phòng này có thể tùy ý lựa chọn, phòng hai người có điều kiện tốt nhất, giống như một căn hộ nho nhỏ, có phòng vệ sinh riêng và gian bếp nhỏ. Nhạc Mộ Xuân không suy nghĩ liền chọn cho con gái phòng hai người. Dù sao phòng bốn người và phòng sáu người, đều là giường trên giường dưới, con gái chậm nửa nhịp của ông, làm sao leo lên leo xuống thang gác được, ông không nỡ.

Hôm qua Nhạc Vu đến báo danh vào ở ký túc xá, bạn cùng phòng chưa tới, vì vậy cô thừa dịp ký túc xá chưa có ai, không chịu được liền mua rất nhiều thứ trái cây mà đa số người khác không ăn được để ăn. Ví dụ như Nhạc Mộ Xuân, khó chịu khi cô ăn cái này. Mỗi lần thấy cô ăn đều hiện khuôn mặt như "Nhạc Nhạc con lại ăn c*t nữa sao". Thật sự khiến cô phải nghi ngờ hai người có phải là bố con hay không.

Mua xong trái cây, cô lại đến tiệm bán các loại mứt. Nhạc Vu suy nghĩ một giây, quyết định mua mứt dâu. Từ sau tết đến nay, vừa hay đến mùa dâu, được đưa ra thị trường bán rất nhiều, không ăn thì rất phí phạm về thành quả vất vả của người khác vào mùa đông sao? Bạn học Nhạc khuyên bảo chính mình.

Điểm tâm buổi chiều đã có, Nhạc Vu thỏa mãn đi về trường. Dự định ăn xong sẽ đánh một giấc thật ngon lành, đảm bảo sức khỏe đầy đủ, đón nhận học kì mới vào ngày mai.

Có điều là khi cô đi ngang trạm xe buýt cách trường học không xa, lại bị cảnh tượng trước mắt giữ chân.

Lúc này đây đang có một thiếu niên tay không đánh nhau, một chọi hai, trước mắt là người thiếu niên này đang chiếm ưu thế.

Cậu ta ra quyền với tốc độ cực nhanh, người đàn ông cao lớn bên phải nghiêng người xông tới liền bị cậu đấm vào bả vai. Trong mắt Nhạc Vu lại giống như một thước phim chiếu chậm, nhìn gương mặt của người đàn ông vì bị đánh mà lõm xuống. Mẹ nó, anh ta xoay 360 độ, nước bọt từ trong miệng cũng phun ra.

Nhạc Vu thấy thế, theo bản năng đưa tay bảo vệ mứt dâu. Thật buồn nôn, đừng có phun đến đây. Bạn học Nhạc ghét bỏ, khóe miệng khẽ giật.

"Báo cảnh sát chưa?" Nhạc Vu nhặt một trái dâu bị rớt xuống, mơ hồ hỏi người bên cạnh, không biết là đang sợ hãi hay là đang xem náo nhiệt nữa.

Chị ta không nghĩ đến có người đứng xem đánh nhau, lại có thể hỏi một câu vô cùng bình thản, giống như là đang xem video trên điện thoại vậy. Sửng người hai giây mới kịp phản ứng, trả lời: "Tôi tôi điện thoại của tôi bị hai người đằng kia trộm."

Nhạc Vu tự nhủ trong lòng. A -- Thì ra người thiếu niên có thân thủ tốt này là đang làm việc nghĩa.

"110 phải không?" Nhạc Vu gọi điện thoại, mặc kệ những người đứng xem nhưng không báo cảnh sát.

"..." Cô gái đầu dây bên kia cảm thấy người gọi này có khả năng là gọi đến để đùa giỡn, những người này đúng là không có nhận thức về việc lạm dụng lợi ích của xã hội như thế này.

"Đúng rồi. Đây là 110, có việc gì xin mời nói." Cô gái không biết mình đã nói đi nói lại câu này không biết bao nhiêu lần.

"Trạm xe buýt gần trường học A, hai người đàn ông ăn cắp điện thoại của một người, có một cậu con trai thấy sự việc thì đã ra tay nghĩa hiệp, ngăn cản họ, bọn họ ăn cắp không thành liền thẹn quá hóa giận. Sau đó vây đánh cậu ta. Nhanh chóng cho người tới đây ạ, cảm ơn." Nhạc Vu nói ít nhưng ý nhiều.

"..." Cô gái đầu dây bên kia nghe cô thuật lại, cảm thấy mình thật sự đã hiểu lầm: "Được rồi, cảm ơn em đã báo tin. Chúng tôi sẽ lập tức sắp xếp người đến ngay."

Nhạc Vu cúp điện thoại, tiếp tục nhìn người cao một mét tám kia,

Sầm Nhiên đã sớm thấy cô. Tự nhủ trong lòng rằng đây không phải bạn học nhỏ "Thật ngon" sao.

Có điều cô đứng một bên vừa ăn mứt vừa đứng xem náo nhiệt với khuôn mặt không cảm xúc, cậu cảm thấy -- khó chịu.

Sau khi ăn xong cậu chuẩn bị trở về cư xá, trùng hợp lại thấy có người khóc sướt mướt lôi kéo hai người kia, nói bọn họ đã trộm điện thoại.

Sầm thiếu vừa ăn xong, từ trước đến giờ đây là lần đầu tiên tự mình đa tình, tâm trạng rất rất không tốt. Lúc này vừa hay có người dâng tới tận miệng cho cậu hả giận, lại còn đường đường chính chính, sao không nhận chứ?

Đánh được một lúc, cậu thấy bạn học nhỏ đi tới, còn giúp cậu báo cảnh sát. Sự tức giận trong lòng vơi đi không nhiều, lại thấy cô nhìn cậu như người xa lạ, trong chốc lát liền hất hai người phía trước ra, đi tới nắm bờ vai của cô: "Rốt cuộc là cậu muốn gì?"

Nhạc Vu không hiểu tại sao cậu lại phân tâm, người bị quật ngã đằng kia, đang lén lút bò lên, không biết từ đâu móc ra một con dao, từ phía sau toan đánh lén.

Nhạc Vu nhíu mày, chị gái kia thét lên, người xung quanh đứng xem còn la lên: "Cẩn thận". Bạn học Nhạc không nói tiếng nào, trên tay cầm trái "vua của các loại trái cây" gây vương vấn cả kì nghỉ đông, đẩy cậu ra.

Sầm Nhiên thấy từ bên cạnh có ám khí đang lao tới, trợn tròn mắt giận dữ.

*ám khí: là một trong những thứ vũ khí thường được cổ nhân sử dụng để phòng thân hoặc tấn công đối thủ một cách bất ngờ

Đệt! Bạn học nhỏ, không phải chứ?!

Tác giả có lời muốn nói:

Sầm Nhiên: "Nói đi! Vì sao cậu đối với tớ lại như không thấy?"

Nhạc Vu: Cơ bản là tớ không có nhìn rõ...

Lời editor: Chương sau mọi người sẽ biết "vua của các loại trái cây" là gì nha:). Không đợi được có thể tra google nè:D

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.